Nguyễn Nhật ÁnhTruyện - bút ký

Còn Chút Gì Để Nhớ

[www.downloadsach.com] - Con chut gi de nho - Nguyen Nhat Anh1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh

Download sách Còn Chút Gì Để Nhớ ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TRUYỆN – BÚT KÝ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Các truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thường mang một chút buồn man mác, nhưng cuốn này thì bạn sẽ thực sự buồn và xúc động. Cuốn sách thực sự rất ý nghĩa. Nó đem lại cho người đọc nhiều suy nghĩ, nhiều trăn trở. “Còn chút gì để nhớ” chỉ riêng cái tên thôi, cũng đã rất gợi, dấy lên trong lòng người đọc bao nhiêu cảm xúc. Tôi thực sự ấn tượng, và khi đọc sách càng ấn tượng hơn, đặc biệt là câu kết truyện của tác giả cứ vang lên mãi “Khi đạp xe đi, bỗng dưng tôi bâng khuâng tự hỏi, rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với Quỳnh bây giờ có còn một chút gì để nhớ hay không.”

Còn chút gì để nhớ – một tác phẩm không quá hoa mỹ nhưng đọng lại cho người đọc một tình bạn đẹp, một mái ấm tuổi thơ giàu yêu thương và một tình yêu đầy lòng trắc ẩn. Nội dung câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Quỳnh và Chương, tình cảm họ dành cho nhau thật đáng quý, đáng trân trọng nhưng thời buổi chiến tranh loạn lạc, xã hội ngày ấy vì giai cấp đã làm cho tình yêu trong sáng ấy không còn được vun đắp sinh sôi. Trong tác phẩm này giúp chúng ta hiểu được đời sống sinh viên ngày ấy với những khó khăn, cực nhọc là thế nào nhưng tình bạn tốt đẹp đã giúp họ vượt qua tất cả.

Và bác Nguyễn Nhật Ánh đã vô cùng thành công khi nghĩ ra một cái tựa ngắn gọn nhưng vô cùng súc tích và cô đọng này. “Còn chút gì để nhớ” gợi nên một thứ gì đó man mác buồn, như thể hàng vạn hạt cát kí ức phân tán đi khắp nơi, chỉ còn lại vài hạt nhỏ đầy tiếc nuối. Tình yêu luôn là một đề tài hấp dẫn, nhưng cách hành văn của bác Ánh khiến mình thấy nó sao mà trong sáng quá, sao mà đẹp quá. Tình yêu của anh Chương và cô bé hàng xóm Quỳnh khiến mình tiếc nuối mãi, tiếc vì họ không thể đến bên nhau, tiếc vì họ không thể vượt qua những gian nan, thử thách để toàn tâm toàn ý ở bên nhau. Một cái kết buồn để lại đầy ám ảnh trong lòng người đọc.

Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện bình thường mà đó còn là bài học giúp chúng ta trưởng thành hơn trong cuộc sống. Và với tôi, qua tác phẩm này, còn rất nhiều điều để nhớ.

Trích dẫn :

Dường như khi trở thành một chàng trai mười tám tuổi, không chú bé nào là không phấn khởi . Đối với tôi cũng vậy, đó là một ngày kỳ diệu vô cùng.
Tôi còn nhớ trước đó hai năm, khi một đứa bạn cùng lớp hí hửng khoe : “Thế là năm nay tao mười tám tuổi”, tôi đã ghen tị một cách khổ sở với hạnh phúc của nó. Mặc dù lớn xác như nó, đi học trễ hơn bạn bè hai, ba năm, chẳng được cái vinh dự gì ngoài mỗi “ưu điểm” to con nên được cô chủ nhiệm phân làm lớp trưởng. Tuy nhiên mười tám tuổi vẫn cứ là mười tám tuổi, vẫn cứ là cái tuổi oai vệ, đáng ao ước và đầy bí mật đối với bọn nhóc tì như tôi . Lúc đó, tôi đã cay đắng vô cùng khi nhận ra rằng mình phải phấn đấu đến hai năm đằng đẵng nữa mới được như nó.
Thế rồi mải học hành, mải vui chơi, tôi quên béng mất sự mong ngóng nôn nao của mình. Đùng một cái, nó tới lúc nào chẳng hay, cái tuổi mười tám ấy . Nó tới và nhe răng cười với tôi, vào một buổi sáng rực rỡ đầy ắp nắng hồng và hương thơm.
Mười tám tuổi, tôi có hai niềm vui rộng lớn, hai bước đi quan trọng trong cuộc đời : một chân bước vào ngưỡng cửa người lớn, và một chân chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học.
Cửa người lớn thì rộng, trẻ em tới tuổi cứ xộc vào tự do, chẳng ai cấm cản hay soát vé. Nhưng cửa vào đại học thì không phải dành cho tất cả mọi người . Muốn vào phải thi mà phải thi đậu kia !
Quê tôi không có trường đại học. Hồi nhỏ tôi học cấp một ở trường xã, những ngày lười đi học bị mẹ vác roi rượt chạy tới tận cổng trường. Lên cấp hai, phải ra trường huyện. Lên cấp ba, lại ra tỉnh lỵ. Trường tỉnh chỉ mới mở lớp mười . Tôi tính học xong lớp mười sẽ xin ra thành phố học tiếp. Nhưng tôi vừa học xong lớp mười, trường mở thêm lớp mười một. Tôi học hết lớp mười một, trường lại mở lớp mười hai . Tôi đã học lê lết hết trường này đến trường khác nhưng thật tôi chưa thấy trường nào dễ thương như trường tôi đang học. Làm như ban giám hiệu sợ tôi buồn nên cứ mở hết lớp này đến lớp khác cho tôi học.
Nhưng đến khi học hết lớp mười hai thì tôi đành phải giã từ tỉnh lỵ. Lúc đó, tôi đã thi đỗ tú tài hai với hạng bình thứ, một thứ hạng thường thường bậc trung nhưng cũng đủ cho tôi dọn đường vào đại học.
Những học sinh tỉnh lẻ miền Trung như tôi, muốn vào đại học phải chọn hai nơi : hoặc ra Huế, hoặc vào Sài Gòn. Tôi phân vân hoài không biết nên đi ra ngõ ngoài hay đi vào ngõ trong. Ba tôi lúc này ở xa, không góp ý gì cho tôi được. Là sĩ quan quân đội, ông bị điều động đi hết nơi này đến nơi khác, năm thì mười họa mới tạt về thăm gia đình. Ở nhà chỉ có mấy mẹ con tôi . Mẹ tôi thì suốt đời lo chuyện nội trợ trong nhà, đâu có rành ba cái chuyện “tiến thân” của tôi .


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button