Văn học nước ngoài

Cái Cây Có Cánh Buồm Đỏ

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Wanda Chotomska

Download sách Cái Cây Có Cánh Buồm Đỏ ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Cả xe của truyền hình cũng về. Người lớn bảo như thế là vinh dự đấy. Truyền hình bây giờ quan trọng ghê lắm. Chiếc xe to đùng, sơn màu xanh da trời, đứng sừng sững trước cửa rạp. Bao nhiêu người vây quanh nó. Ai cũng muốn ngó vào xem bên trong xe có những thứ gì. Nhưng các chú ở truyền hình không cho. Các chú kéo từ trong xe ra cơ man nào là dây điện. To có, nhỏ có. Sao mà nhiều dây điện thế. Không cẩn thận, vấp phải là ngả như chơi. Bọn trẻ con chúng tôi bị các chú đuổi ra xa. Có hai camêra. Một cái đặt ngay trước rạp, còn cái kia mọi người khiêng vào trong. Đèn pha cũng được phân đều cho các nơi.

Phía trên rạp, một hàng đèn nê- ông bật sáng trưng. Giữa ban ngày vẫn phải bật đèn. Vì có truyền hình về mà. Hàng chữ to đùng “Rạp chiếu bóng ƯỚC MƠ” cũng được dùng đèn nê- ông chiếu sáng. Phía trên cửa ra vào rạp có treo tấm băng đỏ với hàng chữ to màu trắng “Nhiệt liệt chào mừng”. Tấm băng này chắc cũng làm ra để đón truyền hình đây.

Rất đông người đến để tham dự lễ khánh thành. Trong chương trình có cả tiết mục biểu diễn của các nghệ sĩ nữa . Nhưng chưa thấy họ đến. Mới chỉ có các chú phụ trách dây điện, đèn pha và máy quay phim. Đặc biệt có một cô mặt áo khoác đỏ, tay cầm micrô. Cô này là phóng viên thì phải.

Chắc hẳn vô tuyến sẽ phát màu. Vitkôvski bảo nếu phát màu thì ai mặc áo đỏ sẽ nổi bật nhất. Chả thế mà băng biểu ngữ màu đỏ, chủ nhiệm rạp phim ôm một bó hoa đỏ hớn hở đi ra đi vô. Rồi cô phóng viên cũng mặc một chiếc áo đỏ chói.

Cô phóng viên là nhân vật quan trọng nhất buổi lễ hôm nay. Cô chỉ huy tất cả mọi người. Cô sắp xếp người lớn ngồi vào một bên, còn bọn trẻ con chúng tôi ngồi một bên. Cô bảo cả Ba Lan sẽ nhìn thấy chúng tôi trên màn ảnh nhỏ.

– Cười tươi nào! Cười tươi nữa lên nào! Cứ thế, cứ như thế nhé! Mọi cái đều tốt cả rồi, chí còn thiếu mỗi nụ cười thật tươi thôi. – Cô vừa đi lại phía máy quay vừa nói – Nào các bạn trẻ, các bạn hãy chứng minh cho cả Ba Lan biết rằng các bạn thật sự vui mừng trước sự kiện lớn lao này!

Cô nói và tự mình cười làm mẫu. Nhưng lúc này cô không quay về phía chúng tôi nữa. Cô cười chỉ để quay phim thôi. Buổi lễ đã bắt đầu. Hai máy quay hối hả làm việc. Cô phóng viên nói rõ to vào micrô:

– Kính thưa các quý vị! Hôm nay nhân dân khu tập thể Dadevie mời truyền hình về tham dự một buổi lễ đặc biệt: lễ khánh thành rạp phim mới xây dựng. Công trình tuyệt vời này được hoàn thành với một thời gian kỷ lục. Nó được xây dựng trên mảnh đất mà cách đây không lâu còn là một bãi trống.

– Bãi trống là thế nào? Thế còn cái cây thì sao? Rõ ràng ở chỗ đó có một cái cây to!

Tôi quên béng mất là mình có nhiệm vụ phải im lặng. Cô phóng viên dặn chúng tôi chỉ được nói khi cô hỏi đến. Thế cũng được. Nhưng nếu bảo ở đây trước kia không có gì cả thì tôi nhất định không chịu.

– Xì… – Thằng Vitkôvski kéo tay áo tôi.

Mirek cũng đá đá vào mắt cá chân tôi. Các chú ở truyền hình ra hiệu bảo tôi không được nói chen vào như thế. Tôi im ngay, nhưng trong bụng thấy ấm ức quá chừng. Các chú làm sao biết được lúc trước ở chỗ này có cái gì. Khi cái cây ấy mọc lên tươi tốt ở đây, có ai từ đài truyền hình về đâu mà biết.

– Cả một khu đất rộng mênh mông toàn là bãi rác.- Cô phóng viên vẫn ghé sát miệng vào micrô để tiếp tục nhũng lời giới thiệu của mình. Đôi mắt cô nhìn xa xăm, lướt trên đầu chúng tôi. Giọng cô buồn buồn, cứ như cô đang nhìn thấy những đống rác to lù lù trước mặt.

Nhưng rồi giọng cô chí gợn buồn một chút thôi. Cô không nhìn ra xa nữa, mà ánh mắt dừng lại ở tấm biểu ngữ đỏ có dòng chữ trắng. Cô quay về phía rạp phim. Máy quay cũng chĩa về phía rạp. Người ta quay toàn cảnh, rồi quay từ dưới lên trên, quay cả những bậc cầu thang, nơi ông chủ nhiệm rạp phim đang ôm hoa đứng đó.Cuối cùng là cảnh những ngọn đèn nê- ông phía trên rạp. Cô phóng viên vui mừng đến nỗi cái micrô cứ nhảy nhót trên tay cô.

– Trên mảnh đất trước đây là một bãi rác, nay đã mọc lên một công trình văn hóa lớn. Đó là rạp chiếu phim “Ước mơ”. Ước mơ của người lớn và ước mơ của các em nhỏ. Toàn thể nhân dân khu tập thể lấy làm vui sướng trước sự kiện này. Nhưng vui sướng, hạnh phúc hơn cả có lẽ là con em của chúng ta.

Khi cô phóng viên nói đến câu này, máy quay phim hướng về phía chúng tôi đang ngồi. Mirek huých khuỷu tay vào cạnh sườn tôi. Vitkôvski tranh thủ xấp nước bọt vào các ngón tay để xoa lên tóc. “Thuyền trưởng” lợi dụng cơ hội chen lên trước. Bao giờ hắn chẳng muốn đứng đầu, muốn trở thành nhân vật quan trọng nhất. Cô phóng viên đi lại gần phía chúng tôi.

– Nào các bạn trẻ, các bạn có thích rạp phim này không? Ước mơ của các bạn đã thành hiện thực, đúng thế không nào?


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button