Văn học nước ngoài

Chuyện đời trong quán rượu

Chuyen doi trong quan ruou - Azit Nesin1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK CHUYỆN ĐỜI TRONG QUÁN RƯỢU

Tác giả :   Azit Nesin

Download sách Chuyện đời trong quán rượu full ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB:            Download

Định dạng MOBI:            Download

Định dạng PDF:               Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

– Chào ngài!

– ?…

– Tôi xin chào ngài ạ!

– Xin chào, chúc ngài một buổi tối đẹp?

– Tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?

– Có gì đâu… Có điều… Tôi không nhớ đã gặp ngài ở đâu?…

– Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ… Hà-hà! Bây giờ mới gặp…

– À thảo nào…

– Chẳng là tôi thấy có người ngồi uống một mình, tôi chợt nghĩ, ta thử đến ngồi bên, nói chuyện…

– À ra thế…

– Vậy ta có thể nâng cốc làm quen được không?

– Xin sẵn lòng ngay…

– Ngài biết không, tôi không thích uống một mình. Uống phải có nhóm, hoặc một vài bạn!

– Nhưng tôi không thích đông người, tôi chỉ thích ngồi với chính mình thôi…

– Biết làm sao được, người ta vẫn bảo, sự cô đơn là ân huệ của thánh Ala.

– Và còn là ân huệ của tôi nữa chứ. Sự cô đơn của thánh là vĩ đại, còn của tôi là tiểu tiết…

– Ngài nói hay quá! Xin nâng cốc vì sự cô đơn tiểu tiết của ngài!

– Xin cám ơn!

– Ngài có muốn ngồi sang bàn tôi không?

– Không, tôi không muốn quấy rầy ngài…

– Vậy ngài cho phép tôi sang ngồi với ngài nhé!

– Xin vâng, mời ngài!

– Tôi vui quá đi mất! Xin hỏi, hiện giờ ngài sinh sống ra sao?

– Sống ra sao à? Mà liệu đây có phải là cuộc sống không?! Thà chết quách đi còn hơn!

– Làm sao lại phải thế… Nếu có nỗi buồn thì phải giải tỏa! Nào, xin nâng cốc chúc sức khỏe ngài!

– Cả của ngài nữa! Thế còn ngài sống ra sao?

– Tôi ấy à? Tuyệt vời! Chỉ có thể nói là tuyệt hảo!

– Một con người hạnh phúc… Chúc ngài giữ mãi được lòng yêu đời!

– Vậy xin nâng cốc vì lòng yêu đời! Tôi rất thích cái quán rượu ấm cúng này.

– Còn tôi thì chẳng thích ở đây tí nào…

– Nghĩa là ngài thích sòng bạc, thích nhà hàng lớn?

– Tôi không thể chịu được.

– Vậy thì những quán cà phê ngoài trời dọc phố bờ sông?

– Tôi căm thù chúng!

– Vậy sao ngài lại tới đây?

– Cũng không biết nữa… Nào, để nâng cốc… Xin thêm một li nữa đi!

– Chúc ngài có trạng thái tâm hồn sảng khoái! Ngài cứ ngồi với vẻ mặt như người chết rồi thế này… Ngài có một nỗi đau khổ gì vậy?

– Không phải chỉ có một nỗi đau khổ! cả đời tôi là những nỗi khổ tràn trề!.., Tôi đã mất mẹ…

– Xin chia sẻ nỗi đau. Ngài hãy gắng lên… Nào, ta uống để tưởng nhớ bà cụ! Bà cụ ngài mất khi nào nhỉ?

– Bốn mươi lăm năm đã qua… Năm ấy tôi mười ba tuổi.

– Ngài bớt sầu đi! Thời gian chữa lành mọi bệnh…

– Tôi vẫn cứ thấy như là hôm qua…

– Những việc ấy không ai giúp được ngài cả… Làm thế nào được kia chứ! Mẹ tôi cũng mất bốn mươi làm năm trước đây, hồi ấy tôi cũng mười ba tuổi. Thôi, tốt nhất là ta cạn chén!

– Ngài có vẻ như là không thấy đau khi mẹ mất?

– Ngài nói gì vậy!… Tôi cũng đau khổ lắm chứ… Nhưng phải nghĩ thế nào đây? Cái chết là tất yếu. Tôi đành cố quên… Nếu không thì không sống nổi!

– Còn tôi thì lại cố nhớ!

– Nhưng mà còn phải sống!

– Sống thì ích lợi gì?

– Thế nhưng chết thì có ích lợi gì không? Chúng ta ai rồi cũng tới đó cả! Việc gì phải vội?

– Ngài là người lạc quan chủ nghĩa!

– Tất nhiên, cuộc đời này thật là đẹp! Còn ngài, tôi thấy ngài là người bi quan chủ nghĩa!

– Tất nhiên, xung quanh ta cái gì cũng ghê tởm…

– Nhưng ngài đừng quan tâm đến cái ghê tởm, cố gắng làm sao không biết đến nó.

– Nhưng tôi có điếc và có mù đâu… Thôi, ta lại làm một li cái đã…

– Tuyệt vời! Xin chúc mừng ngài thoát khỏi mọi điều nặng nề!

– Cảm động quá… Tôi đề nghị ta gọi nhau bằng “cậu, tớ” đi, như thế thú vị hơn nhiều!

– Xin kí cả hai chân hai tay!

– Xin cạn chén cho tình bạn hai ta!

– Xin cậu. Cậu dẹp buồn đi, cậu di! Vui lên đi!

– Không được đâu… Xung quanh toàn là đau đớn và tai họa… Bố tớ đã qua đời.

– Bất hạnh quá… Thế ông cụ về trời hồi nào?

– Mới đây thôi, mới vẻn vẹn có hai tháng… Ông ấy bị cái ung.

– Đừng khóc, người anh em… Ông cụ tớ cũng đã mất, mà cũng mới hai tháng, mà cũng ung thư.

– Thế sao cậu chẳng đau lòng tí nào?

– Ích gì kia chứ. Dẫu tớ có bị giết chết đi nữa thì ông cụ cũng chẳng hồi sinh lại được.

– Tớ nhìn cậu và thấy kinh ngạc…

– Có gì mà kinh ngạc? Ông ấy cũng chẳng còn trẻ dại nỗi gì, ông ấy cũng đã sống đủ số năm tháng trời cho: tám mươi lăm tuổi…

– Lạ quá nhỉ! Ông già nhà tớ cũng tám mươi lăm.

– Tớ còn cho rằng ông ấy gặp may: cuối cùng ông ấy đã thoát được những đau đớn không sao chịu được… Nào ta tưởng nhớ ông ấy một li!

– Xin vâng… Nhưng dù sao thì cái chết cùng là một cái gì quái đản… Cứ nghĩ đến nó là cuộc sống trở nên nặng nề quá sức…

 

– Còn tớ thì cứ có dịp nghĩ đến nó là cuộc sống lại ra chừng bội hảo!

– Vợ tớ bỏ tớ rồi… Vợ tớ… Làm sao chịu đựng được cái nỗi nhục ấy?

– Uống đi, rồi sẽ quên hết… Cậu biết không, tớ cũng bị bỏ…

– Thê cậu còn vui cái nỗi gì nữa? Rõ ràng là cậu không yêu cô ta, còn tớ mà thiếu nàng – tớ không sống được…

– Sao lại thế… Tớ cũng yêu chứ, nhưng cậu đừng quá ủy mị. Đã chạy đi – thì cứ để chạy đi cho khỏe!

– Thế nhưng tớ biết làm gì, tớ biết ăn nói ra sao?

– Rất đơn giản! Cho cô ấy được li dị, còn mình lấy vợ khác! Thế là xong! Thôi, ta lại bỏ qua chuyện ấy! Nào, cạn li cho tình yêu!

– Khoan đã, cậu… Tớ còn một tai họa – nhân tình có việc phải đi hai tuần…

– Vậy thì đó cũng chính là lí do khiến tớ bồn chồn lo lắng! Tình nhân của tớ cũng đi. Tớ buồn quá, nhưng lại vui vì sắp được gặp lại… Nào, hãy uống vì những chiến tích yêu đương của cậu!

– Cậu làm tớ phát điên mất… Tớ đang ốm! Cậu hiểu không?

– Tớ thương cậu quá, thật lòng đấy. Nào, ta uống chúc sức khỏe cậu! Cụng li đàng hoàng – rồi cậu sẽ quên hết bệnh tật…

– Chao ôi, ước gì…

– Cậu có bị loét dạ dàv không?

– Sao cậu lại đoán ra được?

– Đơn giản thôi, vì chính tớ bị.

– Vậy mà sao cậu bình chân như vại?

– Nhưng cuống cuồng lên làm gì? Như thế có thể xấu đi, chẳng hạn nó chuyến thành ung thư. Thà cứ để loét còn hơn… Thôi, ta lại uống, cầu chúc tớ với cậu không bị ung thư!

– Trời ơi, làm sao tớ lại rủi ro đến thế?

– Còn gì nữa?

– Ở cơ quan chúng nó chèn ép, nửa năm nay không lên chức nào… Mà trong bọn lãnh đạo tớ lại chẳng quen ai, chẳng có ô dù gì cả…

– Hà hà hà? Thôi đi, người anh em, cậu làm tớ vui quá! Nào một tợp nhanh lên!

– Tớ nói cái gì mà cười?- Có gì đâu… Hà… Hà…! Có điều là chuyện tớ, cũng y hệt như vậy? Tớ ở công sở cũng tối tăm lắm…

– Thế sao vẫn vui được?

– Vậy khóc lóc hay sao? Ít ra thì tớ vẫn giải quyết được công việc, còn để mà sống thì cần quái gì ô dù! Uống chút xíu đi! .

– Rồi người ta tống khứ cậu ra khỏi nhà vì hết tiền trả, lúc ấy xem cậu còn vui được không?

– Chà, hà.., hà… hà…! Cổ vẫn còn khô rượu… Cậu nói vui quá, chỉ có điều tớ hết sức…

– Cậu có chuyện gì?

– Chính tớ bị đuổi ra khỏi nhà và bị tịch biên tài sản…

– Lại thế sao? Tớ cũng bị hệt như vậy, tớ mất cả máy thu thanh, cả tấm thảm…

– Cái đồ vứt đi ấy mà chúng nó cũng lên biểu bảng hẳn hoi…

– Thế còn cậu, sao cậu lấy làm hài lòng?

– Bởi lẽ nó không còn là cái máy thu thanh nữa, mà là cái “đỉ bo”, cuối cùng là tớ thoát được nó, còn tấm thảm thì toàn những rệp với mối. Có gì mà tiếc, bao giờ có tiền tớ mua mới hết!

– Cậu biết hi vọng, thế là tốt, còn tớ thì hoàn toàn khác.

– Sao cậu lại không thế?

– Cậu biết không, chỉ riêng những chuyện tớ kể cho cậu nghe cũng đủ…

– Có chuyện mà khóc… Rót đi!

– Làm sao mà không khóc được kia chứ… Kết quả bầu cử vừa rồi – ê chề quá. Cái đảng danh giá nhất của chúng tớ mất bao nhiêu là phiếu…

– Cậu vào đảng ấy đấy à? Còn tớ thì cho rằng đó là chuyện trục lợi!

– Miệng lưỡi cậu cùng lắt léo đấy chứ?

– Sao lại không? Bị một cái tát như thế, chính đảng ấy tất phải khôn ra, phải ráng sức, còn nếu nó lên cầm quyền lúc này thì nó chỉ bị làm nhục mà thôi.

– Thôi, tốt hơn hết là ta lại uống…

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button