Văn học trong nước

Bức mật thư – Nam Quân

sach-buc-mat-thu1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nam Quân

Download sách Bức mật thư – Nam Quân ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF                  Download

Định dạng PRC                  Download

Định dạng EPUB                Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Trí giương mắt ngó tôi một cách đăm chiêu khiến tôi bất giác rùng mình lo ngại, nghi là đã có sự gì gay cấn xảy ra:

– Trời ơi! Việc gì thế anh Trí? Được tin anh gọi, tôi tới liền đây này!

– Chuỗi hạt trai! Về việc chuỗi hạt trai đó! Bà vợ ông Chủ Tịch xã đã tìm thấy rồi, CT3 1 ạ.

A! Thế thì bực thật. Vụ nghỉ hè năm nay, hãng Thám Tử tư của chúng tôi chẳng vớ được dịp nào để hoạt động, buồn quá. Chả bù cho mấy vụ hè những năm truớc. Khu vực Ba Chuông dạo này cứ êm như ru khiến cho những ngày nghỉ của chúng tôi chẳng có cái gì thú vị, may mà mới hôm kia đây xẩy ra vụ vợ ông Chủ Tịch xã Tân-Minh bị mất chuỗi hạt trai đáng giá hai triệu đồng bạc. Trí và tôi đã tưởng lại có dịp trổ tài trinh thám. Không ngờ!… Tiếng Trí:

– Bà ấy kêu rầm lên là bị mất trộm. Nào ngờ ông Chủ Tịch xã, để cảnh cáo bà vợ vô ý bỏ quên trong phòng rửa mặt, đã giấu đi cho bà lên ruột đặng tởn đến già không còn dám buông tung bỏ vãi nữa đó.

Buông mình ngồi phịch xuống ghế bành, tôi càu nhàu:

– Có thế thôi mà anh cũng nói ám hiệu gọi tôi đến?

Trí cười giọng tinh quái:

– Dĩ nhiên! Gọi Chiêm đến để báo cho biết là phải tốp ngay lại việc điều tra cái vụ trộm… không có đó đi. Vậy thôi! Và tôi còn muốn ban một vài chỉ thị cho Chiêm nữa.

Tôi nhổm nay lên, yên trí “sếp” đã có một cái gì:

– Chỉ thị? Vụ gì đấy?

– Chỉ thị cho Chiêm phải làm bất cứ cách nào lùng cho ra một vụ gì bí mật. Nghe CT3! Và đi một mình vì tôi còn đang bận học cách lấy dấu chân bằng bột hoá học đấy, không thể đi với CT3 được đâu.

Tôi nhăn mặt:

– Nhưng mà biết cách nào chứ? Làm cách nào mà tóm đuợc một vụ bí mật? Riêng tôi, điều bí mật nhất bây giờ là làm sao kiếm thêm đuợc hai thân chủ mua báo tháng nữa đây. Toà soạn Chuông Vàng treo giải thưởng cho em nào có nhiều thân chủ nhất. Tôi và thằng Tâm Sứt đồng hạng… số Một đây này. Làm cách nào mời được hai vị nữa là tôi hơn đứt nó. Có thế mới ăn ngon ngủ yên được.

Trí lờ đi làm như không nghe cái vụ thi đua gay cấn giữa tôi và Tâm Sứt:

– Biết đâu chừng CT3! Không để ý thì chẳng nói làm chi. Nhưng một khi đã để ý thì đâu có khó gì. CT3 nên nhớ là sở dĩ hãng mình nổi danh được cũng là nhờ tụi mình đã có những con mắt rất tinh đấy! Đồng ý không?

Sếp đã “chỉ thị” tôi còn biết nói sao. Quay bước ra về, lòng tôi buồn vô hạn. Lùng bằng được một vụ bí mật? Rõ chán chưa? Bí mật ở đâu mà sẵn thế! Mấy vụ hè trước, cũng nhờ may mắn lắm mới vớ được vụ Đồng tiền giả, rồi lại nhờ có cậu Hải- Minh viết thơ về mà hai anh em mới làm ăn được vụ Ngọc Báu Ngai Vàng đấy chứ. Bộ tưởng dễ như đi chơi chắc! Thật khó như đi săn thân chủ mua báo tháng vậy đó!

Ngao ngán, tôi thả bước đi lần về nhà, bỗng chạm trán ngay với Tâm Sứt, đối thủ ngang tay, đồng hạng số 1 với tôi. Vừa mới chạm mặt nhau. Tâm Sứt đã reo lên:

– Ê, ê! Chiêm! Thôi đừng đi săn độc giả mua báo tháng nữa nghe mày! Vô ích! Tao về đích trước mày rồi đó!

Trong lòng uất hận, nhưng tôi vẫn thản nhiên:

– Thật hả? Cũng khá đấy!

– Ừ khá đứt đi rồi chứ còn “cũng, cũng” gì nữa! Ông Hai Ích chủ tiệm gần đường xe lửa và ông Tám Đôn bán hàng ở Siêu thị trong hẻm mình đó. Thôi, nghe bồ, đừng đi kiếm nữa nghe! Uổng công! Hí hí!

Tiếng cười của Tâm Sứt nghe sao mà vô duyên thế! Dứt tiếng cười, trong khi tôi còn đang ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, tên địch thủ đáng ngại này đã dắt xe đạp quay đi, nhảy phóc lên cắm đầu đạp.

Bực mình ghê lắm, tôi quyết định: chỉ còn một cách đến nhà Mai-Điên là tôi chưa mò tới mời mua báo tháng. Tôi đã biết từ lâu rồi, nhà đó chưa bao giờ mua báo của ai cả. Từ trước đến nay vẫn biết như vậy, mà tôi không dám mò đến vì một lý do rất chính đáng:

Người ta đồn rằng ngôi nhà đó có… ma! Chưa biết có thực như thế không. Có điều ngôi nhà đó xây cất tại một nơi hẻo lánh, chung quanh toàn ruộng bãi sình lầy nước đọng, ở cách phi trường Tân-Sơn-Nhất có tới hai cây số. Nhưng từ nhà tôi tới đó, đi đường tắt không đầy một cây số. Bốn bên chẳng có hàng xóm láng giềng gì hết trơn. Điều đó kể cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Hỏi, ba tôi cho biết ngôi nhà đó xây cất đã từ lâu lắm, gần 60 năm rồi. Chủ nhà là ông Đinh-Tùng-Mai, chuyên môn buôn gỗ, giầu lắm mà hà tiện cũng vào hạng số một.

Lúc nào ông ta cũng chỉ sợ có người lấy trộm tiền. Và chắc vì lý do đó mà ông ta đã lựa mua chỗ đất hẻo lánh ấy làm nhà ở cho yên trí, khỏi gần cận với ai, đỡ bị dòm ngó tiền của lôi thôi.

Toà nhà coi kỳ cục lắm, biệt thự không ra biệt thự. lâu đài chẳng phải lâu đài, cách kiến trúc rất phức tạp, chung quanh xây tường thật cao, bốn góc lại có bốn chòi canh như trại lính hay nhà giam vậy.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button