Nguyễn Nhật ÁnhTruyện - bút ký

Quán Gò Đi Lên

[www.downloadsach.com] - Quan go di len - Nguyen Nhat Anh1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh

Download sách Quán Gò Đi Lên ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TRUYỆN – BÚT KÝ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Quán gò đi lên – một câu chuyện về quán ăn xứ Quảng, viết bởi một nhà văn xứ Quảng. Xuyên suốt truyện là cuộc sống của những con người trong quán với rất nhiều tình huống hài hước khiến người đọc không thể nhịn cười, cùng với đó là câu chuyện tình yêu cảm động. Khá giống với tác phẩm Phòng trọ ba người, Quán gò đi lên mang yếu tố hài hước xuyên suốt câu chuyện. Nhưng chú Ánh đã rất khéo léo lồng ghép vào câu chuyện về số phận và tình yêu con người.Đọc truyện, ta còn biết thêm rất nhiều điều thú vị về xứ Quảng. Có thể nói, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã đưa vào rất nhiều tình yêu quê hương của mình vào đứa con tinh thần này.

“Quán Gò đi lên” đặc sệt màu sắc xứ Quảng – không phải là kiểu tô vẽ thêm cho có, mà là những gam màu rõ ràng, cụ thể, cực kỳ thu hút. Cho dù bầu không khí trong truyện đã hơi xưa cũ so với thời đại bây giờ, nhưng đó cũng chính là điểm khiến truyện càng thêm thu hút. Bên cạnh những tiếng cười, còn có những chuyện tình, một nửa ngọt ngào, một nửa chua xót – chính những vị chua, vị ngọt này càng khiến truyện thêm gần gũi.

Đo Đo – một quán ăn nhỏ, là nơi làm việc của tụi nhóc: con Kim, thằng Cải, thằng Lâm, con Cúc, con Lan, con Lệ…và cũng chính là ngôi nhà thứ hai trong lòng của mỗi đứa. Một quán ăn giản dị, mộc mạc nhưng chất chứa bao nhiêu niềm vui, những kỉ niệm và câu chuyện thú vị, những tình huống đáng yêu dở khóc dở cười. Một quán ăn nhỏ bé giữa lòng thành phố Sài Gòn luôn nhộn nhịp tưạ như một bến đỗ bình yên, tránh xa những cái xô bồ, mệt mỏi của thành phố năng động. Một quán ăn mà người phục vụ là những cô bé, cậu bé tính cách khác nhau, hoàn cảnh gia đình khác nhau, nhưng khi ở bên nhau lại tạo ra một không khí vui vẻ, gần gũi. Một cuốn sách thú vị nhưng vẫn tràn đầy ý nghĩa – một phong cách văn chương không lẫn đâu được của bác Ánh.

Trích dẫn :

Quán Đo Đo nằm trên đường Nguyễn Hữu Cầu, kế chợ Tân Định, bề ngang bốn mét, bề sâu mười sáu mét ngăn làm ba, ngoài cùng là nơi bày bán, đằng sau vách ngăn là bếp, tít phía trong là phòng tắm và nhà vệ sinh.
Gần bếp lò có một cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác lửng, chỗ ngủ của đám con gái, cũng là nơi treo móc đủ thứ áo quần đồng thời là nhà kho chứa đủ thứ lụn vụn như sợi cao lầu, bánh đa, tương ớt, các loại bánh ngọt…
Đằng trước quán là khoảnh hiên xi măng nhỏ, buổi sáng ông bán thịt bày gánh bán thịt, bà bán rau trải ni-lông bán rau, chị bán thuốc đẩy xe ra bán thuốc. Đến trưa, khi ông bán thịt dẹp gánh, bà bán rau cuộn tấm ni-lông, chị bán thuốc đẩy xe lại chỗ gốc cây gần đó tránh nắng và khách ăn bắt đầu lục tục vô quán thì khoảnh sân nhỏ đó đích thị là giang sơn của thằng Cải.
Nhét một đống thẻ có buộc dây thun trong túi quần, nó bắc cái ghế ngồi tréo mảy ngó ra, oai khủng khiếp. Hễ có khách đun đầu xe vô là nó lật đật đứng lên, nhanh nhẹn đón lấy tay lái, dựng xe giùm khách rồi chìa tấm thẻ ra: nó là sếp bãi giữ xe.
Cải là một trong những thành viên của quán từ những ngày đầu. Quán ở quận 1 nhưng cô Thanh chủ quán lại ở quận 5. Mà thằng Cải cũng ở quận 5, chung dãy nhà tập thể với cô Thanh. Cô Thanh ở tầng một, mẹ con thằng Cải ở tầng trệt. Vì vậy mà quen nhau từ thời cố
hỉ.
Mẹ con thằng Cải là người Quảng Đông, xưa nay vẫn bán hủ tiếu ở ngay đầu hẻm. Sáng đẩy xe ra tối đẩy xe vào. Mẹ nấu, con bưng. Kể ra có đến chục năm trời. Dần dần xảy ra tình trạng con vẫn thừa sức bưng nhưng mẹ đã không còn sức nấu. Tới một ngày, mẹ thằng Cải quài tay ra sau lưng đấm bình bịch và buồn rầu kêu nó tắt bếp, dẹp nồi, đẩy xe vô nhà. Quán hủ tiếu dẹp tiệm từ đó. Cũng từ ngày đó, Cải ra quán Đo Đo. Quán Đo Đo những ngày đầu không chỉ
có Cải. Hôm khai trương còn có con Kim. Con Kim trước đây là “lính” của cô Thanh, lúc áo gió buôn sang Nga còn thịnh. Đến thời buôn bán xập xệ, cô Thanh bỏ về nhà nằm, con Kim đi bán phân u-rê quấy quá một thời gian rồi cũng kiếm chỗ nằm nghiền ngẫm nỗi buồn thất nghiệp. Vì vậy, khi cô Thanh mở quán, ới một tiếng là con Kim tót ra ngay.
Cũng như Cải, Kim là người Hoa. Chỉ khác một chi tiết: thằng Cải Quảng Đông, còn con Kim Quảng Tây. Chuyện trớ trêu cũng từ đó mà ra.
Quán Đo Đo treo tấm bảng đằng trước, ghi hàng chữ to đùng “Chuyên bán các món ăn xứ
Quảng”. Quảng đây tức là Quảng Nam. Các món ăn ở đây dĩ nhiên cũng là các món Quảng Nam: mì Quảng, cao lầu, bánh bèo, bánh đập…
Khách xứ Quảng đều là dân lưu lạc, thấy có cái quán quê hương ngay giữa Sài Gòn thì xúc động lắm. Đang chạy ngang, khách bóp thắng nghe cái rét.
Vừa dừng xe, thấy thằng Cải nhiệt tình ra dựng xe giúp, khách càng hài lòng.


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button