Thiếu nhi

Khúc Đồng Dao Lấm Láp

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Kao Sơn

Download sách Khúc Đồng Dao Lấm Láp ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : THIẾU NHI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.


Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Tác phẩm đạt giải A cuộc vận động sáng tác cho thiếu nhi 1999 – 2000 của Nhà xuất bản Kim Đồng.

Truyện không được chia thành chương hay đoạn mà là “khúc”, nói về những kỉ niệm tươi đẹp, giản dị, chất phác ở thôn quê yên bình tràn ngập nét ngây ngô của tuổi thơ.

Truyện đưa người đọc đến với những trò chơi dân gian cùng những bài hát đồng dao có từ rất xưa, nhưng đã bị lãng quên bởi cuộc sống vô tình của con người thời hiện đại…

Bạn đọc cảm nhận


Một Kết Thúc Buồn!

Ai đã trải qua thời thơ bé mà không biết đến khúc đồng dao vô cùng quen thuộc. Kao Sơn thật tài tình khi từ khúc đồng dao quen thuộc ấy đã viết nên một câu chuyện về tình thầy trò, tình bạn, về sự phân biệt đối xử giữa “quan to” với dân thường. Đặc sắc của truyện ở chỗ vừa làm mình nhớ lại những đêm Tết trung thu cùng lũ bạn rước đèn đi chơi, nhớ lại bao kỷ niệm về một thời con nít nghịch dại vừa khéo léo lồng ghép sự khác biệt sâu sắc giữa người có chức quyền với phận dân đen. Khi càng về cuối truyện thì cũng là lúc nhân vật chính của truyện – Cao – phải tạm biệt tất cả mọi thứ từng gắn bó với mình cả một thời thơ ấu : thầy Hội, bé Tâm, bọn thằng Quyết… Truyện khép lại với một kết thúc (có thể nói là) mở nhưng cũng đủ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mình.

Một Tác Phẩm Đáng Đọc

Lâu rồi mình mới đọc được tác phẩm viết về tuổi thơ hay như thế này. Ngôn ngữ dí dỏm, trẻ con nhưng rất sâu sắc. Đọc xong mình thấy nhớ tuổi thơ của mình. Cũng những trò chơi như thế, những ngây ngô, vụng dại như thế. Đặc biệt, tác giả viết về nông thôn Bắc Bộ rất hay và chân thật. Mình tuy không sinh ra ở miền Bắc nhưng đọc tác phẩm này, mình có thể mường tượng ra từng góc sân, khoảng vườn trong câu chuyện. Mình biết đến cả cái tục “khảo mít” vào tết Đoan Ngọ. Mình sẽ giữ cuốn sách này làm quà tặng cho con gái. Mai đây cháu lớn lên, sống ở thành phố, chắc sẽ không bao giờ được thấy những phong cảnh như thế, được chơi những trò chơi như thế, nhưng cháu cũng biết được tuổi thơ của bố mẹ ngày xưa như thế nào và đẹp như thế nào. Một tác phẩm đáng đọc dành cho thiếu nhi và cả cho những người muốn ôn lại ký ức tuổi thơ. Cảm ơn tác giả. Cảm ơn nhà xuất bản Kim Đồng đã tái bản lại tác phẩm này để mình có cơ hội được biết đến và đón đọc. Mong nhà xuất bản Kim Đồng tiếp tục chọn lọc và xuất bản những tác phẩm hay và lành mạnh cho thiếu nhi, nâng cao đời sống văn hóa tinh thần cho các em.

ĐỌC THỬ

KHÚC 1: CHO CHÓ VỀ QUÊ

Tôi không nhớ mình đã được sinh ra như thế nào, nhưng sau này khi đã khôn lớn, tôi có được nghe mẹ kể lại. Khi sinh tôi, mặt trời chưa mọc. Mới quãng ba bốn giờ sáng gì đó. Không có chim kêu trước cửa. Không có mây sáng tụ lại trên nóc nhà…Nghĩa là chẳng có gì chứng tỏ điềm báo sự ra đời của một nhân tài cả. Có chăng chỉ những vì sao đêm vẫn nhấp nháy. Nhưng cả những vì sao ấy, nếu còn cố thức thì chắc chỉ để đợi mặt trời chứ không phải đợi tôi. Bố tôi vắng nhà ngay từ chiều hôm trước. Ông là người giữ chân phục dịch, làm những việc vặt giúp ủy ban xã. Có một đoàn khách ở tỉnh về. Người ta tổ chức đón tiếp những vị khách ấy và bố tôi phải thức suốt đêm trong khu nhà bếp phía sau ủy ban để mổ lợn, giết gà và bê điếu đóm cho khách. Thành thử, có mặt chứng kiến sự kiện tôi bước vào cuộc sống chỉ có mẹ tôi và thím Quyết hàng xóm và một bà đỡ. Bà tôi, người đã dằn vặt mẹ tôi, chẳng yêu gì mẹ tôi trong suốt mấy năm đầu làm dâu cuả mẹ, thì, khi nghe tôi “oe oe” một lúc cụ mới ra. Theo lời thầy bói(Bà tôi có đi xem bói) và theo sự phán đoán của những người đàn bà khác trong làng, thì tôi phải là con gái. Điều này trái với mong ước của bà tôi: “Đã mất công đẻ, thì cố mà đẻ lấy một đứ a con trai. Như người ta dễ dàng đi thì lẫn nếp lẫn tẻ chả sao. Đàng này phải tốn bao thuốc thang cái bụng mới lùm lùm lên được thì lại…”. Bà tôi thường ngán ngẩm than phiền với mọi người vậy. Chính vì thế khi tôi ra đời, bà đỡ đã tắm táp và bọc tã lót xong đâu đấy cho tôi và tôi đã khóc váng lên chán, bà tôi mới chịu từ trong buồng của cụ bước ra: “Gớm, cái con đĩ ấy sao mà to mồm thế”. Đấy là lời đầu tiên bà tôi chào đón tôi. Mẹ tôi nghe rõ lời bà nhưng chỉ lắc đầu cười nhợt nhạt. Người đã gần như kiệt sức. Bà đỡ trợn mắt lên :“Sao cụ dạy thế, thằng cu đấy chứ!” “Cái gì?” Bà tôi vặn lại, mặt vẫn càu cạu : “Thằng cu, nó là một thằng cu!”Bà đỡ nhắc lại bằng một giọng đắc thắng, cứ như thể việc tôi là con trai chính do công của bà vậy. Và để chứng minh,bà đỡ lật tã lót của tôi ra. Đến lúc ấy thì bà tôi không thể dửng dưng được nữa. Bà chạy bổ đến và lập tức nhảy cẫng lên. NHẢY CẪNG LÊN! Đúng thế. Ấy là bà tôi sung sướng. Lập tức tôi bị giật khỏi tay bà đỡ để bay sang nằm trong vòng tay đang luống cuống run lên của bà tôi. Bà tôi và tôi làm om sòm cả nhà. Cả hai đều khóc. Tôi khóc vì sợ còn bà tôi thì khóc vì sung sướng. Bà tôi chiếm giữ tôi lâu đến nỗi mẹ tôi phải nài nỉ mãi mới được bà cho chiêm ngưỡng tôi môt tý, nhưng không phải là cho chiêm ngưỡng cả người mà chỉ cho xem có tý chỗ “đoạn giữa.

Tôi vẫn nằm trong vòng tay bà tôi. Bà rung tôi, nâng lên, hạ xuống, quay hết bên này sang bên kia. Cứ chốc chốc bà tôi lại cúi xuống, cọ cặp môi ram ráp cấn quết trầu lên má tôi, lên chỗ giữa hai chân tôi. Ay là bà tôi “thơm” tôi. Và cứ sau mỗi cái “thơm” như vậy, bà tôi lại ríu rít : “Ôi thằng cu của bà, thằng giống của bà, thằng chó con của bà. Au,bà thương, bà quý thằng cún con của bà nha. Cha bố cái đứa nào nó lại lừa, bảo thằng cu của bà là cái đĩ để bà cứ hắt hoài hắt huỷ cái thằng giống của bà nha…”Bà tôi cứ thế. Bản trường ca trong đó tôi là thằng cu, thằng giống, thằng chó con, thằng cún… cứ xong mỗi điệp khúc lại quay về thằng cu, thằng giống… Kéo dài mãi, không ngơi nghỉ, không biết mệt. Với bà tôi, tôi chỉ được tặng ngần ấy tên, không phải bà tôi kém hào phóng mà chính là bà chỉ nghĩ được đến thế. Tôi ưỡn cong người lên để phản đối. Cặp môi ram ráp của bà, mùi trầu không cay cay, nồng nồng toả ra từ khắp người bà và nhất là cái kiểu bà cứ xoay tôi, liên tục nâng lên hạ xuống làm tôi sợ. Tôi hé mở mắt ra. Có cái có gì đó sáng chói ùa vào mắt tôi. Nó lung linh, nhảy nhót. Nó vụt hiện ra rực rỡ, rồi lại vụt biến mất. Những bóng đen to lớn dị thường cùng nhảy nhót quanh tôi. Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được. Chân tay tôi bị quấn chặt cứng. Tôi khóc váng lên.

– Bà đưa cháu cho con nào. -Mẹ tôi giơ tay ra.

– Kệ tao. – bà tôi nói.

– Có khi cháu nó đói đấy, bà để con cho cháu bú một tý thôi.- Mẹ tôi cố nài nỉ.

Bà tôi lưỡng lự. Có lẽ cái câu “cháu nó đói” đã có tác dụng. Bà tôi đành trao tôi cho mẹ tôi cùng với một lời đe: “Khéo không có đè bẹp mất nó đấy!”

Mẹ tôi không đè bẹp tôi. Mẹ ẵm tôi vào lòng và ngay lập tức một không khí dịu ngọt và hoi hoi, nồng nồng,đầm ấm bao lấy tôi. Tưởng như nhìn thấy được cụ thể bầu không khí ấy. Tôi cảm thấy làn hơi ấm dịu ngọt ấy xoa lên đầu, lên má và vỗ nhẹ lên lưng mình. Cái đốm sáng lạ lùng ban nãy không bập bềnh nữa, không nhảy nhót nữa. Bây giờ nó đậu im một chỗ phía trên đầu tôi, lớn dần lên, toả rộng và trắng ngần ngay trước mặt tôi. Tôi dụi mắt vào khoảng trắng ấm áp ấy, hớp lấy nó và cảm thấy rất rõ một dòng nước mảnh và ngọt chảy vào, tan ra trên lưỡi. “À ơi,à à ơi..”Mẹ ru tôi nhè nhẹ. Dòng nước ngọt vẫn tiếp tục tan ra trên lưỡi tôi, thấm vào người tôi. Tôi sẽ ngủ đi được nếu như thỉnh thoảng bà tôi ngồi bên mép giường không cúi xuống vạch tã lót của tôi ra để đặt lên một bên mông tôi cặp môi khô rám của mình. Tôi lại ưỡn cong người lên.

Mãi đến sáng hôm ấy, khoảng nửa buổi, bố tôi mới lật đật chạy về. Ông không vào với mẹ con tôi ngay mà cứ ề à nói chuyện với ai đó ở nhà ngoài. Mãi sau bà tôi hình như có việc chạy đi đâu đó bố tôi mới rón rén đến bên tôi. Lúc đó tôi chưa hình dung ra được bố tôi như thế nào. Tôi chỉ thấy đó là một cái bóng to lớn và sần sùi đen. Cái bóng ấy thoạt tiên che lấp khoảng sáng ở cửa buồng và sau thì vén cửa màn lên thò nửa người vào. Cái bóng ngắm tôi, đưa tay quệt quệt vào má tôi và kêu ê ê ê… Có mùi gì rất lạ toả ra từ cái bóng ấy. Tôi hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại và dụi mặt vào ngực mẹ.

– Khiếp, chân tay người ngợm vậy mà…Thôi, ông ra đi không có con nó sợ. À à ơi… – Mẹ lại ru tôi.

– Thì để xem tí đã nào. Cu thật chứ? –Cái bóng thò tay vén tã tôi lên.

Mẹ tôi hất ra.

– Cu đâu? Đĩ!

– Đĩ cũng được. Chỉ có điều là nếu thế thì “đằng ấy” đừng có chén cỗ “mùng rục” kia nữa. Tớ phải nói mãi ông chủ nhiệm mới chịu để cho đấy. Con lợn béo ra phết.

– Thôi ông đi đi với con lợn của ông. Mùng rục với chả mùng riệc, đây khỏi cần. – Mẹ tôi nói dỗi vậy và hơi xoay người vỗ vào lưng tôi. – À ơi, thằng cu của mẹ nha, cái đĩ của mẹ nha. Mẹ con mình chả cần cái của ăn xin ấy nha, à à ơi…

– Được rồi, để lát rồi tớ nấu nó lên, vứt vào đấy nắm gạo nữa xem có thèm không, hì hì…

Cái bóng lại quệt ngón tay vào má tôi lần nữa rồi hì hì đi ra. Tôi đã tưởng yên thân, nhưng cái bóng ấy vừa ra khỏi thì ở nhà ngoài có nhiều tiếng cười nói, và rồi nhiều cái bóng khác lại ùa vào vén màn của mẹ con tôi lên. Vẫn sù sì đen, vẫn những cái mùi rất lạ. Và lần này tôi không chỉ bị quệt má, bị lột tã, bị giằng ra khỏi mẹ tôi để nâng lên, hạ xuống, xoay đi, xoay lại mà còn bị gọi bằng nhiều cái tên lạ lùng khác nữa…

Làm thằng cu thật chẳng thú gì!

  1. Tôi được sinh ra trong một hoàn cảnh như vậy. Hơi láo nháo, hơi thô vụng và đầy vẻ dân dã. Nhưng tôi không buồn, đúng ra, chưa biết buồn. Thế giới mở ra trước mắt tôi còn đang đầy quyến rũ: Khoảng ngực trắng ngọt ngào của mẹ tôi. Trần màn màu cháo lòng. Ngọn đèn dầu lúc toả sáng rực rỡ, lúc lại thu nhỏ như một hạt đỗ xanh. Những bóng đen đến rồi đi cùng những tiếng cười nói nghe rất lạ, những mùi hơi rất lạ. Tôi không muốn nằm. Mặt giường cứng đơ làm tôi sợ. Tôi thích được bế. Mẹ tôi thương tôi nên đêm nào người cũng ngồi suốt đêm để ôm tôi. Sau kì sinh nở, mẹ tôi yếu đi rất nhiều. Được vài tuần, mẹ tôi đã phải đứng dậy tự làm lấy mọi việc : nấu cơm, giặt dũ, bèo rau cám lợn, xay lúa giã gạo…Nghĩa là tất cả những việc mà một người đàn bà nhà quê phải cáng đáng. Bà tôi vẫn ngồi với gánh hàng xén ngoài chợ nên chỉ bế tôi lúc được ở nhà. Am ĩ nhất vẫn là lúc bà bế tôi. Tôi vẫn không thể nào quen được cặp môi của bà tôi. Tôi muốn bà gọi tôi thế nào cũng được: là chó, là mèo, là cái đĩ, là thằng cún con,tuỳ. Nhưng đừng có thơm tôi và nhất là đừng lột tã lót của tôi ra. Tôi giãy lên khóc nhưng bà tôi vẫn cứ thế. Tôi thích bố hơn. Ong thường cong người lại đặt cho tôi nằm lọt trong lòng và dập dình “Oi,cu cậu cười kìa, mẹ bố cái miệng, há há !…”Bố tôi cười và dập dình mạnh hơn.

– Anh có bỏ ngay nó xuống không, xóc thế thì nó gãy cổ mất! – Bà tôi la lên.

Bà chỉ lo xa. Tôi không gãy cổ. Tôi chỉ thích!

Có gì nữa trong những ngày tôi còn bé tí?

Những con cá chép màu đỏ bằng nhựa mà dì (em gái mẹ) ở Thái Nguyên về chơi đã mua cho. Tôi vồ lấy và vập mồm vào đấy! Bà tôi lại la lên và người ta đã giật con cá ra khỏi tay tôi để treo lên một sợi dây trên cọc màn. Tôi cố với nhưng không tới. Tôi khóc. Sợi dây treo con cá không vì thế mà dài ra. Con cá nhựa cứ ở trên cao cùng với nỗi thèm thuồng của tôi.

Con gấu bằng cao su. Bố tôi bóp, đít nó kêu “choét choét”. Tôi bê nhét nó vào mồm. “Rồi thằng bé đến lở hết mép thôi,cao su là nó có “ chất ngứa”!”Và mẹ tôi cũng buộc con gấu treo cao lên. Con gấu không kêu nữa.

Và những quả bóng xanh, đỏ,tím, vàng người ta cũng đem treo lên… Tôi đúng là bị biến thành con chó, chỉ được phép giương mắt nhìn những thứ mà mình thích,nhưng không thể gặm mõm vào được.

Còn gì nữa?

Khi tôi chập chững biết lần giường bò đi, nghĩa là khi tôi đã có thể lần tới những gì mình thích, thì những thứ ấy vẫn tiếp tục bị giật lại nhiều lần. Mẹ tôi không muốn mâm bát bị xô vỡ. Bà tôi không muốn những thức ăn mặn giây ra làm ngứa kẽ tay tôi. Còn bố tôi thì đét vào tay tôi : Phải nằm im cho có tư thế chứ, ông tướng!

Tôi rất ghét ăn bột. Tôi muốn được vục tay vào bốc cơm trong bát của mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi lại bế tôi lên, dằn ngửa tôi ra để ấn thìa bột vào. Tôi khóc, tôi phun bột nhão lên cả mặt mẹ. Mẹ tôi mắng tôi là “KHẢNH”.

Rồi tôi biết đi, ĐI BẰNG HAI CHÂN. Tôi biết chạy. Cũng CHẠY BẰNG HAI CHÂN. Tôi đuổi theo con mèo để túm lấy đuôi nó. Nó cào vào tay tôi rồi leo tót lên ngọn cau. Tôi vào bếp lấy cái sàng thóc ra úp lên lưng con chó đốm. Con chó đốm ăng ẳng chạy cõng theo chiếc sàng cùng chạy. Tôi thích quá. Tôi gọi cái Tâm con bác Tám ở nhà phía bên kia rào sang và hai chúng tôi cùng cưỡi lên cái sàng làm ngựa. Con ngựa kêu ăng ẳng. Cái Tâm thích quá cười khanh khách. Tôi cũng cười khanh khách.

“Nhong nhong nhong, ngựa ông đã về, cắt cỏ bồ đề, cho ngựa ông ăn..”Chúng tôi ra sức nhún nhảy, “con ngựa” ăng ẳng được thêm một lúc nữa rồi im. Đúng lúc đó mẹ tôi về.

– Mẹ ơi, mẹ nhìn con cưỡi ngựa này. – Tôi gọi để khoe mẹ.

Mẹ tôi chạy đến,giật chúng tôi ra khỏi vòng tay nhau, ra khỏi “con ngựa”.

– Hỏng hết sàng của tao giờ!

Mẹ tôi quát và nhấc chiếc sàng ra. Bên dưới là con Đốm. Người nó như bẹp gí, mắt lồi ra, nó có vẻ sắp chết. Mẹ tôi lu loa lên. kêu giời đất. Mẹ túm lấy tôi và cái Tâm, phát vào mông mỗi đứa mấy cái thật lực rồi mẹ ôm con Đốm vào bếp, lấy gio nóng xát vào bụng cho nó. Chúng tôi chạy theo. Mẹ đuổi chúng tôi ra:

– Cút đi, cái đồ ác, tí tuổi đã ác!

3.Đêm. Tôi nằm gọn trong lòng bà. Bây giờ tôi không sợ bà nữa. Bà chiều tôi nhất cả nhà. Mẹ tôi đã từng phát vào mông tôi. Bố tôi đã từng đét vào tay tôi. Còn bà thì chưa bao giờ.

– Thằng cún “ĐÍT TÔN” của bà đây. Mai kia bà nằm xuống thì nó chống gậy cho bà này, nó làm giỗ cho bà này. Hàng năm thanh minh, nó đi tảo mộ cho bà nữa, nhể. Bà DIÊU thằng chó con của bà lắm cơ…

Bà vẫn nựng tôi vậy. Bà gọi “Đít tôn” thay cho “Đích tôn”, nói “Diêu” chứ không nói “Yêu”. Nhưng chẳng cần. Tôi không giận bà. Tôi thích được nằm bên bà để bà kể cho nghe chuyện cổ tích. Bà biết nhiều chuyện cổ tích : chuyện Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, chuyện Cóc kiện trời, Tấm Cám, Trê cóc, chuyện Chúa Ba…nhiều lắm. Nằm nghe bà kể, tôi ngủ lúc nào không hay và trong giấc ngủ tôi thường mơ thấy mình được là hoàng tử, là chó,là mèo, là trê, là cóc.

  1. Trời mưa. Từ mái tranh nhà tôi, những giọt nước rỏ xuống biến thành những chiếc bong bóng trắng. Tôi gọi cái Tâm sang và cùng xé những tờ giấy, bứt những chiếc lá mây cong cong làm thuyền thả xuống rãnh nước trước nhà. Con thuyền bập bềnh, bập bềnh, từ từ trôi, xa dần và cuối cùng biến mất sau màn mưa. Con thuyền ấy trôi về đâu? Chắc là về nơi xa kia, chỗ đang có tiếng trống trận ầm ì. Thuỷ Tinh đang đánh nhau với Sơn Tinh để được cưới nàng công chúa xinh đẹp. Cũng có thể nó đang chở những con cóc, con gà cùng nhiều con vật khác nữa lên đánh nhau với giời. Tôi nghĩ thế. Cái Tâm lại thầm thì: “Thuyền của mình đang chở cô Tấm đi dự hội đấy!”

– Cô Tấm cưỡi ngựa chứ không đi thuyền. – Tôi cãi.

– Đừng cưỡi ngựa, – cái Tâm rụt rè. – Mẹ đánh đấy.

Tôi ngạc nhiên và chợt nhớ đến cái sàng và con Đốm. Nhớ cả cái đét mông nữa. Ừ, thì thôi, để cô Tấm đi dự hội bằng thuyền vậy.

  1. Nhà cái Tâm có một mảnh vườn trồng đỗ và bác Tám thường bắt cái Tâm phải ngồi ngoài vườn đuổi chim gáy. Những con chim gáy này không giống những con chim mà ông thằng Quyết nuôi. Chim gáy nhà ông thằng Quyết được nhốt trong lồng, rất dạn người, hót “cục rù”rất hay. Còn lũ chim chúng tôi thấy ngoài vườn nhà cái Tâm thì khác. Chúng ở mãi đâu đâu bay đến đậu trên ngọn xoan và thỉnh thoảng lại sà xuống mổ những búp đậu non. Cái Tâm rất ghét những con chim ấy. Nó thường rủ tôi ra vườn cùng ngồi giật giật sợi dây có treo những chiếc ống bơ trong đựng vỏ ốc làm chúng kêu lóc xóc để xua chim. Lúc đầu tôi rất thích nhưng mãi rồi cũng chán. Tôi rủ cái Tâm bày trò làm nhà. Chúng tôi chui vào góc vườn, bẻ những cây dong riềng khum lại và ngắt lá khô trải làm chiếu. Tôi làm rất nhanh,thoáng cái đã xong. Nhìn sang cái Tâm vẫn đang hì hục cắm que. Nó cắm chả cái nào ra hồn, cái nghiêng bên này, cái ngả bên kia. Đúng là con gái! Để trêu tức nó, tôi chui vào “nhà” nằm thò cổ ra hát nghêu ngao. Chợt tôi nghe có tiếng sụt sịt. Ê, cái Tâm nó nhè!

– Khóc nhè lấy que vụt đít. – Tôi khoái quá càng hát to.

Cái Tâm có vẻ dỗi. Nó vùng vằng nhổ hết các que cắm vứt đi. Mặt nó lem luốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi chợt thấy ái ngại, chui ra khỏi nhà.

– Để tao làm cho. – Tôi nói.

Nó nguẩy người: Ứ cần. A, làm bộ hả, thì thôi. Tôi lại chui vào “nhà” với câu hát lúc trước. Khi tôi nhìn ra thì cái Tâm đã biến đâu mất. Thay chỗ cái Tâm ngồi khóc ban nãy là một con chó to. Con chó đang sục mũi hít và một chân nó cào đất lên để tìm cái gì đó. Tôi sợ cứng người và cố nín thở nằm im. Nhưng con chó đã nhìn thấy tôi. Nó gừ gừ và nhe răng ra. Tôi rúm người lại và bật khóc. Không, tôi gào lên. Con chó càng gừ tợn. Tôi nhắm nghiền mắt lại.

– Xuỳ, chạy, chạy nào. – Có tiếng cái Tâm the thé.

Tôi lau vội nước mắt nhìn ra. Con chó đang cúp đuôi chui qua bờ tre cuối vườn. Cái Tâm đứng trước mặt tôi. Trán nó có những giọt mồ hôi to tướng trên làn da xanh tái. Trong tay cái Tâm là chiếc roi tre. Cái roi run run. Rõ ràng cái Tâm cung đang rất sợ.

– Tao đếch chơi ở đây nữa. – tôi muốn chuồn.

Cái Tâm kéo áo tôi: “Anh Cao ở đây, em cho cái này!” Nó gọi tôi bằng “anh” và xoè tay ra. Trong lòng bàn tay nó là những quả dâu chín đen đã dập, nước ứa qua kẽ tay. Tôi nuốt nước bọt.

– Chốc nữa mẹ em về còn cho em chuối nữa cơ. Em sẽ cho anh Cao một quả thật to. -Cái Tâm hứa thêm.

Tôi biết nó nói thật. Bà tôi cũng khen nó thảo. Tôi gật đầu. Để tỏ ra mình cũng thảo tôi cho nó cái nhà của tôi nhưng nó không nghe. Nó không muốn ở một mình. Nó chỉ muốn “chung”. Nó chạy đi bẻ lá mít về làm quạt và như bà tôi, nó ngồi xổm,hai tay hai chiếc lá mít quạt quạt cho tôi. Tôi lột chiếc mũ, chạy ra đội cho thằng bù nhìn rơm đứng ở giữa vườn. Cái Tâm kéo dây. Thằng bù nhìn gật gù. Chiếc mũ của tôi cũng gật gù. Chúng tôi cùng cười như nắc nẻ.

Trưa mẹ tôi về. Thấy tôi mặt mũi bẩn thỉu, đầu để trần, mẹ hỏi tôi mũ đâu và lại phát vào mông tôi một cái bắt đi lấy mũ về… Trưa nắng thế này mà thằng bù nhìn chẳng có gì đội. Tôi lấy mũ của nó mất rồi… Thương nó quá!

  1. Hai chúng tôi ngồi dưới gốc cây dâu to. Hôm nay cái Tâm diện, áo xanh thêu bông hoa đỏ và đôi bướm trắng. Có lẽ ăn quả dâu nhiều nên miệng nó tím ngắt. Có lẽ cả miệng tôi cũng tím. Nhưng điều đó chẳng hề làm chúng tôi bận tâm. Bởi trước mắt chúng tôi đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng hồi hộp: “Một cỗ xe hai ngựa kéo đang tung bụi phi nhanh trên đường. Trên xe có một nàng công chúa áo trắng. Để về được đến toà lâu đài trước mặt, cỗ xe còn phải băng qua một khu rừng rậm. Trong rừng đang có những tên cướp rình nấp. Chúng chờ cỗ xe kia đến và sẽ nhảy xổ ra… Sẽ có những tiếng hô đuổi bắt, những tiếng kêu thất thanh. Sẽ có một chành hoàng tử oai phong lẫm liệt bỗng dưng xuất hiện tay vung tít một thanh kiếm sáng loáng. Lũ cướp bị đánh tơi bời. chàng hoàng tử sẽ đưa công chúa áo trắng an toàn trở về lâu đài ra mắt đức vua!..”

Nhất định sẽ là như vậy, là đúng như bà tôi đã kể. Tôi hồi hộp theo dõi… Bỗng dưng có tiếng “chạch xoè” rộn lên ngay trên đầu. Chúng tôi cùng rời mắt khỏi cỗ xe và nàng công chúa, ngửng nhìn lên.

– A, chào mào, chim chào mào. -Cái Tâm kêu lên.

Suýt nữa tôi cũng bật reo theo nó. Nhưng tôi chợt nhớ.

– Không phải chào mào. Chim đại bàng đấy. Chim đại bàng bay đến đón hoàng tử đấy. – Tôi giải thích.

– Ừ, đúng rồi, chim đại bàng… Nhưng, chim đến đón cả công chúa nữa cơ. – Cái Tâm gật đầu và chăm chăm nhìn tôi.

Tôi biết là nó muốn gì rồi.

– Không, công chúa phải ở nhà. Mẹ công chúa không cho công chúa đi chơi xa đâu. Với lại…chỉ có hoàng tử mới dám cưỡi lên lưng đại bàng để bay thôi. Khiếp lắm nhá. Gió thổi ù ù bên tai ấy. Phải thật dũng cảm mới dám đi như vậy. – Tôi bảo nó và phồng má trợn mắt lên để doạ.

– Ứ, em không sợ. Em cũng đi cơ!… – Cái Tâm ngúng nguẩy. Mà kìa, chưa chi mắt nó đã đầy những ngấn nước. – Cho em đi với, em cho cái này… – Nó chìa cho tôi một chiếc kẹo đã ướt chả biết cầm từ bao giờ.

Tôi thận trọng nhón chiếc kẹo bỏ vào mồm:

– Ừ, thế thì chúng mình cùng đi.

– Nhưng nặng thế, liệu đại bàng có bay nổi không?

Lại thế nữa cơ đấy. Đúng là đồ con gái, chưa gì đã sợ.

– Bay thừa. Đại bàng cơ mà. -Tôi đành động viên nó.

“Ừ!” Cái Tâm tươi hẳn lên. Trong mắt nó những giọt nước chưa kịp ứa ra đã bị gạt phắt nhường chỗ cho những giọt nắng xuyên qua tán cây xuống đọng lại, long lanh.

– Ngồi im! – Một tiếng quát,nhỏ nhưng đầy hăm doạ vang lên.

Chúng tôi giật mình quay lại: Một gã thiếu niên béo ịch với khẩu súng cao su. Cái Tâm sợ, nép hẳn vào tôi,gã béo đã quỳ hẳn xuống, lê dần đến gốc cây dâu.

– Ứ, chết ngựa của em. – Tôi buột kêu lên khi đầu gối của gã béo nhích dần đến toà lâu đài và chỗ hai con ngựa đứng.

– Xì…đồ nhóc. – Gã béo lườm tôi và thuận chân gạt phắt một cái.

Cả toà lâu đài mà tôi mất bao công mới đắp được,sụp đổ. Con ngựa lá đa và nàng công chúa bằng phấn trắng bay tít ra xa. Cái Tâm hét lên. Tôi bặm chặt môi. Gã béo dứ nắm đấm to đùng. Trên ngọn dâu cao, con “đại bàng” của tôi vẫn điềm nhiên mổ quả. Sợi dây cao su trong tay gã béo căng dần.

– Xuỳ. – Hầu như cùng một lúc, hai chúng tôi dậm chân, xuỳ mạnh.

Con chim giật mình ngừng mổ quả, nghiêng đầu nghe ngóng.

– Muốn chết hả?- Gã béo hốt hoảng quay sang chúng tôi gầm ghè: – Nó bay mất thì chết với tao!

– Ứ. Không được bắn chim đại bàng của chúng em!

Cái Tâm giọng đã đầy nước mắt. Tôi nắm chặt tay. Tôi cóc sợ. Gã béo vênh mặt lên:

– Đếch phải đại bàng mà là chào mào, ngốc!

Gã lại giơ khẩu súng lên. Tôi hít một hơi đầy bụng, hét một tiếng thật to và dậm mạnh chân xuống đất. Ngay lập tức gã béo quay lại cốc cho tôi một cái. Tôi túm lấy tay gã và ghé răng cắn. gã kêu oai oái, giật vội ra, tay chân vung loạn xạ. Cái Tâm cũng lao vào. Tôi nhe răng to hơn. Ê, hèn chưa, gã chạy kìa.

– Anh ấy đánh em đau không?-tôi kéo cái Tâm dậy, phủi đất cho nó.

– Không phải “anh ấy”, mà là thằng khổng lồ một mắt đấy. – Cái Tâm cố không nấc và lại thầm thì: -Thằng khổng lồ này cầm đầu toán cướp trong rừng.

A!Đúng rồi! Thằng khổng lồ một mắt. Cái Tâm giỏi thật. Được, hoàng tử sẽ giết chết tên ấy. Tôi nhặt chiếc kiếm bằng lá dứa lên. Tôi định bàn với cái Tâm chuyện báo thù. Nhưng kìa… Lại có tiếng “chạch xoè” trên đầu. Đang mải ôm nàng công chúa phấn trắng, miệng khe khẽ hát ru, nghe tiếng chim, cái Tâm vội nhìn lên và bật reo: “A, chim đại bàng đến rồi!”. Tôi cũng nhìn lên. Trên cành cao, con chim “đại bàng” của tôi ban nãy bay đâu giờ lại trở về vắt vẻo hót. Gió nhẹ thổi. Những chùm quả dâu chín mọng đung đưa. Ong mặt trời vẫn toả sáng để ánh nắng dịu dàng rót qua tán cây xuống đọng đầy trong mắt cái Tâm, “nàng công chúa”đang ngất ngây chờ những chuyến bay xa. Tôi tin rằng cả trong mắt tôi cũng có những giọt nắng ấy.

  1. Có những ngày rất lạ: trời không mây,đang nắng to tự dưng tắt dần.

– Gấu ăn mặt trời rồi,làng nước ơi… – Đâu đấy có tiếng người kêu. Tôi nhìn mặt trời. Mặt trời vẫn đó nhưng đang bị lẹm dần. Mẹ tôi từ trong nhà chạy ra, ngửa cổ nhìn trời rồi lại tất tả chạy vào bếp mang ra một cái mẹt và một cái xoong : “Cầm lấy,gõ to lên!” Người quát tôi. Trông mẹ tôi có vẻ sợ.

Bẹt bẹt bẹt! Xoảng,xoảng,xoảng! Tôi và mẹ cùng gõ. Tùng, tùng, tùng. -Tiếng trống ngoài trường học? Có thể không phải, đó là tiếng trống báo động của các cô chú dân quân cũng nên? “Cốc, cốc, cốc”. Có cả tiếng mõ tre. Rồi hàng trăm thứ tiếng động khác nữa. Tôi vừa gõ vừa bắt chước mẹ nhìn lên mặt trời. Mặt trời thôi không bé lại nữa.

– Gõ tiếp đi, mạnh vào! -Mẹ tôi ra lệnh.

Tôi mím môi giáng thật lực đôi đũa cả vào chiếc xoong. Tôi không thấy sợ. Gấu ăn mặt trời! Chà, cũng ghê thật đấy nhưng xung quanh tôi có nhiều người. Tôi chỉ thấy thích. “Nó đang nhả ra rồi”- Có tiếng ai reo. Đúng con gấu đang nhả dần mặt trời ra thật. Một lúc sau, nắng đã lại chói chang.

– Thằng quỷ, mày làm cái xoong như thế này à?- Tôi bị cốc một cái đau điếng, chiếc xoong bị giằng ra khỏi tay. Mẹ tôi lườm tôi rồi nhăn nhó nhìn chiếc xoong, xót xa. Chiếc xoong bị lõm lung tung và méo xệch. “Nhờ mày cái gì là y như mày phá hỏng cái đó!”Mẹ tôi lại lườm tôi và cố ấn cái xoong cho tròn trở lại rồi đi vào bếp.

– Mẹ ơi, thế mai gấu có ăn mặt trời nữa không?- Tôi hỏi.

Mẹ không thèm đáp. Tôi cụt hứng. Tất nhiên tôi mong ngày nào mặt trời cũng bị gấu ăn. Chà, lúc ấy thì có thể đập mọi thứ, gõ vào mọi thứ. Và nhất là, lúc ấy, chính mẹ cũng “nghịch” như tôi, cùng tôi!

  1. Tết mùng năm tháng năm.

Buổi sáng, mẹ đánh thức tôi dậy sớm, cho tôi hai quả mận ăn để “giết sâu bọ”. Rồi mẹ dắt tôi ra vườn bảo tôi trèo lên cây mít. Thân cây mít chỉ to bằng bắp chân bố tôi. Năm ngoái nó chỉ ra được có ba quả. “Tại năm ngoái tao quên không khảo đấy!” Mẹ tôi nói vậy trong khi tay lăm lăm chiếc roi. “Om chặt vào kẻo ngã!” Mẹ tôi nhắc và giơ roi lên. Tôi nhắm nghiền mắt, phấp phỏng lo. Nhỡ mẹ quật không trúng cây mít mà lại trúng vào mông tôi thì sao?

Đét,đét! Tiếng roi quật vào thân cây.

– Mít kia. – Tiếng mẹ gọi.

– Dạ. – Tôi vội thưa thay cho cây mít.

– Năm nay mày ra bao nhiêu quả?- Mẹ lại vụt cây mít một cái và hỏi.

Tôi cuống lên. Ban nãy mẹ có dặn,nhưng tôi quên mất.

– Năm nay mày ra bao nhiêu quả,mít kia? – Mẹ lại hỏi.

Tôi cố nhớ,nhưng vẫn mù tịt. Có lẽ tại cái quần tôi, hình như nó đang tụt dần để phơi cái mông của tôi ra.

– Mít kia. – Mẹ tôi gắt lên và vụt mạnh một cái nữa.

Tôi cuống quá vội buông tay định kéo chiếc quần lên. Bỗng người tôi nhẹ đi. Tất cả quay một vòng tròn và tôi lộn cổ xuống đất. Mẹ tôi hét lên, hoảng hốt vứt roi chạy đến đỡ tôi dậy, rối rít sờ khắp người tôi chắc là để xem có chiếc xương nào gãy chưa? Chưa có chiếc xương nào gãy cả. Tôi cũng không thấy đau nữa, chỉ sợ!

– Cô để cháu làm mít cho. -Thằng Túc như từ dưới đất chui lên đứng trước mặt mẹ tôi. Nó là con bác Tộ, cách nhà tôi một dậu cây dâm bụt. Nó giao giá: nhưng hễ mít ra cô phải cho cháu quả to nhất cơ! Mẹ tôi gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thằng Túc nhanh nhảu leo tót lên.

– Mít kia. – Mẹ tôi lại cầm roi quật cây mít.

– Dạ. – Thằng Túc thưa rõ to.

– Năm nay mày ra bao nhiêu quả?

– Năm nay tôi ra MỘT NGHÌN QUẢ, quả nào cũng to như cái giỏ tích ấy!

Mẹ tôi cười có vẻ rất khoái, đưa tay bế nó xuống, phủi quần áo cho nó và tát yêu vào má nó.

– Cháu giỏi, giỏi lắm. Ừ, cô hứa sẽ cho cháu quả to nhất nếu nó ra được ĐÚNG MỘT NGHÌN QUẢ. – Và mẹ quay lại tôi bĩu môi : -Đấy, mày sáng mắt ra chưa? Mày xem thử mày có được bằng cái móng tay nó không? Cũng bằng tuổi mày mà con người ta khôn thế đấy.

Tôi cúi gằm mặt bỏ vào nhà. Đúng, tôi không bằng cái móng tay thằng Túc thật. Sao mà nó khôn thế không biết. Chưa đi học mà nó đã biết đến MỘT NGHÌN!

9.Đêm trung thu. Mặt trăng tròn như quả bưởi chín treo trên trời cao. Bọn trẻ con chúng tôi: Tôi, cái Tâm, thằng Túc và cả thằng Quyết con thím Quyết nhà ở bên kia chiếc ao sau nhà tôi, được cùng nhau kéo ra sân kho hợp tác chơi. Ở đó còn có nhiều đứa ở trong thôn cũng đến. Chúng tôi được anh Minh rỗ và chị Thảo phụ trách đội nhi đồng, chia bánh kẹo cho và dạy chơi trò rồng rắn. Tôi gặp lại câu hát của bà:

Rồng rồng rắn rắn đi đâu, đi xin tí lửa đốt râu cho hùm. Hùm lên mấy?… Ba, năm,sáu… Chúng tôi tranh nhau trả lời. Thì ra có nhiều đứa biết chơi và hát bài này. Chúng tôi nắm chặt tay nhau,quây thành một vòng tròn và cứ chạy nhảy một lúc lại cùng ngồi thụp xuống. Ong trăng tròn nằm giữa vòng tay chúng tôi.

Gần tan cuộc vui, chúng tôi chơi trò rước đèn. Gọi là rước đèn nhưng chỉ tôi với vài đứa nữa có đèn. Đây là đèn ông sao: Một ông sao bằng nan có năm cánh, ngoài bọc giấy kính đỏ, có chùm tua giấy vàng buộc ở mỗi đỉnh, có chuôi cầm bằng xương đay ở giữa và trong thắp nến. Thằng Túc có những hai chiếc đèn như vậy, nhưng nó chẳng cho đứa nào mượn. Cái Tâm, thằng Quyết và nhiều đứa nữa không có đèn. Chúng nó lấy giẻ tẩm dầu hoả buộc kẹp lên đầu những cành tre tươi để đốt. Đèn của tôi đẹp hơn nhưng không sáng bằng đuốc của chúng nó. Tôi đổi đèn cho cái Tâm để lấy đuốc. Nó thích quá cứ luôn mồm gọi tôi bằng ANH. Chúng tôi đi thành một hàng dài, vòng quanh thôn. Tiếng trống ếch rộn ràng. Tim tôi cũng rộn ràng. Tôi vừa đi vừa hét. Trong xóm, lũ chó sủa như phát rồ. Hết một vòng thôn, chúng tôi dừng lại thở. Thằng Quyết rủ chúng tôi đấu kiếm. Kiếm đây cũng chính là những cây đuốc đã cháy gần tàn. Chúng tôi đồng ý ngay. Cả bọn chia làm hai phe. Nhưng chỉ có bọn con trai. Bọn con gái trao đuốc cho chúng tôi và rúm lại với nhau một chỗ đứng nhìn bằng con mắt sợ sệt.

– Xung phong. -Thằng Quyết hét lên.

Chúng tôi hét theo và hai bên xông tới nhau với cây kiếm lửa. Bụp, bụp –Cách, cách! Những mũi kiếm chạm nhau, tàn lửa bay đỏ một khu ruộng. Chúng tôi càng khoái, càng hét to. Bọn con gái đứng ngoài cũng hét. Lửa khói làm chúng tôi tối tăm mặt mũi và ho sặc sụa. Nhưng chúng tôi vẫn vung kiếm lên. Bây giờ thì nhiều đứa đã không còn kiếm nữa mà chỉ còn que vì cuộn vải lửa đã tụt văng mất. Nhưng chẳng hề chi. Bù lại, chúng tôi vẫn còn mồm để hét và tiếng hét cũng làm cho khối đứa phải sợ. Chỉ có điều là đến một lúc chúng tôi chẳng còn nhận ra được đâu là quân địch, đâu là quân mình nữa. Những đứa mất kiếm lửa rút dần và cuối cùng chỉ còn lại thằng Quyết xóm tôi với thằng Bảo xóm trong. Chúng tôi vây lấy hai đứa ấy mà hò la, mách nước. Chúng nó đấu đẹp tuyệt. Cứ mỗi lần hai thanh kiếm chạm vào nhau là lửa lại bùng lên,tàn bay như có một nắm lớn đom đóm ai đó ném ra. “Bụp, bụp, cách, cách!” Thằng Bảo đâm một nhát về phía thằng Quyết. Thế nào thằng Quyết cũng cháy áo. Nhưng nó đã kịp nhảy sang một bên và quật chéo lại. Vù một cái,mũi kiếm lửa của thằng Bảo bị quật trúng, tụt ra khỏi que bay một vòng đến rơi đúng chỗ bọn con gái đứng. Chúng nó kêu ré lên,x ô nhau chạy. Một mảnh lửa rơi vào đầu tôi kêu xèo xèo, khét lẹt. Tôi phủi vội và chạy theo thằng Quyết đang vừa hét như điên, vừa nhong nhong chạy tay giơ cao ngọn kiếm chiến thắng!

– Anh Cao ơi, đợi em với. – Tiếng cái Tâm gọi thất thanh phía sau.

Chà… chán nhất là bọn con gái. Tôi đành chạy chậm lại: “Nhanh lên không có ma nó bắt mày đi”- Tôi doạ. Con bé hét lên và ngã sấp mặt xuống đường.

– Tại sao mày doạ nó?

Thằng Quyết quay lại tự lúc nào và quát vào mặt tôi. Kiếm của nó vẫn còn cháy. Anh lửa làm mặt nó đỏ dễ sợ. Tôi còn chưa biết nói sao thì cái Tâm đã vừa mếu vừa gạt nước mắt, lắc đầu: “Không phải tại anh Cao đâu, hòn đất nó làm em ngã đấy.”

Chúng tôi về đến ngõ. Thằng Túc đang đứng ở đấy. Rõ ràng là nó chờ chúng tôi.

– Đèn của mày đâu?- Tôi hỏi.

– Tao đưa về cho bố tao treo rồi. – Nó nói và móc túi chìa ra trước mặt chúng tôi một nắm kẹo xanh đỏ trông đến ngon. – Tao có nhiều kẹo thế này lắm, ối người đến biếu bố tao. Ở nhà còn cả bánh nướng,bánh dẻo,cả bích quy nữa cơ…- Noi rồi nó trả lại nắm kẹo vào túi, điềm nhiên bóc một chiếc cho vào mồm.

– Tao miếng. – Tôi thèm quá, xin nó.

– Tao cắn nát ra rồi. – Thằng Túc nói và nhai nhanh hơn. Mồm nó kêu rau ráu,rau ráu.

– Mày còn nhiều ở túi kia thôi. – Tôi cố nài.

Cái Tâm bíu lấy giật tay áo tôi.

– Cho chúng mày, bố tao biết, bố tao đánh. -Thằng Túc lắc đầu và giữ chặt lấy túi.

– Cút đi. – Thằng Quyết đẩy nó ra và kéo tôi với cái Tâm đi.

Tôi vừa đi vừa nuốt nước bọt

– Thèm lem, thèm lem…- Thằng Túc hét lên phía sau chúng tôi.

– An tham, thàm làm ăn tai, ăn hết lỗ mũi, ăn hai lỗ mồm!

Thằng Quyết hát như gào. Tôi cũng hét theo nó, nước bọt bắn ra tung toé!

10.-Cao,đèn ông sao đâu?- Mẹ tôi hỏi.

– Con cho em Tâm rồi. – Tôi hãnh diện. Nhất định mẹ sẽ khen tôi thảo. Mẹ cái Tâm vẫn khen nó như vậy mỗi lần nó đem cho tôi cái gì.

– Giời ơi là giời. Ngu ơi là ngu. Cái đèn mấy đồng bạc vậy mà đem cho đi mất. -Mẹ tôi rên rỉ.

– Thằng này dại lắm, chả biết giữ cái gì đâu. Hơi có một tý là chỉ nhăm nhăm đem đi “cúng” con hàng xóm. – Bố tôi bảo.

– Muốn sống sang đòi mang về đây cho tao. – Mẹ tôi quát.

Tôi cụt hứng, đứng im.”Tao bảo mày có nghe thấy không?” Mẹ tôi lại trợn mắt lên. Tôi vẫn đứng chôn chân. Bắt con đi đòi lại cái con đã cho ư mẹ, không, không đời nào!

Xoạch! Cái đèn ông sao chẳng biết từ đâu bay vút qua cửa rơi xuống chân tôi. Tôi giật mình chạy ra. Dáng bé choắt của cái Tâm đang men theo hàng rào chạy về nhà.

– A. Đây rồi…Mà rách mất một cánh rồi còn đâu. Mày vào đây tao hỏi. Đấy, mày không chịu đi đòi mà để nó ném vào mặt mẹ mày như thế này đây!

Mẹ nói và dứ dứ cái đèn ông sao trước mặt tôi. Tôi oà khóc. Nhưng không phải tôi khóc vì mẹ đã lại phát vào mông tôi. Thật đấy, không phải vì vậy!

  1. Cháu bà ra đây với bà!

Bà tôi bế tôi lên và trải một chiếc chiếu ra hè. Bà vỗ vỗ vào lưng tôi và thơm lên tóc tôi:

– Cha bố mày. Đi nghịch ở những đâu mà tóc tai khét lẹt như cháy ấy hả con? Để bà xem nào. Ôi giời, cháy thật đây còn gì? Lại cả áo nữa, xem sạch chưa này. Mày đi ném nhau hả. Im không bố mẹ mày biết thì nhừ đòn. Để rồi tý nữa bà thay áo cho, cha cái thằng giống của bà.

Bà lại thơm lên tóc tôi.

Bố tôi bê ra một đĩa to. A, bưởi, hồng, cả kẹo…lại còn cả bánh đa nữa. Cả dừa! Chà, chắc không thua gì cỗ nhà thằng Túc! Tôi ngó sang phía nhà thằng Túc. Bên ấy có tiếng cười nói của nhiều người. Những ai đến mà đông vậy nhỉ? A, mà nhà nó cũng bày cỗ ra giữa sân. Hai cái đèn ông sao đang sáng đỏ.

– Nhìn sang đấy làm gì con. Nhà mình cũng có “ĐẦY CÁC THỨ” đây này. – Bà xoay tôi lại.

Tôi nhìn sang nhà cái Tâm. Bên ấy không có ánh đèn. Chỉ có ánh trăng rải vàng trước sân nhà nó. Tôi bốc mấy cái kẹo nhét vào túi. “Sao chưa ăn đã để dành vậy con?”- Bà hỏi. “Cháu cất đi đến mai cho em Tâm…Ban nãy con làm nó ngã đấy!”. Tôi thú thật với bà. Bà còn ôm ghì đầu tôi vào lòng, lại thơm lên tóc tôi, không nói!

Bố mẹ tôi ra ngồi với bà cháu tôi. Cả nhà quây quần bên đĩa bánh. Từ trong nhà có mùi hương trầm đưa ra, thơm ngan ngát. Mẹ tôi gọt bưởi. Bố tôi rít thuốc lào và ngửa cổ phun khói lên trời. Trên trời, ông trăng vẫn tròn vành vạnh và sáng rực rỡ.

– Cháu nhìn kìa. – Bà tôi chỉ trăng. – Trên ông trăng có cây đa đấy. Có cả chú cuội nữa.

Tôi nhìn theo. A, đúng rồi, có cây đa thật.

– Bà ơi, thế chú Cuội là ai hả bà?

– Chú Cuội cũng bé như con đấy. Chú Cuội chăn trâu cho nhà giời, mải chơi để trâu ăn lúa, nhà giời phạt bắt ngồi gốc cây đa…

Tôi căng mắt nhìn. Chú Cuội ngồi đâu nhỉ, Con trâu đâu? Ong giời là ai mà ác thế? Hôm kia, thằng Quyết đi chăn trâu, cũng để trâu ăn lúa, nhưng mẹ nó chỉ mắng và phát khẽ nó một cái rồi thôi. Đàng này…

“Chú Cuội ngồi gốc cây đa

Để trâu ăn lúa gọi cha ời ời…”

Có tiếng hát từ rất xa vọng lại.

– Bà ơi, ai hát đấy hả bà?

– Chị Hằng hát đấy. – Bà tôi thì thầm.

– Chị Hằng là ai hả bà?- Tôi tò mò.

– Chị Hằng cũng là người nhà trời, nhưng chị Hằng thương Cuội bị phạt nên hát cho chú Cuội đỡ buồn đấy.

Giọng bà vẫn thì thầm. Gió nhẹ thổi. Tôi cố căng mắt để nhìn. Rồi tôi chợt thấy mình bồng bềnh, người nhẹ hẳn đi. Tôi thấy mình được ngồi trên lưng chim đại bàng bay lên mặt trăng. Tôi đã nhìn thấy chú Cuội. Không hiểu sao chú Cuội lại giống thằng Quyết đến thế!Mà chú Cuội bị trói kìa. Tôi vung cây kiếm lửa lên. Những sợi dây trói đứt tung. Tôi nắm tay chú Cuội cùng cưỡi lên lưng đại bàng bay về. Chúng tôi lượn vòng trước sân nhà và nhìn thấy cái Tâm đang cười vẫy chúng tôi. Chúng tôi đỗ xuống. Mâm cỗ trung thu nhà tôi vẫn còn. Ngồi quanh mâm cỗ có bà, bố mẹ tôi, có anh Minh rỗ và chị Thảo, và rất nhiều bạn khác nữa. Chúng tôi cùng nắm tay nhau nhảy vòng tròn trong ánh trăng và ánh lửa. Trên má chúng tôi, trong mắt chúng tôi cũng đầy ánh trăng và ánh lửa.

  1. Những ngày làng vào vụ gặt. Thật tuyệt vời. Chúng tôi kéo nhau ra sân đình xem người ta trục lúa. Cút kít, cút kít. – Tiếng con lăn đá kêu. Vo vo, xoành xoạch-Tiếng máy tuốt lúa rít lẫn trong tiếng máy nổ. Lúa chảy vào guồng. Những hạt thóc vàng như suối. Những nắm rơm tung lên.

-Muốn sống đừng có đồ chúng đồ đảng theo chúng nó ra đấy mà nghịch rặm. -Mẹ tôi dặn.

Tôi nhớ lời dặn ấy. Nhưng không theo lũ bạn tôi ra đấy thế nào được. Đống rơm to và xốp thế cơ mà. Tôi rất mê những đống rơm. Không hiểu sao thế. Có lẽ tôi có MÁU NÔNG DÂN!

Đã có những đêm tôi và cái Tâm chui vào đống rơm bên sân nhà nó nằm thi đếm sao.

Một ông sao sáng

Hai ông sáng sao

Ba ông sao sáng…

Cứ thế, tôi hít hơi vào căng bụng và hét thật to. Được đến sáu. Tôi hít hơi dài hơn nữa và đếm nhỏ, liếng thoắng, thậm chí ăn bớt “một sao sáng, hai sáng sao…bảy sáng, tám sao”. Hết. Cái Tâm bao giờ cũng gấp đôi tôi. ”Mày dài hơi thế, thảo nào khóc dai là phải.” Tôi bảo cái Tâm vậy, nó chỉ cười.

Lại có đêm tôi với cái Tâm nằm trong rơm để thi xem đứa nào phát hiện ra ngôi sao mọc sớm nhất. Đứa nào tìm thấy trước đứa ấy được phong làm kị sĩ. Bà tôi kể rằng cứ chiều nào cũng vậy, khi mặt trời chuẩn bị đi ngủ là có một chàng kị sĩ phóng một con ngựa ô, tay cầm bó đuốc lớn vọt lên trời, phi đến các ngôi sao và thắp sáng chúng. “Thế những đêm mưa thì sao hả bà?”tôi hỏi. Bà bảo: “Trời mưa, nước mưa làm đuốc bị tắt thì đành chịu thôi, đêm ấy sẽ chẳng có sao.” Quả nhiên thế.

Cũng có những đêm chúng tôi không đếm sao, không mơ làm kị sĩ. Chúng tôi chơi thả đỉa ba ba, chơi trốn tìm. Chơi trốn tìm trong rơm thật thích. Chả phải chạy đâu xa. Đã có rơm. Rơm che cho chúng tôi, làm chúng tôi hồi hộp và giật mình. Thế đấy. Rơm. Chà, rơm mới tuyệt vời làm sao. Vậy mà mẹ lại cấm tôi? Có lẽ người không muốn cho đời tôi sau này gắn bó với những sợi rơm rặm ruội ấy?

Nhưng không thể được, mẹ vừa đi khỏi là tôi lẻn theo. Tôi chạy ra đình, leo lên chiếc giàn dùng để rê thóc và đứng ở đó, co cẳng “bông nhông” xuống đống rơm. Một giây, người tôi nhẹ bỗng đi rồi cả chân, tay, đầu, cổ tôi ngập chìm trong đó. Chúng tôi chui trong rơm, đuổi nhau trong rơm, lấy rơm ném nhau, đè lên nhau và la hét. Người lớn hét đuổi, chúng tôi hét to hơn.

– Chơi đánh trận giả đi. – Một đứa nào đó bỗng rủ.

Chúng tôi tán thành liền và lập tức đứng thành hai phe. Phe tôi có năm đứa. Chúng nó tranh nhau nhận, đứa làm đại tướng, đứa làm đại tá, đứa làm đại uý, chỉ còn tôi với cái Tâm.

– Thằng Cao làm chiến sĩ. Cái Tâm làm y tá. -Thằng Quyết phân công thẳng thừng.

Tôi hơi tự ái. Chúng nó đứa nào cũng có chức oách cả. Tôi làm chiến sĩ. Mọi đứa đều có quyền ra lệnh cho tôi.

– Cao, cúi đầu xuống!

– Đồng chí Cao!Theo lệnh tôi, xông lên!

– Đồng chí Cao đâu, bắn mạnh đi!

– …

Rất nhiều lệnh được ban ra. Có khi tôi chả biết nghe theo ai nên cứ tự ý mình mà làm. Rơm sẵn tha hồ nấp, tha hồ chui lủi. Chúng tôi tìm cách bò đến bên địch sao cho không bị phát hiện.

– Bùm, thằng Cao chết rồi.

– Ê, thằng Cao đứng lên đi, tao trông thấy mày rồi! Không được ăn gian.

Tôi đành đứng lên. Thằng Quyết từ phía sau chạy lên :

– Đếch phải nó chết, nó chỉ bị thương thôi.

– A. Anh Cao bị thương rồi. – Cái Tâm reo.

Tôi được khiêng về “tuyến sau: cho cái Tâm băng bó. Nó lấy rơm làm băng buộc lên vết thương của tôi. Nó có vẻ rất thích chức y tá.

Cuối trận đánh, chúng tôi ngồi bình công. Thằng quyết được huân chương sao vàng. Tất nhiên, vì nó là chỉ huy to nhất. Thằng Toản được huân chương kháng chiến. Thằng Bình được huân chương chiến công.

– Mày được huy hiệu thương binh, còn cái Tâm thì cho nó giấy khen. – Thằng Quyết bảo tôi và cái Tâm. Đúng quá. Tôi chả liên tục bị thương là gì.

– Nhưng lần sau mày cho tao làm chỉ huy với! – Tôi thử nài.

Thằng Quyết vặn:

– Chơi đánh trận thì phải có lính chứ. Nếu không có đứa làm lính thì chúng tao chỉ huy ai?

Tôi TỊT!

13.- Cao ơi!

Tiếng thằng Quyết. Tôi chạy ra.

– Bố mày đâu?

– Bố tao ở uỷ ban.

– Mẹ mày đâu?

Mẹ tao đi lấy hàng cho bà.

– Bà mày ra chợ rồi chứ?

– Ừ

– Còn mày?

– Tao đây thôi.

– Ừ. Nhưng mày có phải làm gì không?

­ -Không. À… Tao phải coi nhà.

– Tao cũng phải coi nhà. Nhưng tao vẫn TẾCH. Mày có đi với tao không? Đi ra gốc đề bắt bổ củi, ra bãi tha ma hái đào tiên, bắt cào dứa?…

“Mày lớn rồi. Từ nay chơi là phải biết chọn bạn mà chơi. Chơi với thằng Túc,chứ cứ túm năm tụm ba với những thằng như thằng Quyết, kéo nhau đi đày nắng là biết tay tao!” – Mẹ đã dặn tôi vậy. Tôi hơi chờn. Mẹ nói “biết tay” nghĩa là tôi sẽ bị đòn,sẽ bị ĐÉT VÀO MÔNG!

– Mày có đi không?

– …

– Thôi, thế thì tao đi vậy. Đồ hèn. – Thằng Quyết phảy tay một cái qua mũi rồi quay bước.

Tôi cuống lên. “Đợi tao với!”. Và không kịp đóng cửa nữa, tôi chạy theo nó.

– Anh Cao đi đâu cho em theo với.

Tiếng cái Tâm. Chà,lại nó. “Cái Tâm, mẹ nó là đồ QUÉT CHỢ. Mày không nên chơi với nó. Nó là cái con khôn lỏi. Cứ ngọt nhạt anh anh, em em là rồi nó XOÁY hết của mày cho mà xem” – Mẹ cũng đã từng dặn tôi thế. Tôi không biết “quét chợ” thì có gì là xấu và cố nghĩ xem nó đã “xoáy” của tôi những gì, nhưng không nổi. Mẹ cái Tâm, bác Tám là người quét chợ thật. Bác cũng lắm điều nữa. Tôi đã nghe bác chửi đứa nào bới trộm lang nhà bác. Nhưng bác lại có vẻ quý tôi. Đi chợ về lần nào bác cũng cho tôi bánh, chuối, những thứ mà ở ngoài chợ người ta đã trả công cho bác. Bác lại còn dặn tôi: “Cho em nó chơi với, đừng để đứa nào bắt nạt nó!” Bây giờ cái Tâm đòi đi theo. Tôi chưa kịp nói sao thì thằng Quyết đã vẫy tay: “Đi, nhưng cấm được mách lẻo, nghe chưa?”

Thế là cả ba chúng tôi cùng đi. Thằng Quyết đi trước, tôi đi giữa, cái Tâm chạy dặp theo sau. Chúng tôi ra nghĩa địa. Đây là nơi chôn người chết. Chúng tôi biết vậy nhưng trời đang nắng. Đến đêm ma mới ra cơ. Chúng tôi luồn vào các bụi. Mới đầu cũng chờn, nhưng sau thì chúng tôi quên hết mọi nỗi sợ. Trước mắt chúng tôi, thỉnh thoảng lại hiện ra những quả mâm xôi tím đến nỗi chỉ thoáng nhìn cũng đã ứa nước miếng. Thằng Quyết tìm được một đám đào tiên,cái thứ quả giống như quả tầm bóp nhưng bên trong chứa đầy lớp ruột trong suốt và thơm phức. Ở một chỗ khác, thế quái nào mà cái Tâm vớ được cả một quả ổi chín to bằng nắm tay trên một cây hoang, chắc là mới bói lần đầu, vỏ ngoài mới chỉ bị chào mào rỉa sước tí chút. Chúng tôi càng hăng. Nghĩa địa bây giờ không phải là nơi ma ở nữa mà đã biến thành một khu rừng đầy hấp dẫn. Thằng Quyết bứt được một mớ dây bòng bong, đem guộn cho mỗi đứa một cái mũ để đội. Cái Tâm ngắt một bông hoa nhằng thơm ngát có những cánh trắng mỏng mảnh cài lên mũ. Nó cười, hai bên má nó đôi lúm đồng tiền cứ hoáy sâu mãi xuống trông rất ngộ.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button