Truyện - bút ký

Chuyện Tình Paris

chuyen tinh paris sach ebook1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Dương Bình Nguyên

Download sách Chuyện Tình Paris ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  TRUYỆN – BÚT KÝ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF                   Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng EPUB                Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Cuốn sách này tái bản, và nó đã khác với bản in lần đầu tiên. Tôi đã giữ lại “Chuyện tình Paris” vì muốn đưa nó vào một cuốn sách khác, với một mong muốn nó sẽ được đặt trong một chỉnh thể khác. Và tôi chọn những truyện mà bạn đọc của tôi, những người tôi gọi là người – yêu – dấu, nhắn tin qua Facebook rằng, họ muốn có nó trong tập sách này. Như cảm giác đọc lại những gì tôi viết trên báo khi bắt đầu chập chững cầm bút. Như một chỉnh thể khác được thiết lập. Tôi muốn làm điều này, để tri ân những bạn đọc của mình.

Đến tận lúc này, tôi vẫn chưa dám tin rằng, văn chương đã mang đến cho mình một cái tên. Tôi chỉ nghĩ rằng, nhờ văn chương, dù là được viết ra từ lúc đơn sơ nhất cho đến lúc dụng công nhất, tôi đã có được thêm những người bạn. Truyện ngắn của tôi thường mang nhiều tâm trạng và tôi hay viết vào những lúc thấy mình không yên ổn. Chính vì thế nó ít khi vui. Nên khi bạn đọc những trang viết của tôi, là bạn đọc cả những trạng thái ấy. Khi bạn đồng cảm với nó, nghĩa là bạn đã đồng cảm được, chia sẻ được phần nào tâm trạng của tôi khi viết ra những dòng chữ này.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, cuộc sống của ngày hôm nay là một dòng chảy mạnh. Và tôi buộc phải bước vào dòng chảy ấy. Thời gian qua tôi viết chậm chạp hơn. Vì bận làm việc. Bận sống hết mình. Và bận nghĩ suy rất nhiều điều trước những biến cố trong đời. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ bỏ việc viết văn. Bởi vì nó như một niềm vui riêng, một phần để tôi tĩnh tại trong dòng chảy ồ ạt này. Bạn hỏi, khi nào tôi sẽ có thêm tác phẩm mới. Chính tôi cũng hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng có lẽ, tôi đã không có được câu trả lời chính xác. Vì viết thì không thể vội vàng…

Cuốn sách này rất mỏng, điều này có làm bạn băn khoăn? Tôi đã viết nó trong gần hai năm. Và khi tôi chọn đưa vào tập sách, tôi muốn nó chỉ trên dưới hai trăm trang. Vì tôi thích như thế. Tôi thích bạn có thể đọc hết nó trong một chuyến bay từ Sài Gòn về Hà Nội. Hoặc cũng có thể bạn đọc nó trong những quãng nghỉ ở trạm chờ xe bus, quán cà phê. Bạn có thể mang nó theo người, nhẹ nhàng như một chiếc Ipad nhỏ. Tôi nghĩ, nó thuộc về cuộc sống hôm nay…

Tôi muốn bạn đọc cuốn sách này, với sự chia sẻ. Bởi vì tôi chỉ có một mong ước như vậy trong suốt hành trình viết của mình.

Sài Gòn 12.2010

Dương Bình Nguyên

Trời Cao Trong Vắt

Hạnh phúc chứa mầm của những cơn bão.

Trong bóng tối của khu vườn ẩm ướt, trong mùi hoa dạ hương ngọt đậm muốn ngất đi và trong tiếng chân chuột sột soạt giữa những bụi chuối già cũ, tôi biết mình phải cố quên đi.

Ngồi bên tôi là anh trai, gương mặt phẳng lặng như bóng tối phía trước, điểm sáng duy nhất là đốm thuốc vụt sáng vụt tắt theo mỗi nhịp môi thở. Tóc anh trai dài như một mớ rễ tre, phủ tràn hai vai rộng. Và mỗi khi anh nói, giọng anh như hắt lên từ những chum vại ẩn mình trong lòng đất, hắt lên từ những chén rượu nhỏ giọt ăn sâu vào thanh quản. Anh trai bảo, nếu thấy mình khó sống ở đó, thì tìm nơi khác. Không tìm được thì đi về. Tôi ngồi im. Đây là lần thứ mấy rồi anh trai nói thế. Nhưng tôi lại chẳng muốn về.

Anh trai hút thuốc rất khuya và thường ngắm nhìn bầu trời một mình, chưa khi nào anh tỏ ra nao núng và buồn phiền. Hay giả chăng không ai thèm biết tới những điều đó. Tôi bảo: “Về quê thấy nản, chẳng biết làm gì”. Anh trai rít thêm một hơi thuốc: “Tùy! Cũng chẳng còn non dại gì. Thế bao giờ lại đi?”. Tôi chưa biết khi nào đi. Tôi ngồi lịm trên phiến đá dài trong vườn, cho đến khi anh trai tắt thuốc, tay vỗ sương xuôi vai áo tôi: “Vào đi, trời lạnh”. Tôi theo anh trai vào nhà. Đã im lìm tất cả. Chỉ còn bóng tối và những làn hơi thở thao thức.

o O o

… Bạn đến nhà tôi theo lối cửa sau. Một bà già đeo phẻn dao, nhổ cốt trầu tì toẹt, mặt mũi phờ phạc như vừa thoát cuộc chạy giặc giữa tuổi loạn ly. Theo sau bà là đứa con gái dính đầy tay màu chàm tươi, mặt xước đỏ như vừa chạy qua rừng rậm đầy mây móc. Bà già bảo bố tôi, nó còn quá bé, mà mẹ nó mất chiều qua, bị cơn hậu sản từ ngày mới sinh, hấp hối chỉ dặn mang nó về nhờ ông chăm sóc. Bà già không phải ruột rà gì của bạn. Chỉ là một người láng giềng tốt bụng. Hay đại loại một người thân quen nhưng không thể, không đủ sức cưu mang một đứa trẻ, bởi một ngày nào đó nó sẽ lớn lên, nó sẽ đòi hỏi một cuộc sống khác mà những người cưu mang nó buộc lòng phải tăng cường trách nhiệm và san sẻ quyền lợi. Bà già nhổ cốt trầu, nhìn kín đáo ra ngoài ngõ, rồi bảo bố tôi, từ ngày ông không qua đó, cô ấy buồn thảm tưởng rụng cái thai. Thế nào rồi vẫn sinh ra nó. Chẳng biết bố nó bây giờ làm gì? Bố tôi hút thuốc sâu kèn đỏ cả bờ môi, chỉ lắc đầu nhìn bạn. Được rồi, bà cứ về, nó sẽ là con út của tôi. Bố nó đi rồi, nghe đâu chết sập mãi mỏ than làng Hít, xa xôi lắm, chẳng tìm được xác về. Bà già lắc đầu kinh hãi, chiếc nón lá cọ của người Thổ lập cập đội lên đầu rồi lại theo lối cửa sau ra về. Bạn không chạy theo, mặt lầm lì nhìn bố tôi như thể biết chắc điều này sẽ đến từ khoảnh khắc rất lâu nào đó trong cuộc đời. Rồi hỏi, bây giờ bác là bố cháu hả? Bố tôi gật đầu. Lại hỏi, bác có thương cháu bằng thằng kia không? Bạn nhìn tôi. Tôi rất ghét bạn nhìn như thế. Bố tôi lẳng lặng gật đầu. Ông hiền lành như củ sắn. Bạn bảo, từ lâu lắm rồi, cháu chỉ thèm có bố, ai đi qua nhà mà ở lại với mẹ, cháu cũng thích được gọi là con. Và cháu sẽ gọi người đó là bố. Tôi bảo, mày im ngay, tao đập chết. Bố mày là quân kẻ cướp, chết sập lò than. Bố tao là bố tao chứ. Bạn lao đến, ôm chầm lấy cổ bố tôi. Tôi chạy lại, kéo tóc bạn giật ngược. Cái cảm giác độc ác đó bám riết lấy tôi, để đến bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi chỉ muốn khóc, khóc thỏa thuê như những đêm khuya rỗng ngực trong căn phòng trọ tồi tàn mà nhớ về tháng ngày xưa cũ đã vĩnh viễn không thuộc về mình nữa. Khi đó mắt bạn mở to, bạn duỗi thẳng chân trên nền nhà. Tịnh không một tiếng khóc. Bạn vùng dậy, định lao tiếp đến chỗ bố. Tôi đứng chắn ngang. Bạn lao đến, đấm túi bụi vào ngực tôi, đấm quyết liệt như thể dồn mọi sức lực của mình chỉ để giành quyền gọi một người đàn ông xa lạ là bố. Tôi giận run người, tát bạn đến quay lơ trên sàn. Cũng lúc ấy, tôi thấy mắt mình hoa lên và má mình bỏng rát. Tôi ngã vật ra nền đất. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông hiền từ nhất mà tôi từng biết đã đánh tôi, rất thật và rất đau đớn. Rồi ông nâng hai đứa dậy. Ông nâng hai đứa trong vòng tay cáu đầy nhựa chè và đôi mắt đỏ quạch, không biết vì nước mắt, vì khói bụi hay vì những đêm thao thức bởi một ký ức xa vời nào. Bố nhìn bạn và nhìn tôi, rồi ông nói, hãy yêu thương nhau như hai anh em, bởi đó là cuộc sắp đặt của trời đất. Tôi nhìn bạn. Bạn nhìn tôi. Im lặng. Cuộc chạm trán đầu tiên trong căn nhà này đã khiến chúng tôi bị chìm lẫn vào đời nhau trong từng nghịch cảnh, từng nỗi đau và từng mất mát.

o O o


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button