Văn học nước ngoài

Chuyện bí ẩn thường ngày


Chuyen bi an thuong ngay - Paul Jennings1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY

Tác giả : Paul Jennings

Download sách Chuyện bí ẩn thường ngày ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB               Download

Định dạng MOBI               Download

Định dạng PDF                  Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Ở Việt Nam cuốn “Chuyện bí ẩn thường ngày” của Paul Jennings do NXB Lao Động phát hành, dịch từ bản tiếng Đức “Absolut unheimlich”

Paul Jennings là một trong những tác giả viết chuyện cổ tích lỗi lạc hiện nay trên thế giới, với những câu chuyện được trẻ em khắp nơi trên thế giới háo hức đón đọc. Paul đã nhận được Huân chương Australia vì những cống hiến cho nền văn học thiếu nhi, và cũng đã được bầu chọn giành Huân chương Dromkeen năm 2000 cho thành tích khuyến khích đọc sách trong thanh thiếu niên.

Paul cũng là một nhà trị liệu rối loạn ngôn ngữ có bằng cấp và là giảng viên cao cấp về Ngôn ngữ và Văn học tại Viện Giáo dục bậc cao Warmambool (thuộc Đại học Deakin)

“Chuyện bí ẩn thường ngày” cũng đã được NXB Kim Đồng phát hành vào khoảng năm 1996 và tái bản một số lần, người dịch: Xuân Hoài.

Trích đoạn tác phẩm

Phải rồi, phải rồi, đúng ra tôi không được làm chuyện đó. Tôi quả là ngốc. Thầy Kempsy bực bội chỉ lên bảng hỏi:

– Em nào đã làm chuyện này, hả?

Có đứa nào đó đáp:

– Thưa thầy, Cry Baby ạ !

Thầy giáo quát:

– Gavin, đứng lên!

Đáng ra thầy không cần quát tôi phải đứng lên như vậy. Suốt cả tuần, tôi chẳng bị ai quát lác, tôi vẫn phải đứng đấy thôi. Tôi đứng trước lớp và qua cửa sổ tôi trông thấy sa mạc rộng mênh mông vô tận trải dài tới tận chân trời. Ôi, giá như tôi đến được nơi xa tít mù tắp kia!

Thầy Kempsy chì chiết:

– Có phải chính em đã vẽ cái này phải không?

Thầy thừa biết chính tôi vẽ mà. Vì thế thầy mới hỏi. Tôi gật đầu.

Thầy nói:

– Vậy thì em hãy kể lại, em đã làm như thế nào đi!

Mọi người nhìn lên bức tranh treo trên bảng.

Tôi đặt tên nó là “tai voi” vì trông nó y như cái tai voi vậy.

Thầy Kempsy lại nói:

– Nào, nói đi, mọi người đang chờ cậu đấy.

Thầy thừa biết tôi đã làm như thế nào. Nếu không thì thầy đã không hỏi. Tôi hít một hơi rõ dài rồi nói:

– Thưa thầy, tuần trước, khi tan trường em đã đi vào phòng giáo viên ạ.

Thầy giáo hầm hừ:

– Ừ.

– Sau đó em tụt quần và ngồi lên cái máy phôtôcôpy rồi ấn nút.

Chắc các bạn chưa bao giờ nghe nói đến cái trò nghịch ngợm tinh quái như thế. Các bạn tôi cười lăn cười bò, nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa. Tôi đứng ngây ra trước cả lớp. Mặt tôi đỏ ửng không kém gì cái mông đít bị bỏng của mình. Thầy Kempsy không cười. Ông phạt tôi phải ở nhà một tuần. Mẹ tôi cũng không cười. Mẹ mắng tôi một trận té tát. Mẹ nói mãi, nói mãi về cái chuyện đó. Có ông bố bà mẹ nào lại không mắng con cái như thế kia chứ! Đây là việc đáng ghét nhất khi người ta còn bé. Chẳng bao giờ có thể biết trước lúc nào sẽ bị mắng, bị phạt. Chuyện đó có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Mọi chuyện đang trôi chảy, êm đẹp là thế mà đùng một cái có thể ăn đòn cho dù mình hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ bị quở mắng. Chuyện xảy ra với tôi trong mấy hôm bị đuổi học vì cái “tai voi”. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe. Thế là tôi không được đến trường mà phải ngồi nhà. Mẹ giận, không nói với tôi dù chỉ một lời, suốt ngày tôi lại loanh quanh luẩn quẩn trong phòng, thật là khổ. Đến khi mẹ ra khỏi nhà, mặc dù không ai bảo, tôi cũng làm một lô công việc. Tôi muốn chuộc ại lỗi lầm của mình mà. Sau khi đã rửa xong một chồng bát đĩa, tôi ngồi xem ti vi trong phòng.

Trên bàn uống nước có quyển sổ ghi chép của mẹ. Đối với các bạn thì có lẽ cái đó chẳng có gì là quan trọng. Nhưng các bạn nên biết rằng mẹ tôi đã căn dặn tôi không biết bao nhiêu lần về cuốn sổ ghi chép đó.

– Gavin, cấm con không được đụng vào cuốn sổ này.

Đây là cuốn sổ của dì Nellie, sổ chỉ còn có vài trang nhưng đó là những trang vô cùng quý giá. Dì Nellie bị chết đuối khi dì chèo chiếc xuồng con và đâm phải chiếc tàu chở đầy ắp gỗ từ trong rừng chạy ra. Xuồng của dì bị vỡ làm đôi và từ đó không ai nhìn thấy dì nữa. Mẹ treo trong phòng ăn một bức ảnh của dì và thường hay đứng lặng trước bức ảnh đó. Như tôi đã nói, lúc đó tôi đang xem phim “ông già và biển cả” trên ti vi, cuốn sổ ghi chép nằm ở trên bàn. Cuốn sổ đó có những trang giấy rất mỏng và ngoài bìa là ảnh một rừng cây rậm rạp tuyệt đẹp. Tôi muốn xem kỹ hơn bức ảnh đó, chứ không định viết lách cái gì vào cuốn sổ ấy cả và cũng không định xé lấy một tờ giấy nào hết. Tôi chỉ định xem bức ảnh, vậy thì hoàn toàn không có gì là sai cả, phải không các bạn? Thế là tôi lấy cuốn sổ và ngồi xuống ghế.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button