Truyện - bút ký

Tam Quốc Hài Hước – Chu Du Hoán Mộng Ký

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Chu Nhuệ

Download sách Tam Quốc Hài Hước – Chu Du Hoán Mộng Ký ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : Truyện – Bút ký

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.


Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chứng chỉ pháp sư

Hoa Loa – pháp sư chỉnh hình vừa làm một tour chữa bệnh vòng quanh các nước và lần này ông lại sang nước Ngô.

Hoa Loa đã nhiều lần đến nước Ngô nên khách quen của ông cũng không ít. Trong lúc ông đang mải sửa sang lại phòng khám tạm thời thì một cô nàng vội vã bước vào cửa.

Cô ta nói: “Tôi là người hầu của Tiểu Kiều – phu nhân Đô đốc. Phu nhân nghe nói ông đã đến nên sai tôi đến mời ông qua thăm bệnh.”

Hoa Loa hỏi: “Tại sao phu nhân không thể tự đến phòng khám của ta?”

Thị nữ nói: “Bởi vì bà không thể ra khỏi cửa được.”

“Phu nhân bị liệt rồi ư?”

“Không phải như vậy. Phu nhân của chúng tôi từ trước đến giờ luôn giữ hình ảnh là người đẹp nhất thiên hạ trong con mắt của công chúng, nhưng hiện giờ…”

“Phu nhân sao vậy?”

“Dạo này bà hơi phát tướng, lại mọc thêm một cái ‘phao bơi’ nữa.”

“Ý cô là phần eo và bụng hơi nhiều mỡ?”

“Đúng vậy.”

Hoa Loa cười: “Cái này thì có gì đâu, có thể dùng chưởng lực giải quyết.”

Thị nữ hỏi: “Ông sẽ cắt ‘phao bơi’ bằng tay sao?”

“Đúng vậy.”

Hoa Loa đi theo thị nữ đến gặp Tiểu Kiều.

“Hoa đại sư! Nhìn thấy đại sư là nhìn thấy hy vọng rồi!” Tiểu Kiều mừng rỡ ra mặt: “Tôi cởi áo ra nhé?”

“Không cần”, Hoa Loa nói: “Không phải cởi chiếc nào cả, nếu cần phải cởi áo thì đã không phải là pháp sư Hoa Loa rồi.”

Hoa Loa bắt đầu đưa tay miết lên đầu gối.

Tiểu Kiều hỏi: “Đại sư, ông đang làm gì vậy?”

Hoa Loa nói: “Tôi đang mài dao.”

Mài dao xong, Hoa Loa liền áp bàn tay vào bụng Tiểu Kiều nhưng vẫn cách một lớp quần áo.“Phu nhân”, Hoa Loa nói: “Mời phu nhân quay một vòng.”

Tiểu Kiều xoay một vòng.

Bỗng Hoa Loa thu tay lại và nói: “Phu nhân, phu nhân thử sờ ‘phao bơi’ của bà đi.”

Tiểu Kiều sờ thử bụng mình, sung sướng thốt lên:

“Không thấy nữa rồi! Đại sư, ông làm thế nào vậy?”

Hoa Loa giải thích: “Khi phu nhân quay một vòng, ‘dao’ của tôi đã cắt bớt phần mỡ thừa ở bụng của bà rồi.”

“Thật là kì diệu!”

Hai người chuyện trò rôm rả, vô tình đã làm ảnh hưởng đến Chu Du đang đọc sách trong thư phòng.

Chu Du liền bước ra.

“Ồ”, Hoa Loa lấy làm lạ liền hỏi: “Chu Đô đốc hôm nay không phải đi làm sao?”

Chu Du tay cầm sách đáp: “Sắp thi rồi nên mấy hôm nay tôi ở nhà ôn bài.”

Hoa Loa lại càng ngạc nhiên: “Chu Đô đốc lại quay về đèn sách từ khi nào vậy?”

Chu Du giải thích: “Bây giờ ta phải thi lấy cái bằng, thi mà không lấy nổi cái bằng thì sẽ không được làm Đô đốc nữa…”

Sự việc bắt đầu từ cuộc chiến gần nhất giữa hai nước Ngô và Ngụy.Hôm đó, trong lúc hai bên đang giao tranh, thống lĩnh quân Ngụy là Tào Tháo ngồi trên ngựa nói: “Chu Du này, cậu đã có bằng chưa vậy?”

Chu Du hốt hoảng: “Bằng gì?”

Tào Tháo rút ra một quyển sách nhỏ đưa quân lính mang sang cho Chu Du xem.

Chu Du mở ra, bên trong ghi rõ họ tên của Tào Tháo, quốc tịch, tuổi tác, học lực, thích màu gì, thích số nào, thần tượng ai nhất, ghét ai nhất, điểm mạnh là gì, điểm yếu là gì…

Trong đó, dòng “chức danh” có ghi là “Nhà quân sự cấp 1”.

Còn đóng cả dấu đỏ nữa.

Chu Du hỏi Tào Tháo: “Cái bằng ‘Nhà quân sự cấp 1’ này có tác dụng gì?”

Tào Tháo nói: “Không có chứng nhận ‘Nhà quân sự cấp 1’ thì không thể làm thống soái cao nhất trong quân đội, giống kiểu đại tướng quân như Hạ Hầu Đôn chỉ được phê là ‘Nhà quân sự cấp 2’ ấy. Bạn học cũ của ông – Tưởng Cán cũng có chứng nhận quân sự rồi đấy. Ở chỗ chúng tôi, cầm cờ, nuôi ngựa, nuôi thỏ, thu gom binh khí, tất cả mọi người đều phải có chứng chỉ mới được hành nghề.”

Chu Du ngơ ngác: “Như vậy, tôi không có chứng chỉ thì không có tư cách dẫn quân đi đánh trận sao?”

ĐỌC THỬ

Tào Tháo khẳng định: “Đúng vậy.”

“Quân lính của tôi cũng không có chứng chỉ, vậy họ cũng không có đủ tư cách để ra trận sao?”

“Đúng vậy.”

Vì không có chứng chỉ nên Chu Du đành phải dẫn cả đoàn quân cũng không có chứng chỉ của mình quay về.

Trận chiến đó, do quân Ngô mất quyền, nên quân Ngụy không đánh mà thắng.

Chu Du về nước, báo cáo lên Tôn Quyền. Tôn Quyền tức tối nói: “Thứ nước Ngụy có thì nước Ngô cũng phải có. Thứ nước Ngụy không có thì nước Ngô càng phải có.”

Vậy là quy định được ban ra, mọi ngành nghề của nước Ngô đều phải có chứng chỉ, hơn nữa còn phải chặt chẽ hơn nước Ngụy.

Chu Du nói đến đó, chợt nghĩ ra điều cần phải hỏi Hoa Loa: “Hoa tiên sinh, ông đến nhà tôi có việc gì thế?”

Hoa Loa trả lời: “Tôi đến làm phẫu thuật cho phu nhân ạ.”

“Vậy ông có chứng chỉ không?”

“Có chứ.”

Hoa Loa lấy chứng chỉ ra đưa cho Chu Du.Chu Du vừa xem: “Ồ? Sao chứng chỉ này lại là của nước Thục?”

Hoa Loa giải thích: “Khi tôi hành nghề y ở nước Thục, cũng vừa hay có kì thi pháp sư nên tôi cũng thi để lấy chứng chỉ này.”

“Không được.” Chu Du nói: “Gia Cát Lượng bên đó thừa nhận ông thì ở đây ta không thể thừa nhận ông được.”

Hoa Loa hỏi: “Ở nước Ngô thi lấy chứng chỉ pháp sư chỉnh hình khó hơn ở nước Thục à?”

“Đương nhiên, ở nước Ngô phải thi ngoại ngữ.

Tôi thi lấy chứng chỉ ‘Nhà quân sự cấp 1’ cũng phải thi ngoại ngữ.”

“Chu Đô đốc, ngoại ngữ của ông học thế nào rồi?”

“Ngoại ngữ rất khó học, nhưng tôi vẫn học được một câu.”

“Câu nào vậy?”

“Hế lô!”

“Ông thấy lúc nào có thể dùng câu này được?”

“Khi đánh nhau với người nước ngoài, lúc cần phải chào hỏi thì tiện mồm – Hế lô.”

Chu Du ý thức được rằng câu chuyện đã đi quá xa:

“Hoa tiên sinh à, xin lỗi, ông dựa vào chứng nhận của nước Thục thì không thể làm thủ thuật cho phu nhân của tôi.”“Nhưng”, Hoa Loa không hiểu mô tê là thế nào, “Phu nhân của ông không phải là người nước ngoài, tôi chào bà không cần phải dùng đến ngoại ngữ.”

Chu Du vẫn kiên trì nguyên tắc: “Hoa tiên sinh, đây là quy định, mà đã là quy định thì không thể tùy ý xóa bỏ được.”

Hoa Loa buồn bã: “Chu Đô đốc, vậy là ông không cho phép tôi làm phẫu thuật ở đây rồi.”

Ông ta đành phải thu hồi thành quả phẫu thuật của mình.

Ông ta lại áp tay vào chỗ eo của Tiểu Kiều: “Phu nhân, bà xoay một vòng nữa nhưng lần này xoay ngược lại.”

Tiểu Kiều xoay ngược một vòng.

“Phao bơi” lại trở lại.

Hoa Loa buồn bã, thất thểu đi trên phố.

Ông nhìn thấy mọi ngành mọi nghề trên phố đều có chứng nhận, nào là “Khoai lang nướng đệ nhất”, nào là “Xiếc khỉ cấp 2”, nào là “Ảo thuật cấp 3”…

Một anh bạn to lớn kéo Hoa Loa lại: “Ông ơi, giúp cháu với.”

Hoa Loa ngạc nhiên hỏi: “Mày là cướp à?”

Anh chàng kia trả lời: “Không, cháu là ăn mày.”

Hoa Loa lại càng ngạc nhiên, nhìn anh bạn đó và hỏi: “Cháu thực sự muốn đi ăn xin ư?”“Vâng ạ, cháu đúng là ăn mày thật!”. Anh chàng liền lấy giấy chứng nhận ra.

Hoa Loa xem lướt giấy chứng nhận – “Ăn mày cấp 1”.

Anh chàng còn muốn lẵng nhẵng theo Hoa Loa nhưng lúc đó, có một bà béo đi qua thừa cơ thò tay vào túi chàng ta.

Anh chàng phát hiện ra, quay đầu mắng cho bà ta một trận: “Bà muốn ăn trộm à? Chả chuyên nghiệp tí nào.”

“Ai nói ta không chuyên nghiệp?”

Bà béo kia vênh váo tự mãn giơ ra chứng nhận “Trộm cắp cấp 1”.

Hoa Loa tiếp tục đi về phía trước.

Ông ta lại bị kéo lại, lần này là một ông mũi to.

Ông mũi to hành lễ với Hoa Loa: “Hoa đại sư, may mắn quá gặp được ông.”

Hoa Loa hỏi: “Ông biết tôi à?”

Ông mũi to nói: “Hoa đại sư vang danh thiên hạ, có rất nhiều hãng mỹ phẩm dùng hình ảnh của ông đấy.”

“Ngại quá. Ông có việc gì không?”

“Vậy là hôm nay có duyên gặp đại sư, muốn mời đại sư sửa giúp hộ tôi cái mũi, nó quá gây chú ý với mọi người.”Hoa Loa nói: “Về mặt kĩ thuật thì không vấn đề gì, nhưng đáng tiếc là, tôi không có chứng nhận pháp sư chỉnh hình của nước Ngô, nên không thể chỉnh mũi cho anh được.”

“Ông không có giấy chứng nhận ư?” Ông mũi to cười, “Tôi có thể giúp ông.”

Hoa Loa ngơ ngác: “Sao… ông có thể làm cho tôi giấy chứng nhận được?”

Ông mũi to đáp: “Chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi thế này – ông làm phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ cấp giấy chứng nhận cho ông.”

“Tôi có thể lấy được giấy chứng nhận từ chỗ ông mà không cần thi ư? Nói như vậy, nghĩa là ông chuyên…?”

“Đúng vậy, giấy chứng nhận mà cậu ăn mày và ả ăn cướp lúc nãy ông gặp đều lấy từ chỗ tôi đấy. Ông không cần phải nghi ngờ gì về kinh nghiệm của tôi, địa vị của tôi ở trong giới lừa đảo cũng giống như địa vị của ông trong giới pháp thuật.”

Hoa Loa đột nhiên nghĩ ra, nói: “Ông chính là ‘Tên trộm mũi to’ nổi tiếng bấy lâu sao?”

“Chính là tôi”, Mũi To cười nói: “Cây lớn thì dễ hút gió to, chính là vì không muốn gánh cái mũi to nặng này nữa, tôi mới muốn nhờ ông giúp đỡ.”


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button