Văn học nước ngoài

Bản Sao

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Jack Heath

Download sách Bản Sao (Replica) ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.


Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Chloe thức dậy trong một căn hầm tăm tối và chợt phát hiện mình chỉ là một cái đầu đã đứt lìa khỏi cổ. Cô chỉ còn là một cỗ máy, một “bản sao”.

Nghẹt thở và căng thẳng trong từng khoảnh khắc là những cảm xúc thật sự bạn sẽ có trong cuộc hành trình đi tìm chính mình của nhân vật Chloe.

Rốt cuộc, Chloe là ai? Hay ai là cô?

ĐỌC THỬ

DƯỚI HẦM

TÔI không thể cử động chân.

Dù tôi cố cựa quậy hết sức thì phần thân từ hông trở xuống vẫn không xê dịch được. Cứ như chân tôi đã bị đổ bê tông. Khi gắng rướn người xuống xem chuyện gì xảy ra, chợt tôi thấy tay mình cũng không thể cử động.

Tôi không cựa được vai. Cũng chẳng thể cong tay. Thậm chí tôi còn không thể quay đầu.

Ai đó đã dán tôi lên tường.

Tôi điếng người. Cơn hoảng loạn chèn ngang cổ khiến phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng tôi không biết mình là ai. Lẽ ra trong đầu tôi phải có một cái tên, một ngày sinh, một thời thơ ấu thì tôi chỉ thấy một sự trống rỗng tối đen như mực đang nhấn chìm tôi. Tôi không là ai cả.

Tôi gắng cựa quậy thoát ra, nhưng tứ chi tôi không xê dịch được một tẹo nào. Tôi bị tê liệt từ cổ trở xuống. Hai thái dương tôi đau nhức. Tôi không thở được.

Có lẽ không phải bị dán. Tôi bị liệt rồi.

Làm sao lại đến nông nỗi này thì tôi cũng không có nhiều thời gian để thoát ra. Tôi đã cảm thấy chóng mặt – trong một, hai phút nếu thiếu không khí tôi sẽ bị suy não. Mà có lẽ nó đã xảy ra rồi cũng nên. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không thể nhớ mình là ai.

Những bức tường gạch khô khốc mới xây leo lét ánh màu xanh da trời từ một chiếc đèn nê-ông duy nhất đang hắt sáng trên trần. Những chiếc dao rạch, lưỡi cưa và kềm được treo đầy trên những chiếc móc han gỉ. Gỗ được cắt thành nhiều mảnh dài ngắn khác nhau chất đống trong góc phòng. Có lẽ đây là một ga ra, chỉ có điều cái máy nằm khuất trong góc tối kia không phải là một chiếc xe mà thôi.

Cái máy đó to như một đầu máy xe lửa, cắm đầy những ống nhựa, giống như một mạng lưới những hộp điều áp đứng giữa những ống dài và dày. Đằng sau những tấm bảng bằng thủy tinh plexi, những ống kim tiêm được kẹp chặt ngay đầu những cánh tay rô bốt. Một bóng đèn đang nhấp nháy bên cạnh nút công tắc nguồn.

Mắt tôi đảo điên dại khắp phòng, rồi tôi thấy mình không chỉ một mình.

“Thức rồi à!” Một cô gái vừa lau bàn tay vào quần jean vừa nói.

Cô cũng khoảng tuổi teen, mũi đeo một chiếc khoen lấp lánh và móng tay được tỉa tót gọn gàng. Phấn trang điểm mắt và phấn dặm nền có vẻ hơi dầy, hình như cô muốn người khác nhìn cô trông già hơn. Cặp mắt to tròn của cô cho thấy cô chẳng sợ hãi gì.

“Giúp tôi với!” Đột nhiên giọng tôi vang rõ một cách bất ngờ, nhưng đó hoàn toàn không phải giọng của tôi.

Cô gái cột chặt một bím tóc sau tai, trả lời: “Giúp cô ư!”

“Làm ơn.” Tôi nói. “Tôi không thở được.”

Cô gái xoay ghế lại, tiếng ghế kêu cọt kẹt. “Lẽ ra giờ này cô chưa được thức.” Cô nói, mắt nhìn chằm chặp vào màn hình vi tính.

Rồi, tôi nhìn thấy một cô gái đang nằm bất tỉnh.

Cô được đặt nằm dài trên một chiếc ghế dài, bên dưới một bức tường đầy tuốc nơ vít và mỏ hàn. Một chiếc áo dây xam xám dính vào ngực cô. Chiếc quần lót thùng thình thõng xuống từ hông cô. Mặt cô bị cô gái ngồi ở máy vi tính che khuất, mà tôi thì không thể xoay đầu để nhìn rõ hơn được.

“Đây là đâu?” Tôi hỏi.

Cô gái liếc nhìn tôi, nói gần như cười: “Nhà mới của cô.”

Khi cô xê dịch chiếc ghế đang ngồi, phần còn lại của cô gái kia lộ ra. Nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt. Chợt tôi nhận ra cô gái ấy không có đầu.

Đầu của cô gái đã bị cắt đi đâu mất rồi.

Tôi thét lên như còi báo động. Âm thanh vang ra khắp phòng không chừa chỗ nào. Cô gái đứng bật dậy, giật phắt lấy một chiếc áo sơ mi rách nát đầy vết dầu trên bàn làm việc nhét vào miệng tôi. Rồi cô bịt mũi tôi lại.

Mắt tôi mờ đi, vì sợ hơn là vì thiếu không khí. Tôi thấy mình như đang rơi thẳng xuống một cái giếng, đầu va vào đá.

Tôi lịm đi.

Tôi dần dần tỉnh lại, đầu óc chập chờn như vài ngôi sao mới mọc sau hoàng hôn. Thoát khỏi cơn mê sảng, tôi thấy cô gái vẫn đang ngồi gõ vi tính. Cô đã thay quần áo – giờ cô đang mặc một chiếc áo len tay dài và một chiếc quần túi to. Không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Cô liếc tôi, thấy tôi đang nhìn cô chằm chằm, rồi cô lại nhìn vào màn hình vi tính.

Tấm vải bịt miệng đã được tháo ra, nhưng tôi vẫn thấy miệng đăng đắng mùi dầu nhớt. Tôi cố thử hét lên lại, nhưng chẳng có tiếng gì thoát ra. Dây thanh quản của tôi đã bị đông cứng giống như toàn bộ cơ thể.

“Trông cô như đã chết vì sợ ấy”. Cô gái nói, rồi thở dài. “Chả hiểu sao lại vậy. Lẽ ra không khó như thế này.”

Tôi ngạc nhiên khi thấy thi thể cụt đầu vẫn nằm trên bàn làm việc. Vì tôi đã hi vọng nó sẽ biến đi, giống như trong những cơn ác mộng. Không thấy vết máu nơi cổ. Không hiểu sao cái đầu lại được tách rời ra gọn gàng như một miếng ráp hình lê-gô.

Cô gái quay mặt về phía tôi. “Tôi sẽ cho cô có tiếng nói trở lại, nhưng nếu cô lại thét lên, tôi sẽ tắt đi ngay. Và có lẽ lần này là tắt luôn đấy. Có hiểu không?”

Không thể nói có và cũng chẳng thể nói không, tôi chỉ biết chớp mắt. Cô gái quay trở lại máy vi tính rồi kích chuột vài lần. Tôi cảm thấy có dòng nhiệt chảy ngược lên trong cổ họng mình, như hớp phải một chén trà nóng.

“Cô đang làm gì thế?” Tôi hỏi. Giật mình vì bất ngờ giọng nói của tôi đã trở lại bình thường.

Cô gái làm ngơ không trả lời. Mắt cô nhìn chòng chọc vào tôi. “Nói tôi nghe tên của cô!”.

“Cô là ai?”

“Trả lời câu hỏi.”

“Tôi không thể.” Tôi nói.

Cô gái nhướn mày. “Không thể là sao?”

“Tôi không biết tên mình.”

“Nói tên cô đi!” Cô gái lặp lại, chờ đợi một câu trả lời khác.

“Tôi không thể nhớ được.”

“Lẽ ra cô phải biết chứ.” Cô gái nói. Cặp lông mày nhíu lại với nhau. Môi dưới trề ra. Ngược đời là tôi thấy mình cần phải xin lỗi.

“Tôi không biết tên mình. Tôi không biết tôi là ai. Tôi không biết gì hết.”

“Tên cô là Chloe.” Cô gái nói. “Cha cô là Graeme, mẹ cô là Kylie. Cô học tại Trường Trung học Scullin. Cô không nhớ gì cả sao?”

Tôi cố gắng lắc đầu, nhưng đầu vẫn không cử động được. Tôi bắt đầu nghĩ mình đang bị giam. “Không.”

Cô gái văng tục, rồi quày quả trở lại chiếc máy vi tính. “Sao lại vậy nhỉ?” Cô làu bàu. “Sao lại không chạy nhỉ?”

“Xác ai nằm trên cái bàn kia thế?” Tôi hỏi.

Cô gái nhìn tôi chằm chằm, làm như câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. “Của cô chứ còn của ai.” Cô gái nói.

Tôi chưa kịp có thời gian thét lên lại thì cô gái đã gõ một lệnh lên bàn phím. Tôi lại quay cuồng như rơi vào máng nước.

Tôi, Chloe Zimetski, mở mắt.

Đây là tầng hầm trong ngôi nhà tôi đã sống cả đời mình. Những cái búa và cưa kia là của mẹ tôi, bà hay dùng nó để đóng đổ dưới này trước khi nhận thêm ca làm. Một trong những hộp giấy các tông dưới bàn làm việc có đựng một tàu lượn bằng gỗ dán mà mẹ đã làm cho tôi, ngoài ra còn một cái máy bắn đá mà mẹ con tôi thường dùng để phóng tàu.

Tên mẹ tôi là Kylie Samuels. Cha tôi tên là Graeme Zimetski. Dù kết hôn với cha tôi nhưng mẹ vẫn giữ tên của mình. Lúc lên ba, tôi đã làm cô bé cầm hoa trong lễ cưới của cha mẹ mình. Cái bức hình tôi đang nhai trệu trạo những cánh hoa là một phần trong buổi chiếu hình ở lần sinh nhật thứ 13 của tôi – Thật ngượng chết đi được.

Cái máy nằm ở góc phòng, với một đống thùng, ống và kim là cái máy tạo dáng 3D. Cái máy đó cũng do mẹ tôi lắp ráp bằng những món đồ bà mua trên mạng.

Áp lực đè nặng lên đầu tôi bắt đầu làm tôi nhói đau. Trí nhớ của tôi đã trở lại, nhưng chúng chẳng giải thích được gì. Tại sao tôi lại bị giam cầm trong chính tầng hầm nhà mình? Cái cô gái ác ôn giữ tôi trong này là ai? Sao cô ta lại cắt đầu tôi ra được mà tôi lại không chết?

Cô gái đang làm gì đó với cơ thể của tôi – cái cơ thể của tôi. Tôi thấy những cái dây tạp dề được cột đằng sau lưng cô. Một tấm gương dựa vào tường.

Tôi hoảng hồn khi thấy cơ thể không đầu của mình đang trần truồng.

“Tên cô là gì?” Cô gái hỏi, chẳng thèm quay đầu lại. “Chloe Zimetski”, Tôi nói. “Làm ơn thả tôi ra.”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

Tôi nói tuổi. Rồi trước khi cô gái kịp nói gì, tôi hỏi ngay, “Tại sao cô lại làm điều này?”

Đôi vai và khuỷu tay của cô gái lắc lư khi tay cô mò mẫm khắp cơ thể của tôi, thi thoảng ngừng lại chỗ này chỗ kia. “Cha mẹ cô sống bằng nghề gì?”

“Đừng có rờ người tôi nữa!” Tôi bật khóc.

Cô gái đang xe cọ. Tay cô cầm ngang một cây cọ vẽ kích cỡ bằng một chiếc que đan. Đầu cọ có một chấm sơn màu sô cô la sữa.

“Cô không có quyền ra lệnh cho tôi.” Cô gái nói.

“Tôi có ra lệnh đâu. Tôi đang năn nỉ cô mà. Làm ơn thả tôi ra.”

“Sớm thôi. Ok?” Vừa quay lại công việc cô gái vừa nói, chừng như nói cho cả chính mình.

Nếu tôi mà hét lên kêu cứu, chắc chắn cô ta sẽ tắt tiếng tôi ngay. Mà lúc này, tất thảy những gì tôi có chỉ là giọng nói của mình.

“Nói tôi nghe cha mẹ cô làm nghề gì?” Cô gái hỏi.

“Mẹ tôi làm quản lý dịch vụ thư tín. Ba tôi làm trong bộ quốc phòng.”

“Là làm gì?”

“Tôi không biết. Công việc văn phòng. Ba tôi không kể nhiều.”

Cô gái nhúng cây cọ vào khay ngập màu sơn. “Mật khẩu email của cô là gì?”

Tôi có thể không nói cho cô gái biết. Nhưng trong email của tôi chả có gì để tôi phải chết vì nó cả. “Darival.” Tôi nói. “D-A-R-I-V-A-L.”

“Sao cô lại chọn tên đó?”

“Tôi không nhớ.”

“Thế còn mã PIN?”

“Tài khoản của tôi còn chưa tới 800 đô la.”

“Cứ nói tôi nghe.”

800 đô la không phải là nhiều, nhưng tôi đã phải làm suốt cả mùa hè mới có được số tiền đó. Tôi đã phải bỏ mất sinh nhật của Henrietta và cả tá lần đi xem phim vì bận làm công việc lau dọn phòng khách sạn.

“Nói mau lên. Đừng bắt tôi phải chờ!” Cô gái quát.

“Hai, Năm, Tám, Không.”

Cô gái bỏ cây cọ vào một lọ nước, sơn từ đầu cọ túa ra như khói nhang. Bật ti vi màn hình trắng đen trên bàn làm việc xong, cô gắn một đầu thu kĩ thuật số vào ti vi. Trên ti vi hiện ra cảnh một chiếc giường bừa bộn chưa dọn, một chiếc cặp sách đổ đạc lộn xộn và một tấm áp phích hình một ca sĩ hip hop nằm lăn lóc trên giường.

“Chỗ cô ngủ đây à?” Cô gái hỏi tôi.

“Đúng, phòng tôi đấy. Sao cô lại gắn máy quay vào phòng tôi?”

“Cô ngủ chỗ này à?”

“Đúng.”

Cô gái chuyển kênh. Phòng tắm của tôi hiện ra trên màn hình. “Đây là đâu?”

Đầu tôi nóng ran vì hãi. “Làm sao cô gắn máy quay vào đó được?”

“Trả lời câu hỏi.”

“Phòng tắm của tôi.”

“Của cô hay của cha mẹ cô?”

“Của cả nhà. Cô cần biết chi vậy?”

“Trong tủ chén bên dưới vòi nước có gì vậy?”

“Gel vuốt tóc. Xà phòng. Giấy vệ sinh.”

Cô gái lại chuyển kênh. Màn hình hiện ra phòng khách nhà tôi. Một người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn có một bình hoa cúc rũ xuống. Người đàn ông có râu và có vóc người cao lớn, mũi như mũi của một tay quyền Thái. Gã mặc áo sơ mi xám, đang ngồi nhấm nháp cốc cà phê. Người phụ nữ thì người mảnh khảnh, đầu nhuộm tóc đỏ đang ngồi bắt chéo chân đọc cái gì đó trông như một tờ lịch chương trình truyền hình.

“Mấy người đó là ai vậy?” Tôi hỏi. “Họ đang làm gì trong nhà tôi vậy?”

“Không nhận ra họ à?” Cô gái nói.

“Không.”

“Họ là cha mẹ của cô.”

“Không, không phải.” Tôi nói, cố gắng nhướn mày về phía màn hình. “Cha mẹ tôi không giống họ.”

“Thế cha mẹ cô trông như thế nào?”

“Họ…” Tôi ngập ngừng. Tôi không thể hình dung ra họ. Một sự cô đơn đáng sợ nghẹn trong cổ họng.

“Khốn thật. Chế độ nhận diện khuôn mặt của cô vẫn chưa hoạt động.” Cô gái nói.

“Graeme?” Tiếng người phụ nữ vang lẹt xẹt trên loa. “Trên đường về nhà anh có mua được miếng đế bánh pizza nào không thế?”

Lạ thật. Khuôn mặt thì của người xa lạ, nhưng tiếng nói nghe chừng lại là tiếng mẹ tôi. Tôi nhìn người phụ nữ chằm chằm, lòng thầm mong có người điều khiển múa rối đứng sau.

“Vẫn còn hai cái trong tủ lạnh mà.” Người đàn ông nói với cái điệu nói trầm trầm của ba tôi.

“Nếu ba mẹ tôi mà ở đây.” Tôi nói, “Làm sao cô vô nhà được?”

“Im. Để tôi nghĩ.” Cô gái tháo chiếc tạp dề ra và loay hoay mặc một chiếc đầm ka ki.

“Cô muốn gì ở tôi? Sao cô…”

Cô gái chạm tay vào bàn phím, chợt tôi không nói được nữa. Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng kìm nén nỗi sợ đang dâng trào.

Tôi nghe tiếng chân cô gái lọc cọc trên bậc thang, tiếng mở cửa rồi tiếng cửa đóng lại. Một tiếng khóa “cạch” vang lên.

“Nãy giờ con ở đâu thế?” Người phụ nữ trên màn hình hỏi.

“Dạ. Ở dưới tầng hầm. Con đang bận làm dự án khoa học.”

Tôi nhìn vào màn hình ti vi. Có một cô gái đang khoác tay ngang vai mẹ tôi.

“Đừng có quên tập kèn clarinet trước khi ngủ đấy!” Mẹ tôi nói. “Hôm qua con bỏ rồi đó.”

Tôi nhìn qua tấm gương mà cô gái bỏ lại. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy mình – tôi chỉ còn là một cái đầu đã bị chặt đứt lìa nằm trên một cái kệ đầy bụi, được dựng đứng bằng một cái mỏ cặp có miếng lót. Trừ nỗi kinh hoàng trong đôi mắt, gương mặt tôi giờ giống hệt mặt kẻ giam cầm tôi.

* * *​

Cô gái đang đánh cắp cuộc đời của tôi.

Đầu óc tôi căng lên. Nếu cô gái thuyết phục được cha mẹ tôi rằng cô ta chính là tôi, thế thì tôi còn hi vọng gì nữa đây? Cô ta sẽ giữ tôi ở đây đến khi nào cô thích. Sẽ không ai biết tôi đã biến mất.

Rồi một khi cô ta đã moi hết được thông tin cần thiết, chắc chắn cô ta sẽ không có lý do gì để tôi sống sót cả. Nếu tiếng máy mà cô dùng để giữ cho đầu tôi còn sống mà không cần cơ thể ồn quá thì cô ta chỉ việc tắt nó đi là xong.

Tôi cố gắng lắc lư để thoát khỏi cái mỏ cặp, nhưng đầu tôi không còn một chút cơ nào cả. Nhìn mình kỳ quái trong gương, tôi thấy cái sọ không đầu của tôi chẳng xê dịch được tí nào.

“Tối mai con tự ăn một mình được không?” Trên màn hình ba tôi hỏi.

“Không.” Kẻ giả mạo nói. “Con sẽ đói chết mất.”

Mẹ tôi lườm cô gái.

“Thế ba mẹ định đi đâu à?” Cô gái nói tiếp.

Tôi hét lên trong đầu: Nhìn nó đi! Nó không phải con gái ba mẹ đâu!

“Ba mẹ định đi ăn với ba mẹ của Henrietta.” Ba tôi nói. “Mẹ con muốn xem bộ phim mới của nữ diễn viên Cate Blanchett.”

“Còn ba con,” mẹ nói, “chỉ giỏi ra vẻ không muốn xem mà thôi.” Mẹ gập mép rồi gấp tờ báo lại rồi. “Mẹ sẽ làm món salad cho con trước khi ba mẹ đi.”

“Con có thể chiên sườn cừu,” cô gái ướm lời, “con sẽ ăn một miếng rồi ba mẹ về cứ quay nóng lên mà ăn.”

“Mẹ không muốn con đốt luôn cái nhà này đâu. Salad là được rồi.”

“Dạ, vậy cũng được.” Cô gái đáp.

Nếu là tôi thì tôi sẽ nói con không còn con nít nữa, con có thể nấu ăn mà không làm cháy gì hết. Nhưng chẳng có dấu hiệu gì là ba mẹ tôi nhận ra hành vi khác thường của kẻ giả mạo cả.

Tôi phải tự cứu mình sao đây? Tôi không cựa quậy được. Thậm chí còn không thể nói nếu cô gái không cho tôi nói. Sức mạnh duy nhất có thể sử dụng là sự hiểu biết của tôi – chắc là cô gái muốn biết nhiều thông tin hơn. Tôi có thể chơi khăm hay nói láo cô ta. Cô ta không thể cướp toàn bộ con người tôi chỉ bằng cái mật mã email và mã PIN được.

Nhưng cô ta đã có được nhiều hơn những thứ đó. Cô ta có gương mặt của tôi. Nếu tôi mà tỏ ra không đáng tin, chắc cô ta sẽ giết tôi mất. Tôi hãi hùng khi nghĩ đến cảnh cô gái cưa từng phần cơ thể của tôi rồi đem chôn ở sân sau nhà, trong khi ba mẹ tôi đang xem phim ở rạp. Nên nếu cô ta có gì chưa biết về đời tôi, tôi sẽ giả vờ như quên mất rồi. Ai dám tin cô ta không phải là tôi kia chứ?

Tôi nhìn lên chiếc máy tạo dáng 3D. Lúc trước tôi từng thấy mẹ dùng nó để làm những cái bát để nhào nguyên liệu, những cây nến hình con cú, thậm chí còn làm được cả một cặp kính mát. Mẹ đặt cố định vật cần làm dưới những máy quét laser, rồi những cái ống tiêm sẽ nhỏ xuống những vật liệu khác nhau – sáp, nhựa thông, chất silicon – phủ hết lớp này đến lớp khác trong những mô hình phức tạp cho đến khi thành hình.

Có lẽ cô gái đã cắt đầu tôi ra, đặt vào máy scan rồi dùng máy tạo hình để tạo ra một khuôn mặt rỗng đủ giống tôi để lừa cha mẹ tôi. Vài ngày trước, chắc chắn tôi sẽ cho là chuyện này không thể nào xảy ra được. Nhưng mấy ngày đó, tôi không phải là một cái đầu bị cắt lìa nằm trên một cái kệ trong tầng hầm.

Nếu chỉ nói dối cô ta thôi thì chắc không đủ. Tôi sẽ phải nói dối làm sao đó để cô ta tin. Kiểu nói dối đó sẽ khiến ba mẹ tôi đủ nghi ngờ để đi xuống tầng hầm và xem xét cái “dự án khoa học” kia của cô.

Nhưng tôi cần phải nghĩ ra ngay cái gì đó để khi nói ra sẽ không khiến kẻ giả mạo kia nghi ngờ gì. Và tôi không biết mình còn được bao nhiêu thời gian.

“Mẹ ơi!”, cô gái nói, trên màn hình. “Mẹ có muốn con rửa bát đĩa trước khi đi ngủ không?”

“Khỏi đi con.”

“Thật không mẹ? Không sao chứ mẹ.”

“Cứ để đó đi.”

Kẻ giả mạo trông có vẻ tiu nghỉu – làm như nó thực sự thích rửa bát đĩa lắm vậy. Nó nói, “Vậy thôi. Chúc mẹ ngủ ngon!”. Rồi hôn vào má mẹ.

Ba nhìn chằm chằm vào cây dương xỉ mọc trong chậu ở góc nhà. Ba nói, “Ngủ ngon nhé, Chloe!”, mắt vẫn không rời khỏi cây dương xỉ. Hay là có máy quay ở đó nhỉ? Ba nhìn thấy máy quay chăng?

Kẻ giả mạo đi khuất màn hình.

Ba mẹ vẫn ngồi nguyên ở đó.

Tôi nhìn vào màn hình ti vi, cầu mong sao họ nói gì đó về hành vi kì lạ của cô con gái của mình. Nhưng họ không nói gì cả. Họ ngồi yên lặng một lúc, rồi mẹ đứng dậy và hỏi ba uống cà phê xong chưa. Ba nói chưa, thế là mẹ bỏ đi.

Sau một lúc, ba cũng đứng dậy. Ba bước lại cây dương xỉ và ngó vào đó.

Tôi nghĩ, Ôi! Ba ơi! Cố lên ba ơi!

Ba siết chặt lòng bàn tay đang nắm cái gì đó bên trong. “Bắt được rồi nhá!” Ba lẩm bẩm, rồi đi rửa tay và đi theo mẹ.

Không phải máy quay. Chắc chỉ là một con bọ thôi.

Sau đó, không còn âm thanh gì ở trên đó nữa, chỉ còn màu trắng nhàn nhạt của màn hình ti vi và tiếng kêu yếu ớt của các ống dẫn nhiệt. Tôi chả biết mình có thể chịu được bao lâu nữa trước khi bị điên.

Một phần trong tôi cứ tự hỏi không biết mình có thật sự tồn tại không.

NHIỆM VỤ

TÔI chờ đợi, cảm giác cứ như đã nhiều giờ trôi qua, đầu cứ nghĩ phải gắng ngủ, phải gắng ngủ. Nhưng, thật sự là tôi không thể ngủ được mà không có gối ôm dài hình chữ L của mình. Thế thì tôi hi vọng gì ngủ được với cái đầu bị kẹp trong cái mỏ cặp thế này?

Tôi mà thoát được khỏi đây, chắc hẳn tôi sẽ nổi tiếng lắm. Cô gái sống sót sau khi bị chặt lìa đầu khiến người ta phải chú ý đến việc làm từ thiện cho người không đầu. Cũng có thể là tôi sẽ bị gọi là kẻ láo toét rồi bị tống vào nhà thương điên cũng nên. Có lẽ tôi nên giữ bí mật toàn bộ chuyện này.

Đó chỉ là những điều mơ tưởng mà thôi. Tận đáy lòng, tôi biết mình chẳng bao giờ thoát ra khỏi đây được.

“Tách.” Tiếng khóa cửa vang lên.

Kẻ giả mạo đang mặc bộ pi-gia-ma của tôi. Khi nó bước xuống bậc thang, các gương mặt của các nhân vật hoạt hình trên bộ pi-gia-ma bị biến dạng méo mó từ khuôn mặt cười sang những khuôn mặt nhăn nhó.

Không thèm nhìn tôi, kẻ giả mạo ngồi trước máy tính và bắt đầu gõ.

“Phải sửa lỗi nhận diện,” nó lẩm bẩm, “Phải sửa cho xong.” Nó thở mạnh một cách rất lạ.

Tôi không nói gì. Mà tôi cũng chẳng thể nói gì được.

Qua ánh sáng lờ mờ hắt ra từ màn hình vi tính, một giọt nước mắt ánh lên trên gò má kẻ giả mạo.

Trong khi tôi đang nhìn giọt nước mắt ấy, thì giọt khác lại lăn xuống. Rồi nó một tay nắm chặt góc bàn, tay kia nắm siết góc bàn khác. Lưng nó rung lên theo những tiếng nức nở âm thầm.

Dù nó đã làm gì với tôi đi nữa, tôi cũng cảm thấy môi mình rung lên theo. Hễ thấy có người khóc là tôi lúc nào cũng khóc theo. Có lẽ, nó đánh cắp gia đình của tôi vì nó không có gia đình chăng.

Kẻ giả mạo liếc vào gương, thấy tôi đang dòm trừng trừng. Nó nheo mắt lại.

“Đừng có nhìn tao!” Nó rít lên. Rồi nhấp chuột.

Thế là mọi thứ lại tối đen, im lặng và lạnh lẽo.

Chỉ còn hư không.

Bóng đèn nhấp nháy sáng lên, làm tôi lóa mắt. Giờ thì tôi đang nhìn lên trần. Tôi đã được dịch chuyển đi chỗ khác. Không hiểu sao tôi cảm giác như đã trải qua được một khoảng thời gian. Có lẽ là được một ngày rồi.

Tôi quay đầu để nhìn khắp ga ra. Không có gì thay đổi. Chỉ trừ việc giờ tôi đã có thể quay đầu. Đầu tôi đã được gắn vào cơ thể rồi.

Nhưng tôi vẫn không thể ngồi dậy. Nhìn xuống phía ngực, tôi thấy mình đang nằm dài trên bàn làm việc, và đang bị trói bằng một mớ dây ni-lông và khóa thắt lưng bằng nhôm.

Chả hiểu tại sao sự thay đổi này lại khiến tôi càng sợ thêm. Cái việc cô gái cắt đầu tôi ra mà tôi không chết đã là đáng sợ rồi. Thế mà giờ cô lại cho thấy cô có khả năng ráp tôi lại tùy thích nữa cơ chứ.

À mà mớ dây ni-lông chừng như có thể nới lỏng ra được. Nếu tôi vặn vẹo được vai mình…

“Ngừng lại ngay!” Kẻ giả mạo nói khi vừa bước vào và thấy cảnh tôi đang cố vặn mình. Gương mặt của ả – tức mặt của tôi – còn khiến tôi hoảng hơn ngày hôm qua. Giờ thì tôi đã nhận ra đó chính là mặt của mình.

Kẻ giả mạo chẳng thèm đá động gì về chuyện tối qua. Ả nói, “Ngọ nguậy ngón chân xem nào!”

Tôi cố làm ra vẻ khó lắm, để khiến ả nghĩ là tôi vẫn còn yếu. Nhưng thật khó mà cưỡng lại việc ngọ nguậy ngón chân khi mà bị bất động lâu đến thế.

“Giờ thì lắc lư ngón tay xem.”

Tôi gõ tay vào hai bắp đùi.

Chợt ả giơ lên một bức hình. “Ai đây?”

Đó là hình giáo viên môn khoa học của tôi, thầy Fresner. Thầy đang đội chiếc mũ nam sinh rất buồn cười, ngón tay thì kẹp một điếu xì gà. Có vẻ như bức hình được chụp từ xa, bên ngoài mép đường ở khách sạn mà tôi đã làm việc mùa hè.

“Đó là cậu Derrick,” tôi nói, “em của mẹ.”

Kẻ giả mạo nhìn lại bức hình. “Chắc không?” “Chắc chứ sao không. Tôi biết cậu từ bé.”

“Thế thì,” ả nói, “chúng ta gặp phải một vấn đề rồi.”

Hơi thở của tôi dồn dập hơn. “Tôi không hiểu.”

“Hoặc chế độ nhận diện khuôn mặt của mày không chạy, hoặc mày đang nói láo tao. Vì mẹ chẳng có đứa em nào, tao chắc chắn.”

“Mẹ chẳng bao giờ để cập đến cậu Derrick cả,” tôi nói, “hai người họ đã cãi nhau to lắm lúc tôi 12 tuổi, và…”

“Không có cậu Derrick nào hết!” Ả thét lên. Rồi ả gục mặt vào tay. “Mày làm ơn, trả lời thành thật để tao biết kí ức mày đã trở lại coi nào!”

Nổi nóng vì bị giam cầm, tôi lớn tiếng. “Kí ức của tao không sao cho đến khi mày bắt cóc tao.”

“Bắt cóc?”

“Đúng. Bắt cóc. Dù tao vẫn ở trong nhà mình thì đó vẫn gọi là bắt cóc.”

Cô gái nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.

“Mày nghĩ mày chỉ cần bước vào nhà tao,” tôi nói tiếp, “trói tao lại, và bắt tao đưa mọi thông tin mày cần để cướp cuộc sống của tao sao?”

“Tao không bắt cóc mày. Tao tạo ra mày.”

Tôi khịt mũi, trong lòng đầy lo lắng.

“Những câu hỏi đó chỉ để kiểm tra mày,” ả nói. “Tao là Chloe Zimetski. Mày là một bản sao của tao. Tao đã làm việc cả tuần để tạo ra mày.”

“Không,” tôi nói. Cổ họng nghẹn lại. “Mày mới là bản sao của tao.”

Ả đặt tay tôi lên tay ả, rồi vặn.

Tôi rú lên khi thấy cổ tay mình long ra dọc theo một đường nối vô hình, rồi bàn tay tôi nằm chết cứng trong tay ả. Quá hoảng loạn, tôi giẫy giụa trong lớp dây khóa.

Kẻ giả mạo nghiêng bàn tay để tôi nhìn rõ khớp nối cơ học và mớ dây điện bên trong. “Đó. Thấy không?”

Tôi choáng hết cả người. Cảm thấy như mình sắp ngất đi lần nữa.

“Đừng có hét nữa!” Ả nói, rồi nắm lấy mớ tóc của tôi. “Mày là máy. Nên đau đớn là không có thật. Cả việc mày sợ cũng không thật nốt. Đó chỉ là những phản ứng đã được lập trình sẵn mà mày không cần.”

“Tại sao?” Tôi thở hổn hển.

“Vì có ngu mới thiết kế ra một chương trình cho mày để khiến mày muốn cảm thấy mình có thật.” Ả nói.

“Không.” Tôi nói. “Tại sao lại tạo ra tôi?”

“Thì để mày chăm sóc mẹ khi tao đi vắng.” Ả nói.

“Mẹ tôi à?”

Ả nghiêng người về phía tôi, cặp mắt buồn buồn. “Không.” Ả nói. “Mày không có Mẹ cũng chẳng có Ba. Mày là silicon, được quấn quanh một khung lõi ti-tan. Mày chưa từng có mặt trên đời này khi tao chưa ráp mày lại.”

Nói rồi ả lại xoay bàn tay tôi vào đúng khớp. Những vết tàn nhang trên bàn tay chỉ là những vết sơn.

“Nhưng… ” Đầu tôi vẫn quay cuồng, vì cố xử lý cùng lúc quá nhiều thông tin. Tôi gắng tìm một lỗi sai. “Máy móc không nghĩ. Máy móc không cảm giác được.”

“Máy móc làm bất kỳ điều gì chúng được thiết kế ra để làm,” ả nói. “Tao xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Đó là điều cần phải làm.”

Tôi từng nghĩ là không ai biết mình đang mất tích. Nhưng thế này thì còn tệ hơn nhiều; vậy ra chẳng có ai biết tôi đang tồn tại cả.

“Chloe?” Tiếng ba tôi vang lên – giọng của Graeme Zimetski.

“Con đến đây!” Cô gái đáp. Cô ném một miếng vải che lên bàn làm việc, rồi cả thế giới trở nên tối tăm u ám. Tôi nghĩ đến chuyện hét lên kêu cứu, nhưng phỏng có ích gì? Ba mẹ tôi sẽ không đến cứu tôi. Họ còn không phải là ba mẹ tôi nữa là.

Tôi nghe tiếng gõ bàn phím, rồi một tiếng “click” vang lên trong đầu tôi. Giờ thì tôi đã nhận ra được cảm giác. Chloe đang tắt tôi.

* * *​

Tôi không biết phải làm gì.

Vì dù tôi có thể thoát khỏi Chloe thật thì tôi cũng chả biết đi đâu về đâu. Tôi không có nhà. Không tiền. Không bạn bè và cũng chẳng có gia đình. Tôi vô vọng đến độ có lẽ tôi cứ là một cái đầu không có cơ thể nằm trên kệ thì tốt hơn.

Chả trách cô gái ấy vừa ra lệnh lại vừa làm như thể tôi không có mặt ở đây. Chả trách cô ta nhìn tôi như một đồ vật. Tôi là một đồ vật.

Nếu tôi tỉnh thì có nghĩa là cô gái đang ở gần đây. Cô sẽ không bật tôi lên nếu cô vắng mặt. Nhưng tôi bị một miếng vải che kín người, nên không nhìn được gì.

Mày sẽ chăm sóc mẹ khi tao đi vắng. Cô ta sẽ phải thả tôi ra để làm điều đó. Mà cô ta đi đâu, và sẽ đi bao lâu? Rồi nếu thế thì lấy gì cản tôi trốn đi?

Có thể là tôi đã được lập trình là không trốn đi. Tôi rùng mình. Cũng có thể là khi tôi đi ra cửa trước thì không thể mở cửa được.

Một cơn gió lạnh lướt qua người tôi, miếng vải che kêu sột soạt khi Chloe kéo nó ra khỏi người tôi.

“Ba mẹ ra ngoài rồi.” Cô nói.

Tôi chả biết được điểu đó thì có can hệ gì với mình, nên tôi lặng im.

“Tao cần làm cái gì đó để cho mày sạch sẽ.” Cô nói tiếp. “Máy móc không có quyền gì cả. Chúng không thể bỏ phiếu, cũng chẳng thể sở hữu gì. Và người ta có giết một bộ máy thì cũng chả mắc tội gì. Nếu có người phát hiện mày là cái gì, họ sẽ xé toạc mày ra từng mảnh để xem mày hoạt động thế nào. Con người chúng tao là thế đấy. Chúng tao không thể không làm vậy.”

Hình như cô còn muốn nói gì đó tệ hơn, nhưng có gì đó mách bảo tôi không nên xen vào dòng suy nghĩ của cô.

“Mày sẽ phải tránh xa các bác sĩ, chuyên viên y tế và y tá – hay bất kì ai muốn kiểm tra nhịp đập của mình, vì mày không có. Đừng để ai sờ tay vào mày hay chiếu đèn vào mắt mày, vì đồng tử của mày không giãn nở và các vân tay của mày thì đều giống nhau cả. Còn nữa, mày phải nhớ tránh xa đám kĩ sư, nhất là những người làm nghề liên quan đến rô bốt hay trí tuệ nhân tạo. Nhiều người đã góp phần làm nên phần mềm mã nguồn mở vốn tạo nên bộ óc của mày, nên rất có thể họ sẽ muốn xem nó có hoạt động không. Hiểu chứ?”

“Cô sẽ thả tôi ra à?”

“Tao đã nới lỏng dây trói mày rồi. Mày sẽ tự tháo ra được sau khi tao đi. Tao đã cố gắng thêm mọi thứ tao biết vào cơ sở dữ liệu của mày rồi, nhưng tao e là đã bỏ sót gì đó. Rồi sẽ có những khoảng trống trong kí ức của mày, và những kí ức được bịa ra khi phần mềm của mày cố gắng làm đầy những khoảng trống ấy. Mày sẽ không nhớ một số chuyện, và sẽ nhớ sai một số chuyện khác. Nếu có ai đó gọi mày, cứ xin lỗi rồi đi tiếp. Với người thật thì chuyện đó thường xảy ra hoài.”

“Tao đã bỏ vài tuần gắn thiết bị cảm biến nắm bắt vận động dưới áo tao, nên hẳn mày đã được lập trình đủ cử động cần thiết như đi, nhặt đồ vật, cột dây giày, v.v… Nếu không biết làm gì thì cứ học theo người khác. Tao cũng tải lên những hình ảnh và dữ liệu từ mọi nguồn thông tin xã hội trên mạng có liên quan đến tao. Mày sẽ biết tất cả bạn bè tao trông ra sao, bao nhiêu tuổi, ai biết ai, v.v…”

“Mày không cần ăn, ngủ hay đi vệ sinh, nhưng dù sao mày cũng phải làm những chuyện ấy để hòa nhập. Hệ thống tiêu hóa của mày về cơ bản là chỉ có một đường ống nhựa dẻo, một bình chứa hai lít, nhưng nó sẽ chạy tốt.”

Khi tôi còn là một bé gái, tôi thường bế theo một búp bê em bé bằng nhựa đi khắp nơi. Hỏi nó có khát không, rồi đổ nước vào miệng nó, một phút sau lại la rầy nó vì đổ nước ra sàn.

Những kí ức đó không phải của tôi. Tôi chưa từng là một bé gái – chỉ có Chloe mới từng là bé gái. Và bây giờ, tôi là con búp bê.

“Tao tạo ra bộ não của mày bằng một trong số bộ xử lý còn thừa của mẹ,” Chloe nói, “nhưng tao đã mua cơ thể của mày từ nhãn hàng Trông Như Thật. Phần mềm của mày là từ Cộng đồng Trí tuệ Nhân tạo Mở. Mày cứ bình thường mà sống cuộc sống của tao. Các trang web của họ sẽ giúp mày học những gì mày có thể và không thể làm. Hãy làm bài tập về nhà và công việc nhà. Nếu được thì hãy tránh những giao tiếp xã hội, nhưng nếu không tránh được thì hãy cư xử thân thiện. Nhớ là đừng để ai nghi ngờ gì về mày đó.”

“Cô sẽ đi đâu?” Tôi hỏi.

“Có người đang theo dõi tao.” Cô nói. “Tao bắt gặp gã lần đầu cách nay một tháng. Có lúc tao thấy gã khi đang trên đường đi học, có lúc tao thấy gã khi đang trên đường về nhà. Có một chiếc xe chạy ngang qua nhà mỗi tuần. Tao không biết gã đó là ai, và tao không biết gã muốn gì. Nhưng bây giờ thì gã sẽ theo dõi mày.”

Tôi thấy sự háo hức trong đôi mắt đầy bất an của cô. “Tôi không hiểu.”

“Mày là con mồi.” Cô nói. “Khi gã theo dõi mày thì tao sẽ theo dõi gã.”

Cô ta điên rồi. Tôi là bản sao cơ học của một kẻ tâm thần hoang tưởng.

“Đừng cố đi theo tao,” cô nói, “tao không muốn xóa tính cách của mày và bắt đầu lại từ mớ tạp nham, nhưng tao sẽ làm nếu cần phải làm.”

Rồi cô đi lên tầng trên, bỏ tôi một mình trong tầng hầm. Cô không thèm nhìn lại. Giống như thể cô đã hoàn toàn quên mất tôi rồi.

Tôi nghe tiếng cửa trước mở, rồi đóng lại. Cả căn nhà chìm trong im lặng.

Tôi gắng lắc người thoát khỏi mớ ni-lông. Mớ dây trói dãn ra, rồi lỏng dần đủ để tôi vặn người thoát ra và giậm chân lên sàn.

Cuối cùng, tôi đã cử động được. Nhưng tôi không tự do.

Tôi không muốn sống cuộc đời của Chloe, chơi trò đóng giả cô trước mặt gia đình và bạn bè của cô. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không có căn cước và cũng chả có tiền. Nếu tôi bỏ chạy, tôi sẽ không đi xa được. Nếu tôi nhờ ai giúp, họ sẽ đứng về phía Chloe – cô ta là người, còn tôi chỉ là một cỗ máy. Khả năng biết suy nghĩ và cảm giác của tôi không mang lại cho tôi chút quyền pháp lý nào.

Khi tôi nhìn chiếc cầu thang dẫn lên lầu, đầu tôi hiện ra một ý tưởng mới. Một khi cô ta nhận ra gã trai “theo dõi cô” chỉ là một gã hàng xóm làm việc gần trường học của mình, cô sẽ không cần tôi nữa. Thế thì lúc đó cô ta sẽ làm gì?

Từng bước, từng bước tôi dễ dàng rời khỏi nơi tôi sinh ra, chốn ngục tù, phòng tra tấn của mình. Thoáng một cái, tôi đã lên đến đỉnh cầu thang, kéo chốt, nhẹ nhàng mở cửa ra. Một cuộc đời mới đang đón chờ tôi ở phía bên kia.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button