Tiểu thuyết - ngôn tình

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Tập 1

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK 

Tác giả : Lưu Liễm Tử

Download sách Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Tập 1 ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng ebook                  

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Hậu Cung Chân Hoàn Truyện của Lưu Liễm Tử là một trong những tựa truyện huyền huyễn và ngôn tình đặc sắc, mang lại cho bạn đọc cái nhìn đầy thú vị và mới mẻ về hậu cung. Nơi có những nét đặc trưng của sự ganh ghét, hận thù, yêu thương một cách giành giật cũng như tranh đấu để nhận được sự quan tâm.

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện xoay quanh nhân vật chính là Chân Hoàn. Khi 17 tuổi nàng đã lọt vào mắt xanh của Ung Chính và trở thành phi tần chốn hậu cung. Lúc này, hai vị cung phi đứng đầu là Hoa Phi (Niên Phi) em gái của Niên Canh Nghiêu quyền cao chức trọng và Hoàng hậu với thế lực từ gia tộc Hoàng thái hậu đang đấu tranh gay gắt trong cuộc chiến giành quyền lực.

Chân Hoàn đã khéo léo hành xử, nhẫn nhục chịu đựng nhưng vẫn bị cuốn vào cuộc tranh đoạt tàn khốc và thậm chí lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Để bảo vệ tính mạng của mình, Chân Hoàn đành phải thay đổi bản thân, ra mặt tranh đấu. Với sự thông minh tài trí của mình cô đã chiến thắng cả hai thế lực trên và khẳng định vị trí của mình ở hậu cung.

Sau khi Càn Long lên ngôi, cô đã trở thành vị Thái hậu khuynh đảo triều chính một thời. Tuy nhiên, để có được vị trí và quyền lực tối thượng cô đã phải đánh đổi rất nhiều thứ: bản thân, bạn bè, người thân và cả tình yêu của mình.

Đề tài về sự tranh đấu chốn hậu cung Trung Hoa không còn là mới nhưng Hậu Cung Chân Hoàn Truyện với giá trị nội dung lẫn giá trị nghệ thuật sâu sắc vẫn chinh phục được độc giả, được đánh giá là “tác phẩm đỉnh cao của tiểu thuyết mang đề tài hậu cung”.

Tác Giả Lưu Liễm Tử khi mới 22 tuổi (năm 2006), là sinh viên năm 4 khoa Trung Văn đã bắt tay vào sáng tác tiểu thuyết này. Với kiến sức sâu rộng về văn chương, thơ ca, lịch sử cùng tài năng miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật linh hoạt, Lưu Liễm Tử đã vẽ nên bức tranh hậu cung sống động đầy màu sắc đẹp mĩ lệ nhưng cũng rất đỗi thê lương.

Những ai đã say mê thể loại tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, cung đấu chắc hẳn không thể bỏ qua Hậu Cung Chân Hoàn Truyện của tác giả Lưu Liễm Tử.

ĐỌC THỬ

Chương 1VÂN Ý XUÂN SÂU

Ngày đầu tiên tôi vào cung, trời vô cùng quang đãng. Ngày Hai mươi tháng Tám âm lịch năm Càn Nguyên thứ mười hai là một ngày hoàng đạo. Đứng giữa sân Tử Áo Thành mênh mông có thể nhìn thấy bầu trời trong veo, xanh ngắt tựa ngọc bích, không một gợn mây, thỉnh thoảng lại có chim nhạn kết bầy bay qua.

Hồng nhạn bay cao, nghe đâu là điềm lành.

Vô số xe ngựa chuyên dùng chở tú nữ xếp hàng chỉnh tề trước cửa Dục Tường, ai nấy đều im lặng. Tôi cùng các tú nữ đứng chung một chỗ, đông như trảy hội, nhìn ai cũng muôn hồng nghìn tía, mặt phấn mày ngài, mùi son phấn sực lên nức mũi. Rất ít người lên tiếng, chỉ tập trung để ý xiêm y, son phấn của mình có ổn không, hoặc tò mò đưa mắt, kín đáo quan sát các tú nữ đứng bên.

Tuyển tú là vận mệnh của mọi thiếu nữ nhà quan. Ba năm một lần, sau khi trải qua nhiều vòng thi tuyển sẽ chọn ra những cô gái tài sắc song toàn vào hoàng cung, bổ sung cho hậu cung.

Đợt tuyển tú này đối với tôi chẳng có gì quan trọng, tôi chỉ đi cho có mà thôi. Cha đã bảo, con gái nhà chúng ta quen được nuông chiều quá rồi, sao chịu được cảnh tù túng nơi cung đình kia chứ! Thôi thôi, cứ tìm cho nó một người chồng tốt là đủ rồi.

Mẹ thường bảo với dung mạo và gia thế như con gái ta, chưa tính đến nhân phẩm tài tình, thì chồng nó nhất định phải là người tốt nhất. Trước nay tôi cũng nghĩ như vậy, Chân Hoàn tôi nhất định phải được gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời, cây liền cành, chim liền cánh, sống yên vui đến bách niên giai lão, thế là đủ hạnh phúc rồi. Tôi không thể hạ mình với lựa chọn thấp hơn được.

Hoàng đế tuy có cả thiên hạ nhưng chưa hẳn đã là người đàn ông tốt nhất như ý tôi. Vì chí ít, ông ta cũng không thể một lòng chung thủy với tôi.

Vì vậy, tôi chẳng thèm chăm chút đến y phục. Mặt chỉ thoa một lớp phấn mỏng, cung trang kiểu mới nhất, vải màu xanh nhạt thêu chim nhạn tung cánh, cắt may theo đúng quy củ, trên xiêm dưới váy, cả màu sắc lẫn kiểu cách đều rất bình thường, không nổi bật cũng không kém sắc. Trên đầu cài xiên một đóa phù dung trắng vừa hái rồi vấn thêm chiếc trâm bích ngọc thất bảo linh lung, bên dưới có đính tua rua làm từ tơ bạc xỏ những hạt châu li ti, khéo léo khoe thân phận cao sang, đủ để người ta thấy tôi không phải con gái nhà nghèo, dễ bị coi thường.

Tôi chẳng việc gì phải phí công sức, tôi đang đợi Hoàng thượng “gạt thẻ” bỏ chọn.

Nơi xem mặt tú nữ là điện Vân Ý, chính điện của cung Trường Xuân trong Tử Áo Thành. Tú nữ chia làm tổ sáu người, được thái giám dẫn vào xem mặt, số còn lại đứng chờ nơi Đông và Tây Noãn các của Trường Xuân cung. Hình thức xem mặt rất đơn giản, chỉ cần dập đầu trước Hoàng thượng và Hoàng hậu rồi đứng dậy nghe lệnh, Hoàng thượng có thể hỏi vài ba câu hoặc có thể chẳng hỏi câu nào, nói lời tạ ơn là đủ. Sau đó, Hoàng thượng sẽ quyết định “gạt thẻ” hay “giữ lại”. “Gạt thẻ” nghĩa là bị loại, “giữ lại” là được chọn, người được chọn sẽ tạm thời về nhà, đợi ngày lành tháng tốt thì tiến cung làm phi tần.

Hoàng thượng đã thành thân từ lâu, cũng có không ít cơ thiếp. Lần tuyển tú này chủ yếu là mở rộng quy mô tuyển chọn phi tần, bổ sung hậu cung, sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng.

Tú nữ đứng chật kín cả gian phòng nhưng tôi chỉ quen Thẩm My Trang, con gái của Thẩm Tự Sơn, đô đốc Tế Châu. Phủ đệ nhà tôi nằm kề nhà ngoại của tỷ ấy trong kinh thành. Tôi và tỷ ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ nên rất thân thiết. Tỷ ấy vừa nhìn thấy tôi từ xa đã mỉm cười, bước đến, cầm lấy tay tôi, vui mừng, ân cần hỏi han: “Hoàn muội, muội cũng đến đây là tỷ an tâm rồi. Lần trước nghe bà ngoại nói muội bị phong hàn, giờ đã khỏe hẳn chưa?”

Tôi yểu điệu đứng dậy, đáp: “Chỉ còn ho khan vài ba tiếng thôi, muội khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn tỷ đã lo lắng cho muội! Đường sá xa xôi, chắc tỷ cũng vất vả nhiều!”

Tỷ ấy gật đầu, chăm chú ngắm nhìn tôi hồi lâu rồi mỉm cười. “Tỷ đến kinh thành hai ngày trước, có thời gian nghỉ ngơi nên khỏe nhiều rồi. Hôm nay muội ăn vận mộc mạc thế này càng để lộ nhan sắc xuất chúng, không ai bì kịp.”

Tôi đỏ mặt, bối rối đáp: “Chẳng phải tỷ cũng là mỹ nhân hay sao? Tỷ nói vậy làm muội mắc cỡ quá!”

Tỷ ấy mỉm cười không nói, những ngón tay thon dài lướt qua gò má tôi. Lúc này tôi mới ngắm kĩ, tỷ ấy mặc một chiếc áo màu hồng tía thêu hoa cúc nghìn cánh, chân váy kiểu Bách Điệp Như Ý màu xanh lơ, mái tóc đen nhánh búi ngược đỉnh đầu, đính thêm một dây kim phượng tết sợi vàng, trán dán một đóa hoa vàng, đôi hoa tai hồng ngọc lấp lánh tỏa sáng, thần sắc rất ung dung, trầm tĩnh.

Tôi mỉm cười, cất tiếng khen ngợi: “Mới mấy ngày không gặp mà tỷ càng lúc càng xinh! Hoàng thượng mà thấy nhất định sẽ không thể quên được.”

My Trang đưa tay lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng, nhỏ giọng khuyên: “Cẩn trọng một chút! Lần tuyển tú này có rất nhiều người xuất sắc, nhan sắc của tỷ cũng chỉ ở mức trung bình thôi, chưa chắc đã trúng tuyển.”

Tôi biết mình lỡ lời liền không nói thêm nữa, chỉ thủ thỉ với tỷ ấy vài chuyện gia đình.

Chợt nghe đằng xa có tiếng chung trà rơi xuống đất, đánh “choang” một tiếng. Tôi và My Trang cùng quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một tú nữ vận xiêm y bằng gấm màu lục sẫm, đầu cài đầy châu ngọc đang một tay vén váy, tay kia ra sức lôi kéo một tú nữ khác, miệng quát: “Ngươi mù hả? Dám hất cốc trà nóng giãy đó vào người ta! Muốn chết à? Ngươi là tú nữ nhà nào?”

Nàng tú nữ bị nàng ta túm chặt kia ăn vận tầm thường, mặt thanh mày tú, yểu điệu, thướt tha. Lúc này, nàng ta co rúm người, không biết phải xử trí ra sao, đành cụp mắt, hạ giọng đáp: “Tôi là An Lăng Dung. Gia phụ… gia phụ… là… là…”

Tú nữ kia thấy vóc dáng nàng ấy có vẻ tầm thường, sớm đã không coi ra gì, hung hãn nói: “Chẳng lẽ chức quan của cha mình cũng không nói ra miệng được sao?”

An Lăng Dung bị dồn vào đường cùng, mặt tái mét, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Gia phụ là… An Bỉ Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương.”

Tú nữ kia nghênh mặt vẻ khinh miệt, “hừ” một tiếng. “Đúng là xuất thân nghèo hèn, bần tiện! Bảo sao không có chút phép tắc!”

Bên cạnh có người xen vào nhắc nhở An Lăng Dung: “Ngươi biết chưa, người ngươi vừa lỡ đắc tội chính là Hạ Nguyệt Tinh, con gái rượu của Tham quân ti sĩ Tân Phù đấy!”

An Lăng Dung hoảng hốt, vội vàng khom người thi lễ, tạ tội với Hạ thị: “Lăng Dung lo lắng không biết lát nữa phải diện kiến thánh giá thế nào, trong lòng bất an nên lỡ tay hắt nước trà lên người Hạ tỷ. Lăng Dung xin tạ tội với tỷ, mong tỷ lượng thứ!”

Vẻ mặt Hạ thị cau có, nàng ta chau mày, nói: “Ngươi mà cũng đòi gặp thánh giá à? Đúng là mơ tưởng hão huyền! Muốn ta bỏ qua chuyện này cũng được thôi, chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập đầu xin lỗi ta.”

Sắc mặt của An Lăng Dung lập tức trắng bệch, khóe mắt ngấn lệ, dáng vẻ run rẩy, bất lực khiến người đứng ngoài phải sinh lòng thương cảm. Các tú nữ vây quanh không ai chịu đứng ra khuyên Hạ thị giúp nàng ta. Ai cũng có chung suy nghĩ đời nào Hoàng thượng lại tuyển con gái của một tay huyện thừa làm phi tần nhưng Hạ thị kia thì có vẻ chắc chắn trúng tuyển. Kẻ cao người thấp rành rành trước mắt, ai lại muốn vì con gái của một huyện thừa cỏn con mà đắc tội với con gái rượu của Tham quân ti sĩ kia chứ! Xem ra lần này, nhất định An thị phải chuốc nhục một phen rồi.

Tôi thấy chướng tai gai mắt với kiểu ỷ thế hiếp đáp người này, bất giác chau mày. My Trang thấy vậy, vội giữ chặt tay tôi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngàn vạn lần đừng chuốc rắc rối vào người!”

Tôi đời nào chịu nghe, gạt tay tỷ ấy ra, rẽ đám đông bước lên, kéo An thị đến bên người rồi quay sang, dịu giọng nói với Hạ thị: “Chỉ là một bộ xiêm y thôi, Hạ tỷ đừng tức giận. Ta có đem theo vài bộ xiêm y, tỷ xuống chái sau thay nhé! Hôm nay là ngày đại tuyển, tỷ ồn ào như vậy, e rằng sẽ làm kinh động đến thánh giá, chỉ vì chuyện cỏn con này mà để Hoàng thượng nổi giận thì sao tỷ muội chúng ta gánh vác nổi đây? Mà kể cả hôm nay thánh giá không hay biết chuyện này đi chăng nữa thì sau này, ắt hẳn chuyện cũng truyền đến tai người khác, lúc đó, thanh danh hiền đức của tỷ sẽ bị ảnh hưởng. Vì một bộ xiêm y mà làm to chuyện, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao? Mong tỷ hãy suy nghĩ kĩ!”

Hạ thị ngẫm nghĩ giây lát, vẻ mặt vẫn khó đăm đăm nhưng không còn kích động như lúc trước nữa, chỉ “hừ” một tiếng rồi bỏ đi. Các tú nữ dần tản ra, tôi mỉm cười với An thị. “Chân Hoàn khua môi múa mép, An tỷ đừng chê cười! Hoàn muội thấy tỷ chỉ có một mình, hay tỷ sang làm bạn với muội và My Trang tỷ tỷ nhé? Chúng ta có thể chăm sóc cho nhau để không phải cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa.”

An Lăng Dung có vẻ rất cảm kích, yểu điệu cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ tỷ đã mở lời giúp đỡ! Tuy Lăng Dung xuất thân nghèo hèn nhưng nguyện cả đời không bao giờ quên ơn này của tỷ!”

Tôi mỉm cười. “Thuận dịp mà thôi, mọi người đều là tỷ muội chờ tuyển tú, việc gì phải tính toán như vậy!”

Nàng ta hơi ngần ngừ. “Chỉ có điều, tỷ vì muội mà đắc tội với kẻ khác, chẳng phải tự chuốc lấy phiền não vào người sao?”

My Trang rảo bước tiến lên, trách tôi: “Đây là cấm địa hoàng cung, muội cứ ngang ngược như vậy, tỷ lo lắng lắm!” Rồi mỉm cười nói với An thị: “Muội nhìn bộ dạng liều lĩnh của Hoàn muội kìa, có giống người muốn trúng tuyển không? Không biết sợ đắc tội với người khác là gì nữa!”

Tôi liếc mắt quan sát cách ăn vận của An thị, xiêm y tinh tươm, thơm mùi vải mới nhưng chất liệu lại hết sức bình thường, chắc hẳn được mua từ một cửa tiệm bình thường, không có gì đặc biệt. Trang sức chẳng có gì ngoài hai cây trâm bạc trơn không đính châu báu cài ngay ngắn trên tóc và chiếc vòng vàng loại thường đeo trên tay. Giữa đám tú nữ ăn diện lộng lẫy, cao sang, nàng ta có vẻ quá đỗi mộc mạc. Tôi khẽ cau mày, thấy cây hải đường rộ hoa bên góc tường bèn thuận tay cầm chiếc kéo trên bàn, cắt lấy ba bông rồi cài lên tóc mai cho Lăng Dung, nàng ta lập tức kiều diễm thêm mấy phần. Tôi còn tháo đôi hoa tai ngọc bích xuống rồi đeo cho nàng ta, nói: “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Thấy tỷ ăn vận bình thường nên bọn người kia mới trông mặt mà bắt hình dong, coi thường tỷ. Đôi hoa tai này coi như lễ vật gặp mặt của muội hôm nay, hy vọng nó có thể giúp tỷ trúng tuyển.”

An thị cảm động đến rơi nước mắt. “Muội khiến tỷ phải tốn kém rồi, muội xuất thân nghèo hèn, hẳn sẽ bị “gạt thẻ” thôi, không chừng còn làm phụ lòng mong đợi của tỷ.”

My Trang an ủi nàng ta: “Trước giờ anh hùng không hỏi xuất thân. Muội xinh đẹp như hoa, việc gì phải quá tự ti như thế!”

Đang nói chuyện thì có thái giám đến truyền An Lăng Dung và vài tú nữ khác vào điện. Tôi mỉm cười, khích lệ nàng ta rồi nắm tay My Trang, quay về chỗ cũ tiếp tục chờ đợi.

Vừa mới ngồi xuống, một tiểu cung nữ đã đến dâng trà. Tôi và My Trang đều lấy một đĩnh bạc vụn từ hà bao ra thưởng cho nó, cung nữ đó hớn ha hớn hở tạ ơn rồi lui xuống. My Trang thấy cung nữ lui xuống rồi mới thốt lên, vẻ lo lắng: “Ban nãy, muội nhanh mồm nhanh miệng quá, không sợ đắc tội với cung tần mới hay sao?”

Tôi bưng chung trà, chậm rãi thổi tan hơi nóng trên miệng chung, thấy mọi người xung quanh không ai để ý, mới ung dung đáp lời My Trang: “Chẳng lẽ muội lại không hiểu tỷ quan tâm muội thế nào. Nhưng tỷ nghĩ kĩ lại xem, Hoàng thượng tuyển tú, gia thế đương nhiên rất quan trọng nhưng công, dung, ngôn, hạnh vẫn đứng hàng đầu. Hạ Nguyệt Tinh tuy xuất thân vương giả nhưng với đức hạnh của nàng ta, chắc chắn không lọt được vào mắt xanh của Hoàng thượng. Dẫu ả ta có vào được cung thì e là cũng sẽ chết già thôi, sao phải sợ đắc tội kia chứ?”

My Trang gật gù tán thành, tủm tỉm cười. “Muội nói có lý đấy, chẳng trách từ nhỏ muội đã được cha muội coi trọng, còn khen muội là “nữ Gia Cát”. Quả thực, An thị cũng rất đáng thương.”

Tôi mỉm cười. “Đó chỉ là một lẽ. Với nhan sắc và gia thế của tỷ thì nhập cung là chuyện đương nhiên. An thị tuy xuất thân không cao nhưng tiến thoái có lễ, bề ngoài yểu điệu có nét quyến rũ riêng, khả năng trúng tuyển còn cao hơn cả Hạ thị. Muội vốn không có ý tiến cung, nếu An thị trúng tuyển, tỷ ở trong cung cũng có người bầu bạn. Đương nhiên lần này có rất nhiều mỹ nhân, An thị có thể trúng tuyển được hay không cũng khó mà nói chắc, đây chẳng qua chỉ là ý kiến của Hoàn muội mà thôi!”

Sắc mặt My Trang biến đổi, nắm chặt lấy tay tôi, than thở: “Hoàn muội, cảm ơn muội đã phí tâm vì tỷ! Chỉ có điều, muội xinh đẹp như vậy, lại không có ý tiến cung, nếu lấy phải một người có gia cảnh tầm thường thì đúng là minh châu lấm bùn rồi!”

Tôi không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng. “Mỗi người một chí. Huống hồ Hoàn muội ngu dốt, không quen cuộc sống chốn cung đình, chỉ hy vọng tỷ có thể thẳng bước đường mây.”

Lần này có rất nhiều tú nữ đến dự tuyển, đợi đến lượt tôi và My Trang vào điện diện thánh thì đã là hoàng hôn, trăng treo nhành liễu. Quá nửa số tú nữ đã sớm trở về, chỉ còn lại lác đác mười mấy người nôn nóng chờ đợi trong Noãn các. Trong điện đã thắp đèn, từ ngự tọa đến cổng đại điện bày hai hàng đuốc Hà Dương, phải đến mấy trăm ngọn, ngọn nào cũng to bằng cườm tay, thân đuốc trộn thêm vụn trầm hương, ánh đuốc sáng ngời, tỏa mùi hương đậm mà thanh.

Tôi, My Trang và bốn tú nữ khác chỉnh trang y phục, nghiêm túc bước vào, nghe theo khẩu lệnh của nội giám dẫn đường, quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy, cúi đầu đứng sang một bên, chờ đến lượt nội giám Ti lễ gọi tên rồi từng người bước ra tham kiến thánh giá. Giọng một nội giám già nua nghèn nghẹn gọi tên từng người:

“Nghiệp Phương Xuân, con gái của Diêm đạo Giang Tô – Nghiệp Giản, mười tám tuổi.”

“Tôn Diệu Thanh, em gái của Chức tạo Tô châu – Tôn Trường Hiệp, mười bảy tuổi.”

“Phó Tiểu Đường, con gái của Tri phủ Tuyên thành Phó Thư Bình, mười ba tuổi.”

Tôi cúi gằm, nhìn chằm chằm xuống chân, sàn điện lát gạch đá xanh ba thước, vuông vắn, xếp san sát không chút kẽ hở, chính giữa sáng bóng như gương, bốn cạnh khắc hoa văn tứ hỷ như ý. Tôi chăm chú lắng nghe tiếng các tú nữ được xướng tên trước mình quỳ bái đúng phép tắc, chéo áo, vạt váy cùng châu báu trên đầu khẽ va vào nhau kêu leng keng. Tôi tò mò liếc sang bên cạnh, thấy mấy tú nữ căng thẳng đến mức hai tay run lẩy bẩy, trong lòng bất giác cười thầm.

Tôi không kìm được lén quan sát Hoàng đế và Hoàng hậu đang ngồi trên bảo tọa. Điện Vân Ý rộng rãi, thoáng đãng, tường nóc, xà ngang và cột nhà đều khắc đủ kiểu hoa văn mây bay sặc sỡ, tươi đẹp chứ không phải hoa văn long phụng thường thấy trong cung. Người đang ngồi trên bảo tọa vàng ròng chạm trổ cửu long, kim bào rực rỡ chính là quân chủ đời thứ tư của triều Đại Chu, Huyền Lăng. Trên đầu ông ta đội mão thông thiên, mười hai chuỗi hạt bạch ngọc rủ xuống trước mặt, che khuất khuôn mặt rồng, không thể nhìn rõ đường nét và vẻ mặt của ông ta. Lúc này, ông ta hơi ngả người qua một bên, thoáng lộ vẻ mệt mỏi, chắc ngắm tú nữ cả ngày nên hoa mắt mất rồi, nghe họ thỉnh an cũng chỉ gật đầu lấy lệ rồi không thèm hỏi một lời, vung tay cho họ lui xuống. Thương thay cho các tú nữ, hồi hộp cả ngày trời, không dám cả ăn trưa để giữ gìn hoa dung nguyệt mạo, thấp thỏm chờ đến lượt dự tuyển, thế mà lại bị “gạt thẻ” một cách dễ dàng như vậy. Hoàng hậu ngồi phía bên phải bảo tọa của Hoàng đế, mão châu áo phượng, tướng mạo trang nghiêm. Nhan sắc của bà ta đoan trang, mỹ lệ, khuôn mày, ánh mắt hiền hòa, tuy mệt mỏi sau một ngày vất vả nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi thẳng, khí thế không chút suy chuyển.

“Thẩm My Trang, con gái của Đô đốc Tế châu Thẩm Tự Sơn, mười sáu tuổi.”

My Trang bước ra khỏi hàng, dáng vẻ uyển chuyển, cúi đầu nhún mình chào, giọng trong như oanh hót: “Thần nữ Thẩm My Trang tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng thượng vạn tuế, vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát tường!”

Hoàng đế ngồi thẳng người, giọng nói có chút hứng thú: “Từng đọc qua sách gì rồi?” Sảnh điện mênh mông, giọng nói của Hoàng đế hòa lẫn trong tiếng vọng mơ hồ, trống trải, từ xa nghe loáng thoáng như có như không, ong ong như trong ảo cảnh.

My Trang vẫn tao nhã, lễ độ đáp: “Thần nữ ngu dốt, rất ít đọc sách, mới chỉ xem qua Nữ tắc và Nữ huấn, biết sơ vài ba chữ.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng. “Hai quyển ấy dạy đạo hiền đức cho nữ giới, không tồi!”

Hoàng hậu cũng hiền hòa phụ họa: “Nữ tử thường hay coi may vá, thêu thùa làm trọng, ngươi biết được vài ba chữ đã là quá tốt rồi!”

My Trang nghe thấy vậy thì không dám tỏ rõ vẻ vui mừng, chỉ tủm tỉm cười, đáp: “Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu đã tán thưởng!”

Giọng Hoàng hậu ẩn nét cười, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: “Còn không mau ghi tên tuổi để giữ lại!”

My Trang lui xuống, xoay người đứng cạnh tôi, thở phào một hơi rồi nhìn tôi mỉm cười. My Trang nền nã, khéo léo, dung mạo lại xuất chúng, tỷ ấy trúng tuyển là chuyện đương nhiên, tôi chưa hề lo lắng về chuyện đó.

Đang mải nghĩ thì nội giám Ti lễ gọi đến tên tôi: “Chân Hoàn, con gái Thị lang Lại bộ Chân Viễn Đạo, mười lăm tuổi.”

Tôi bước lên hai bước, yểu điệu vái chào, cúi đầu xưng: “Thần nữ Chân Hoàn tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng thượng vạn tuế vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát tường!”

Hoàng thượng “à” khẽ một tiếng, hỏi: “Chân Hoàn? Là chữ “hoàn” nào?”

Tôi cúi đầu, buột miệng đáp: “Thái Thân có viết bài từ, trong đó có câu: “Hoàn hoàn nhất niễu Sở cung yêu1“, đó chính là khuê danh của thần nữ.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã hối hận ngay. Thế là hỏng bét, chỉ vì nhanh mồm nhanh miệng khoe tài mà tôi đã đọc ra một câu thơ trong sách, chỉ e đã khiến Hoàng đế để ý tới mình. Hối hận quá, hối hận quá!

Quả nhiên Hoàng đế vỗ tay, cười, nói: “Rất tinh thông thi thơ, Chân Viễn Đạo thật biết dạy con gái, chỉ không biết ngươi có xứng với cái tên đó không. Ngẩng lên xem nào!”

Tôi biết không thể tránh được, hối hận đã khoe khoang tài năng, đành ngẩng lên, hy vọng Hoàng đế đã nhìn ngắm quá nhiều mỹ nhân, sẽ không cảm thấy hứng thú với cách ăn mặc, trang điểm cứng nhắc của tôi.

Hoàng hậu ra lệnh: “Bước lên phía trước!” Bà ta vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu, nội giám đứng bên lập tức hiểu ý, cầm một chung trà hắt xuống trước mặt tôi. Tôi không hiểu lý do tại sao, đành vờ như không nhìn thấy, giẫm lên vũng nước, tiến thêm hai bước.

Hoàng hậu mỉm cười, khen: “Đoan trang lắm!”

Hoàng đế giơ tay, khẽ vén mười hai chuỗi hạt bạch ngọc trước mặt, ngẩn người giây lát rồi khen: “Mềm mại uyển chuyển, quyến rũ mảnh mai. Ngươi quả là xứng với cái tên này thật!”

Hoàng hậu cũng nói: “Trang điểm cũng hết sức thanh tân, so với Thẩm thị ban nãy hệt như đào hồng liễu lục, tôn lên nét đẹp của nhau.”

Tôi cúi đầu thật thấp, mặt nóng bừng, chắc đã đỏ ửng tựa ráng chiều rồi, đành im lặng không nói thêm tiếng nào. Cảm thấy ánh nến trước mặt lờ mờ, đong đưa tựa vàng chảy, hương thơm ngây ngất phảng phất mãi nơi chóp mũi.

Hoàng đế vui vẻ gật đầu, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: “Ghi lại tên của nàng ta, giữ lại.”

Hoàng hậu quay sang, cười nói với Hoàng đế: “Hôm nay tuyển được mấy cung tần đều tuyệt sắc cả, có người tinh thông thi thơ, có kẻ hiền đức dịu dàng, đúng là giúp cho hậu cung thêm hòa thuận, vui vẻ.”

Hoàng đế tủm tỉm cười, không đáp.

Trái tim tôi chợt trĩu nặng, người đàn ông ngồi ngay ngắn tít trên cao kia sẽ là người chồng để tôi nương tựa suốt cuộc đời này hay sao?! Tôi khom người thi lễ, lẳng lặng trở về hàng. Thấy My Trang mỉm cười rạng rỡ chúc mừng, tôi chỉ biết mỉm cười đáp lại. Trong lòng tôi rối loạn, không biết phải đối diện với kết quả bất ngờ này như thế nào. Đợi đến khi nhóm tú nữ chúng tôi kiến giá xong, theo lời chỉ dẫn của nội giám dẫn đường, dẫu có trúng tuyển hay không thì đều phải đồng loạt dập đầu tạ ơn, sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện Vân Ý, bỗng nghe sau lưng đánh “rầm” một tiếng, quay người lại nhìn, thì ra là tú nữ Nghiệp Phương Xuân, con gái của Diêm đạo Giang Tô. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, ngất xỉu. Chắc không được “giữ lại” nên nàng ta thương tâm quá độ, khí uất dâng trào.

Tôi thở dài một hơi, thốt lên: “Muốn được giữ lại thì lại không thể ở, không muốn ở lại thì cứ phải ở!”

Sau đó, Nghiệp Phương Xuân được nội giám, cung nữ hầu hạ trước cổng điện đỡ ra ngoài.

My Trang đỡ lấy đóa phù dung suýt rơi khỏi tóc tôi, nhẹ giọng khuyên: “Muội than thở như vậy làm gì, được vào cung là phúc lớn đấy, biết bao người ao ước mà chẳng được. Huống chi hai tỷ muội ta cùng lúc tiến cung, có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn. Nội giám đã đi tuyên chỉ, Chân bá bá chắc hẳn vui mừng lắm!”

Những ngón tay tôi bíu chặt lấy dây hoa mai thắt chồng rủ xuống váy, im lặng không nói tiếng nào. Một hồi lâu sau, tôi mới khẽ đáp: “My tỷ, muội thực lòng không cố ý như vậy đâu!”

Trang My kéo tay áo tôi, dịu dàng an ủi: “Tỷ hiểu mà! Tỷ đã nói ngay từ đầu, với tài sắc của muội, muội có cố gắng mấy cũng không thể tránh được.” Tỷ ấy ngừng giây lát, thu lại nét cười rồi nghiêm túc nói thêm: “Huống chi với tư chất của tỷ muội chúng ta, lẽ nào lại chịu nương nhờ loại người tầm thường ấy?”

My Trang còn muốn tiếp tục khuyên nhủ tôi thì một cung nữ cầm đèn gió, tiến đến dẫn chúng tôi ra khỏi cung. Ả cung nữ này mặt mày tươi rói, nhún mình thi lễ với chúng tôi: “Cung hỷ hai vị tiểu chủ đã trúng tuyển cung tần!” Tôi và My Trang e dè mỉm cười đáp lại, lấy bạc thưởng cho nàng ta, nắm tay nhau, chầm chậm bước ra khỏi cổng Dục Tường.

Bên ngoài cổng Dục Tường chỉ còn chơ vơ vài chiếc xe ngựa đứng đợi, chiếc đèn lưu ly treo trước xe ngựa đang lắc lư trong gió. Đợi trên xe ngựa là hai hầu gái thân cận của tôi, Lưu Chu và Hoán Bích. Hai muội ấy thấy chúng tôi ra đến nơi, liền vội vã cầm áo choàng, nhảy xuống xe ngựa, chạy tới nghênh đón. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi, dịu giọng an ủi: “Chắc tiểu thư mệt mỏi lắm rồi!” Lưu Chu cẩn thận khoác chiếc áo choàng gấm lên người tôi.

My Trang được tỳ nữ Thải Nguyệt đỡ lên xe. Tỷ ấy cho xe chạy đến cạnh xe tôi, vén rèm, ân cần dặn dò: “Cô cô dạy lễ nghi mấy hôm nữa sẽ đến phủ chúng ta hướng dẫn lễ nghi trong cung. Trước khi nhận được thánh chỉ chính thức tuyên chúng ta vào cung, tỷ muội ta tạm thời không có dịp gặp gỡ, muội nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!”

Tôi gật đầu vâng dạ, Lưu Chu và Hoán Bích cùng đỡ tôi lên xe. Bên dưới, các cung nữ cũng cung kính cúi đầu đứng hầu, trang nghiêm hô to: “Kính tiễn hai vị tiểu chủ.”

Tôi vén rèm, quay đầu nhìn lần nữa, bầu trời chiều như chia làm hai nửa, một nửa như bị nhuốm mực tàu, tỏa ánh huyền âm u, nửa còn lại tràn ngập ánh chiều tà huyền ảo như vàng ròng, chẳng khác nào tấm gấm thêu hoa bảy màu. Dưới ráng mây rực rỡ, mơ màng ấy, Tử Áo thành rực rỡ chói lọi, lầu các thâm nghiêm lộ ra khí thế không sao diễn tả được, để lại trong tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Chương 2NGÀY VỀ CHẲNG HẸN

Xe chưa đến trước cửa phủ Thị lang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trống, tiếng nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng. Lưu Chu giúp tôi vén góc rèm xe, dưới ánh đèn lồng đỏ chói, cả con đường huy hoàng như trong mộng. Từ xa, tôi đã thấy mọi người trong nhà, già trẻ lớn bé đang đứng trước cổng chính chờ đợi, mắt tôi chợt cay sè, dòng lệ chực trào nhưng giữa chốn đông người, đành cố nuốt ngược trở lại.

Thấy xe ngựa của tôi đi đến, tôi tớ, tỳ nữ trong nhà xúm xít chạy lại, chìa tay đón đỡ. Nhìn vẻ mặt của cha mẹ không biết đang vui hay đang buồn, bề ngoài thì cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại rưng rưng lệ. Tôi vừa định nhào vào lòng mẹ thì thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô lớn: “Thần Chân Viễn Đạo cùng toàn gia quyến tham kiến tiểu chủ!”

Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình đã là cung tần do Hoàng thượng tuyển chọn, hai ngày sau sẽ nhận được thánh chỉ xác định danh phận phẩm cấp này. Chỉ trong vòng một ngày, thế giới của tôi đã biến hóa đảo điên như vậy. Trong lòng tôi sầu khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã, chìa tay đỡ cha mẹ đứng dậy.

Cha vội xua tay ngăn lại. “Tiểu chủ không thể làm như vậy, sẽ không hợp với khuôn phép!”

Hoán Bích vội dâng khăn tay lụa, tôi chấm nước mắt, cố giữ giọng thật bình tĩnh, nói: “Đứng lên đi!”

Lúc này, mọi người mới dám đứng dậy, vây quanh đỡ tôi tiến vào trong phủ. Đến lúc chỉ còn người thân trong nhà tham dự gia yến, cha vẫn khăng khăng ép tôi ngồi lên ghế trên.

Tôi lập tức quỳ xuống, ứa nước mắt van xin: “Con gái bất hiếu, đã không thể hầu hạ, phụng dưỡng cha mẹ, lại còn để cha mẹ phải kính cẩn tuân theo khuôn phép, trong lòng thực sự bất an!”

Cha mẹ vội chạy lại, đỡ tôi đứng dậy, tôi cương quyết quỳ tại chỗ, tiếp tục khuyên: “Xin cha mẹ cho con gái nói hết lời! Tuy nay con đã là người của hoàng gia nhưng đạo hiếu không thể bỏ được. Xin cha mẹ cho phép con trước khi tiến cung vẫn được hầu hạ cha mẹ theo lễ xưa, nếu không, con thà quỳ ở đây, mãi mãi không đứng dậy!”

Nghe đến đây, mẹ tôi đã nước mắt như mưa, cha gật đầu, rưng rưng nói: “Được, được rồi! Chân Viễn Đạo ta sinh được đứa con gái có hiếu như con đúng là không uổng kiếp này.” Thế rồi, cha ra hiệu cho hai em gái của tôi là Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu đỡ tôi đứng dậy, ngồi vào mâm cơm.

Tôi tâm phiền ý loạn lại vất vả cả ngày, chẳng thể ăn nổi, liền chào cha mẹ rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lưu Chu và Hoán Bích đã chuẩn bị sẵn chăn đệm. Tôi tuy mệt mỏi nhưng không buồn ngủ chút nào, chỉ thay áo ngủ, định nằm xuống chợp mắt cho có thì cha đã đích thân bưng một chén tổ yến đường phèn đến thăm tôi.

Cha gọi “Hoàn con” một tiếng, lệ đã lưng tròng. Tôi ngồi bên cạnh cha, ngả đầu lên tay ông, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Cha an ủi tôi: “Con của ta, khuya thế này cha còn đến đây là vì có mấy câu muốn dặn dò con. Tuy con mới mười lăm tuổi nhưng từ nhỏ đã có chủ ý riêng của mình. Lúc bảy tuổi đã biết chê tên Ngọc Hoàn không hay, coi chữ “ngọc” quá tầm thường, tên con gái nào cũng có, nghe thật thông tục, đòi bỏ bằng được. Khi lớn lên, chuyện gì cha cũng chiều theo ý con. Giờ con phải vào cung hầu hạ Hoàng thượng, không thể ngang ngạnh làm theo ý mình được nữa. Gặp chuyện gì con cũng phải biết nhìn trước tính sau, suy nghĩ cẩn thận, phải trầm tĩnh như My Trang mới được!”

Tôi gật đầu vâng lời cha. “Con biết rồi, chuyện gì cũng phải có chừng có mực, đúng khuôn phép.”

Cha thở dài một tiếng. “Cha vốn không muốn để con vào cung nhưng chuyện đã không thể tránh được, đành thuận theo mà thôi! Hậu cung bao đời nay luôn là chốn nhiều thị phi, huống hồ hôm nay tuyển tú ở điện Vân Ý, Hoàng thượng có vẻ để ý nhiều đến con, e rằng về sau sẽ có thêm nhiều rắc rối nữa, con nhất định phải cẩn thận, bảo toàn bản thân mình.”

Tôi nén lệ an ủi cha: “Không phải cha vẫn thường khen con gái là nữ Gia Cát, thông minh hơn người sao? Cha hãy yên tâm!”

Vẻ mặt cha vẫn đầy ưu tư, không yên lòng dặn dò thêm: “Đã tồn tại được ở trong hậu cung thì thử hỏi có ai mà không thông minh kia chứ? Cha chỉ lo dung mạo con tuyệt sắc, tài nghệ song toàn, chưa vào đến cung đã được Hoàng thượng để ý tới, khó tránh khỏi bị người trong cung ghen tỵ, ám toán. Nếu con mang hết tài trí ra đấu đá, chỉ e càng chuốc vạ vào thân. Con hãy nhớ kĩ, nếu không thể có được ân sủng thì phải biết thu mình lại, giấu giếm tài năng. Cha không cần con giành được vinh hoa phú quý, chỉ cầu cho hạt ngọc trên tay cha được sống bình an đến già là đủ rồi!”

Tôi trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt cha, chậm rãi nói từng tiếng: “Con cũng không cầu được Thánh thượng sủng ái, chỉ mong sống trọn đời yên bình không sóng gió trong cung, bảo vệ cả nhà họ Chân ta và tính mệnh của chính con là đủ.”

Đôi mắt đầy vẻ yêu thương, cha xót xa than thở: “Thương con còn nhỏ đã phải vào cung chịu khổ sở, cha thực sự không nỡ lòng nào!”

Tôi dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, trầm giọng an ủi: “Chuyện đã đến nước này, con chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn nước đi thẳng về phía trước thôi!”

Cha thấy tôi nói vậy cũng an lòng đôi chút, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cất giọng dò hỏi: “Người con dẫn theo vào cung vừa phải là tâm phúc, vừa phải lanh lợi, tháo vát. Con đã nghĩ kĩ xem nên dẫn ai theo chưa?”

Tôi hiểu ý của cha, bèn đáp: “Chuyện này con đã nghĩ kĩ rồi. Lưu Chu nhanh trí, Hoán Bích tỉ mỉ, con muốn dẫn hai đứa nó cùng vào cung.”

Cha thoáng thở phào, bảo: “Vậy cũng tốt! Bọn chúng theo hầu con từ nhỏ, cho chúng đi cùng con, cha cũng an tâm.”

Tôi cúi đầu, đáp lời: “Để chúng ở nhà thì tương lai cũng gả cho kẻ hầu thôi, dù cha có lòng muốn giúp, chúng cũng chẳng có đường thoát nào tốt hơn, nếu làm quá thì lại khiến mẹ nghi ngờ, cả nhà không được yên ổn.” Khuôn mặt nhuốm màu sương gió của cha thoáng lộ chút áy náy và hổ thẹn, tôi không nỡ nhìn cha như vậy, dịu giọng khuyên: “Chúng theo con vào cung, tuy vẫn là nô tỳ nhưng tương lai nhất định sẽ có cơ hội kết hôn với một người đàn ông tốt.”

Cha buông tiếng thở dài, nói: “Chuyện đó cha biết, còn phải chờ xem số phận của chúng nó thế nào.”

Tôi nói tiếp: “Cha yên tâm, con với chúng nó thân thiết như tỷ muội, con sẽ không bạc đãi chúng đâu!”

Tiễn cha đi rồi, tôi thổi tắt nến, gian phòng chìm trong bóng tối.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Chu, Hoán Bích đánh thức tôi dậy rửa mặt. Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, đang định ra ngoài thì chợt nhớ tôi giờ đã là tiểu chủ, không thể tùy ý rời phủ được nữa. Tôi bèn gọi một đứa tiểu a hoàn lại, dặn dò: “Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem An Lăng Dung, con gái của An Bỉ Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương có trúng tuyển đợt tuyển tú lần này hay không và hiện giờ đang ở nơi nào. Kín đáo một chút rồi về đây cho ta biết!”

Nó vâng dạ rồi chạy ra ngoài, hơn nửa ngày sau mới về, bẩm với tôi: “Thưa tiểu chủ, An tiểu thư đã trúng tuyển, hiện giờ đang ở khách điếm Liễu Ký tại ngõ Tĩnh Bách phía thành Tây. Nhưng nghe nói nàng ta chỉ dẫn theo một bà dì lên kinh dự tuyển, trong tay cũng chẳng có mấy đồng, nghe nói hôm qua, đến tiền thưởng cũng không đủ để chi trả, phải nói khó với ông chủ khách điếm cho khất.” Tôi cau mày, thế thì chẳng ra sao cả, có tiểu chủ nào đã trúng tuyển mà vẫn ở trọ kia chứ? Hai ngày tới, nếu nội giám tuyên chỉ và cô cô dạy lễ nghi nhìn thấy cảnh đó thì sau này tiến cung, nàng ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi lệnh cho Phân Nhi: “Đi mời lão gia sang đây!”

Chưa hết một tuần hương, cha đã đến. Mặc cho tôi ra sức ngăn cản, ông vẫn hành lễ với tôi rồi mới ngồi xuống cạnh bàn. Hành lễ xong, ông lại trở về là người cha cưng chiều con gái, chuyện trò vui vẻ như thường.

Tôi nói với cha: “Thưa cha, con gái có chuyện cần bàn với cha. Hôm qua, con có quen một tú nữ, từng ra tay giúp đỡ nàng ta một phen. Giờ nàng ta may mắn trúng tuyển thành tiểu chủ, có điều xuất thân nghèo hèn, gia đình khó khăn, hiện giờ vẫn còn ở trọ tại khách điếm, hoàn cảnh hết sức thảm thương. Con định mời nàng ta đến nhà ta ở tạm, không biết ý của cha thế nào?”

Cha vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Con đã muốn vậy thì có gì mà không được chứ? Ta lệnh cho ca ca con đến đón nàng ta là được.”

Chạng vạng, chiếc kiệu nhỏ đón An Lăng Dung và bà dì của nàng ta đã đến trước phủ. Từ sớm, mẹ đã lệnh cho người hầu quét dọn sạch sẽ Xuân Cập hiên2 ở kế bên, chuẩn bị sẵn quần áo, trang sức, lại phái thêm mấy a hoàn sang hầu hạ họ.

Dùng xong bữa tối, ca ca hớn hở cùng Lăng Dung ghé sang Khoái Tuyết hiên nơi tôi đang ở. Lăng Dung vừa nhìn thấy tôi, nước mắt lưng tròng, định quỳ xuống bái tạ. Tôi vội đứng dậy, đỡ lấy nàng ta, mỉm cười khuyên: “Tỷ muội chúng ta vốn ngang hàng, sao muội phải hành lễ trịnh trọng với tỷ như vậy?”

Lưu Chu nhanh nhảu hiểu ý, lập tức mời Lăng Dung: “Mời Lăng Dung tiểu chủ và cô cô đây ngồi!” Lăng Dung nghe thấy vậy thì cùng dì mình là Tiêu thị ngồi xuống.

Lăng Dung thấy ca ca tôi đứng bên thì gượng gạo dùng tay áo chậm nước mắt, nức nở: “Lăng Dung nhờ ơn Chân tỷ thương xót mới có chỗ gửi thân an toàn giữa chốn kinh thành, mai sau tiến cung sẽ không bị kẻ khác coi thường, ân đức này Lăng Dung thực không biết lấy gì đền đáp!”

Dì Tiêu cũng hết lời cảm kích tôi.

Ca ca tôi đứng bên cười, kể: “Lúc mới đến khách điếm kia, ông chủ ở đó còn muốn giữ Lăng Dung tiểu chủ lại để đầu cơ kiếm lợi, cương quyết không để cho họ rời đi, kết quả là bị ba quyền bốn cước của ta nện cho một trận.”

Tôi vờ tức giận, mắng: “Trước mặt Lăng Dung tiểu chủ, sao ca ca lại nói mấy chuyện đấm đá, lôi quyền cước công phu ra dọa người cơ chứ!”

Lăng Dung nín khóc, mỉm cười, có chút thẹn thùng. “Không sao. Cũng may Chân thiếu hiệp đây đã ra tay giúp đỡ!”

Tôi mỉm cười vặn lại: “Thiếu hiệp cái gì chứ? Chẳng qua chỉ thiếu điều dọa dẫm bọn ta phát hoảng mà thôi!”

Mọi người cùng phá lên cười.

Đêm dần khuya, tôi đưa Lăng Dung về phòng, ánh trăng dịu dàng như nước rót xuống lan can. Tôi chân thành dặn dò Lăng Dung: “Lăng Dung, ở nhà tỷ, muội đừng ngại, cứ coi như đang ở nhà của muội vậy, đừng gò bó mình làm gì. Thiếu thứ gì muội cứ nói với ta, a hoàn, hầu gái không chịu nghe lời, muội cũng cứ nói với ta, đừng một mình chịu uất ức, để mặc bọn họ coi trời bằng vung!”

Lăng Dung hết sức cảm động, nắm chặt tay tôi. “Lăng Dung xuất thân hèn mọn, không biết tu kiếp nào mà có phúc như vậy, được tỷ đem lòng thương yêu, nay mới có thể an tâm vào cung. Lăng Dung chỉ có tấm lòng chân thành này báo đáp cho tỷ, suốt đời suốt kiếp nguyện ở bên giúp đỡ tỷ trong cung cấm!”

Lòng tôi chợt ấm lại, siết chặt tay nàng ta, chân thành nói: “Muội muội ngoan…”

Một ngày sau, nội giám trong cung đến tuyên chỉ, cha dẫn mẹ, tôi, ca ca và hai tiểu muội ra sảnh chính tiếp chỉ, nội giám tuyên đọc:

“Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính sự phòng, phụng chỉ: sắc phong Chân Hoàn, mười lăm tuổi, con gái Lại bộ thị lang Chân Viễn Đạo làm tòng lục phẩm Quý nhân, ban hiệu Hoàn, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!”

Chẳng biết lúc này tôi cảm thấy vui hay buồn, chỉ lẳng lặng tiếp chỉ, tạ ơn.

Một người đàn bà lớn tuổi, ăn vận theo kiểu cung nữ được đưa tới, vẻ ngoài thanh tú, hàng mày, đuôi mắt rất đỗi hiền hòa. Tôi biết đó là cô cô dạy lễ nghi, bèn khẽ nhún người chào: “Cô cô!”

Bà ta sững người, chắc hẳn không ngờ tôi lại cư xử lễ phép như vậy, bèn vội vàng quỳ xuống thỉnh an tôi. “Nô tỳ Phương Nhược, tham kiến Quý nhân tiểu chủ!” Theo quy định của triều đình, cô cô dạy lễ nghi có thân phận đặc biệt, lúc hướng dẫn lễ nghi trong cung cho tiểu chủ thì không cần dập đầu hành lễ, do vậy, lần đầu tiên gặp mặt chỉ cần quỳ gối thỉnh an là đủ.

Cha sớm đã chuẩn bị đầy đủ tiền tài, lễ vật để biếu nội giám đến tuyên chỉ. Mẹ cũng chu đáo, lo chuyện Lăng Dung đến ở nhờ, vốn riêng chẳng có là bao nhưng đến phiên nàng ta, bà cũng chuẩn bị lễ vật cho công công.

Nội giám nhận lễ xong, lại sang Xuân Cập hiên kế bên tuyên chỉ:

“Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính sự phòng, phụng chỉ: sắc phong An Lăng Dung, mười lăm tuổi, con gái Huyện thừa Tùng Dương, An Bỉ Hòe làm tòng thất phẩm tuyển thị, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!”

Lăng Dung và dì Tiêu nghe xong mừng đến khóc òa. Vì tôi và Lăng Dung ở cùng chỗ nên Phương Nhược cô cô dạy lễ nghi cho cả hai.

Tuyên chỉ xong, cô cô và nội giám được mời vào uống trà. Riêng cô cô còn được chuẩn bị phòng ở tươm tất, khoản đãi tận tình.

Người hầu ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng đã trở về. Vì mới vào cung nên chức vị của các tiểu chủ trúng tuyển không cao, đều dưới bậc chính ngũ phẩm tần. My Trang được sắc phong làm tòng ngũ phẩm Uyển nghi, nhập cung cùng ngày với tôi. Lần này có tổng cộng mười lăm tiểu chủ trúng tuyển, chia làm ba đợt tiến cung. Tôi, Lăng Dung và My Trang thuộc đợt cuối cùng.

Tôi cảm thấy có chút an ủi. Chẳng những được vào cung trễ hai ngày, ba người chúng tôi còn có thời gian quen thân, sau khi vào cung sẽ dễ dàng hiểu và giúp đỡ nhau, không đến mức cảm thấy lẻ loi, cô độc.

Tôi và Lăng Dung sau khi nhận lễ sắc phong thì bắt đầu ở riêng, tách biệt với mọi người. Tuy vẫn ở trong phủ Lại bộ thị lang nhưng Khoái Tuyết hiên và Xuân Cập hiên, nơi chúng tôi ở bị phong tỏa hoàn toàn. Bên ngoài có thị vệ từ trong cung phái đến bảo vệ, bên trong có nội giám và cung nữ hầu hạ, nam nhân không có việc gì thì tuyệt đối không được phép tiến vào. Chỉ có cô cô dạy lễ nghi theo sát chỉ đạo chúng tôi, đợi đến ngày Mười lăm tháng Chín thì tiến cung.

Sau khi được sắc phong, khuôn phép nghiêm cẩn hẳn, trừ thị tỳ thân cận được phép dẫn theo vào cung là có thể hầu hạ bên người, ngay cả cha và ca ca nếu muốn gặp tôi cũng phải quỳ ngoài cửa, cách bức rèm mà nói chuyện. Mỗi ngày mẹ và tiểu muội được gặp tôi một lần nhưng vẫn phải giữ đúng phép tắc, thỉnh an tôi.

Lăng Dung và tôi đều là cung tần nên có thể thường xuyên gặp gỡ và cùng học lễ nghi.

Xem ra Lăng Dung nhẹ nhõm, dễ chịu hơn tôi nhiều. Không có người thân ở gần, không phải trơ mắt nhìn cảnh cha mẹ, huynh muội quỳ xuống hành lễ với mình.

Trước nay, triều Đại Chu luôn coi trọng trật tự quân thần, quân là chủ đạo của thần. Phong hiệu “Hoàn Quý nhân” cho thấy tôi đã là người của thiên tử, tuy chỉ là một cung tần bậc thấp sắp vào cung nhưng cha mẹ, huynh muội vẫn phải quỳ xuống vái lạy tôi. Mỗi lần nhìn thấy cha quỳ bên ngoài bức rèm thỉnh an tôi, miệng cung kính bẩm thưa: “Hoàn Quý nhân cát tường, nguyện Quý nhân tiểu chủ phúc thọ an khang”, sau đó khom người nói chuyện với tôi, tôi không sao chịu nổi, lòng nghẹn ngào, vừa khó chịu vừa đau xót.

Sau mấy lần như vậy, tôi đành tránh mặt không gặp cha nữa, mỗi ngày đều nhờ Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu hỏi thăm cha, không quên dặn dò cha chú ý giữ gìn sức khỏe.

Mỗi ngày tôi đều dậy thật sớm, cùng Lăng Dung nghe Phương Nhược giảng giải phép tắc trong cung. Theo lệ thường, buổi trưa sau khi ngủ dậy sẽ luyện tập lễ nghi, tư thế đứng, đi, thỉnh an, dùng bữa… Tôi và Lăng Dung đều rất thông minh, vừa học đã hiểu nên chẳng mấy chốc đã thành thạo. Lúc rảnh rỗi, chúng tôi thường nghe Phương Nhược kể chuyện trong cung. Phương Nhược từng làm nữ quan bên cạnh Thái hậu, tính tình nhún nhường mà thẳng thắn, nhiệt tình, chu đáo. Bà ta rất ít khi đề cập đến chuyện kín trong cung nhưng ngày ngày trôi qua, sáng chiều ở chung, tuy chỉ trao đổi vài ba lời vụn vặt nhưng tôi cũng phần nào hiểu được tình hình trong cung.

Hoàng đế Huyền Lăng năm nay hai mươi lăm tuổi, đã thành thân với Chu Nhu Tắc từ mười hai năm trước, là cháu họ của đương kim Thái hậu. Hoàng hậu tuy lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi nhưng dung mạo đoan trang, thanh nhã, đương thời được xưng tụng là “dịu dàng đức độ, mỹ lệ sáng cả Tiêu Phòng”, cùng Hoàng thượng án đặt ngang mày, yêu thương đằm thắm, rất được lòng người trong hậu cung. Ai ngờ thành thân được năm năm, Hoàng hậu qua đời vì sinh khó, đến tiểu hoàng tử mới ra đời cũng không cứu sống được. Hoàng thượng vô cùng thương tâm, truy phong tên thụy là Thuần Nguyên Hoàng hậu. Sau đó chọn em gái của Hoàng hậu, cũng là cháu họ của Thái hậu, là Quý phi Chu Nghi Tu kế nhiệm Hoàng hậu. Đương kim Hoàng hậu tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng tính tình khoan dung, Hoàng thượng cũng rất kính trọng. Chỉ có điều Hoàng thượng còn trẻ, sau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu mất, người cũng có không ít các sủng phi. Hiện giờ, người được sủng ái nhất là Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan ở cung Mật Tú. Nghe đồn nàng ta dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, rất được lòng Hoàng đế, trong cung không ai dám phản kháng, đừng nói đến các phi tần bình thường, ngay đến Hoàng hậu cũng phải nhường nhịn nàng ta.

Theo lý mà nói, Hoàng hậu là cháu họ của Thái hậu, Thái hậu niệm tình họ hàng hoặc muốn củng cố địa vị của họ ngoại thì không thể nhắm mắt làm ngơ mà ngồi yên được, nhưng Thái hậu cũng giỏi giang chẳng kém gì các đấng mày râu. Lúc Hoàng đế mới lên ngôi vẫn còn rất non trẻ, Thái hậu đã buông rèm nghe chính sự suốt ba năm ròng, dùng thế “sét đánh không kịp bưng tai” đoạt lại quyền hành từ tay Nhiếp chính vương rồi đích thân xử chết hắn, diệt sạch bè đảng của hắn, thế lực của hắn bị tiêu trừ không sót một mống, nên lúc này giang sơn mới thái bình, thịnh trị như vậy. Chỉ có điều, sau khi diệt trừ toàn bộ bè đảng của Nhiếp chính vương, Thái hậu bệnh nặng, hẳn là do lao lực quá độ nên muốn quy ẩn dưỡng già. Từ đó trở đi, trừ những dịp lễ tết trọng đại, bà đều ở trong điện Thái hậu, đóng kín cửa, chuyên tâm thờ Phật, tuyệt không nhúng tay vào chuyện triều đình và hậu cung nữa, giao mọi việc cho Hoàng đế và Hoàng hậu xử lý.

Tần phi trong cung chia thành tám phẩm, mười sáu cấp. Tôi, My Trang và Lăng Dung là cung tần bậc thấp, không phải chính vị trong cung đình nên chỉ được xưng là “tiểu chủ”, sống ở các lầu viện trong cung, không được ở điện chính. Chỉ những người có cấp vị từ chính tam phẩm Quý tần trở lên mới được phép xưng là “chủ tử” hay “nương nương”, có tư cách trở thành chủ vị trong cung đình, sống ở điện chính, quản lý mọi việc trong một cung. Phi tần giữ chức chủ vị trong hậu cung tuy không thiếu nhưng từ lúc đương kim Hoàng hậu từ Quý phi được sắc phong làm Hoàng hậu, bốn vị trí chính nhất phẩm phi: Quý, Thục, Đức, Hiền vẫn luôn để trống chờ người. Phương Nhược cô cô từng chân thành nói riêng với tôi rằng, với tư chất và dung mạo của tiểu chủ, được lòng tin yêu của Thánh thượng, ngồi lên chức tứ phi, an hưởng vinh hoa phú quý là chuyện trong tầm tay. Tôi chỉ tủm tỉm cười rồi nói lảng sang chuyện khác.

Từ khi thánh chỉ ban xuống, mẹ và Ngọc Dao tất bật chuẩn bị quần áo, trang sức cho tôi đem vào cung, không thể đem quá nhiều vì dễ lộ vẻ hèn mọn, nhưng cũng không thể đem quá ít vì sẽ làm mất thể diện khiến người khác xem thường, thêm vào đó, trang phục cũng phải vừa tinh tế vừa nền nã. Bận bịu lựa chọn cái này cái kia cũng tốn không ít thời gian. Lăng Dung đến ở nhà tôi, ai nấy đều coi nàng ta như người trong nhà nên đương nhiên nàng ta cũng được chuẩn bị như tôi.

Vì không thể gặp My Trang, cũng không thể tùy ý gặp gỡ người nhà nên tình cảm giữa tôi và Lăng Dung ngày càng gắn bó. Hai chúng tôi dính nhau như hình với bóng, coi nhau như chị em ruột, đến một cây trâm ngọc cũng thay phiên nhau dùng.

Nhưng tâm tình của tôi chẳng thoải mái chút nào, trong lòng nóng nảy, lo âu, mụn nhọt mọc đầy hai bên mép. Lăng Dung và dì Tiêu thấy vậy thì sốt ruột, lấy bài thuốc dân gian ở quê nhà thoa lên mép cho tôi, nhờ vậy cái mụn mới từ từ xẹp xuống.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button