Tiểu thuyết - ngôn tình

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Tim_thay_nhau_trong_noi_co_don11. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Trương Tiểu Nhàn

Download sách Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                     

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.


Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời nói đầu

Tôi bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này từ năm 2007, và đây là lần đầu tiên tôi thử kết hợp giữa tiểu thuyết tình yêu và tiểu thuyết trinh thám. Giờ đây khi đọc lại, mới cảm thấy yếu tố tình yêu có trội hơn đôi phần. Tiểu thuyết này không có vụ án mạng ly kỳ nào, cũng chẳng có vị thám tử đại tài nào truy tìm hung thủ, thứ mà tôi muốn viết, đó là câu chuyện gặp gỡ giữa một anh chàng thám tử phong trần và một cô gái cô độc không nơi nương tựa.

Cô gái dùng khoản tiền bất ngờ có được để thuê một thám tử tư theo dõi chính mình, chỉ vì anh ta trông rất giống với một người. Bao nhiêu năm sau, khi tiền bạc cạn kiệt, cô đã không còn đồng nào để trả cho chàng thám tử kia nữa. Cô tưởng rằng mình sẽ đánh mất anh, nhưng anh vẫn âm thầm theo bước cô. Cả hai người đều dần dần đắm chìm trong mối tình gắn bó như hình với bóng này mà chẳng hề hay biết.

“Theo dõi” thường là một tình tiết và chủ đề trong rất nhiều những cuốn tiểu thuyết của tôi. Trong Kênh A tôi từng viết như vậy, và trong Viên ngọc đêm trăng cũng thế. Lúc còn nhỏ tôi thường lén theo dõi mẹ, muốn biết được bà đã đi những đâu. Bà chưa từng phát hiện ra bóng dáng bé nhỏ và nhanh nhẹn của tôi. Tôi cũng luôn rất muốn theo dõi một nửa yêu thương của mình, để xem xem những khi không có tôi bên cạnh, anh ấy đã làm những gì. Nhưng trước nay tôi vẫn chưa từng làm như vậy, bởi tôi sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ phát hiện ra.

Những người chất chứa quá nhiều bí mật đều rất cô độc.

Những người có quá nhiều quá khứ và chẳng thể buông tay cũng rất cô độc.

Những kẻ không có tình yêu cũng thật cô độc.

Chúng ta đều là những kẻ cô độc ở những mức độ khác nhau. Và những người thích rượu cũng chia làm hai loại: vì thích uống, và uống vì cô độc.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết Lộ Hỷ Hỷ thích uống vodka vị đào, đối với cô, đó là sự an ủi mỗi khi nỗi cô đơn trống trải ùa về, là sự trốn tránh và cũng là sự cứu chuộc. Để viết nên cuốn sách này, tôi đã uống không ít vodka vị đào. Tôi không ngờ rằng một số độc giả sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết này cũng gần như ngay lập tức chạy đi thử nhấm nháp loại rượu đó. Vodka quá nặng, có lẽ rằng hương vị của nó không ngon như cuốn tiểu thuyết đã miêu tả. Nó ngon, có lẽ bởi cái tên của nó, màu sắc của nó, và cả độ cồn 40 độ của nó. Uống vodka không phải để say, mà để lãng quên, để thưởng thức vị chát đắng của cuộc đời. Cuốn tiểu thuyết này là sự truy tìm đối với nỗi cô đơn. Có một số độc giả không hiểu được kết thúc của câu chuyện và nhờ tôi giải thích. Cũng có một số độc giả sau khi xem xong cái kết của câu chuyện, chợt thấy rằng Hỷ Hỷ thật đáng thương, họ đã bật khóc cho số phận của cô ấy. Họ hỏi tôi rằng: “Tại sao cô ấy và Lâm Khắc không thể ở bên nhau đến trọn đời?”

Kết thúc của câu chuyện tôi đã viết rất rõ ràng, trong giây phút này họ không thể ở bên nhau, thế nhưng câu chuyện của ngày mai thì tôi không thể biết được.

Tôi không có thói quen đi giải thích cho những cuốn sách mà tôi đã từng viết, bạn nhìn thấy thế nào thì nó chính là như vậy. Cùng một cuốn sách, những tâm hồn khác nhau sẽ hiểu nội dung theo những cách khác nhau. Và khi đọc cùng một cuốn sách ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, chúng ta cũng sẽ chiêm nghiệm theo những tầng lớp ý nghĩa khác nhau. Một khi đã phải giải thích, chúng ta sẽ đánh mất đi niềm vui thú khi đọc một cuốn sách, cũng giống như nếu sợ say thì chúng ta sẽ không thể thưởng thức trọn vẹn được vị ngon nồng của rượu.

ĐỌC THỬ

Phần I. Bước đường cùng

1.

Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi.

Trên bản danh sách dài ngoằng đó không có tên cô.

Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt.

Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng:

“Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.”

À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ – một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái.

Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? Và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt.

Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng bày ra bộ dạng ăn tươi nuốt sống một cách đáng sợ. Vậy nhưng khi nhảy được chừng nửa đoạn, cô liếc thấy vị phó đạo diễn phụ trách tuyển chọn nhân vật đang ngồi phía dưới đột nhiên há to miệng về phía cô.

Cô tưởng rằng ông ấy định hô dừng lại. Nhưng hóa ra ông ấy đang ngáp.

Khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình đã không còn cơ hội, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng và quay trở lại.

Chân cô như cắm rễ xuống đất, vẫn đứng câm lặng trước bảng thông báo, trân trân nhìn lên bản danh sách vô tình kia một cách cố chấp, như tưởng rằng chỉ cần chớp mắt thêm vài lần nữa, biết đâu phép màu sẽ xuất hiện, và rồi đột nhiên cô sẽ phát hiện ra tên của mình vẫn nằm trên đó.

Thế nhưng, hôm nay chẳng có phép màu nào xuất hiện.

Cuối cùng, phải rất lâu sau, cô cũng khẽ động đậy, nhấc một bước chân, rồi bước thứ hai, tần ngần không nỡ rời khỏi bảng thông báo.

Đúng lúc này, một cơn gió từ đâu ùa tới, khiến một góc của bản danh sách bay cuộn lên, lộ ra trang thứ hai nằm ở phía sau. Và cô không nhìn thấy.

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, cô mới biết rằng tên của mình đã nằm trên đó.

Khi đẩy cánh cửa kính to bản của nhà hát và lê bước ra ngoài, một cơn gió lạnh từ đâu thốc tới, cô liền đội vội chiếc mũ len, bật chiếc ô trên tay, cất bước lẻ loi giữa màn mưa mù dày đặc.

Dáng người cô nhỏ nhắn, tay phải đeo một chiếc vòng được xâu chuỗi bằng những viên ngọc thạch xanh, làm nổi bật lên nước da trắng nõn mềm mại. Đôi mắt tròn đen láy treo dưới chiếc mũ len luôn ánh lên một vẻ mơ màng khó tả. Đôi mắt đó như đang hướng ánh nhìn vô định về một nơi nào đó không tên.

Sắc mặt cô hơi chút trắng bệch, những sợi tóc lơ thơ rủ xuống trước trán, trên vành chiếc mũ len lấp ló một vài lỗ thủng.

Cô mặc độc trên người một chiếc váy lông cừu mỏng manh. Nơi chân váy còn sứt bung cả chỉ, đôi bốt ngắn màu đỏ đậm đã mòn vẹt, và chiếc túi đeo to bản như túi bưu tá cũng đã cũ sờn.

24 tuổi, cô đang ở độ thanh xuân phơi phới, những cô gái ở độ tuổi này đều yêu thích làm đẹp, còn cô nhìn thoáng qua trông lại có vẻ luộm thuộm bất cần. Nhưng sự luộm thuộm của cô không khiến cho người đối diện cảm thấy ghét bỏ, mà tựa như một chú chim non với bộ lông phủ màu trắng tuyết, chẳng may rơi vào dòng nước bẩn, khiến cho bầu má ngây thơ của cô toát lên một cảm giác phiêu linh không nơi nương tựa.

2.

Cô cúi gằm mặt như một bông tuylip đã khô héo, thả bước giữa dãy cầu thang của nhà trọ. Hai bên cầu thang cũ bẩn lác đác vài túi rác, bát hương chỗ chiếu nghỉ vẫn cắm dăm que nhang đang cháy dở nghi ngút, tàn hương bay lơ lửng trong không trung rồi đậu lên mũi đôi bốt đỏ của cô.

Cô chẳng buồn để ý.

Cô đi lên tầng hai, mở cánh cửa vẫn dính quyện những vết bẩn bóng như dầu trên ô kính và bước vào.

Dãy hành lang buổi chiều tà nồng nặc mùi mồ hôi chua, vài anh chàng tây đen đang ngồi xổm ở đó, nhe hàm răng trắng bóng cười với cô.

Cô không nhìn thấy.

Lách người qua phía sau họ, cô móc ra một chiếc chìa khoá, rồi đi về phía căn phòng cuối cùng. Khi đến gần hơn một chút, cô thấy chiếc vali bé nhỏ của mình đang nằm chơ vơ phía bên ngoài cánh cửa.

Cô vội vàng bước đến, ngồi sụp xuống sàn rồi mở vali ra, lần giở đống đồ đạc lổn nhổn được nhét đầy trong đó. Cô lục xuống tận dưới đáy, nhưng vẫn không thấy thứ mà cô muốn tìm. Lúc này, một cái bóng bỗng hiện ra sau lưng cô.

Giọng phụ nữ thô khàn vang lên:

“Tôi đã giao hẹn trước với cô rồi nhé, nếu hôm nay không trả đủ tiền thì cút.”

Cô quay lại và ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt to bè với nước da ánh lên màu vàng nến của bà chủ nhà.

Cô toan mở miệng nói, nhưng cặp môi phía trên lác đác vài sợi ria của bà ta đã cướp lời:

“Đừng có tỏ ra cái vẻ đáng thương như vậy nữa đi!”

Cô đứng dậy vội vàng nói:

“Nhưng trong phòng vẫn còn đồ của cháu.”

Cô vừa nói vừa nắm chặt lấy tay nắm cửa, định nhét chìa khoá để mở vào, nhưng bàn tay ngấn mỡ của bà chủ nhà đã kịp vung ra cướp lấy chiếc chìa khoá trên tay cô, rồi trợn mắt hằm hè:

“Đồ của cô ở đây hết rồi!”

“Không, cháu xin cô, để cháu vào trong xem đã.”

Tay cô vẫn bám chặt tay nắm cửa không buông.

Bà ta liếc xéo cô một cái, bĩu môi rõ dài rồi lấy chìa khoá tự tay mở cửa, sỗ sàng nói:

“Tôi chả thấy có thứ gì đáng giá trên người cô cả!”

Cửa vừa mở, cô lập tức chạy vào rồi đóng sầm lại, bên trong căn phòng tối đen như mực. Cô bật chiếc bóng đèn mờ vàng trên trần nhà.

Đằng sau cánh cửa, chiếc mắc áo vốn dùng để vắt khăn mặt đang treo một bức tranh sơn dầu sao chép dài 43 phân, rộng 30 phân, đó là bức Đêm đầy sao của Van Gogh.

“Thứ này là của mình.” Cô khẽ nói.

3.

Mưa đã ngưng, cô vẫn kẹp chặt bức Đêm đầy sao dưới cánh tay, kéo chiếc vali màu hồng phấn băng qua đường, rồi đi vào một con ngõ dài, nơi cách đó khoảng vài bước chân, khung cửa kính của tiệm cà phê Starbucks hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu trông thật ấm áp.

Cô đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng lan đến mũi cô, tất cả chỗ ngồi trong tiệm đều đã có người. Cô đi thẳng đến chỗ giá sách, với lấy một tờ báo, lật đến mục Chòm sao hôm nay rồi lẩm nhẩm đọc.

Hôm nay mặt trăng tiến vào cung thứ hai,

Bạn sẽ bỗng trở nên đầy cảm xúc,

Đừng để sự âu sầu đa cảm dắt mũi mình,

Rốt cuộc bạn đang muốn theo đuổi điều gì,

Hễ gặp chuyện là là nghĩ ngay đến những điều tồi tệ chính là căn bệnh cố hữu của Song Ngư.

Lúc này, cô vô tình nhìn thấy một dòng quảng cáo bên cạnh mục Chòm sao hôm nay.

Cô đọc mẩu quảng cáo đó, lén xé ra rồi nhét vội vào túi chiếc váy lông cừu đang mặc trên người.

Sau đó, cô đặt tờ báo về chỗ cũ.

Khi đi qua dãy tủ bánh ngọt sáng rực đèn ở quầy thu ngân, cô nuốt nước bọt thèm thuồng, bước chân cũng thả chậm lại.

Cô móc một tờ 10 đồng mua hai chiếc bánh bao ngọt ở hàng bánh bao, cẩn thận nhét 7 đồng 5 hào thối lại vào chiếc ví nilon bạc màu in chằng chịt những hình hoa anh túc. Sau đó cô ngồi trên dãy ghế đá trong công viên, cặm cụi ăn bánh.

Vừa nhai bánh bao, cô vừa móc từ túi váy ra mẩu giấy vừa xé trên góc báo.

Cô đưa tay gạt mấy sợi tóc đang rủ dài trên trán che khuất tầm mắt, rồi đọc dòng quảng cáo đó một lượt:

Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ công múa cột,

Body gợi cảm,

Không cần kinh nghiệm,

Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng

Công việc tự do,

Thu nhập hấp dẫn.

Từ rất lâu trước, cô từng đọc qua một cuốn sách về các cung hoàng đạo, cuốn sách đó nói rằng, những cô nàng Song Ngư đa sầu đa cảm và thường suy nghĩ bi quan sẽ là những cô gái gọi tuyệt vời và là những vũ nữ thoát y xuất sắc.

Nếu như tin điều đó sớm hơn, cô đã chẳng phải mất nhiều thời gian đến vậy. Con đường cô đi chẳng phải sẽ bớt gập ghềnh hơn hay sao? Tại sao lại cứ đâm đầu theo đuổi mơ ước làm diễn viên múa? Từ sau khi đoàn vũ đạo vô danh mà cô làm việc giải tán từ một năm trước, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ vai diễn nào. Cơ hội không đến với cô, có lẽ, cô hoàn toàn chẳng có những tố chất mà nghề múa cần.

Thế nhưng, múa cột thì ai múa mà chẳng được chứ?

Đến nay, cô đã lâm vào bước đường cùng. Bảy đồng rưỡi đang nằm trong túi cô là khoản tiền duy nhất còn sót lại. Liệu ai sẽ chửi rằng cô không biết trân trọng và giữ gìn bản thân kia chứ?

Nếu một ngày nào đó anh trở về, nhìn thấy đứa con gái mặt trát đầy son phấn, đang ôm cột lắc múa điên cuồng mua vui cho khách trên dãy bục dài nhấp nhoáng ánh đèn neon kia chính là cô, anh hẳn sẽ vội vàng cởi phăng chiếc áo khoác đang mặc và chạy đến bao bọc lấy cô.

“Anh ơi, em nhục lắm! Anh có thể tha thứ cho em không?”

“Đừng có ngốc nữa, em chẳng làm gì sai cả!”

“Anh, em mệt, thực sự em mệt lắm!”

Anh sẽ cứu cô ra khỏi chốn quái quỷ đó. Và hai người sẽ lại rau cháo nuôi nhau, cùng sống những tháng ngày yên ổn.

Cô lại trở về với sự sạch sẽ và thuần khiết.

Trong trí tưởng tượng của cô, anh sẽ luôn thứ tha cho những lỗi lầm của cô.

Thật vớ vẩn! Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ!

Cô nuốt nốt mẩu bánh bao cuối cùng, lấy ngón tay gạt nốt những mảnh vụn còn sót lại trên môi, cắn răng gấp nhỏ mẩu giấy trên tay lại, rồi nhét vào chiếc ví hoa anh túc.

Sau đó cô đứng dậy, chầm chậm kéo vali về hướng bến xe buýt phía ngoài công viên.


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button