Văn học nước ngoài

Chỉ Có Thể Là Anh

[www.downloadsach.com] Chi co the la anh - Jennifer Crusie1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Jennifer Crusie

Download sách Chỉ Có Thể Là Anh ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

 

Chương 1

Điều cuối cùng Nina Askew cần là Fred.

“Tôi muốn mua một con cún,” cô nói với người phụ nữ mặc bộ đồng phục màu nâu đứng sau cái quầy kim loại sứt sẹo trong Trạm Kiểm soát Thú vật Riverbend. “Một con thật vênh váo.”

“Vênh váo.” Người phụ nữ thở dài. “Hẳn rồi. Chúng tôi có vênh váo.” Bà ta hất đầu về phía cánh cửa kim loại xám ở cuối quầy. “Đi qua chỗ kia, xuống dưới một bậc.”

“Phải rồi.” Nina vén những lọn tóc xoăn ngắn cũn cỡn ra sau tai, nắm lấy túi xách và bước qua cửa, quyết tâm tự mình chọn bằng được món quà sinh nhật bốn chân vênh váo nhất. Hôm qua là sinh nhật lần thứ bốn mươi của cô thì sao chứ? Bốn mươi là độ tuổi hay ho đối với phụ nữ. Nó có nghĩa là tự do. Đặc biệt là sự tự do khỏi gã chồng cũ quá tham vọng và cái tòa lâu đài ở vùng ngoại ô xa hoa kia cuối cùng cũng đã đẩy đi được sau một năm ròng rã rao bán. Điều tuyệt vời trong chuyện này là cô đã thoát khỏi ngôi nhà quái quỷ đó.

Và giờ cô đã bốn mươi. Chà, cô sung sướng khi đã bốn mươi tuổi. Nói cho cùng thì đó chính là lý do cô đang tìm một con chó cho riêng mình.

Người phục vụ đi cùng cô bảo, “Đường này,” và Nina đi theo bà ta qua một cánh cửa kim loại nặng nề khác. Cô sẽ mua một con cún. Cô luôn muốn nuôi chó nhưng Guy không chịu hiểu. “Chó rụng đầy lông,” anh ta đã nói thế khi cô gợi ý nên mua một con để tặng nhau làm quà cưới. Lẽ ra cô phải biết đó là Dấu hiệu đáng báo động. Nhưng không, cuối cùng thì cô cũng cưới anh ta và chuyển đến cái lăng tẩm được thiết kế làm nhà ở đó. Và rồi cô đã trải qua mười lăm năm dõi theo sự nghiệp của chồng mình, không có con chó nào, trong một ngôi nhà mà càng ngày cô càng căm ghét. Mười sáu năm trong ngôi nhà đó, nếu tính thêm một năm tù ngục trong tình trạng đã ly hôn vừa rồi khi phải chờ đến khi bán được nhà. Nhưng giờ cô đã được tự do, có một căn hộ của riêng mình cùng với một công việc tuyệt vời, dù là tạm thời. Điều duy nhất cô cần là một cơ thể ấm áp, vui vẻ chờ đợi mỗi khi cô về nhà.

Người phục vụ mở cửa, và tiếng sủa văng vẳng Nina nghe thấy trước đó trở nên điên cuồng và inh ỏi. Nina bước vào căn phòng bê tông và dừng lại, cảm giác mê mẩn bị thổi bay trước dãy chuồng làm bằng kim loại xám, bên trong là bọn chó sủa ầm ĩ thu hút sự chú ý của cô. Cô thở hắt ra, hoảng hồn. “Ôi Chúa ơi, thật dễ sợ.”

“Nhớ triệt sản thú nuôi đấy.” Người phục vụ dừng lại trước cái chuồng kế cuối. “Đây rồi.” Bà ta hất đầu lần nữa. “Vênh váo.”

Nina bước tới liếc nhìn vào trong cái chuồng mà người phục vụ đã chỉ cho cô. Bọn cún thật đáng yêu – giống chó lai nhỏ xíu, mắt sáng, lông đốm – chúng trèo lên nhau, ngã lăn xuống, rên ư ử và sủa ăng ẳng. Vênh váo đến chết người. Giờ tất cả những gì cô phải làm là chọn lấy một con…

Cô đến gần hơn và hoàn toàn tình cờ liếc nhìn vào chuồng cuối cùng. Thế rồi cô khựng lại.

Chỉ có một con chó trong cái chuồng đó, kích thước tầm tầm và trông ủ dột, quá to đối với căn hộ và quá sầu muộn đối với tâm trạng của cô. Nina cố quay lại với đám cún con, nhưng chẳng hiểu sao cô không thể làm thế. Dưới đôi mắt tối tăm của con chó đó có những cái bọng lớn, hai vai nó gồ lên và bộ lông trắng bị thứ gì đó trông như những đốm màu nâu sậm khổng lồ dây bẩn. Nó ngồi trên nền bê tông ẩm ướt như một con kền kền cỡ bự và nhìn cô chòng chọc, không sủa, không cử động. Trông nó giống ông Fred của cô trước khi ông qua đời năm cô lên sáu. Cô rất quý ông Fred, và rồi một ngày nọ trái tim ông ngừng đập, theo cách nói của mẹ cô, và mọi chuyện là thế.

“Chào,” cô lên tiếng. Con chó khẽ ngẩng đầu lên, thế là cô ngồi thụp xuống thò tay qua cửa chuồng và gãi lên tai nó. Nó nhìn cô rồi nhắm mắt lại, cảm kích trước hành động của cô.

“Nó bị làm sao thế?” Nina hỏi người phục vụ.

“Chẳng sao cả, nó lai một phần chó lùn, một phần chó săn thỏ.” Bà ta vừa nói vừa kiểm tra tấm thẻ trên chuồng. “Hoặc có thể nó bị đần. Hôm nay là ngày cuối cùng của nó.”

Nina tròn mắt. “Ý bà là…”

“Phải.” Người phục vụ xoẹt bàn tay ngang cổ họng.

Nina quay lại nhìn con chó. Nó nhìn lại cô, vẻ chết chóc hiện lên trong mắt.

Ôi Chúa ơi.

Cô đứng dậy, vén tóc ra sau tai, cố tỏ ra hiệu quả và thực tế trong nỗ lực trở nên hiệu quả và thực tế. Cô không cần con chó này. Cô cần một con cún vui nhộn, vênh váo, trong khi vào ngày tuyệt nhất đời mình, trông con chó này sẽ như một kẻ khóc thuê chuyên nghiệp. Và nó thậm chí còn chẳng phải là một con cún.

Bất kỳ con chó nào ngoài con này.

Cô nhìn xuống con chó lần cuối cùng, tóc cô đổ về trước, làm thành cái khung màu đen uốn lượn viền quanh vẻ ủ dột của con chó. Nó hơi cúi đầu như thể với nó như thế là đã quá nặng nề, và hai tai nó cụp xuống.

Cô không thể chọn con chó này. Nó quá ủ dột. Nó quá to. Nó quá già. Cô lùi lại một bước và con chó thở dài nằm xuống, chẳng trông đợi bất kỳ điều gì, cam chịu trước sàn nhà lạnh cứng cùng với thực tế là chẳng ai yêu thương nó và cái chết cầm chắc trong sáng nay.

Ít ra thì đó là những gì mà Nina chắc chắn là nó phải cam chịu. Không chịu nổi điều đó, cô quay sang người phục vụ và nói, “Tôi lấy con này.”

Người phục vụ nhướn mày. “Đây là quan niệm của cô về vênh váo à?”

Nina chỉ về phía đám cún. “Bọn nó rồi sẽ được nhận nuôi hết, đúng không?”

“Chắc thế.”

Nina đưa mắt nhìn bọn cún mũm mĩm, tưng bừng kia lần cuối. Một loại thuốc chống trầm cảm có bốn chân và một cái đuôi. Thế rồi cô nhìn con chó kia, ủ dột, đơn độc, quá già, không còn thấy dễ thương được nữa nếu nó từng có thời dễ thương. “Tôi và con chó này có rất nhiều điểm tương đồng,” cô bảo người phục vụ. “Hơn nữa, tôi sẽ chẳng thể ngủ được nữa khi biết rằng mình có thể cứu nó nhưng lại không chịu cứu.”

Người phục vụ lắc đầu. “Cô không thể cứu tất cả bọn chúng.”

“Chà, tôi có thể cứu con này.” Nina ngồi thụp xuống ngang với tầm mắt con chó. “Ổn rồi, Fred. Tao vừa mới cứu mạng mày đấy.”

Con chó đảo tròn mắt nhìn cô chòng chọc.

“Không, đừng cảm ơn tao. Rất vui khi được giúp mày.” Nina đứng dậy và theo người phục vụ đi xuống đường luồng. Đến cuối đường, cô quay lại và thấy Fred bước tới trước, thò mũi qua những thanh chắn. “Này, không sao đâu,” Nina gọi với lại. “Tao sẽ quay lại ngay khi cứu được mày ra khỏi chốn ngục tù này.”

Fred rên ư ử và lếch thếch lùi vào sâu trong chuồng.

“Ồ, phải rồi, rồi mày sẽ làm tao phấn chấn lên,” nói rồi Nina đi ký các loại giấy tờ và trả tiền.

Con chó cũng chẳng vui vẻ gì hơn khi người phục vụ mở cửa chuồng và nó loạng choạng bước vào vòng tay Nina, toàn thân bốc mùi ngoài sức tưởng tượng. “Mày hôi lắm, Fred,” cô bảo nó rồi bế nó lên ôm chặt vào người, tự nhủ rằng bộ vest lụa của cô có thể giặt khô được, và rằng ít nhất nó cũng màu nâu, cùng màu với Fred, thế nên sẽ không thấy lông chó dính vào. Con chó ngẩng lên nhìn và cô thêm vào, “Và mày nặng cả tấn ấy.” Nó giống như một vật nặng không chút sức sống trên tay cô, tròn và đồ sộ, phần lớn trọng lượng cơ thể dường như tập trung ở phía đuôi, làm phần mông hoàn toàn trĩu xuống khi cô giữ hông nó thăng bằng trên hông mình. Thế nhưng, mặc dù cực kỳ bốc mùi, cô vẫn cảm thấy thật dễ chịu khi ôm con chó. “Tao đã cứu mày đấy, Fred,” cô thì thầm vào tai nó, làm nó co người lại vì hơi thở của cô làm nó nhột, nhẫn nhịn nhưng chẳng tỏ ra chút hào hứng nào trước bước ngoặt mới của cuộc đời.

Nó hơi nhổm dậy khi cô đưa nó ra ngoài ánh mặt trời tháng Năm, nhưng lại dường như bực bội khi cô cố giữ nó thăng bằng trên một bên hông trong lúc xoay xở mở cửa chiếc xe Civic trắng của mình.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button