Văn học trong nước

Cánh Phượng Rơi

canh phuong roi sach ebook1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Quyên Di

Download sách Cánh Phượng Rơi ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF                   Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng EPUB                Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Khi những cây phượng trong sân trường lác đác một vài bông hoa đỏ, tôi vui thích làm sao! Giờ chơi là dịp tốt nhất để mà ngắm những cành cây đẹp đẽ ấy. Tôi không có óc thẩm mỹ đặc biệt và cũng không biết làm thơ, nhưng tôi vẫn thấy những cành phượng thật là đẹp và thỉnh thoảng trong lúc thầy giảng bài, tôi lơ đãng cho hồn đi dạo ngoài sân trường ngắm hoa phượng và tay tôi bâng quơ ghi vài dòng chữ trên trang giấy vở có kẻ ô vuông, những dòng chữ chẳng phải là thơ, nhưng tôi đọc lại cũng thấy… thơ thơ.

Lá phượng xanh trông thật mát mắt, khác hẳn với màu hắc ám của cái bảng đen, nó cho tôi cảm giác như vừa được uống một ly thạch trắng, có thêm mấy giọt dầu chuối thơm tho, cái màu xanh dễ thương, tràn đầy hy vọng, tiềm tàng một sức sống dồi dào có một hấp lực thật đặc biệt đối với tôi và mấy đứa bạn. Chúng tôi đắm mắt trong màu xanh ấy để cho bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan ; bạn tôi bảo đó là một cách để giết những con buồn ngủ vô cùng hữu hiệu.

Màu xanh của lá đẹp thế nào thì màu đỏ của hoa cũng đẹp không kém. Những bông hoa năm cánh, bốn cánh đỏ tươi, một cánh lốm đốm trắng, nổi bật giữa nền lá xanh, rung rung nhè nhẹ theo cơn gió thoảng, trong nắng vàng hanh sao mà quyến rũ thế! Bọn chúng tôi đã qua cái tuổi hái hoa phượng, bứt lấy nhụy làm gà đá ngày nào. Hấp dẫn thật nhưng… dã man làm sao. Bây giờ chúng tôi chỉ mong sao đôi mắt của mấy vị giám thị quay đi chỗ khác để vội vàng hái lén một vài bông thấp nhất nhẹ nhàng đem ép giữa lòng vở trắng. Bạn tôi hái được bông, chúng tôi xem đó là một chiến thắng lớn (ấy, chúng tôi cứ cho rằng vi phạm một lỗi gì mà giám thị không bắt được tức là đã chiến thắng, chắc mấy vị giám thị biết được tư tưởng quái lạ này cũng chẳng giận gì chúng tôi, vì ai chả biết bọn trẻ chúng tôi có nhiều ý nghĩ rất kỳ cục!). Trước khi trịnh trọng ép vào vở, bạn tôi hãnh diện giơ bông hoa trước mặt tôi, cao giọng : “Mi thấy có giống con phượng không nào? Cái đuôi của nó đây này!”, nó vừa nói vừa chỉ cho tôi xem cái cánh có lốm đốm trắng ; tôi gật đầu và thèm ghê lắm.

Nhưng chỉ ít ngày sau, hoa phượng không còn cao giá như trước nữa, hoa mọc và nở thật nhiều, hoa rụng đầy sân, chúng tôi tha hồ lựa chọn những bông thật tươi, thật đẹp và nguyên vẹn, không phải tranh giành nhau mà muốn bao nhiêu hoa cũng có. Nhìn lên trên cây, chao ơi, hoa nhiều ơi là nhiều, cả cây đã biến ra màu đỏ chói dưới ánh mặt trời. Màu xanh bây giờ đành giữ vai trò thiểu số, khép nép bên cạnh những chùm hoa đỏ rực rỡ và kiêu hãnh.

Chính lúc những bông hoa kiêu hãnh vì đang độ rực rỡ, tôi bắt đầu cảm thấy buồn. Phượng vẫn đẹp nhưng bớt phần thu hút rồi, tôi đang phải nghĩ tới những chuyện khác… Chẳng còn mấy ngày nữa thì nghỉ hè. Nghỉ hè, thực tình tôi không muốn nhắc tới hai chữ đó! Không phải tại tôi chăm chỉ (nếu biết có ai nghĩ vậy, chắc đủ làm tôi xấu hổ đỏ mặt), nhưng vì tôi bắt đầu thấy tiếc những giờ học vẫn đều đặn nối tiếp nhau bình thản trôi đi. Tiếc, vì không biết những niên khóa sau còn có được những giờ học êm đềm và vui tươi như năm nay không.

Thích nhất là những giờ Quốc văn, thầy tôi yêu nghề và yêu học trò, thầy giảng bài say mê hình như không biết mệt. Biết bao lần trong năm tôi đã ngẩn người nghe thầy ca tụng ngôn ngữ và văn chương Việt Nam, giọng thầy thiết tha, trầm ấm nhưng đầy phấn khởi. Thầy không dạy học trò chữ nghĩa suông, mà thầy dạy chúng tôi yêu tiếng Việt, ngôn ngữ của dân tộc tôi, của cha mẹ tôi, của ông bà và tổ tiên tôi. Nhờ thầy, chúng tôi có được niềm kiêu hãnh vì tiếng nước tôi, vì văn chương dân tộc tôi. Nhờ thầy, chúng tôi thấy hồn sông hồn núi hiển hiện giữa những dòng chữ đen trên giấy trắng. Nhờ thầy, chúng tôi biết xúc động mãnh liệt trước những trang sách ghi lại thời kỳ lập quốc của dân tộc, nhắc đến công cuộc tranh đấu để bảo vệ đất nước và chủ quyền của tổ tiên chúng tôi. Và cũng nhờ thầy, chúng tôi biết hổ thẹn vì một bài luận văn làm cẩu thả tư tưởng trống rỗng, chữ dùng vụng về để nhận được những lời phê trách cứ của thầy, kèm theo một điểm kém, dẫn đầu bằng một con số không, con số hàng đơn vị đứng sau, tủi hổ, trơ trẽn.

Thầy tôi giảng bài, chấm bài, sửa bài thật mê say, chúng tôi nghĩ là thầy không biết mệt. Thật là một nhận xét sai lầm, tôi biết thế nhân một lần có việc đi qua cửa phòng giáo sư, tôi không có ý tò mò nhưng vô tình đưa mắt nhìn vào, thầy tôi ngồi giữa những giáo sư khác, tay thầy cầm ly nước trà, nhưng thầy không uống, vì… thầy đang ho, thầy hơi cúi mình về phía trước và mặt thầy đỏ gay! Tôi bước vội để khỏi phải nhìn hình ảnh đau lòng ấy, nhưng còn giọng ho, nó vẫn quấn lấy tôi tưởng như không bao giờ dứt! Tuần lễ ấy tôi tỏ ra rất ngoan ngoãn, tôi chăm chỉ làm bài, vào lớp không nói chuyện, tôi tránh ăn quà trong lớp… tất cả chỉ vì tôi muốn an ủi thầy, muốn thầy nhận ra rằng thầy vẫn có những đứa học trò ngoan… như tôi, để thầy đừng chán nản trong công việc. Tôi bực mình và chỉ muốn cãi nhau với những bạn vẫn vô tình cười đùa trong giờ thầy giảng, làm thầy phải ngưng lại, gõ bàn hay nói to hơn nữa. Tôi nhận ra từng cái cau mày của thầy, dù rất nhẹ nhàng, kín đáo.

Nhưng thật đáng trách cho tôi! Tôi chẳng phải là học trò ngoan như đã nghĩ. Tuần lễ sau, hình ảnh thầy tôi trong cơn ho rũ rượi, gập mình về phía trước, mặt đỏ gay đã mờ nhạt trong ký ức tôi, tôi không còn lấy làm áy náy nữa, và tôi trở về với cái bản tính tự nhiên của tuổi học trò. Tôi lại thích lười, tôi soạn bài qua quít, đôi khi còn không soạn là khác. Vào lớp tôi lại nói chuyện như điên, mà sao chúng tôi lắm chuyện đến thế, chuyện nào cũng thấy cần nói và cũng thích nói, hình như chính lúc thầy giảng thì lại càng có nhiều cái phải nói hơn nữa. Tôi lại lén đem vào lớp những trái cốc, trái me, chua một cách vô cùng quyến rũ ; tôi bỏ sẵn trong cặp những thanh kẹo cao su và sô cô la, có lần tôi còn mang theo cả bắp nấu! Hay ít ra thì cũng một gói ô mai hoặc vài chiếc kẹo bạc hà… Tôi phân phát cho tụi bạn trong giờ học và cả bọn tiêu thụ một cách thú vị đang khi thầy để hết tâm lực giảng bài trên bục giảng. Khổ cho thầy ; hình như chỉ có bảng đen và bàn ghế nghe lời giảng của thầy thôi, còn chúng tôi đang mải cho cơ quan phát thanh kiêm tiêu thụ thực phẩm hoạt động tích cực. Thỉnh thoảng tôi cũng có hơi hối hận, khi thầy nhìn tôi hoặc hiền từ, hoặc nghiêm khắc ; nhưng chỉ được một lúc thôi, rồi đâu lại vào đấy. Hình như thầy có vẻ thất vọng về tôi rồi.

Nhưng bây giờ sắp nghỉ hè, tôi không thiết nói chuyện, không thiết ăn quà nữa. Tôi sắp phải xa thầy tôi, một người thầy đáng kính, rất tận tụy, rất yêu thương chúng tôi. Hồi tưởng lại, tôi thấy thầy thật cao thượng, thầy không giận chúng tôi bao giờ, dù chúng tôi có hư hỗn, có lười biếng. Sự nhẫn nại của thầy thực tình tôi không hiểu nổi, tại sao thầy có thể giữ như vậy được nhỉ? Tôi có con em, thỉnh thoảng nó có nhờ tôi chỉ hộ cho bài toán ; tôi nói một lần nó không hiểu cũng đã đủ làm tôi tức giận ký cho mấy cái vào đầu. Thầy tôi thì không thế, không bao giờ như thế. Tôi sắp xa thầy tôi, niên khóa sau thầy vẫn dạy lớp này, nhưng tôi đã qua lớp khác, tôi không còn dịp gần thầy để chứng tỏ lòng tôi hối hận, tôi thương mến thầy nữa.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button