Review

Nhà giả kim

Thể loại Sách Văn Học – Tiểu Thuyết
Tác giả Paulo Coelho
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 228
Ngày xuất bản 10-2013
Giá bánXem giá bán

Cuốn sách chẳng hề nói về tình yêu, không trinh thám, không đau khổ, không lãng mạn.Chỉ là chuyện về một người chăn cừu lên đường đi tìm kho tàng ở Kim Tự Tháp. Tuy nhiên “Nhà giả kim” của tác giả Paulo Coelho không chỉ là hành trình đi tìm vận mệnh của chàng trai Santiago. Mà còn là hành trình tìm hiểu tiếng gọi của trái tim, tìm hiểu bản chất con người, tìm hiểu sự giao cảm của mọi thứ xung quanh ta. Trong “Nhà giả kim”, ta theo bước chân chàng trai chăn cừu Santiago “gặp gỡ” được vận mệnh của mình và thấu hiểu Ngôn ngữ Vũ trụ, Tâm linh Vũ trụ qua từng chặng đường anh đi. Trái tim anh cảm hóa được vạn vật xung quanh. Rồi ta lại ngẫm nghĩ về những bài học triết lí mà anh được học hỏi.

Cuốn sách này là một kho báu đồ sộ về triết lí phương Đông huyền bí, tình yêu, sự sâu sắc của cách sống. Đọc “Nhà giả kim” có thể bạn không tìm được thuật luyện vàng nhưng bạn sẽ luyện được trái tim mình thành vàng. Và đây là một cuốn sách không dễ thấu hiểu nếu chỉ đọc một lần !

Một số trích dẫn nổi bật:

“Bởi vì tôi không sống trong quá khứ lẫn tương lai. Tôi chỉ quan tấm đến hiện tại. Nếu bạn có thể luôn chú tâm vào hiện tại, bạn sẽ là một người hạnh phúc.”

Chẳng lý do gì cứ mãi chìm đắm trong quá khứ và để nó quyết định cuộc đời bạn, hay lạc lối và hoang mang trước tương lai. Nhưng ngay tại khoảnh khắc hiện tại, bạn đang đứng giữa một rừng cơ hội – cách bạn tham dự vào hiện tại sẽ dẫn dắt cuộc đời bạn sau này.

“Nếu một người không giống như những gì người đời mong đợi, người đời sẽ giận dữ. Dường như ai cũng thông thạo đường đời của người khác, nhưng lại chẳng nhìn ra con đường của chính mình.”

 Không khó để người khác tác động đến bạn, nhưng bạn sẽ đau khổ nếu cứ mãi sống cuộc đời của người khác. Chẳng có gì sai nếu nhận lời khuyên hay học hỏi lẫn nhau, nhưng hãy chắc chắn rằng nó phù hợp với khát khao và đam mê của mình.

“Hãy nói với trái tim bạn rằng nỗi sợ đau khổ có tồi tệ hơn việc phải chịu đựng chính đau khổ ấy. Và rằng không trái tim nào phải khổ đau đi tìm kiếm những giấc mơ, vì mỗi một giây của sự tìm kiếm chính là một giây của cuộc gặp gỡ cùng Thượng đế và sự vĩnh hằng.”

→ Theo đuổi đam mê mới đều cần phải bước vào lãnh địa xa lạ – nó thật đáng sợ. Nhưng mọi sự mạo hiểm đều có giá trị riêng. Trải nghiệm mà ta có được khi theo đuổi ước mơ mới chính là điều khiến nó trở nên đáng theo đuổi.

[taq_review]

Trích đoạn

Nhà luyện kim đan cầm lấy quyển sách mà một người trong đoàn lữ hành mang theo.

Quyển sách đã cũ và long gáy nhưng ông vẫn đọc được tên tác giả : Oscar Wilde. Mở ra đọc, ông thấy có một câu chuyện về hoa thủy tiên. Dĩ nhiên, ông không lạ gì truyền thuyết về chàng Narziss xinh trai, ngày ngày soi mặt trên hồ nước để tự chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Chàng say mê chính mình đến nỗi một ngày kia nghiêng quá đà, ngã xuống hồ và chết đuối. Thế là từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp, mang tên chàng Narziss nọ. Nhưng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện như thế mà kể rằng sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rừng hiện ra, thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt.

“Vì sao em khóc ?” – các nàng tiên hỏi.

“Vì em thương tiếc chàng Narziss”, hồ nước đáp.

“Phải rồi. Các chị chẳng ngạc nhiên tí nào. Và tuy tất cả chúng ta đều theo đuổi chàng nhưng chỉ mình em được chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt vời ấy”.

“Chàng xinh trai đến thế ư ?”, hồ nước ngơ ngác hỏi.

“Còn ai biết điều này rõ hơn là em chứ ?” – các nàng tiên ngạc nhiên – “ngày nào mà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ”.

Nghe thế, hồ nước im lăng hồi lâu rồi mới đáp : “Đúng là em khóc chàng Narziss, nhưng em chưa bao giờ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế. Em khóc chàng vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồ thì em mới thấy được sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”.

“Quả là một câu chuyện tuyệt vời”, nhà luyện kim đan nói.

 

***

Khi cậu chăn cừu Santiago xua được đàn cừu về đến ngôi nhà thờ cổ và hoang phế thì trời đã sẩm tối. Ngôi nhà thờ này đã bị sập mái từ khá lâu rồi và nơi xưa kia là phòng thay áo lễ nay sừng sững một cây dâu tằm to tướng. Cậu quyết định ngủ qua đêm tại đấy. Thế là cậu lùa lũ cừu qua khung cửa đã hư hại rồi chắn lại bằng vài thanh gỗ để đêm đến lũ vật khỏi chui ra. Tuy vùng này không có chó sói nhưng đã có đêm một con cừu chui ra ngoài khiến hôm sau cậu mất cả ngày đi tìm. Rồi cậu trải áo khoác trên nền đất, ngả lưng à dùng quyển sách đang dọc dở làm gối. Trước khi ngủ, cậu tự nhủ sau này phải tìm những sách dày hơn để vừa có thể đọc được lâu, vừa có thể dùng làm gối tốt hơn. Khi cậu thức giấc thì trời còn tối mịt. Nhìn lên trời cao, cậu thấy sao lấp lánh giữa những xà ngang. “Mình còn muốn ngủ tiếp mà”, cậu thầm nghĩ. Cậu lại vừa mơ giấc mơ y hệt cách đây một tuần và lần này cũng thức giấc giữa cơn mơ. Cậu ngồi dậy, uống một hớp vang rồi dùng loại gậy của người chăn cừu đánh thức từng con một. Càng ngày cậu càng có cảm tưởng là lũ vật cùng thức dậy một lượt với mình như thể có một sự hòa điệu thần bí giữa đời cậu và những con vật từ hai năm nay đi theo cậu, nay đây mai đó, tìm thức ăn và nước uống. “Chúng đã quá quen với mình nên biết luôn cả giờ giấc của mình”, cậu nghĩ. Nhưng sau một lúc suy ngẫm cậu lại thấy có thể ngược lại lắm, rằng cậu đã quen với giờ giấc của bầy cừu. Một vài con chưa chịu dậy ngay. Cậu lấy gậy đánh thức, gọi tên từng con một. Cậu luôn luôn có cảm tưởng lũ cừu hiểu biết những gì mình nói. Cho nên đôi lúc cậu đọc cho chúng nghe vài đoạn trong những quyển sách mà cậu đặc biệt thích, hoặc cậu triết lí về cuộc sống đơn độc và niềm vui của người chăn cừu, hay là bình phẩm về những tin mới biết được nơi những thành phố câu thường đi qua. Nhưng từ hai ngày nay cậu hầu như chỉ nói về một đề tài : cô con gái của một nhà buôn ở cái thành phố nhỏ mà bốn ngày nữa cậu và lũ cừu sẽ đến. Năm ngoái là lần đầu tiên cậu đến nhà người lái buôn này, chủ một cửa hàng vải vóc. Ông ta đói phải xén lông cừu ngay trước cửa hàng để khỏi bị lọc lừa.

Lần đó một người quen đã giới thiệu với cậu cửa hàng này và giờ đây cậu lại dẫn bầy cừu đến đó.

“Tôi muốn bán lông cừu”, lần đó cậu đã nói với ông nhà buôn kia như thế. Cửa tiệm đang đầy khách hàng nên ông ta yêu cầu chàng chăn cừu đợi đến xế trưa. Thế là cậu ngồi ngay xuống lề đường trước cửa hiệu, lôi trong bị ra một quyển sách. “Mình không biết là chăn cừu mà cũng đọc được sách đấy”, một giọng con gái cất lên ngay cạnh cậu. Đúng là một cô gái đất Andalusia (Andalusia : vùng phía nam Tây Ban Nha, sát Đại Tây Dương và Địa Trung Hải), với mái tóc đen dài và đôi mắt phảng phất nét người Mauren (Người Mauren (tiếng Anh : Moor) : một sắc dân du mục ở Bắc Phi, đã đô hộ Tây Ban Nha từ thế kỉ VIII đến thế kỉ XV) xâm lược xưa kia. “Bởi vì giống cừu còn dạy tôi biết được nhiều điều hơn là sách vở”, cậu đáp. Hai người trò chuyện tíu tít suốt hơn hai tiếng. Cô gái cho biết mình là con người chủ tiệm kia và kể về cuộc sống đơn điệu, ngày nào như ngày nấy ở đó. Về phần mình, cậu chăn cừu kể về phong cảnh vùng Andalusia và về những tin mới lạ ở những nơi cậu đã đi qua. Cậu lấy làm vui sướng vì có người lắng nghe chuyện mình. “Anh học đọc sách như thế nào ?”, cô muốn biết. “Trong trường học, như mọi người khác”, cậu đáp. “Nhưng nếu anh đọc sách được thì sao anh chỉ thành một người chăn cừu bình thường thôi ?”. Cậu bối rối vì tin chắc rằng cô sẽ không hiểu nổi cậu. Để tránh né trả lời, cậu tiếp tục kể về hành trình của mình và đôi mắt nhỏ phảng phất mắt người Mauren của cô gái khi tròn xoe, lúc nheo lại vì kinh ngạc. Thời gian trôi qua, còn cậu thầm ước ngày hôm ấy đừng bao giờ chấm dứt, hoặc là bố cô cứ tiếp tục để cậu chờ thêm ba ngày nữa. Cậu thấy một cảm giác khác lạ chưa từng biết đến : đó là mơ ước được sống ổn định một nơi. Có cô gái này bên cạnh thì chẳng còn ngày nào là nhàm chán nữa. Nhưng rồi ông nhà buôn đến, bảo xén cho lông bốn con cừu, trả tiền ngay rồi bảo cậu sang năm trở lại.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button