Review

Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Jonas Jonasson
NXB NXB Trẻ
Công ty phát hành NXB Trẻ
Số trang 516
Ngày tái bản 09-2013
Giá bánXem giá bán

Nội dung

Vào ngày sinh nhật lần thứ 100 của mình, cụ ông Allan Karlsson đột nhiên trèo qua của sổ ngôi nhà dưỡng lão – Nhà Già – và biến mất. Ở cái tuổi 100 hiếm ai đạt tới thì cụ có thể đi đâu được? Một cuộc truy tìm trên khắp nước Thụy Điển diễn ra từ phía những người có trách nhiệm chăm nom cụ cũng như chính quyền sở tại. Song song với cuộc truy tìm nhân đạo ấy, một cuộc truy tìm đuổi bắt khác gay cấn hơn, xảy đến từ một tên tội phạm, kẻ đã ngớ ngẩn hoặc đúng hơn, bất cẩn trao vali 50 triệu crown vào tay cụ già này. Nhưng một người đã sống qua một thế kỷ thì không dễ gì tóm cụ ta được.

Cuốn tiểu thuyết hồi tưởng lại cuộc đời phiêu lưu của Allan Karlsson, người đã đi khắp thế giới từ những năm trước Đại chiến thế giới thứ nhất đến cuộc Thế chiến thứ hai, từ nước Nga Xô Viết tới nước Mỹ siêu cường và nước Trung Quốc con rồng đang lên ở Viễn Đông. Cuốn tiểu thuyết với giọng điệu hóm hỉnh trào lộng, dẫn dắt người đọc chu du cùng Allan qua những tình huống giả tưởng làm bật lên cái nhìn tưng tửng về thế giới này.

Những xung đột văn hóa, ý thức hệ và những nét khác thường của các vùng đất xa xôi, càng chứng tỏ sự đa dạng của nhân loại trong thế giới có vẻ phẳng này. Cuốn tiểu thuyết Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất đã trở thành hiện tượng quốc gia ở Thụy Điển, đem lại cho người đọc một cái nhìn hài hước kín đáo của văn hóa Bắc Âu, nơi có truyền thống tôn quý văn học lâu đời.

[taq_review]

Review

Thu Hà

Với giọng văn hài hước một cách rất… tưng tửng và thông minh, Jonas Jonasson sẽ đưa bạn vào cuộc phiêu lưu đầy ngẫu hứng của “Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ”, cả ở hiện tại lẫn quá khứ. Và hãy tưởng tượng bạn đang nằm trong chiếc vali cùng với 50.000.000 crown mà cụ Allan trăm tuổi đã không-nghĩ-là-mình-sẽ-cuỗm của một trong số những thành viên Never Again, để bắt đầu hành trình và tự khám phá những gì mình cần khám phá.

“Ông trăm tuổi…” là một cuốn sách đáng để ngấu nghiến, không chỉ theo cách giải trí. Và nếu như bạn thích Lão-Trang, thì có lẽ bạn sẽ là fan của cụ Allan trăm tuổi này, bởi có lẽ, theo một nghĩa nào đó thì cụ cũng là một môn đồ của Lão-Trang vậy!

Lê Thị Bích Vân

Không thể ngờ được mục đích trèo ra cửa sổ của cụ lại như vậy, đọc mà ngạc nhiên lẫn rưng rưng.

Mới đầu đọc sẽ khá chán do một phần vì cách dịch, chắc mới bắt đầu chuyến phiêu lưu nên cứ từ từ :)) Khi đọc đến 1/3, mình bắt đầu nhìn cụ Allan bằng con mắt khác!

Điểm đặc biệt ở đây là tác giả tài tình đến nỗi viết chuyện hư cấu, người ta thừa biết đấy là hư cấu, nhưng cứ “Ồ ra thế”, không hề có tí cảm giác ảo hay hư cấu tí nào luôn, quá ư là tài năng.

Nếu ai biết nhiều về lịch sử, đọc sẽ càng thú vị, vì các nhân vật tai to mặt lớn trong lịch sử sẽ lần lượt xuất hiện (giống như diễn viên, ca sĩ lừng danh khắp TG bất ngờ xuất hiện trong show thực tế các bạn yêu thích vậy ý).

Đọc đến các phần kể về cuộc phiêu lưu hồi xưa của Allan mà lòng buồn buồn, chắc vì Allan đã già, cụ biết điều đó, lẫn cảm thấy tiếc nuối cho cụ.

Cụ đã dũng cảm, bôn ba, đương đầu với những nhân vật, sự kiện mà hiếm ai làm được. Nhưng khi về già, cụ lại cô đơn, thui thủi một mình trong căn nhà nhỏ cùng chú mèo Molotov của mình.

Nói vậy thôi chứ các bạn HÃY đọc dù chỉ một lần! Để rồi cười lăn lộn, rồi ảm đảm buồn rầu. Hãy theo chân cụ Allan để khám phá TG nhé!

Thanh Lam

Câu tiêu đề là 1 câu trong bài review về sách của cô giáo mình và mình thấy quá đúng nên làm thành tiêu đề của mình luôn.

Còn đây là review của mình:

Sau kì thi cuối kì 1 đầy thảm họa, mình đã quyết định đọc ÔTTTQCSVBM để kiếm tìm một ít muối cho cuộc đời và quả thật cuốn sách không những thỏa mãn mục đích của mình và còn vượt quá kỳ vọng.

Bắt đầu với ngày sinh nhật thứ 100 của cụ Allan và từ đó tác giả kể 2 câu chuyện song song. Câu chuyện thứ nhất là vụ chạy trốn khỏi Nhà Già của cụ và vụ tìm kiếm của Chánh Thanh Tra cùng Công tố viên. Câu chuyện thứ hai là cả cuộc đời 100 tuổi đã qua của cụ với cách kể theo từng giai đoạn.

Cụ Allan là một con người đặc biệt: đặc biệt từ hoàn cảnh xuất thân khi bố và mẹ cụ đều là những con người tưng tửng và có phần hơi điên điên (^^), vì vậy cũng không có gì khó hiểu tại sao con của họ – cụ Allan cũng có những tính cách như vậy chỉ có điều là tính cách ấy được phát triển lên một tầm cao mới, không đơn thuần ảnh hưởng đến cuộc sống của riêng cụ mà còn tình cờ ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình lịch sử thế giới thế kỉ 20.

Mình đặc biệt thích cách tác giả kể về các sự kiện chấn động thế giới một cách cũng tưng tửng như tính cách của cụ Allan, một cách châm biếm những nhà lãnh đạo lớn của thế giới từ nhà vua, Thủ tướng Thụy Điển, các đời tổng thống Mỹ, Winston Churchill, Mao Trạch Đông, Stalin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật,… Những sự kiện gắn với các nhà lãnh đạo cũng được tưng tửng hóa một cách không thể tưởng tượng được. Nhờ đó mà mình biết và nhớ được thêm những câu chuyện xung quanh họ.

Quay trở lại với câu chuyện trèo qua cửa sổ của cụ già trăm tuổi vào ngày sinh nhật thứ 100 của mình. Với một con người có thể nói là may mắn trải qua cuộc đời trăm tuổi của mình với những tình huống thoát chết ngoạn mục và không thể lường trước thì việc trốn thoát của cụ cùng đồng bọn cũng không quá khó hiểu với tính cách của cụ.

Cuốn sách rất phù hợp trong những ngày vô lo vô nghĩ, (nằm trong chăn ấm, cả ngày không phải để ý đến thời gian), ví dụ như sau một kì thi chẳng hạn. Tuy nhiên, nếu đọc liền mà không nghỉ một lúc lâu dễ dẫn đến đau đầu, điển hình là đoạn cụ Allan và các bạn tường thuật về quá trình phạm tội của mình, theo như cách nói của chính tác giả là “lảm nhảm vô nghĩa”.

Nói tí về tên địa danh, vì cụ Allan là người Thụy Điển nên có kha khá địa danh Thụy Điển xuất hiện, điều này có chút ảnh hưởng đến việc đọc của mình vì không thể đọc tên cũng như nhớ được chúng.

Và mình không thích giấy Phần Lan tí nào, đôi khi đọc phá lên cười không kiểm soát được lại làm rách 1 tí giấy một cách không thể chấp nhận được.

Có 4.5 sao mình sẽ chấm 4.5 cho nội dung và hình thức.

Nguyễn Thị Hạnh Dung

MÌnh không bao giờ có hứng nhận xét đâu nhưng…

Hãy mua tác phẩm này.

Nội dung của Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất được dựng lên bởi ngòi bút đầy kinh nghiệm của một nhà báo, do đó phản ánh rất rõ về những sự kiện chính trị trong lịch sử, hay cả những vấn đề trong chính trị xã hội hiện nay, nhưng được tô điểm bằng những chi tiết hết sức buồn cười.

Đôi khi, giọng điệu của tác giả JJ cực kỳ “tỉnh”, và dĩ nhiên, bạn phì cười khi mắt mở to. Có thể nói, đọc cuốn tiểu thuyết này đem lại cảm giác nhe bạn đang xem 1 chương trình giải trí của Tây phương.

Đặc biệt hơn, nếu bạn có vốn Tiếng Anh khá, bạn có thể bỏ qua 1 số rào cản trong bản dịch (khá sát câu chữ) và cười đã hơn khi hiểu được nghệ thuật chơi chữ của JJ.

Khi câu chuyện khép lại, có lẽ bạn bất giác sẽ mỉm cười (như mình) và muốn tặng cho sách 1 review 5***** ngay tắp lự.

Một điểm cộng nữa là cách sắp xếp các chương, sự kiện trong câu chuyện rất logic, càng làm cho tác phẩm thêm cuốn hút, khiến mình bỗng chốc mơ hồ tự hỏi liệu những chuyến phiêu lưu bá đạo của Allan Karlsson có thật chăng 😀

Lời khuyên của mình là khi đọc, bạn hãy cố gắng tập trung, vì số lượng sự kiện và nhân vật của truyện khá khủng đấy nhé (đến mức khiến ngài công tố viên Ranelid cảm thấy quá tải, đến mức nhức cả não, bủn rủn cả tay chân).

Khủng như thế nào? Ừ thì bạn hãy tự mình tìm hiểu với từng trang của Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất nha.

Nguyễn Tâm

Đây là tác phẩm văn học kết hợp hành động và phiêu lưu đầu tiên mà mình đọc, các tình huống quá chi tiết nhưng lại lí giải nó cực kì logic qua những sự việc được đang xen, lồng chéo vào nhau. Từ quá khứ đến hiện tại được khắc học chỉ qua một màu sắc, đó là tươi sáng và năng động của màu vàng ấm ấp. Làm sao mà một ông cụ (cụ allan) gần 100 trăm tuổi có thể thực hiện được chuyến phiêu lưu của đời mình và từ đó mở của cho cụ bước tiếp bằng cách phiêu lưu một lần nữa trên bán đảo ở philippinese (mặt dù khi đó cụ đã 102 tuổi)? Đó gần như là những tình tiết gần như là vô lí một cách có hợp pháp và chặt chẽ nhưng chúng khiến cho ta tin là có hợp lí!!! Thông qua đó, tác giả đã tái hiện lại một thời điểm trãi dài trog lịch sử (không cần học sử thế giới nhiều mà vẫn có thể nhớ dai)

Trích đoạn

Allan học hỏi ngày càng nhiều, trong khi chiến tranh ở châu Âu (và cuối cùng là thế giới) càng lan rộng. Ông không thực hành được những kiến thức mới của mình tí nào vì vẫn còn là một trợ lý (mặc dù được đánh giá cao), nhưng ít nhất ông đã có chúng trong đầu. Bây giờ không nói đến nitroglycerine và natri nitrat nữa – nó là cho dân nghiệp dư – mà về hydro và uranium và những thứ khác thường nhưng mà cực kỳ phức tạp khác.

Từ năm 1942 lệnh giới nghiêm cực kỳ nghiêm ngặt có hiệu lực tại Los Alamos. Nhóm được Tổng thống Roosevelt trao một nhiệm vụ bí mật, tạo ra một quả bom nổ một lần có thể cùng lúc phá hủy mười hay hai mươi cây cầu Tây Ban Nha nếu cần, Allan nghĩ. Các trợ lý vẫn còn cần thiết dù phải ở trong phòng kín mít, và Allan bây giờ được tin cẩn đến mức được phép biết những thông tin tối mật.

Ông phải thừa nhận rằng những người Mỹ này rất thạo nghề. Thay vì những gì Allan đã quen, bây giờ họ thử nghiệm phân chia các nguyên tử tí hon để sự bùng nổ trở nên khủng khiếp hơn bất kỳ thứ gì mà thế giới từng biết trước đó.

Và vào tháng Tư năm 1945, họ đã gần như hoàn thành. Các nhà nghiên cứu – và cả Allan – biết cách tạo ra một phản ứng hạt nhân, nhưng họ không biết làm thế nào để kiểm soát nó. Vấn đề thu hút Allan khi ông ngồi một mình trong thư viện vào buổi tối, cố gắng tìm ra một cái gì đó mà không ai yêu cầu ông phải làm. Viên trợ lý Thụy Điển đã không chịu lùi bước, và một buổi tối… chao ơi! Một buổi tối… ông đã tìm ra giải pháp!

Mùa xuân đó, mỗi tuần, hầu hết các nhân vật quan trọng trong quân đội đã ngồi hàng giờ họp với các chuyên gia vật lý hàng đầu thế giới, với Oppenheimer, đứng đầu các nhà khoa học và Allan rót cà phê cho họ.

Các nhà khoa học vò đầu, đòi Allan thêm cà phê. Các nhà quân sự gãi xước cằm, đòi Allan thêm cà phê. Tất cả đều tuyệt vọng tìm kiếm một giải pháp và đòi Allan thêm cà phê. Và cứ thế hết tuần này sang tuần khác. Allan đã ung dung có trong tay giải pháp cho vấn đề của nhóm từ lâu, nhưng ông nghĩ rằng mình không nên cầm đèn chạy trước ôtô, do đó, ông giữ những gì ông biết cho riêng mình.

Cho đến một lần, ông ngạc nhiên khi nghe chính mình nói:
– Xin lỗi, nhưng tại sao ngài không chia uranium thành hai phần bằng nhau?

Ông chỉ buột miệng trong khi đang rót cà phê vào cốc của Oppenheimer.
– Anh nói sao? Oppenheimer nghe những gì Allan vừa nói, bị sốc vì người bồi bàn dám mở miệng.
Allan không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục:
– Vâng, nếu ta chia uranium thành hai phần bằng nhau và đảm bảo rằng các phần này hợp lại với nhau đúng lúc, thì nó sẽ nổ tung khi ta muốn, chứ không phải nổ ở đây tại căn cứ này.
– Các phần bằng nhau? Oppenheimer hỏi. Lúc đó có rất nhiều thứ quay tít trong đầu ông, nhưng ông chỉ nói được có thế.
– Vâng, có lẽ ngài có lý về điểm đó, thưa giáo sư. Các phần không cần phải bằng nhau về kích thước, điều quan trọng là chúng đủ lớn khi chúng đến với nhau.
Trung úy Lewis, người đã bảo lãnh cho Allan làm trợ lý, nhìn như muốn giết tươi người Thụy Điển, nhưng một trong những nhà khoa học trên bàn đã phản ứng thay bằng cách nói to suy nghĩ của mình:
– Nhưng anh nghĩ chúng ta làm cách nào để đưa chúng lại với nhau? Và khi nào? Trong không khí ư?
– Chính xác, thưa giáo sư. Sai lầm ư, ở Vật lý học hay Hóa học? Dù sao thì làm  nó nổ tung không phải là vấn đề. Vấn đề là ta không thể kiểm soát vụ nổ thực tế. Với một khối lượng nguy hiểm chia thành hai thì có hai khối lượng không nguy hiểm, đúng không? Và ứng dụng ngược lại, từ hai khối lượng không nguy hiểm, ta có thể đạt được một khối lượng nguy hiểm.
– Thế làm thế nào để ta đưa chúng lại với nhau, Ông… tôi xin lỗi, nhưng ông là ai? Oppenheimer hỏi.
– Allan, Allan đáp.
– Và, ông Allan, ông nghĩ làm thế nào để chúng ta có thể đưa chúng lại với nhau? Oppenheimer tiếp tục.
– Với một lượng chất nổ thông thường, hàng ngày, Allan đáp. Cái đó tôi khá rành, nhưng tôi chắc chắn các vị có thể tự tính được.
Giáo sư Vật lý nói chung, và các nhà khoa học quân sự hàng đầu nói riêng, không phải là ngu ngốc. Trong một vài giây, Oppenheimer đã tính xong hàng mét các phương trình và đi đến kết luận rằng rất có khả năng là người phục vụ bàn đã đúng. Hãy tưởng tượng rằng một cái gì đó vô cùng phức tạp lại có một giải pháp đơn giản đến thế! Một lượng thuốc nổ thông thường hàng ngày ở đuôi của quả bom có thể được kích hoạt từ xa và đẩy một lượng uranium-235 không nguy hiểm về phía trước, để nhập với một lượng không nguy hiểm khác. Ngay lập tức nó sẽ trở thành nguy hiểm. Các nơtron sẽ bắt đầu di chuyển, các nguyên tử uranium sẽ bắt đầu phân chia. Các phản ứng dây chuyền sẽ diễn ra…
– Bùm! Oppenheimer reo lên.
– Chính xác, Allan nói. Tôi thấy rằng ngài đã tính ra, thưa giáo sư. Có vị nào muốn thêm cà phê không ạ?

Vào đúng lúc đó, cánh cửa căn phòng bí mật mở ra và Phó Tổng thống Truman bước vào trong chuyến viếng thăm hiếm hoi, không báo trước nhưng thỉnh thoảng vẫn lặp lại của mình.
– Cứ ngồi xuống đi, Phó Tổng Thống nói với những người đàn ông đang lập tức đứng nghiêm hết cả lên.
Để an toàn, ngay cả Allan cũng ngồi xuống một trong các ghế trống quanh bàn. Nếu một Phó Tổng Thống bảo bạn ngồi xuống thì là tốt nhất là cứ ngồi xuống, kiểu ở Mỹ nó thế, ông nghĩ.
Khi đó Phó Tổng Thống yêu cầu Oppenheimer báo cáo tình hình, vị giáo sư vội đứng bật dậy một lần nữa và trong lúc vội vàng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói hơn là ông Allan đang ngồi trong góc kia vừa giải quyết được vấn đề còn lại là làm thế nào để kiểm soát vụ nổ. Giải pháp của ông Allan chưa được chứng minh là đúng, nhưng Oppenheimer nói rằng, thay mặt cho tất cả những người hiện diện ở đây, ông tin chắc là vấn đề đã được giải quyết xong và trong thời hạn ba tháng, họ có thể có một vụ nổ thử nghiệm.
Phó Tổng thống nhìn quanh bàn và nhận được những cái gật đầu đồng ý. Trung úy Lewis dần dần bắt đầu thở lại. Cuối cùng, cặp mắt của Phó Tổng thống nhìn vào Allan.
– Tôi tin rằng, ông Allan, ông là người hùng ngày hôm nay. Tôi nghĩ mình cần ăn chút gì vào bụng trước tôi trở về Washington. Ông có vui lòng ăn cùng tôi không?
Allan nghĩ rõ ràng các nhà lãnh đạo thế giới có một đặc điểm chung là mời bạn ăn tối ngay nếu họ hài lòng với điều gì đó, nhưng ông không nói ra. Thay vào đó, ông cám ơn Phó Tổng thống về lời mời và họ cùng nhau rời khỏi phòng. Oppenheimer bị bỏ lại đứng cạnh cái bàn dài, trông nhẹ nhõm và đau khổ.

**
Phó Tổng thống Truman ra lệnh đóng cửa cả nhà hàng Mexico ưa thích của mình ở trung tâm Los Alamos, nên chỉ có Allan và Truman ở đây, ngoại trừ khoảng mười vệ sĩ rải rác ở các góc khác nhau.
Trưởng bộ phận an ninh lưu ý rằng ông Allan là không phải là người Mỹ và thậm chí chưa được kiểm tra xem có thích hợp để gặp riêng Phó Tổng thống không, nhưng Truman bác bỏ phản đối của viên sĩ quan an ninh với nhận xét rằng hôm nay ông Allan đã làm được nghĩa cử yêu nước lớn lao nhất mà người ta có thể tưởng tượng được.
Phó Tổng thống đang có tâm trạng tuyệt vời. Ngay sau khi ăn tối, thay vì đi tới Washington, ông ra lệnh cho Air Force 2 đến Georgia, nơi Tổng thống Roosevelt đang ở một nhà điều dưỡng để chữa bệnh bại liệt của mình. Tổng thống sẽ muốn trực tiếp nghe tin này, Harry Truman chắc chắn về điều đó.
– Tôi sẽ gọi món, vì vậy ông có thể chọn đồ uống, Harry Truman vui vẻ nói và chuyển menu rượu vang cho Allan.
Sau đó, Truman quay sang bồi bàn trưởng đang gập người nghe gọi đủ các món từ tacos, enchilada, tortilla ngô và rất nhiều thứ khác.
– Dạ thưa ngài uống gì ạ? Bồi bàn trưởng hỏi.

– Hai chai tequila, Allan đáp.
Harry Truman phá lên cười hỏi liệu Allan muốn chuốc rượu cho Phó Tổng thống lăn xuống gầm bàn hay sao.
Allan trả lời năm ngoái ông được dạy rằng người Mexico có thể làm cho vodka rất ‘wooomph’ như tiếng Thụy Điển gọi là ‘tinh khiết’, nhưng Phó Tổng thống có thể uống sữa nếu thấy phù hợp hơn.
– Không, quân tử nhất ngôn, Phó Tổng thống Truman nói và chỉ kiểm tra xem đã gọi cả chanh và muối chưa.
Ba tiếng sau, hai người đàn ông đã gọi nhau là Harry và Allan, cho thấy một hai chai tequila có thể làm được gì cho tình hữu nghị giữa các quốc gia. Tuy nhiên cũng phải mất một lúc cho vị Phó Tổng thống ngày càng say sưa hiểu được rằng Allan là tên đầu tiên của Allan và không có nghĩa gì khác. Allan đã đi xa đến chỗ mô tả các quan lớn địa phương đã bị nổ tan xác như thế nào và làm thế nào ông đã cứu mạng Tướng Franco. Về phần mình, Phó Tổng thống làm Allan thích thú bằng cách bắt chước những nỗ lực của Tổng thống Roosevelt để ra khỏi xe lăn.
Đang lúc cao hứng nhất, trưởng bộ phận an ninh kín đáo tiếp cận Phó Tổng thống.
– Xin phép cho tôi nói một lời, thưa ngài?
– Nói đi, Phó Tổng thống nói bằng giọng nhừa nhựa.
– Tốt hơn là nói chuyện riêng, thưa ngài.
– Tôi thề là tôi chết nếu cậu trông không giống Humphrey Bogart! Cậu đã nhìn thấy hắn ta chưa, Allan?
– Thưa ngài…, người phụ trách an ninh ngày càng rầy rà hơn, nói.
– Ờ, nhưng chuyện quái quỉ gì thế? Phó Tổng thống rít lên với anh ta.
– Thưa ngài, đó là về Tổng thống Roosevelt.
– Ờ, thế con dê già đó làm sao? Phó Tổng thống cười ha hả.
– Ông ấy đã chết, thưa ngài.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button