Review

Vượt Lên Số Phận

Thể loại Sách kỹ năng sống
Tác giả Nhiều Tác Giả
NXB NXB Tổng hợp TP.HCM
Công ty phát hành First News – Trí Việt
Số trang 160
Ngày tái bản 03-2008
Giá bánXem giá bán

Nội dung

“Mọi khó khăn thử thách không bao giờ lớn hơn năng lực tiềm ẩn thực sự trong bạn” — Khuyết danh

“Khi bạn mạo hiểm với những vận hội của cuộc đời mình, là khi bạn học cách sống dũng cảm hơn” — Khuyết danh

Trong cuộc sống, có những khi chúng ta lâm vào hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng, bế tắc. Dường như mọi ước mơ, dự định tốt đẹp của chúng ta đã sụp đổ. Dường như chúng ta không còn điểm tựa nào cho cuộc sống. Đây chính là những lúc chúng ta buộc phải lựa chọn: DỪNG LẠI VÀ BỎ CUỘC hay MẠO HIỂM CHỌN MỘT NGÃ RẼ MỚI.

Vượt Lên Số Phận như một điểm tựa tinh thần mỗi khi chúng ta gặp khó khăn, bất hạnh. Trong bất kỳ hoàn cảnh, sự chọn lựa nào, bạn hãy luôn mang theo hành trang của ý chí và niềm tin. Hành trang này sẽ giúp bạn vượt qua những khó khăn, tìm được giá trị đích thực của bản thân, vươn đến mục đích cao đẹp trong cuộc sống.Với ý chí, bạn sẽ học hỏi từ những thất bại đã qua, giữ vững niềm tin, không nản lòng, chùn bước trước nghịch cảnh, không dẫm lên lối mòn của chính mình và của người khác. Với niềm tin,bạn sẽ tìm thấy những điều bạn hằng mong ước, cũng như tạo nên giá trị khác biệt và đúng nhất với chính bản thân mình.

Từ những câu chuyện về một người họa sĩ nổi tiếng đã không ngừng chiến đấu với bệnh tật để hoàn thành những bức tranh vẽ bằng… miệng; một Sparky, cậu bé có những tác phẩm truyện tranh luôn bị từ chối hết lần này đến lần khác về sau đã trở thành Charles Schultz – người sáng tạo ra ‘Peanuts’, một trong những truyện tranh hài dành cho thiếu nhi và cả người lớn nổi tiếng nhất trong lịch sử nước Mỹ; một Abraham Licoln, chàng trai lớn lên trong nghèo khó, cả một quãng đời dài phải đối mặt với những thất bại liên tiếp, sau này trở thành Tổng thống nước Mỹ…, hy vọng Vượt Lên Số Phận sẽ giúp bạn giữ vững ý chí, nghị lực của mình để vươn đến thành công đích thực trong cuộc sống của mình.

Chọn lựa một con đường là tự nguyện đối mặt với những chông gai, thử thách, là tích cực hành động để tạo nên những biến chuyển tốt đẹp cho cuộc đời mình. Còn hạnh phúc nào tuyệt vời hơn: sau mỗi thất bại, chúng ta lại đứng lên và bước tiếp, theo đuổi giấc mơ của mình một cách mạnh mẽ hơn!

[taq_review]

Review

Thới Ngọc Nhuận

Điều ấn tượng của tôi khi cầm cuốn sách chính là tựa đề “Vượt qua số phận”, nó làm tôi thực sự tò mò. Tôi không thích đọc bộ sách Hạt giống tâm hồn, bởi vì tôi cho rằng những câu chuyện ấy chỉ dành cho con gái. Nhưng cuốn sách này đã hấp dẫn tôi ngay từ cái tên.

Qua từng câu chuyện là từng trường hợp cụ thể có thật chứ không phải là những câu chuyện bịa ra, do đó tôi thật sự cảm động trước những điều kì diệu mà những con người bằng xương bằng thịt nhưng kém may mắn làm, có lẽ là tôi, tôi sẽ không làm được như vậy, tôi vô cùng khâm phục bản lĩnh phi thường của họ, họ quá tuyệt vời!

Dừng lại và bỏ cuộc HAY chọn một ngã rẽ mới?

Nguyen Thi Cam Duyen

Ngay từ lúc đọc tựa đề của quyển sách “Vượt lên số phận”là tôi đã thấy có một sự hứng thú. Và thật sự quyển sách này là như thế! Với cảm nhận của tôi tôi thấy quyển sách này thật hay, nó truyền cho tôi nhiều cảm hứng và động lực, giúp tôi vượt qua khó khăn, những lựa chọn khó giữa việc dừng lại hay tiếp tục. Sách được viết với những mẫu chuyện nhỏ có thực tạo nên động lực cho tôi.

Phạm Thành Trung

“Vượt lên số phận” là một trong những cuốn sách mình ấn tượng nhất trong series “hạt giống tâm hồn”. Vẫn phong cách viết tươi mới, giàu cảm xúc, vẫn những câu chuyện nhẹ nhàng, chân thực, cuốn sách lôi cuốn mình từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác. Vừa ngọt ngào, vừa sâu lắng, nhưng cũng buồn, trầm lắng và da diết. Những truyện trong sách là có thật, về những con người có ý chí mạnh mẽ để vươn lên trong cuộc sống, chiến thắng những khó khăn, thử thách. Cuốn sách đã truyền đến cho mình nhiều bài học ý nghĩa, cũng như cảm hứng để sống tốt hơn mỗi ngày. Một cuốn sách tuyệt vời và vô cùng sâu sắc.

Trích đoạn

 Điều bình thường của cuộc sống

“Tôi biết mình không thể làm tất cả mọi

thứ, nhưng vẫn có thể làm được điều gì

đó. Và tôi sẽ không bao giờ chối từ điều

tôi có thể làm được.”

– Helen Keller

Năm 1963, tôi ra đời ở một bệnh viện bình thường tại thành phố Cleverland. Bố mẹ tôi đều là những người bình thường. Nhưng, điều không bình thường ở chỗ tôi lại là một đứa bé có nhiều dị tật bẩm sinh. Hai mắt của tôi gần như nằm sát tận mang tai, còn chỗ mà lẽ ra phải là một chiếc mũi thì lại chỉ có hai cái lỗ sâu hoắm. Đường hở môi trên mặt tôi chạy dài gần tới mắt phải.

Bác sĩ nói tôi chẳng thể nào sống nổi vì sức khỏe quá yếu. Thực vậy, khi tôi mới ra đời, họ còn định không trao tôi cho bố mẹ, mà thuyết phục gia đình ký giấy hiến tôi cho “khoa học nghiên cứu”. Hình hài tôi có thế nào thì bố mẹ vẫn yêu thương tôi dù biết phía trước sẽ là con đường dài lắm gian truân, vất vả. Bố mẹ nói, vì tôi là con của bố mẹ chứ không phải của một ai khác.

Lên bảy tháng tuổi, tôi liên tục trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật. Bác sĩ phải tiến hành quá trình chắp vá, nối, kéo cho tôi từng chút một. Dù kết quả sau này có khá hơn, nhưng sắc diện của tôi vẫn chưa thể nào giống với một người bình thường. Còn nhớ, năm học mẫu giáo, tôi được xếp vào lớp giáo dục đặc biệt của trường do hình dáng dị dạng và thiểu năng ngôn ngữ. Trước những lời chọc ghẹo mỉa mai của bè bạn, tôi buồn lắm. Mùa hè nào tôi cũng phải vào viện để tiếp tục những cuộc phẫu thuật nên không có thời gian để ôn lại bài vở cho năm học kế tiếp. Tôi cứ lo không biết mình có được ra khỏi lớp giáo dục đặc biệt này không. Mơ ước được làm một đứa trẻ bình thường cứ thôi thúc, tôi nài nỉ bố mẹ xin cho tôi được thi vào lớp của những học sinh bình thường. Cuối cùng, tôi cũng thực hiện được mong ước ấy.

Làm sao tôi quên được cảm giác của ngày hôm ấy, khi tôi đứng chờ bên ngoài phòng thầy hiệu trưởng, còn bố mẹ vào gặp thầy để nhận kết quả thi của tôi. Tôi cố áp tai vào cửa nghe ngóng cuộc trò chuyện bên trong… Một giờ trôi qua, cuối cùng mẹ tôi cũng bước ra với nước mắt chảy dài trên má. Bao nhiêu hy vọng của tôi bắt đầu tan chảy, “Trời ơi! Mình lại phải học ở lớp đặc biệt nữa sao!”. Nhưng rồi thầy hiệu trưởng xuất hiện, đặt tay lên vai tôi và nói: “Chúc mừng em vào học lớp 3B nhé!”. Tôi vỡ òa những giọt nước mắt, mừng vui khôn tả xiết.

Năm học lớp bốn, lại có thêm một bước ngoặt quan trọng khác cho cuộc đời tôi. Tôi được chọn làm phẫu thuật thí nghiệm ghép xương để tái tạo lại toàn bộ khuôn mặt. Ca mổ kéo dài mười tiếng, có những lúc nguy kịch tưởng chừng không qua khỏi. Kỳ diệu thay, tôi đã vượt qua lần phẫu thuật thứ 18 của cuộc đời mình. Và cũng chính từ đó, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn mình trong gương, tôi không thể nào tin được là mình đã có sống mũi, có đôi môi lành lặn – có gương mặt của một người bình thường. Tôi thật sự là một người hoàn toàn bình thường.

Nhưng trớ trêu thay, một bất hạnh khác lại ập đến. Một năm sau khi tôi lành bệnh, mẹ tôi qua đời vì căn bệnh ung thư. Tôi mất đi người thân yêu nhất – người đã dạy tôi bài học về giá trị bản thân và niềm tin vào cuộc sống. Chính nhờ có mẹ, tôi biết cách sống và chiến đấu với chính số phận của mình.

Khi thấy những đứa trẻ khác trêu chọc tôi bằng những tên gọi xúc phạm, mẹ bảo tôi: “Con đừng bận tâm những chuyện đó, mà hãy tin rằng cuộc sống này rất công bằng!”. Mẹ dạy tôi phải biết quý trọng những gì mình đang có, vì tôi vẫn còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Chứng kiến những người mắc bệnh nan y ngày đêm phải chiến đấu với bệnh tật, những em bé bị thiểu năng trí tuệ, những đứa trẻ lang thang không nhà cửa… đã giúp tôi hiểu thêm lời mẹ dạy.

Lớn lên, tôi dần nhận ra mục đích sống của mình là giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh khác, như một cách để trả ơn cuộc đời. Bố tôi còn khuyên: “Mike à, sau này con nên đi dạy cho các em nhỏ ở lớp giáo dục đặc biệt. Bố nghĩ, công việc đó rất hợp với con vì con hiểu những đứa trẻ đặc biệt ấy hơn bất cứ ai”.

Tuy nhiên, vào thời điểm ấy, tôi vẫn chưa mấy sẵn sàng để theo nghề dạy học. Lấy bằng quản trị kinh doanh xong, tôi làm quản lý bán hàng cho một công ty. Công việc của tôi rất thuận lợi. Rồi sau đó, tôi chuyển qua làm ngân hàng, một ngành thời thượng. Nhưng, tôi vẫn thấy cuộc sống của mình hình như đang thiếu một điều gì đó.

Tôi đã gặp một cô giáo dạy lớp trẻ em đặc biệt và cưới cô ấy làm vợ. Nhưng mãi đến hai năm sau đó, tôi mới nhận ra dạy học chính là việc tôi thật sự muốn làm và cần phải làm. Thế là tôi đi học sư phạm, lấy thêm bằng thạc sĩ giáo dục và bắt đầu nghề giáo. Hiện tôi đang dạy cùng trường với vợ mình.

Lớp tôi chủ nhiệm là một tập thể các học sinh với đủ mọi nhu cầu, ước muốn khác nhau về cảm xúc, thể xác và trí tuệ. Dạy cho các em biết đọc, biết viết, biết phát biểu suy nghĩ của mình đối với tôi còn khó hơn cả việc thuyết phục một khách hàng khó tính. Nhưng tôi yêu sao những gương mặt tươi cười, phấn khởi của các em khi được tôi truyền đạt những điều mới mẻ của cuộc sống, nói được vài từ và viết được một câu hoàn chỉnh.

Tính đến nay, tôi đã trải qua 29 ca phẫu thuật với biết bao đau đớn, khổ cực. Nhưng tôi tin sự hiện hữu của mình trong cuộc sống này thật sự đã có ý nghĩa, cho tôi và cho cả những người khác. Ngày xưa, khi vừa mới lọt lòng, tôi không phải là một đứa bé khỏe mạnh, không phải là một người bình thường. Nhưng tôi vẫn sẵn lòng hòa mình vào thế giới, với sự giúp đỡ của những người xung quanh, nhất là người mẹ đáng kính của tôi. Tôi sẽ dạy lại cho các em học sinh đặc biệt của mình bài học mà mẹ tôi đã dạy, đó là: “Không bao giờ bỏ cuộc!”.

– Bích Thủy

Theo Perfectly Normal

 

 

“Hãy can đảm đối mặt với

thực tại, vì đó là cuộc sống –

một cuộc sống rất thật với tất

cả sự cô đọng giản dị của nó.”

Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường

Với Sparky, trường học là tất cả, chỉ có điều cậu không thể học tốt như những học sinh khác. Cậu đã thi hỏng môn Ngữ văn năm lớp tám. Cậu còn tiếp tục trượt môn Vật lý, thi hỏng môn Đại số và môn tiếng Anh hồi phổ thông trung học. Ở các môn thể thao, cậu cũng chẳng khá gì hơn. Mặc dù rất cố gắng, nhưng cậu vẫn để thua trong trận đấu gôn quan trọng của đội mình.

Suốt thời trẻ, Sparky rất vụng về. Cậu ngạc nhiên khi một người bạn cùng lớp chào cậu ngoài giờ học. Thực ra, những học sinh khác không ghét bỏ cậu và cũng không ai quan tâm đến thiếu sót của cậu như cậu vẫn nghĩ. Cậu cũng chẳng dám làm quen hay hẹn hò với một cô bạn gái nào. Sparky rất sợ bị chối từ.

Chính cậu và mọi người đều biết điều đó. Sparky luôn nghĩ rằng, nếu may mắn thì mọi việc sẽ tự nhiên tiến triển theo chiều hướng tốt hơn. Còn nếu không thì cậu cũng sẽ bằng lòng với những gì vốn đã quen thuộc.

Tuy nhiên, với Sparky, còn có một điều khác quan trọng hơn – đó là hội họa. Cậu rất tự hào về khả năng vẽ của mình. Dĩ nhiên là không ai khác thấy được điều đó. Năm cuối bậc trung học, cậu gửi một số tranh biếm họa đã vẽ từ trước cho một tạp chí nhưng bị họ từ chối. Mặc dù vậy, Sparky vẫn tự tin và cậu quyết tâm sẽ trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cậu viết một lá thư gửi đến hãng phim Walt Disney. Người ta yêu cầu cậu gửi một vài bức tranh vẽ theo chủ đề đã gợi ý. Sparky đã dành rất nhiều thời gian để vẽ, lòng tràn ngập hy vọng. Cuối cùng, hãng Disney cũng trả lời cho cậu. Một lần nữa cậu lại bị từ chối. Một thất bại nữa đối với con người luôn gặp thất bại này.

Thế là Sparky quyết định viết tiểu sử của chính mình lên những bức tranh. Cậu đã mô tả lại tuổi thơ của mình – một cậu bé luôn luôn thất bại. Chẳng bao lâu, nhân vật của bộ truyện tranh ấy đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới.

Sparky, cậu bé thiếu thành công tại trường học và có những tác phẩm luôn bị từ chối hết lần này đến lần khác chính là Charles Schultz – người sáng tạo ra Peanuts, một trong những truyện tranh hài dành cho thiếu nhi và cả người lớn nổi tiếng nhất trong lịch sử nước Mỹ.

– First News

 

 

“Khi một cánh cửa đóng lại thì

sẽ có một cánh cửa khác mở ra,

và những con người đích thực

vẫn luôn tiến về phía trước.”

Ngày mai bắt đầu từ hôm nay

Hãy chấp nhận những gì bạn phải chấp nhận và thay đổi những gì bạn thực sự muốn thay đổi.

Đến một lúc nào đó,

mỗi người đều nhận ra rằng

cuộc sống không phải lúc nào cũng luôn công bằng.

Hãy suy nghĩ trước khi hành động.

Một chút sơ sẩy hay nóng giận cũng có thể dẫn

đến những sai lầm to lớn và để lại nỗi đau đớn,

ân hận trong bạn đến suốt cả cuộc đời.

Hãy tìm kiếm những điều tích cực trong tất cả mọi sự việc.

Bất cứ điều gì cũng có mặt tốt đẹp và chính khi

bạn nhận ra điều đó, điểm sáng ấy sẽ dẫn bạn

vượt qua cả những thời khắc khó khăn nhất.

Hãy trân trọng những gì bạn đang có:

Sức khỏe, học vấn, những người thân, các cơ

hội đang đến, và cả những giá trị vật chất mà

bạn còn cho là chưa đủ với mình.

Hãy nỗ lực để có niềm vui, hãy sống chan hòa với mọi người.

Vì điều này sẽ để lại những ký ức thật đẹp

cho bạn và cho cả người khác đến mãi về sau.

Hãy học cách tha thứ cho nhau.

Bởi chính nỗi oán hận trong lòng sẽ giết chết

bạn, khiến bạn càng thêm đau khổ, chứ chẳng

làm hại gì kẻ đã gây ra nỗi đau khổ ấy.

Hãy học hỏi, hãy mở rộng suy nghĩ.

Để đón nhận những ý tưởng và kiến thức mới,

và đừng ngại ngùng gì khi thử khám phá

những điều mới lạ.

Vì, ngày mai luôn bắt đầu từ hôm nay!

– Thanh Giang

Theo Ten Suggestions For a Brighter Future

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button