Văn học trong nước

Cung Đàn Huyền Ảo

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Quách Chấn Du

Download sách Cung Đàn Huyền Ảo ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Nguyệt Thư sôi nổi rủ rê:

– Đi shop thời trang, Tịnh Đoan ơi!

Tịnh Đoan hưởng ứng ngay:

– Đi siêu thị nữa hả?

Thiên Tùng kêu lên:

– Ôi? Chỉ đi thực tập mà mấy bà rủ nhau đi sắm sửa như sắm tết vậy.

Nguyệt Thư vênh mặt hỏi lại:

– Đi thực tập rồi không sắm sửa ăn mặc hả?

Duy Bảo cười hô hố:

– Trời ơi! Không ăn mặc, có mà thiên hạ mù hết.

Tịnh Đoan cất giọng Huế ngọt lịm:

– Đi mô cũng phải lịch sự. Nhất là sinh viên nhạc viện của bọn mình là đại diện cho cái đẹp đó. Biết chưa hỉ?

Duy Bảo gãi đầu trêu Tịnh Đoan:

– Biết rồi, Tịnh Đoan hì.

Thiên Tùng dặn dò:

– Nè, sắm sửa gì cứ sắm nhưng đừng bê cả siêu thị về nghen!

Đến khi các cô đi sắm sửa về thì Thiên Tùng báo tin:

– Quý vị hay gì chưa? Bọn mình không có thực tập ở thành phố đâu.

Nguyệt Thư hỏi nhanh:

– Vậy thực tập ở đâu.

– Nhạc viện Tây Nguyên…

Nguyệt Thư ngạc nhiên:

– Đi lên Tiếng chày trên sóc Bombo đó hả?

Thiên Tùng hóm hỉnh:

– Đi gặp già làng ở nhà rông và uống rượu cần.

Tố Mẫn than thở:

– Tự nhiên lại đi thực tập ở nhạc viện Tây Nguyên hà.

Các cô sinh viên thở dài ngao ngán.

Duy Bảo chọc ghẹo:

– Lên Tây Nguyên quấn xà rông, vận khố, mặc áo thổ cẩm, mấy bà dẹp đầm, váy hoa, váy xoè ở nhà đi nhé. Hì… hì…

Tịnh Đoan sáng suốt:

– Mang theo để biểu diễn.

Biết đi thực tập ở nhạc viện cổ Tây Nguyên, cả nhóm ỉu xìu, nhưng Nguyệt Thư an ủi:

– Xem như chúng ta đi du lịch vậy.

Một người đàn ông chững chạc bước vào lớp:

– Chào các em! Tôi là Việt Thái được nhà trường phân công hướng dẫn các em thực tập ở nhạc viện cổ Tây Nguyên. Chúng ta làm quen nhé!

Ông thầy hướng dẫn lạ hoắc là người Việt gốc Thái mới ở Thái Lan về. Thầy là một nhạc sĩ tài hoa, giảng dạy bên ấy.

Thầy Việt Thái vừa có vẻ sang trọng lịch lãm vừa mang phong thái một nghệ sĩ phóng khoáng hào hoa.

Chuyến xe đưa nhóm sinh viên thực tập lên Tây Nguyên cùng thầy Việt Thái bắt đầu lăn bánh.

Thầy Việt Thái tích cực lo sinh viên từ nước uống đến thuốc chống ói, khiến ai nấy đều rất quý mến.

Không khí trên xe rất vui tươi phấn khởi, nhóm sinh viên bắt đầu ca hát.

Những bài ca trữ tình vang lên êm ái.

Thiên Tùng cầm đàn ghita đệm cho Nguyệt Thư, Tố Mẫn hát.

Thầy Việt Thái bảo:

– Các em đem đàn theo chứ ở nhạc viện cũng có đủ.

Thiên Tùng cười đáp:

– Em mang theo để đệm cho cả nhóm hát.

Duy Bảo đề nghị:

– Thầy hát “Tiếng chày trên sóc Bombo” đi thầy.

Thầy Việt Thái vui vẻ:

– Các em hát trước, tôi hát theo.

Cả nhóm ồn ào:

– Cắc cùm cum… cắc cùm cum…

Bỗng Nguyệt Thư ngâm nga:

– “Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông”.

Cả nhóm cười phá lên:

– Lạc quẻ rồi Thư ơi!

Nguyệt Thư nghênh mặt giải thích:

– Thơ ngạc giao duyên, lạc quẻ đâu, ông không biết gì hết.

– Thư tưởng Khang không biết gì à?

– Vậy Khang biết gì hả?

Giọng Khang ồm ồm:

– Biết làm… ma.

Nguyệt Thư ré lên.

– Hả!

Để phụ hoạ cho lời của mình, Nam Khang làm ma ngay. Anh chàng sinh viên nghịch ngợm trợn mắt, nhe răng, hai tay banh hàm, cái lưỡi le dài huơ huơ.

Cả bọn cười ngặt nghẽo trước sự biểu diễn của Nam Khang.

Nam Khang lại đổi động tác nữa chứ. Nhe răng đã rồi anh lại cất chuỗi cười dài kinh dị.

Tố Mẫn nhăn nhó:

– Thôi đi ông, cười giống ma khóc nghe ớn quá chừng.

Tịnh Đoan giải thích:

– Thì hắn đang làm ma mà.

Duy Bảo cất tiếng hỏi:

– Ma cà bông hay ma lai vậy Khang?

Nam Khang tỉnh giọng:

– Ma… yêu.

Cả nhóm lại cười rộ lên, tiếng cười như những chuỗi âm thanh trong vắt từ trong xe vang ra ngoài.

Bệnh bắt chước lây lan, Thiên Tùng rồi Duy Bảo cũng làm ma.

Hai chàng sinh viên cất tiếng hú dài, rồi rên rỉ ai oán:

– Hừ? Hừ… lạnh quá! Đói quá!

– Hu… hu… đói quá!

Duy Bảo còn phe phẩy hai bàn tay rồi làm ra vẻ run lập cập.

Nguyệt Thư nhăn mặt:

– Làm giống ma thật quá mấy ông ơi.

Duy Bảo hỏi tỉnh bơ:

– Ủa! Bộ Thư thấy ma thật rồi hả?

Nguyệt Thư lắc đầu:

– Có thấy bao giờ đâu.

Thiên Tùng trêu chọc:

– Có thấy chắc Thư cũng chạy vắt giò lên cổ rồi.

– Chạy như ma đuổi chứ!

Nam Khang sửa lưng.

Thầy Việt Thái ngồi theo dõi nhóm sinh viên vui đùa phá phách, gật đầu khen:

– Các em có khiếu biểu diễn lắm đó.

Nam Khang thích thú:

– Biểu diễn ma hả thầy?

Tịnh Đoan chú thích:

– Rứa mà cũng hỏi! Thầy nói Khang có khiếu diễn hài đấy.

Nam Khang phân trần:

– Mình học ở nhạc viện chứ đâu phải sân khấu.

– Không chừng ông sẽ chuyển ngành.

Cả bọn chọc phá nhau tưng bừng khiến không khí trên xe rất vui nhộn.

Và chặng đường xa chừng như rút ngắn lại.

Mãi lo đùa giỡn, xe chạy đến đâu không ai biết.

Bất giác mọi người cảm giác lành lạnh.

Không khí lạnh càng lúc càng ùa về.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button