Văn học trong nước

Hẹn Em Kiếp Sau

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Người Khăn Trắng

Download sách Hẹn Em Kiếp Sau ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Xe vừa qua khỏi địa phận tỉnh Kompong Thom thì hầu như người nào trên xe cũng ngủ say. Tài xế Thạch An, người Cambốt nhưng nói tiếng Việt khá rành, lên tiếng hỏi:

– Có vị nào cần ngừng lại nghỉ ngơi không?

Chẳng nghe ai đáp, Thạch An chép miệng:

– Ngủ gì mà mau vậy, mới lên xe đây mà…

Sở dĩ Thạch An hỏi vậy là bởi phía trước cách chừng hai chục cây số sẽ có một trạm đổ xăng, có thể tranh thủ nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp về Siêm Riệp.

Mười lăm phút sau, dẫu không được ai trả lời nhưng Thạch An vẫn cho xe tấp vào một góc trạm xăng, rồi lên tiếng lần nữa:

– Ai có đi vệ sinh hay xuống thư giãn một chút thì cứ xuống, có lẽ ta nghỉ khoảng nửa giờ, đợi trời sáng sáng một chút mới đi cho an toàn bởi đoạn đường phía trước hơi xấu.

Anh ta đứng lên đưa tay bật đèn sáng và quay lại nhìn một lượt theo thói quen trước khi rời xe.

– Ủa?

Anh ta kêu lên một tiếng lớn khiến cho mấy nhân viên của trạm xăng đang ngủ gà ngủ gật bên dưới cũng phải giật mình, hỏi vọng lên:

– Chuyện gì vậy?

Thạch An la lớn:

– Sao khách trên xe đâu hết rồi?

Mấy nhân viên cây xăng cười rộ lên:

– Khách trên xe anh mà hỏi tụi tui? Trời đất!

Tuy nói vậy nhưng vài người cũng mở cửa xe bước lên xem. Lúc đó họ mới sững sờ:

– Mà người đâu hết rồi? Bộ bữa nay dư xăng sao anh chạy xe không tới đây vậy Thạch An?

Thạch An ngơ ngác:

– Tui chở đầy xe mà! Nhưng sao lại…

Cũng không thấy lơ xe Danh Nơ đâu, Thạch An càng sợ:

– Làm sao có chuyện kỳ vầy nè?

Các người kia vẫn cười chọc Thạch An:

– Thạch An bữa nay sảng rồi! Xách xe không chạy mà hỏi người thì kiếm đâu ra?

Thạch An quả quyết:

– Tui rời tiệm cơm ở chợ Kompong Thom lúc chín giờ, khi ấy tui còn đếm lại cho đủ số người rồi mới đi mà. Đâu lẽ nào…

Anh ta ngơ ngác như người từ trên trời rơi xuống. Trong đời lái xe hơn sáu năm nghề, chưa bao giờ Thạch An gặp trường hợp này.

Không tin vào mắt mình, Thạch An đích thân bước dọc theo đường giữa xe, kiểm tra từng hàng ghế cho tới hàng cuối cùng. Các hàng ghế hoàn toàn trống, nhưng hành lý thì còn nguyên. Một người dưới trạm xăng nói:

– Hay là anh mơ ngủ rồi lên xe chạy mà bỏ hành khách lại hết ở trạm trước rồi? Vậy thì chạy trở lại đón người ta đi, chớ giữa khuya này họ lấy xe khác đâu mà đi.

Dẫu không tin là mình đãng trí đến như vậy, nhưng cuối cùng Thạch An cũng đành phải làm như vậy. Anh quay đầu xe, vừa chạy được vài trăm thước thì chợt nghe có tiếng nói phía sau lưng:

– Ủa, sao anh chạy trở lại đường cũ?

Đang cho xe lăn bánh ngon trớn, Thạch An thắng gấp ngay giữa đường, quay lại ngay và… điếng hồn, bởi trên xe lúc ấy có đầy đủ hành khách!

Không tin được hình ảnh trước mắt, Thạch An đứng lên hỏi lớn:

– Nãy giờ quý vị ở đâu vậy?

Một hành khách ngồi băng ghế trước ngơ ngác:

– Bác tài hỏi kỳ vậy? Tụi tui ở trên xe này chớ đâu!

– Nhưng vừa rồi ở trạm xăng tui kiểm tra thì đâu thấy ai?

Mọi người cười rộ lên:

– Bữa nay bác tài bị mơ ngủ rồi! Thảo nào bác mới quay đầu xe lại phải không?

Thạch An hoang mang đầu óc, chưa biết phải nói gì thì một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái cất lên:

– Mấy người chưa vợ đôi khi còn bất thường hơn là người già nữa!

Thạch An đã chở đoàn khách này từ Sài Gòn qua Nam Vang, rồi từ Nam Vang lên đây suốt hai ngày rồi, nên Thạch An nhớ rõ từng người khách một. Kể cả chỗ ngồi của vị khách nữ này cũng không đúng, đó là của một bà cụ. Thạch An ngập ngừng hỏi:

– Hồi tối này cô ngồi đâu?

Cô gái choàng chiếc khăn trùm gần kín khuôn mặt, giờ bỗng lột khăn ra, nhìn Thạch An cười:

– Anh không nhớ em sao?

Thạch An thảng thốt kêu lên:

– Mỹ Lệ! Sao em ở đây?

Cô gái choàng lại khăn, vẫn cười:

– Em đã lên xe ngay từ bến Sài Gòn, có lẽ do em lúc nào cũng choàng khăn nên anh nhận không ra chớ em thì đã theo dõi anh từ đầu.

Thạch An không thể nào ngờ được, anh vẫn thắc mắc:

– Nhưng… chỗ em ngồi đâu phải ở đây?

– Đúng rồi! Tối qua em ngồi tít đằng sau, hồi nãy em mới thương lượng và được người ngồi ở đây đổi chỗ. Nhưng sao anh lẩm cẩm vậy?

– Sao? Anh lẩm cẩm gì?

– Thì không thấy hành khách trên xe trong khi họ ngồi đông đủ cả!

Thạch An vẫn quả quyết:

– Anh không thể nhìn lầm được. Lúc nãy chính mấy người ở cây xăng cũng thấy như anh, chớ đâu phải riêng anh.

Mấy người khách khác trên xe cũng lên tiếng:

– Chắc tài xế bị bệnh rồi, như vậy mà lái xe thì chúng tôi làm sao dám đi!

Người phụ lái nãy giờ ngủ gật, vừa tỉnh lại vội nói:

– Thôi, để tui lái thay cho, anh ngồi nghỉ một lúc cho tỉnh táo lại đã.

Dẫu không muốn, nhưng trước sự yêu cầu của hành khách, Thạch An cũng phải rời tay lái, xuống ngồi chiếc ghế ngay cạnh Mỹ Lệ. Anh cố giải thích:


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button