Tiểu thuyết - ngôn tình

Trộm Thời Gian

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK 

Tác giả : Vô Xứ Khả Đào

Download sách Trộm Thời Gian ebook PDF/PRC/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook           

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Tổng bộ đầu Hoàng Vĩ của Giang Ninh phủ đứng trước án thư, tóm tắt sơ qua vụ án.

Bên án thư, là một người trẻ tuổi, cẩn thận lật từng tờ giấy xem xét kết luận khám nghiệm tử thi. Ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối ẩn hiện, đôi lông mày giương lên, nhìn nghiêng như chim yến đang chao lượn.

“Tô Bộ khoái, thừa dịp sắc trời vẫn còn sáng, không bằng chúng ta đến nhà họ Lương kiểm tra một chút?”

Tô Từ mặc một bộ áo vải màu xanh, thắt lưng màu đậm, lúc đứng dậy, dáng người không cao lắm, nhưng đôi mắt cực kỳ trong suốt, không chút vẩn đục, khẽ gật đầu: “ Trong hồ sơ, có rất nhiều điểm nghi vấn, ta cũng đang muốn đến phủ Thượng thư nhìn một chút, phiền Hoàng bộ đầu dẫn đường!”

“Có cần mang thêm mấy người bộ khoái nữa không?” Hoàng Vĩ vẻ mặt kính cẩn hỏi.

Tô Từ chỉ khoát tay, bước nhanh về phía cửa chính. Trong đình có mấy vị nha dịch, thỉnh thoảng nhìn qua, xôn xao.

“ Đó là Tô Từ Tô bộ đầu sao? Sao mà gầy yếu thế nhỉ?”

“Chậc chậc, đừng nhìn cái dáng như nữ nhân ấy. Năm đó lúc Hoàng Đế ban cho hắn hai chữ “ Thần bộ” thì từ lúc đó, hễ hình bộ có vụ nào tra không nổi là chuyển qua cho hắn, mà chưa thấy án nào hắn tra không thành!”

Tô Từ đối với những thứ như thế, hình như đã thành thói quen, mắt nhìn thẳng về phía trước, dắt lấy ngựa đã sẵn yên cương, đánh ngựa chạy đi.

Giang Ninh Phủ Trì Châu xưa nay nổi tiếng là nơi địa linh nhân kiệt. Hôm nay thời tiết có mưa bụi bay li ti, người đi trên đường không cầm dù thì đứng tụm ba nhóm năm tránh nước mưa văng lên khi ngựa phi qua.

Phủ trạch của quan tiền nhiệm Lại bộ Thượng thư Lương Chấn nằm gần nơi đông đúc nhất của Trì Châu, bởi năm trước vừa cáo lão hồi hương, nên Lương phủ vừa được sửa chữa lại. Tường trắng ngói đen, trạch huy đơn giản, nhưng bởi chủ nhân từng là quan viên trọng yếu của triều đình mà tỏa ra sự uy nghiêm hiếm có. Hôm nay, trên cổng lớn treo hai lồng đèn màu trắng bằng giấy. Người đến người đi phúng điếu nối dài không dứt, cũng có người đến chỉ để xem “phồn hoa quá tẫn” của một đời người.

( trạch huy: huy hiệu của một phủ, gia đình nào đó)

Trong nội đường, quan tài của Lương Chấn được đặt chính giữa, Tô Từ nhìn thấy bên cạnh là một cô gái còn khá trẻ mang khăn trắng đang đốt giấy, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn vô cùng điềm đạm, đáng yêu.

“Đây là thiếp thất của Lương đại nhân tên Thu nương. Lương phu nhân vì đau lòng quá độ mà không thể ngồi dậy nổi!” Hoàng Vĩ nhỏ giọng nói:“ Người đang tiễn khách chính là Lương đại nhân Lương Thụy, công tử Lương gia, đang làm Lễ Bộ Thị Lang, nghe tin dữ, trong vòng hai ngày đêm đã từ kinh thành chạy về đây!”

Mắt Tô Từ đảo một lần từ trên xuống dưới của Lương Thụy, người này chừng hơn ba mươi tuổi, da rất trắng, râu ngắn. Mặc dù phụ thân hắn vừa mất, thế nhưng tiếp đón khách lại rất quy củ, trật tự.

Lương Thụy nhìn liền nhận ra Hoàng Vỹ, liền bước nhanh đến: “ Lương bộ đầu! vụ án của phụ thân có manh mối rồi ư?”

Hoàng Vỹ ấp úng: “ Cái chết của Lương đại nhân rất kỳ quặc, Hình bộ phái thêm Tô bộ đầu giúp sức phá vụ án này!”

Lương Thụy mắt sáng rỡ, nhìn về phía Tô Từ: “Không lẽ là…thần bộ Tô Từ Tô đại nhân?”

Tô Từ cũng cúi người hoàn lễ: “ Không dám!”

“Phụ thân ta làm quan chính trực, cuối cùng lại bị độc thủ mà…” Lương Thụy che mặt khóc nho nhỏ: “Hung thủ là ai, tại sao lại giết phụ thân ta, mong Tô bộ đầu điều tra ra chân tướng sự việc!”

Tô Từ nhìn Lương Thụy trong bộ quần áo tang trắng tinh, gật đầu: “ Tô mỗ sẽ cố hết sức, để trả cho Lương đại nhân một công đạo!”

Dọc theo hành lang đi đến nơi xảy ra án mạng, Tô Từ tùy miệng hỏi: “ Trong nhà Lương đại nhân còn ai không? Hôm nay thế nào rồi?”

“ Mẫu thân vì đau lòng quá độ, nằm trên giường mấy hôm rồi!” Lương Thụy lắc đầu: “Tại hạ còn có một em gái, nhưng từ sau khi muội phu qua đời, đã quay về đây phụng dưỡng phụ mẫu. Vì chuyện của phụ thân, chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều, đến hôm nay vẫn đang gắng gượng chăm sóc mẫu thân”.

Tô Từ chỉ biết khuyên lơn: “Mong mọi người bớt đau buồn!”

Trong hậu viện, có một ngọn núi giả đứng sừng sững đón gió, phia trên có một vài gian nhã trúc, là nơi gia chủ Lương Chấn sống. Hôm nay, có vài gia nô đứng canh chừng, Tô Từ vừa bước chân vào cửa, thì nhìn thấy bên trong được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, ngoại trừ chỗ này đã từng có người chết ra, thì không khác những căn phòng ngủ bình thường khác.

“Tô Bộ đầu, bên trong căn phòng này, tôi từng cho người canh gác, giữ nguyên hiện trường ban đầu!”

“Ưm” Tô Từ cẩn thận lật ghế, rồi kiểm tra xung quanh: “ Lương đại nhân ngã ở chỗ này?”

“Không sai, trên ngực bị cắm một cây chủy thủ, có lẽ nạn nhân đã vùng vẫy khoảng nữa khắc sau mới chết hẳn.”

Tô Từ cúi người nhìn lỹ những vết máu đã khô trên đất, vết máu khô đã chuyển sang màu thẫm, thành từng cục rất đáng sợ. Tô Từ ngồi thẳng dậy, như là đang suy nghĩ điều gì, bên trong phòng không nhìn thấy dấu vết của sự xô sát, như vậy, hung thủ có thể là một cao thủ, hoặc là người thân thiết với nạn nhân, chỉ có như thế, mới khiến nạn nhân không có ý đề phòng.

“Cruc Cruc…” tiếng chim hót bên cửa sổ cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Từ, hắn nghiêng đầu nhìn thấy một con chim họa mi có vẻ mệt mỏi dựa hẳn vào lồng sát vách tường, tiếng kêu bén nhọn, nhưng có thể nhận ra được nó không còn chút sức lực nào.

“Lương đại nhân khi còn sống rất thích chim sao?” Tô Từ có chút hăng hái, đi vòng qua đến trước lồng chim, nhìn con chim trong lồng khác những con chim khác, trên trán có một nhúm lông trắng tinh, nhìn như mấy cụ già tóc bạc trắng.

“Đây là Quan Vũ Họa Mi, vài ngày trước có một môn sinh đưa đến tặng, phụ thân nghe nó hót uyển chuyển như nước, nên mỗi buổi sáng đều mang nó đi dạo ở hoa viên, không ngờ…!” Lương Thụy cầm ống tay áo, lau khóe mắt rồi lại thở dài: “ Hai hôm nay, vì tang sự của phụ thân mà quên mất con chim này!” Lập tức liền phân phó quản gia thêm thức ăn cho chim, vừa hỏi: “ Tô bộ đầu có nhìn ra được manh mối gì chưa?”

Tô Từ không đáp, chỉ tỉ mỉ tra xét mọi ngóc ngách bên trong phòng không chừa một chỗ nào. Sắc trời càng lúc càng tối, hắn mới đứng dậy, nhìn Hoàng Vỹ nói: “ Không còn sớm, chúng ta đừng nói chuyện nữa, ngày khác hãy đến!”

Hoàng Vĩ vốn đang gà gật ngủ gục, nghe nói thế liền gật đầu, đi theo Tô Từ ra cửa. Mới ra khỏi cửa hậu viện, thì nhìn thấy hai người gia nô đi qua, nhỏ giọng nói: “ Đi nhanh lên, thiếu gia cần dùng ngựa!”

Tô Từ dừng bước, gọi hai người: “Hai vị đến chuồng ngựa ư?”

Hai người gật đầu, lại nhìn quần áo Hoàng Vỹ, nói: “ Thì ra là hai vị quan gia!”

“Không biết hai vị tiểu ca có thể dẫn chúng tôi đến chuồng ngựa xem một chút được không?” Tô Từ cười nói: “ Phiền hai vị tiểu ca!”

Hai gia nô dẫn đường, Hoàng Vỹ đi sau lưng, không hiểu liền hỏi thầm: “ Chuồng ngựa có gì đẹp đâu mà xem?”

“Muốn đi ra hay vào Lương gia, thì cần phải có ngựa, chúng ta đến xem thử, có tìm ra chút manh mối nào không!” Tô Từ trả lời đơn giản.

Bốn người đi tới chuồng ngựa vắng vẻ, khiến Tô Từ ngạc nhiên: “ Nhìn chuồng ngựa thế này, có lẽ phải nuôi đến sáu bảy con ngựa, sao lại chỉ có một con vậy?”

“Quan gia không biết đấy thôi, lão gia mất, nhưng thân bằng quyến thuộc muốn đến phúng điếu lại ở khá xa, thế nên trong phủ đã phái người đi đón họ rồi!” Một người khác lại nói: “ Chỉ còn lại mỗi con này, là do thiếu gia cưỡi liên tục từ kinh thành, đến hôm qua mới về đến đây, nên cho nó nghỉ ngơi!”

Tô Từ gật đầu, bước vào chuồng ngựa, kiểm tra một lần lại một lần tỉ mỉ, thậm chí hai người họ vẫn đứng hăng hái nhìn gia nô tắm cho con ngựa xong, mới rời đi.

“Tô Bộ đầu, có chút đầu mối gì chưa?” Vừa ra khỏi Lương phủ, Hoàng Vĩ gấp gáp hỏi.

Lương Chấn là quan viên trọng yếu của triều đình, con hắn lại vừa mới được bổ nhiệm lại là người có thế lực trong triều đình. Lương Chấn vừa mất, triều đình hoảng hốt, ngày nào chưa tìm ra hung thủ, nha môn ăn không ngon ngủ không yên. Hoàng đế lúc này mới triệu Tô Từ đang ở vùng phụ cận đi qua phá án.

Phá án thì không thể gấp gáp, nếu ta càng nóng nảy, thì càng bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt, mà thường những chi tiết ấy lại là đầu mối quan trọng. Tô Từ trầm mặc như nước: “ Tạm thời còn chưa tìm ra được điều gì!”

Về đến nha phủ Giang Ninh, đã gần nửa đêm.

Dùng qua cơm tối, Tô Từ trở về phòng. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, Tô Từ trải giấy, tiện tay đặt kiếm giữ giất, nín thở vẽ xuống. Một lát, có vẻ như không hài lòng, nhìn hình trên giấy, lắc đầu một cái, lại tiếp tục.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm đến vỏ kiếm cũ kỹ, Tô Từ lạnh nhạt nói: ” Vị bằng hữu nào đó, đêm khuya đến chơi, thế nhưng sao lại im lặng như vậy?”

Bên song cửa sổ, nhẹ vang một tiếng, một bóng đen nhẹ nhàng ong cửa sổ nơi mụn cơm một tiếng, một đạo bóng đen nhanh chóng xẹt qua, tiếng cười trầm thấp nhẹ vang lên: “ Ta nói, khó mà lừa được Tô đại đầu!” Vừa nói xong, một bóng đen mở cửa sổ nhảy vào, đứng bên ngọn nến, khiến căn phòng bỗng trở nên chập chờn.

 

Tô Từ nghe tiếng, lấy tay ra khỏi kiếm, chậm rãi xoay người, khóe môi khẽ mím lại.

“ Thiếu nữ nhà người ta, bàn tay trắng nõn họa mi, hồng tụ thiên hương..chậc, sư muội..đang vẽ gì thế?” người đó bước đến, cầm tờ giấy Tô Từ vừa vẽ: “..Đây là hiện trường gây án!”

( Bàn tay trắng nõn họa mi, hồng tụ thiên hương : chỉ bàn tay thiếu nữ đẹp)

 


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button