Truyện - bút ký

Phiên Bản – Nguyễn Đình Tú

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nguyễn Đình Tú

Download sách Phiên Bản ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  TRUYỆN – BÚT KÝ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Ngươi muốn gì?

Ngươi không sợ quyền lực vô biên của ta ư? Ngươi không cảm nhận được mùi chết chóc tỏa ra từ hơi thở của ta? Không thấy được sát khí lạnh lẽo từ ánh mắt ta? Không nhận ra nét mặt tức giận và hàm răng khát máu đang nghiến lại của ta?

Hừ. Ngươi dám bỏ qua mọi sợ hãi thường tình ấy mà lẻn vào đây làm phiền ta?

Hay thật! Mảnh trăng kia bây giờ lại tròn đầy hơn, có dáng có hình, thoạt trông như ma quỷ, nhìn mãi thì ra một bức tượng, lúc bất động như gốc cây, khi biến chuyển như cái bóng, lúc giống như một con người, khi lại mờ ảo như một vệt sáng. Mà cái hình ấy dù có biến thiên thế nào thì vẫn đọng lại trong trí óc ta một hình nhân đội mũ đeo sao. Thế là sao nhỉ? sắc áo vàng chẳng lẽ lại ám ảnh ta đến mức nhìn một mảnh trăng đi lướt qua cửa phòng cũng vội liên tưởng đến sự bất an? Ta mà lại biết sợ ư?

Ta đã dựng lên một đế chế.

Và ta là nữ hoàng.

Không phải trong ta không có những nỗi sợ hãi. Nhưng ta biết vượt qua những nỗi sợ hãi đó. Ta có nhiều kẻ thù. Điều đó đương nhiên. Một người bình thường còn có kẻ thù, những là ta, một nữ hoàng đen, một ong chúa, một chị cả trong giới giang hồ thì thiếu gì kẻ muốn lấy số. Đôi lần ta cũng tự hỏi, kẻ thù lớn nhất của ta là ai? Là những ông trùm, là đám sát thủ thuê, là đám thuộc hạ phản trắc, hay lũ ong ve mới vào nghề đâm chém? Là người ta yêu, là những vua, những chúa, những bố già, mẹ trẻ trong cái xã hội đen trải rộng khắp trong Nam ngoài Bắc kia hay là đám người đội mũ đeo sao mặc cảnh phục? Hay là chính ta với bia, rượu, ma túy, thuốc lắc và những trò mua vui thâu đêm suốt sáng?

Phải rồi. Ta thừa nhận là không phải trong ta không có những nỗi sợ hãi. Có những nỗi sợ mơ hồ. Có những nỗi sợ thường trực, hiển hiện trong đời sống hàng ngày. Có nỗi sợ chỉ xuất hiện sau những cơn say. Có nỗi sợ thoáng qua như một cái rùng mình. Nhưng dù thế nào thì ta cũng không chịu khuất phục nỗi sợ. Nếu không bước qua sợ hãi thì làm sao ta có thể trở thành nữ hoàng của cái đế chế giang hồ đầy rẫy những hận thù và giết chóc này? ừ thì ta sống trong xã hội đen nhưng thử hỏi cái xã hội ấy nào có thiếu điều hỉ nộ ái ố nào? ừ thì ta là nữ hoàng đen nhưng khoái cảm quyền lực có thể cân đong đo đếm được bao lăm mà so sánh đen với trắng? ừ thì ta là một nữ hoàng không ngai nhưng chỗ ngồi của ta đủ để bốn phương tám hướng chầu về. ừ thì vương triều của ta không thành lũy, không điện rồng, không chầu phục nhưng thử hỏi có mấy ai vào được đến nơi ta ở, đặt chân được đến chỗ ta ngự? ừ thì đế chế của ta không cương thổ nhưng có “vua”, có “chúa” nào dám vượt đường biên vô hình mà xâm lấn vào lãnh địa ta cai quản? Ta chưa từng bị nỗi sợ nào vây bủa quá một canh bạc trong đêm khuya, vậy mà sao hôm nay cái bóng trăng ma quái kia lại phiền nhiễu ta? Ngươi là ai hả bóng trăng khốn khiếp?

Bây giờ ngươi lại còn dám cả gan tiến đến cả chỗ ta nằm nữa đấy! Bọn thằng Tân, cái Mỹ đâu cả rồi? Sao lại để cho một kẻ chán sống vô hình vô ảnh như thế này bước vào phòng ta? Mà ta đang nằm ở đâu đây? Thành phố Lớn hay thành phố Ngã ba sông? Trên khoang máy bay hạng nhất hay trong trại giam Nguyên Dương? Ngôi nhà nhỏ ở xóm Đường Tàu hay căn phòng của người đàn ông ngoại quốc ở thành phố Toronto xa xôi?

Ta đang nằm ở đâu?

Không phải căn phòng ở số 4 phố Trường Thành quen thuộc vì thiếu con chó đá ngồi chầu bên giường ta. Cũng không phải căn phòng trên tầng ba của Nhà hàng Sóng Biển vì không có cánh cửa thoát hiểm cho ta chạy lên tầng bốn. Hay ta đang nằm trên biển nhỉ?

Không phải. Có chút dập dềnh, đung đưa đấy nhưng không phải căn buồng nhỏ trên chiếc du thuyền vẫn buông neo ngoài cửa vịnh. Phòng ngủ của ta không có cánh cửa thô kệch với những nan hoa sắt cong queo, đen đúa, han rỉ, giăng mắc đầy mạng nhện thế kia. cả chiếc giường này nữa. Sao nó lại cho ta cái cảm giác nửa nằm nửa ngồi chết tiệt này? Ta vẫn thường gối cao nhưng không cao đến mức nửa thân ta như bị nhấc lên khỏi giường. Và tay ta nữa. Ta quờ quạng mãi mà sao chỉ với vào khoảng chân không rỗng rễnh? Mọi khi ta chỉ cần quờ nhẹ tay thôi là có thể lấy được mấy món đồ trong miệng con chó đá. Có thể là khẩu K54 với sáu viên đạn chì sẵn sàng khạc ngay vào bóng trăng đội mũ đeo sao kia. Cũng có thể là con dao bấm Mỹ với bốn lưỡi thép cùng cái nẫy nhạy đến mức gẩy nhẹ một cái là những lưỡi thép sẽ vun vút lao đi. Hoặc là lọ xịt hơi cay gọn như một lọ nước hoa mà đám đàn bà đỏm dáng vẫn thường dùng nhưng có thể phá hủy mọi đôi mắt kẻ thù chỉ trong chớp nhoáng. Nhưng bất đắc dĩ lắm ta mới phải thò tay vào lấy đồ trong miệng con chó đá. Chưa ai vào được phòng ngủ của ta mà lại không được phép cả. Để bước chân được vào đấy phải qua tầng một do một võ sĩ karate ngũ đẳng huyền đai án ngữ. Rồi lại phải qua tầng hai do một mụ đàn bà chột mắt có khoái cảm nhìn máu người canh trấn. Chỉ có thể đến được phòng của ta khi bước qua xác võ sĩ Tân và con Mỹ “chột». Chỉ có thể đến được phòng của ta khi đã xơi tái hai thằng nhóc lỳ lợm ở tầng bốn. Chỉ có thể đến được phòng ngủ của ta khi đã vô hiệu hai con chó, sáu khẩu súng, tám thanh mã tấu và năm xác người. Ngôi nhà ta ở gồm bốn tầng lầu, một tầng trệt. Phòng ngủ của ta đặt ở tầng ba. Thường trực quanh ta ngoài thằng Tân với con Mỹ còn có lão gác cổng trung thành dưới tầng trệt và hai thằng tiểu yêu được ta lấy ra từ trại giam Tân Phú cố thủ ở tầng bốn. Vậy là không thể độn thổ mà lên, hạ thiên mà xuống để có thể mò đến phòng ngủ của ta vào giữa giấc đêm như thế này. Tay ta chưa phải thò vào miệng con chó đá để phòng thân bao giờ. À, có một lần. Phải rồi. Đến giờ phút này ta mới chỉ thực hiện động tác đó có một lần duy nhất nhưng lại là hành động bất đắc dĩ vì dù sao thì ta cũng không muốn giết người ta từng yêu. Đó là ta chủ động mời khách vào nhà rồi vô tình mà ngộ sát.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button