Văn học trong nước

Dây Oan

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Hồ Biểu Chánh

Download sách Dây Oan ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

…..Thầy hay tin ấy thì thầy ngẩn-ngơ, bỏ ăn bỏ ngủ. Thầy nghĩ cô Ðằng phạm tội giết chồng thì cô phải chịu hình-phạt mà đền cái tội đại-ác ấy, bởi vì theo lẽ Trời cũng như theo luật người, hễ có vay thì phải trả, không trốn đâu cho khỏi được. Mà cái tội ác của cô Ðằng phạm đây gốc ở nơi mình mà ra.
Tuy mình không xúi cô làm như vậy, nhưng mà mình nhen-nhúm bếp lửa tình trong lòng cô, mình làm cho cô cuồng tâm loạn trí, chẳng còn phân-biệt tội-phước dữ-lành được nữa, nên cô mới dùng thuốc độc mà giết chồng. Ấy vậy tội của cô làm cũng là tội của mình, cô là cái tay làm, còn mình là cái óc khiến, bây giờ ra trả nợ oan-trái ấy, há mình đành trốn lánh hay sao.
Ðã biết cô tự-quyết gánh-vác một mình, đã biết việc mình tư-tình với cô không ai hiểu thấu, nhưng mà dầu người ta không hiểu, chớ Trời Ðất há không biết hay sao? Cái nợ oan-trái nầy mình không thể trốn đâu cho khỏi, trước sau gì mình cũng phải trả phứt cho rồi, dầu bị khổ-hình mà lương-tâm được bình-an, mình hủy cái kiếp lao-đao nầy thì hoặc may kiếp sau mình mới được hoan-lạc….

Một buổi sớm mơi, ở chợ Vĩnh-long, bạn hàng nhóm buôn-bán đông dầy-dầy, còn các nẻo đường trong châu-thành thì thiên-hạ lại qua nườm-nượp.
Thầy Phan-Thanh-Nhãn, làm thông-ngôn tại Tòa Án, miệng ngậm một điếu thuốc, tay xách một cây dù cán tre, thủng-thẳng đi lên Tòa mà làm việc; thầy đi dọc theo lề đường, mắt ngó ngay trước mặt mà bước, không để ý đến những kẻ qua người lại. Thầy trạc chừng 26 tuổi, mình mặc một áo xuyến đen, một cái quần tây ông rộng, đầu đội nón trắng, chơn mang giày vàng, y-phục theo như những thầy thông cách 25 năm về trước, chớ không phải chưng-diện sắc-sảo chi đó, nhưng mà bộ tướng thầy mạnh-mẽ, gương mặt thầy nghiêm-trang, nước da ngâm-ngâm, cặp mắt quyết đoán, nên kẻ quen hay người lạ ai thấy thầy cũng khó mà dám nói những lời diễu-cợt.
Thầy chậm-rãi đi trước, ở phía sau có một cô, tuổi chừng lối 24 hoặc25, xâm-xâm đi riết theo. Cô nầy mặc một cái quần lụa trắng, với một cái áo tố đen lót màu bông phấn, đầu choàng hầu một cái khăn màu trứng gà có kết ren, chơn mang một đôi giày nhung đỏ thêu kim-tuyến. Vóc cô dong-dãy, tướng cô yểu-điệu, hai hàm răng cô nhỏ rứt, nước da mặt cô trắng đỏ. Cô cũng thuộc hạng đờn-bà đẹp, nhưng mà cái đẹp của cô có lộn cái vẻ buồn; cô và đi và chúm-chím cười, song nếu ngó kỹ thì ắt thấy nụ cười có chút đỉnh cay đắng.
Chừng cô đi theo kịp thầy rồi, cô day qua ngó thầy mà nói rằng: “Anh Hai! Dữ hôn! Mấy năm nay mới thấy mặt anh đa!… Cô nói có mấy lời rồi cô đứng nhìn thầy trân-trân, hai hàng nước mắt chảy rưng-rưng.
Thầy Nhãn nghe kêu thì thầy day qua; thầy thấy cô nọ, coi bộ thầy bợ-ngợ, nên thầy đứng khựng lại mà mặt thầy biến sắc.
Thầy ngó cô rồi hỏi rằng: “Cô Hai phải hôn?”
Cô lấy chéo khăn vừa lau nước mắt vừa nói rằng: “Em đây chớ ai. Anh quên em lận hay sao? Hồi nãy em đứng trong tiệm dưới đường mé sông, em thấy anh đi ngang, song không biết có phải là anh hay không, nên em đi theo đây. Mấy năm nay anh làm giống gì mà anh biệt tích, để em trông đợi dữ quá! Bây giờ anh làm việc gì ở đâu?”
Thầy châu mày dụ-dự một hồi rồi đáp rằng:
– Từ năm thi đậu tới nay tôi làm việc Toà trên Sài-gòn chớ đâu.
– Trời ơi! Em có đi Sài-gòn mấy lần vậy mà em có dè đâu mà kiếm. Anh thiệt là vô tình quá, sao không gởi thơ từ gì hết vậy?
– Gởi thơ biết nói chuyện gì? Gởi cho ai?
– Gởi cho em.
– Cô có chồng mà gởi cho cô sao được.
– Dữ hôn! Gởi thơ thăm em, nói làm việc gì, ở chỗ nào cho em biết, vậy mà hại gì hay sao. Bây giờ anh ở đâu mà đi đây?
– Bây giờ tôi được quan trên đổi làm việc tại Tòa đây.
– May dữ hôn! Té ra bây giờ anh về đây? Anh về đây từ hồi nào tới giờ?
– Gần một tháng rồi.
– Vậy mà không thèm xuống Ngã Tư chơi chớ!
Thầy cười gằn, cúi mặt ngó dưới đất mà đáp rằng:
– Hứ! Xuống Ngã Tư mà làm gì! Vui-vẻ gì nên lết xuống đó mà chơi!
– Anh muốn buồn thì buồn, anh muốn vui thì vui; buồn hay vui là tại nơi ý anh, chớ có phải tại ai đâu.
– Cũng có tại người khác nữa chớ.
Cô nghe mấy lời đáp sau đó thì cô ứa nước mắt nữa, cô liếc ngó thầy rồi hỏi rằng:
– Mấy năm nay anh đã có vợ, có con rồi chưa?
Thầy ngước mắt ngó ngay cô mà đáp xẵn-xớm rằng:
– Cô hỏi tới chuyện đó mà làm gì? Tôi có phải như người ta, thề bữa trước quên bữa sau vậy đâu.
– Té ra mấy năm nay anh chưa cưới vợ sao?
– Vợ là cái gì? Cũng một thứ đờn-bà như các đờn-bà khác. Rất đỗi họ có thề-thốt nặng nề kia mà họ còn không ra gì, cưới người khác mà tình nghĩa gì!
– Anh về đây mà anh dọn phố ở riêng hay ở đậu với ai?
– Cô hỏi chi vậy?
– Em muốn lại nhà thăm anh chơi.
– Thôi, gặp đây cũng đủ rồi, thăm nom làm chi.
– Em muốn lại nhà đặng nói chuyện riêng với anh một chút.
Thầy châu mày, lắc đầu, lập nghiêm mà nói rằng:
– Tôi với cô còn chuyện gì nữa đâu mà phải nói. Tôi tưởng tôi với cô chẳng nên nhìn nhau nữa, dầu gặp nhau cũng phải làm lảng thì hay hơn.
– Em coi ý anh phiền lắm, nên em cần phải nói chuyện cho anh nghe. Dầu anh thương hay là ghét cũng vậy, xin anh làm ơn chỉ nhà cho em biết đặng trưa tan hầu, em lại thăm anh một chút.
Thầy cười một cách rất cay đắng mà đáp rằng: “Tôi bây giờ chẳng phải như ngày trước. Tôi không nhà, không cửa, không vợ, không con; tôi không muốn nói chuyện với đờn-bà, mà cũng không muốn nghe đờn-bà nói chuyện. Xin cô chớ phiền. Tại đời làm cho tánh ý tôi trở ra như vậy đó. Tới giờ hầu rồi. Thôi tôi xin kiếu cô đặng tôi đi làm việc. Chúc cho cô mạnh-giỏi luôn”.
Thầy dở nón chào cô, rồi dứt mà đi.
Cô lên đứng trên lề đường mà ngó theo, hai hàng nước mắt chảy ròng-ròng.
Kẻ qua người lại ai thấy sắc cô buồn thảm cũng ngó cô, song cô không thèm kể đến thiên-hạ.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button