Review

Trước ngày em đến

Nội dung

Cô biết từ trạm xe buýt đến nhà có bao nhiêu bước chân. Cô ý thức được rằng mình thích làm việc trong quán cà-phê Bánh Bơ, cũng như cô không còn yêu gã bạn trai Patrick nữa.

Điều Lou không thể nào ngờ tới chính là cô sắp bị mất việc và sắp sửa phải đối diện với một chuyện kinh hoàng.

Will Traynor thì thừa hiểu tai nạn mô-tô đã cướp đi mọi ước muốn sống của anh. Anh biết rằng mọi thứ trong cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì, cũng như niềm vui là một thứ gì đó ở đâu đâu ngoài tầm với. Anh còn biết được làm cách nào để đặt dấu chấm hết cho tất cả những điều này.

Tuy nhiên, điều Will không thể tưởng tượng nổi là Lou sắp sửa làm náo loạn cuộc đời anh. Cả hai đều không biết rằng họ sẽ làm thay đổi nhau.

Thể loạiSách văn học nước ngoài
Tác giảJojo Moyes
NXBTrẻ
Số trang599
Năm2015

Review

Ly Huong

Tôi như cuốn vào cảm giác của Clark, đau đớn đến nghẹt thở ” nó nhấn chìm tôi, cõi lòng và trí não tôi, nó đè nghiến tôi, và tôi không chịu nổi. Tôi thực sự nghi tôi không chịu nổi” Và chỉ câu” em nhớ anh” sau khi nhìn thấy will nằm ở đấy thật sự làm tôi vỡ oà. Tình yêu của họ không giống với tình yêu mà tôi bắt gặp trong các câu chuyện khác. Không chiếm hữu, không khát khao nhưng tôi có cảm giác nó mạnh mẽ trong từng tế bào cơ thể. Chỉ 6 tuần thôi nhưng hai người họ làm thay đổi cuộc đời nhau. Will hiểu và cảm nhận được khả năng của clark, và từ nỗi đau mất mát clark có cuộc đời tươi sáng đẹp đẽ hơn nếu không gặp Will, còn clark lại cho will cảm nhận được tình yêu, tình người, cơ hội được cười, được thoải mái. Trước khi clark đến , khi chưa có tai nạn Will là con người xuất chúng, tài năng. Và anh không chấp nhận con người hiện tại bị định hình trên chiếc xe lăn . Sẽ khó chấp nhận việc anh quyết định tự tử cho người thân, nhưng có lẽ là lựa chọn duy nhất mà anh có thể làm. Nếu như tôi ở địa vị ấy, hẳn tôi cũng muốn làm như vậy với cuộc đời mình. Thật sự truyện hay và nước mắt tôi chưa ngừng rơi!!

Tùng

Sau khi đọc xong tác phẩm,tôi đã hiểu ra rằng tình yêu nếu càng níu kéo càng dễ tan vỡ và làm mất giá trị bản thân .Còn nếu để tự nhiên,thì đó là một tình yêu rất đáng quý để chân trọng . Tác giả có văn phong viết truyện rất cuốn hút và hấp dẫn người đọc,nhiều tình tiết hay và lạ mắt.Cốt chuyện miêu tả chân thực với cuộc sống của những người đang yêu nhau,tìm hiểu nhau,muốn ở bên nhau mãi không rời xa.

”’Trước ngày em đến”” Anh là người ham chơi,không biết trời đất là gì,xã hội thay đổi như thế nào,ngoài đường có bao nhiêu cô gái đẹp đến tuổi cặp kê.

”’Trước ngày em đến”’ Em là một cô gái nhỏ bé,có tính cách con lít,rất khó chiều và dậy dỗ,em ương ngạnh,ghê gớm,bướng bỉnh,đanh đá và còn hay chơi phô nữa.

Và khi gặp em đã làm cho anh bao phen trao đảo trái tim,ngày đêm mất ngủ,nỗi nhớ dâng trào,với những nụ hôn ngọt nào đê mê đầu lưỡi.

Ji

Sau khi đọc xong mọi người sẽ hiểu thế nào là sự thật của tình yêu và cuộc sống. Cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên hoàn hảo hơn khi có tình yêu, nhưng nếu chỉ có duy nhất tình yêu thì cuộc sống đó không hề hoàn hảo được.

Lou, một cô gái sở hữu đủ mọi khó khăn trong cuộc sống, từ gia đình, công việc cho đến chuyện hẹn hò cùng bạn trai. Rồi sau đó Lou gặp Will – một người đàn ông 35 tuổi thành đạt trong sự nghiệp, một người đàn ông ưa thích du lịch và mạo hiểm, nhưng rồi lại bị số phận trêu đùa bởi một tai nạn ngoài ý muốn và phải dính liền với chiếc xe lăn cả đời. Toàn bộ câu chuyện là sự nỗ lực đan xen cùng tình cảm của Lou trong công cuộc làm thế nào để đem đến cuộc sống mới hạnh phúc cho Will trong vòng 3 tháng. Không hẳn bao trùm câu chuyện sẽ là sự đau buồn và tuyệt vọng mà đan xen vào đó còn là những chi tiết thú vị, hài hước của những cuộc nói chuyện hay những tình tiết xảy ra giữa Will và Lou và những sinh hoạt hàng ngày ấm cúng của gia đình.

Cuộc sống mỗi người không đơn giản chỉ toàn màu hồng hoặc một màu xám xịt u ám. Đôi lúc họ cảm thấy hạnh phúc khi họ được làm chính điều mà họ muốn, điều mà họ mong muốn. Khi bạn cảm thấy bế tắc vào cuộc sống, đó chỉ là bạn đã chọn nhầm đường mà thôi, hãy thay đổi rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Trích đoạn

“Đây là khu nhà phụ. Trước kia nó vốn là nhà kho, nhưng chúng tôi nhận thấy nó phù hợp với Will hơn nhà chính vì toàn bộ mặt bằng của nó nằm ở tầng trệt. Đây là phòng thừa để Nathan có thể ngủ lại nếu cần. Chúng tôi khá thường xuyên cần có người ở đây từ sáng sớm.”
 
Bà Traynor bước nhanh xuống hành lang, chỉ hết cánh cửa này sang cánh cửa khác, chẳng buồn ngoái nhìn, đôi giày cao gót của bà gõ lách cách trên sàn đá. Dường như bà kỳ vọng là tôi có thể theo kịp.
 
“Chìa khóa xe đây. Tôi đã để tên cô trên sổ bảo hiểm. Tôi tin những chi tiết cô cung cấp là đúng. Nathan có thể chỉ cô cách hoạt động của đường dẫn xe lăn lên ô-tô. Tất cả những gì cô phải làm là giúp Will vào đúng vị trí, phần còn lại là việc của chiếc xe. Nhưng mà… dạo này nó cũng chẳng thích đi đâu cho lắm.”
 
“Ngoài trời hơi lạnh,” tôi nói.
 
Bà Traynor có vẻ chẳng nghe thấy tôi nói gì.
 
“Cô có thể pha trà và cà-phê trong bếp để uống. Tôi để cả trong tủ ly. Phòng tắm đi lối này…”
 
Bà mở cánh cửa, tôi nhìn chăm chăm vào cái máy cẩu bọc nhựa và kim loại trắng chúc cần xuống chỗ tắm. Có một vùng ướt nước ở dưới vòi sen, bên cạnh đó là một chiếc xe lăn xếp gọn. Trong góc có một cái tủ, mặt kính cho thấy nó chứa hàng dãy hộp bọc giấy bạc xếp gọn gàng. Từ chỗ này, tôi không biết chúng là gì, nhưng tất cả tỏa ra mùi khử trùng thoang thoảng.
 
Bà Traynor đóng cửa lại, hơi quay mặt sang tôi. “Tôi cần phải nhắc lại, điều rất quan trọng là Will luôn có người ở bên cạnh. Người chăm sóc trước đã ra ngoài mấy tiếng để đi sửa xe, và khi cô ta vắng mặt Will đã… tự làm mình bị thương.” Bà nuốt khan, như thể vẫn còn đau lòng trước ký ức đó.
 
“Tôi sẽ không đi đâu cả.”
 
“Tất nhiên là cô sẽ cần… nghỉ ngơi giải tỏa. Tôi chỉ muốn làm rõ là cô không được để Will một mình trong những khoảng thời gian dài hơn mười tới mười lăm phút. Nếu có việc bất khả kháng thì phải gọi điện thoại nội bộ, nếu chồng tôi, Steven, ở nhà, hoặc gọi điện thoại di động cho tôi. Nếu cô cần nghỉ bữa nào, tôi phải được thông báo càng sớm càng tốt. Tìm người trông giúp không phải lúc nào cũng dễ.”
 
“Vâng.”
 
Bà Traynor mở tủ búp-phê ở sảnh. Bà nói giọng chẳng khác gì người ta đọc thuộc một bài phát biểu đã tập luyện kỹ càng.
 
Tôi thoáng tự hỏi đã bao nhiêu người chăm sóc từng làm việc ở đây trước tôi.

“Nếu Will bận, sẽ rất có ích nếu cô biết làm một số việc nhà cơ bản. Giặt khăn trải giường, hút bụi, đại loại thế. Dụng cụ lau dọn để phía dưới bồn rửa. Có lẽ nó sẽ không muốn cô ở bên cạnh cả ngày đâu. Cô và nó sẽ phải xác định mức độ hợp tác cho hai người.”
 
Bà Traynor nhìn quần áo của tôi, như thể lần đầu mới gặp. Tôi mặc một chiếc áo ghi-lê se sua, bố thường bảo cái áo này khiến tôi trông như một con đà điểu. Tôi cố mỉm cười. Có vẻ như phải nỗ lực nhiều lắm.
 
“Tất nhiên là tôi hy vọng hai người có thể… hòa hợp với nhau. Sẽ rất tốt nếu Will xem cô là bạn chứ không phải người giúp việc được trả công.”
 
“Đúng thế. Anh ấy… ưm… thích làm gì ạ?”
 
“Nó xem phim. Thỉnh thoảng lại nghe đài, hoặc nghe nhạc. Nó có một vật dụng kỹ thuật số. Nếu cô để thứ đó gần bàn tay nó, thường thường nó tự điều khiển được. Ngón tay nó có thể nhúc nhích được một chút, tuy nhiên nó khó cầm nắm.”
 
Tôi thấy mình phấn chấn hẳn lên. Nếu anh ta thích âm nhạc và phim ảnh, chắc chắn chúng tôi có thể tìm thấy chuyện gì đó chung phải không? Đột nhiên trước mắt tôi hiện ra hình ảnh tôi và người đàn ông này cùng nhau cười ngặt nghẽo khi xem một bộ phim hài Hollywood, tôi kéo máy hút bụi vòng vòng còn anh ta thì nghe nhạc. Có lẽ chuyện này sẽ ổn cả thôi. Có lẽ cuối cùng chúng tôi sẽ thành bạn. Trước đây tôi chưa bao giờ có bạn bị tàn tật – tôi chỉ biết một người bị điếc là David, bạn của Treen, nhưng còn phải tranh luận dài dài nếu có ai cho rằng bị điếc là tàn tật.
 
“Cô có hỏi gì không?”
 
“Không ạ.”
 
“Thế thì chúng ta đi giới thiệu cô thôi.” Bà liếc đồng hồ. “Chắc lúc này Nathan cũng mặc xong đồ cho Will rồi.”
 
Chúng tôi ngần ngừ ngoài cửa một lát rồi bà Traynor gõ cửa. “Con có đó không? Mẹ đưa cô Clark tới gặp con đây, Will.”
 
Chẳng có tiếng trả lời. “Will? Nathan?”
 
Một giọng nói đặc sệt ngữ âm New Zealand cất lên. “Cậu ấy xong xuôi rồi, bà T.”
 
Bà đẩy cửa mở. Phòng khách của khu nhà phụ rộng kinh khủng, có một bức tường hoàn toàn bằng kính nhìn ra khung cảnh bao la của vùng nông thôn. Một ngọn lửa củi cháy bập bùng trong góc, một chiếc sofa thấp màu be đối diện với cái ti-vi màn hình phẳng siêu lớn, chỗ ngồi trên ghế được phủ khăn len. Không khí gian phòng thật trang nhã và thanh bình – một không gian đậm chất Scandinavia.
 
Ở giữa phòng là một chiếc xe lăn màu đen, chỗ ngồi và lưng dựa bọc lông cừu. Một người đàn ông vạm vỡ khỏe mạnh mặc áo blu không cổ màu trắng đang cúi xuống, đặt chân của một thanh niên vào đúng bàn để chân trên xe lăn. Khi chúng tôi bước vào phòng, anh chàng trên xe lăn ngước nhìn lên từ dưới mái tóc rối tinh rối bù. Ánh mắt anh ta gặp ánh mắt tôi, dừng lại một thoáng, anh ta gừ lên một tiếng kinh hoàng. Rồi miệng anh ta cau lại, và anh ta hét lên một tiếng ghê sợ nữa.

Tôi thấy mẹ anh ta cứng đờ người.
 
“Will, thôi đi!”
 
Anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn bà. Một tiếng kêu thời tiền sử khác lại phát ra từ đâu đó cạnh lồng ngực của anh ta. Đó là một tiếng động rùng rợn, gai người. Tôi cố chống lại cơn rùng mình. Người đàn ông đang cau mặt, đầu anh ta nghiêng nghiêng rụt vào giữa hai vai khi anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng khuôn mặt vẹo vọ. Trông anh ta thật khủng khiếp, và có vẻ như đang giận dữ. Tôi nhận thấy ở chỗ tôi cầm túi xách, các khớp tay đã trắng bợt cả ra.
 
“Will! Làm ơn.” Có một thoáng kích động trong giọng nói của mẹ anh ta. “Làm ơn, đừng làm như thế.”
 
Ôi trời đất ơi, tôi thầm rên lên. Tôi không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Tôi nuốt khan khó nhọc. Người đàn ông vẫn nhìn tôi trân trân. Dường như anh ta đang chờ tôi hành động.
 
“Tôi… tôi là Lou.” Giọng tôi run bần bật, phá tan khoảng yên lặng. Trong một giây tôi băn khoăn không biết có nên đưa tay ra, rồi sực nhớ anh ta không thể bắt tay, nên thay vì vậy tôi khẽ vẫy tay. “Nói tắt của Lousia.”
 
Thế rồi trước sự kinh ngạc của tôi, gương mặt anh ta giãn ra, đầu thẳng thớm trên hai vai.
 
Will Traynor vẫn nhìn tôi không dứt, những nụ cười mờ nhạt nhất lướt qua mặt anh ta. “Xin chào cô Clark,” Anh ta nói. “Tôi nghe bảo cô là người trông chừng mới nhất của tôi.”
 
Nathan đã xong việc điều chỉnh bàn để chân. Ông vừa đứng dậy vừa lắc lắc đầu. “Cậu là anh chàng hư hỏng, cậu T. Hư lắm.” Ông cười tươi rói, chìa bàn tay to bản ra, tôi nắm lấy một cách yếu ớt. Ở Nathan toát ra một vẻ điềm tĩnh. “Tôi e là cô vừa thấy cái vẻ đặc sệt chất Christy Brown[2] của Will. Cô sẽ quen với cậu ấy thôi. Cậu ấy chỉ quát tháo thế thôi chứ tâm địa không có gì.”
 
[2] Christy Brown (1932-1981): nhà thơ, họa sĩ người Ireland. Ông bị rối loạn thần kinh bẩm sinh dẫn đến bị liệt hai tay và chân phải. Ông sử dụng chân trái để vẽ, đánh máy và viết sách.
 
Bà Traynor đang nắm chặt cây thánh giá ở cổ bằng những ngón tay trắng xanh gầy guộc. Bà kéo nó tới lui trên sợi dây chuyền mỏng tang, một thói quen khi căng thẳng. Gương mặt bà khắc khổ. “Tôi sẽ để mọi người lại bàn bạc công việc với nhau. Nếu cần giúp đỡ gì cô cứ gọi qua điện thoại nội bộ. Nathan sẽ nói qua cho cô về sinh hoạt hằng ngày của Will, và trang thiết bị của nó.”
 
“Con ở đây mà mẹ. Mẹ không cần phải nói thay con. Não con đâu có liệt. Chưa liệt.”

“Ừ, được rồi, nếu con định gây chuyện, Will, mẹ nghĩ tốt nhất cô Clark nên nói chuyện trực tiếp với Nathan.” Tôi để ý thấy bà không nhìn vào mắt anh ta khi nói. Ánh mắt bà nằm ở đâu đó. “Hôm nay tôi sẽ làm việc tại nhà. Thế nên tới giờ ăn trưa tôi sẽ ghé qua, cô Clark.”
 
“Được ạ,” giọng tôi thoát ra the thé.
 
Bà Traynor biến mất. Chúng tôi yên lặng lắng nghe tiếng bước chân rõ mồn một của bà xa dần xuống sảnh về phía nhà chính.
 
Rồi Nathan phá tan khoảng im lặng. “Cậu có phiền không nếu tôi đi chỉ cho cô Clark về thuốc thang của cậu, Will? Cậu muốn xem phim không? Hay nghe nhạc?”
 
“Radio 4 nhé, Nathan.”
 
“Hẳn rồi.”
 
Chúng tôi đi xuống bếp, “Bà T nói cô không có nhiều kinh nghiệm với người bị liệt lắm?”
 
“Vâng.”
 
“Được rồi. Hôm nay tôi sẽ để mọi chuyện đơn giản thôi. Có một tập tài liệu ở đây nói cho cô gần như mọi điều cô cần biết về sinh hoạt của Will, và tất cả các số khẩn cấp của cậu ấy. Tôi khuyên cô nên đọc nó, nếu cô có thời gian rảnh. Tôi nghĩ là cô sẽ có thôi.”
 
Nathan lấy chiếc chìa khóa ở thắt lưng ra mở một cái tủ đang khóa, trong đó chất đầy hộp và lọ nhựa nhỏ đựng thuốc. “Rồi. Đây chủ yếu là công việc của tôi, nhưng cô cần biết thứ nào ở đâu phòng khi khẩn cấp. Có thời gian biểu trên tường kia để cô biết lịch sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy. Nếu có đưa thêm bất cứ thứ gì cho cậu ấy thì cô phải đánh dấu vào đó…” ông chỉ “… nhưng tốt nhất là cô đừng làm gì mà bà T không bảo, ít nhất là trong giai đoạn này.”
 
“Tôi không biết là tôi sẽ phải để ý chuyện thuốc thang cơ đấy.”
 
“Không khó khăn gì đâu. Cậu ấy hầu như biết hết mình cần gì. Nhưng có lẽ cậu ấy cần giúp đỡ một chút để lấy thuốc xuống. Chúng tôi thường dùng cái cốc bê-se này đây. Hoặc cô có thể nghiền thuốc bằng bộ chày cối này rồi hòa tan vào một ly nước.”
 
Tôi cầm một chiếc nhãn lên. Tôi không chắc mình đã bao giờ nhìn thấy nhiều thuốc tới thế ở bên ngoài hiệu thuốc chưa.
 
“Thế này nhé. Cậu ấy có hai loại thuốc huyết áp, loại này là để hạ huyết áp khi đi ngủ, loại này là để tăng huyết áp khi thức dậy. Nhưng loại này cậu ấy cần khá thường xuyên để kiểm soát cơn co cơ – cô cần phải đưa cho cậu ấy một viên vào giữa buổi sáng, và một viên nữa vào giữa buổi chiều. Cậu ấy không thấy khó nuốt mấy viên đó quá đâu, vì chúng nhỏ mà lại được bọc đường. Những loại này dành cho chứng co thắt bàng quang, còn mấy loại đây là để điều trị trào ngược a-xit. Thỉnh thoảng cậu ấy cần chúng sau khi ăn nếu thấy không dễ chịu. Đây là thuốc kháng histamine cho cậu ấy vào buổi sáng, còn đây là mấy loại thuốc nhỏ mũi, nhưng tôi luôn làm mấy việc đó cuối cùng trước khi ra về, nên cô không phải lo lắng gì đâu. Cậu ấy có thể phải uống paracetamol nếu thấy đau, và cậu ấy cũng phải uống thuốc ngủ, nhưng những loại thuốc này khiến cậu ấy dễ cáu kỉnh hơn vào ban ngày nên chúng tôi cố hạn chế chúng.

“Những thứ này…” ông giơ một chai nữa lên “… là thuốc kháng sinh cậu ấy dùng hai tuần một lần khi thay ống thông tiểu. Nếu không đi đâu thì tôi sẽ làm việc này, nếu đi vắng thì tôi sẽ để lại hướng dẫn cụ thể. Thuốc này khá mạnh. Có hộp đựng găng tay cao su kia, nếu có khi nào đó cô cần rửa cho cậu ấy. Nếu đau thì cậu ấy kêu la, nhưng cậu ấy cũng thấy không tới nỗi nào, vì chúng ta có nệm hơi.”
 
Khi tôi đứng đó, ông thò tay vào túi lấy ra một chiếc chìa khóa nữa đưa cho tôi. “Đây là khóa dự phòng,” ông nói. “Không được đưa cho bất kỳ ai khác kể cả Will, được chứ? Bảo vệ nó như mạng sống nhé.”
 
“Quá nhiều thứ để nhớ.” Tôi nuốt khan.
 
“Mọi điều đã được ghi lại. Tất cả những gì cô cần nhớ hôm nay là các loại thuốc chống co giật của cậu ấy. Những loại kia kìa. Có số điện thoại của tôi đấy, cần gì cô cứ gọi. Khi không ở đây thì tôi nghiên cứu, nên tốt nhất là đừng gọi thường xuyên quá, nhưng chừng nào cô còn chưa tự tin thì cứ gọi thoải mái.”
 
Tôi nhìn chăm chú vào tập giấy tờ trước mặt tôi. “Phải làm sao nếu… anh ta cần đi tiểu?” Tôi nghĩ tới chiếc cần cẩu. “Tôi không chắc mình có thể, ông biết đấy, nhấc anh ta lên.” Tôi cố diễn vẻ mặt khác hẳn nỗi sợ hãi trong lòng.
 
Nathan lắc đầu. “Cô không cần phải làm mấy việc đó đâu. Ống thông tiểu sẽ làm. Tới giờ trưa tôi sẽ đến thay nó. Cô ở đây không phải để làm những việc liên quan tới thể chất.”
 
“Thế công việc của tôi ở đây là gì?”
 
Nathan nhìn chăm chăm xuống sàn nhà mãi rồi mới ngước nhìn tôi. “Cố làm cậu ấy vui lên một chút chăng? Cậu ấy… cậu ấy hơi cáu bẳn. Dễ hiểu thôi, vì… hoàn cảnh như thế. Nhưng cô sẽ phải chai mặt vào. Trò chọc quậy sáng nay là cách cậu ấy làm cô mất bình tĩnh đấy.”
 
“Có phải vì thế mà thù lao mới cao tới vậy?”
 
“Ồ phải. Không có bữa trưa nào là miễn phí đâu nhỉ?” Nathan vỗ lên vai tôi. Tôi thấy người mình nảy lên vì cái vỗ đó. “À, cậu ấy không sao đâu. Cô không phải đi rón ra rón rén bên cạnh cậu ấy.” Ông trù trừ một chút. “Tôi mến cậu ấy.”
 
Ông nói câu đó như thể ông là người duy nhất mến nổi anh ta.
 
Tôi theo ông trở lại phòng khách. Xe lăn của Will đã dịch chuyển tới cửa sổ, anh ta quay lưng lại chúng tôi, nhìn chăm chú ra ngoài trời, nghe gì đó trên đài.
 
“Tôi xong việc rồi Will. Cậu có muốn gì trước khi tôi đi không?”
 
“Không đâu. Cảm ơn Nathan.”
 
“Thế tôi sẽ để cậu lại với đôi tay giỏi giang của cô Clark nhé. Gặp lại vào giờ ăn trưa, anh bạn.”

List

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button