Ngày Mai
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Guillaume Musso |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 446 |
Ngày xuất bản | 03-2014 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Emma tìm kiếm trong vô vọng người đàn ông của đời mình. Matthew vừa mất vợ sau một tại nạn khủng khiếp. Cả hai thấy như cơ hội một lần nữa lại mở ra với mình khi tình cờ gặp nhau trên mạng. Họ hẹn nhau tại một nhà hàng. Vào cùng một ngày, cùng một giờ, họ cùng đẩy cửa bước vào cùng một nhà hàng, bước tới cùng một bàn nhưng … lại không gặp nhau. Một trò đùa? Hay một màn lừa đảo? Đây không đơn giản là một cuộc hẹn bị lỡ. Giữa họ là thời gian ngăn cách: cô ở quá khứ còn anh thuộc tương lai. Trong cuộc rượt đuổi giành giật với thời gian, Emma không biết rằng cô sẽ khám phá ra bí mật khủng khiếp vốn vẫn núp sau lá bài tình yêu.
[taq_review]
Trích dẫn
Tim cô nện thình thịch trong lồng ngực. Giờ thì gã đàn ông này khiến cô hoảng thực sự. Toàn thân co rúm, tứ chi tê dại, cô khó nhọc rời khỏi ghế và tiến lại gần để vừa theo dõi phần cuối trận đấu vừa âm thầm cầu nguyện cho lời dự đoán của Matthew không thành sự thực.
“Chúng ta đang ở năm phút cuối cùng của trận đấu. New York vẫn đang dẫn với tỷ số 104 – 101.”
Cô theo dõi những phút cuối của trận đấu trong tâm trạng e sợ. Để xua tan nỗi âu lo, cô cố gắng hít thở sâu. Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là kết thúc trận đấu và New York vẫn đang dẫn trước.
Một phút ba mươi giây.
Một cú đưa bóng vào rổ của đội Celtic dẫn đến tỷ số đều 113, rồi một loạt hai cú đưa bóng vào lưới giúp mỗi bên tăng thêm ba điểm nữa và cân bằng lại tỷ số 116 – 116.
Emma cắn chặt môi. Chỉ còn vỏn vẹn mười giây nữa là kết thúc trận đấu thì Paul Pierce, một cầu thủ của đội Boston, đã khéo léo xuyên thủng hàng phòng ngự rồi lừa đối phương bằng một cú stepback trước khi bóng lên lưới… và ghi thêm hai điểm.
“Boston vừa ghi thêm hai điểm và vươn lên dẫn trước! 118 – 116! Vận may đã rời bỏ đội Knick rồi!”
Trong khi cầu thủ đang ăn mừng chiến công của mình, nhà thi đấu bắt đầu ồ lên thất vọng. Emma kinh hãi nhìn đồng hồ bấm giờ.
Đồng hồ chỉ “00.4”. Chỉ còn bốn phần mười giây nữa. Thua rồi.
Không! Bởi ngay khi trận đấu tiếp diễn, một cầu thủ đội Knick đã mưu toan làm điều không thể: một cú nhồi bóng trực tiếp cách khung rổ tám mét. Trái bóng đi theo một quỹ đạo kỳ diệu rồi nằm gọn trong rổ.
“Một cú nhồi bóng khiến người ta kinh ngạc! bình luận viên hét vang. Không còn nghi ngờ gì nữa, Stoudemire đã ghi bàn thắng quan trọng nhất trong toàn bộ sự nghiệp cầu thủ của mình! New York giành phần thắng trong trận đấu này! 118 – 119!”
Emma mừng rỡ cũng toàn thể các đồng nghiệp, nhưng không cùng một nguyên do. Mọi thứ trong cô bất chợt dãn ra. Matthew đã nhầm! Anh ta không sống trong thời tương lai! Anh ta không thể dự đoán kết quả của trận đấu! Cô không điên!
Trên màn hình, không khí bên trong nhà thi đấu Madison Square Garden đã trở nên hừng hực. Các cầu thủ của đội bóng New York bắt đầu diễu một vòng quanh nhà thi đấu. Khán giả đồng loạt đứng dậy và hô vang mừng chiến thắng… cho đến khi trọng tài yêu cầu xem lại cú ghi bàn trên băng ghi hình và những hình ảnh đã cho thấy điều mà nãy giờ không một ai nhìn thấy: quả bóng đã rời khỏi tay cầu thủ vài phần trăm giây sau khi tiếng chuông báo mãn cuộc vang lên!
“Đúng là khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng! Vậy là khép lại một trận đấu có cường độ không tưởng trong tâm trạng chờ đợi hồi hộp không kém gì các bộ phim của Hitchcook, Boston đã hạ gục đội Knick với tỷ số chung cuộc 118 – 116, đồng thời chấm dứt chuỗi liên tiếp tám trận thất bại của đội bóng New York!”
Cảm thấy nôn nao choáng váng, Emma lánh vào toa lét chung cho cả tầng.
Mình điên mất rồi!
Cô khiếp sợ, không thể giao đấu với con quỷ đang tàn phá lý trí của cô từ bên trong. Làm cách nào mới có thể lý giải được cơn hỗn loạn này? Đây không thể là một lời khoác lác: trận đấu đang được truyền hình trực tiếp và không thể gian lận một cuộc chơi khốc liệt như thế. May mắn ư? Có lẽ Matthew đã hú họa phát ra kết quả này. Trong thoáng chốc, cô bám lấy ý nghĩ này.
Khỉ thật!
Người ta không thể liên lạc với một gã đến từ tương lai được. Chuyện này đơn giản là KHÔNG THỂ!
Emma soi mình trong gương. Mascara của cô đã bị lem, sắc mặt cô vàng ệch trông như xác chết. Cô vốc chút nước lau sạch vết lem, cùng lúc cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ cho đỡ rối bời. Bấy giờ một chi tiết từng khiến cô bối rối chợt xuất hiện. Tại sao trong bức mail đầu tiên cô nhận được, Matthew lại viết: “Tôi là người chủ mới của chiếc MacBook của cô?” Điều đó có nghĩa là sao nhỉ? Là trong tương lai cô đã bán chiếc laptop của mình ư? Và gã đàn ông kia đã mua lại món đồ cũ ấy, rồi do một dạng khe nứt thời gian, lúc này họ có thể liên lạc với nhau qua mail trong khi mỗi người đang sống trên một dòng thời gian khác biệt? Nghe chẳng hợp lý chút nào.
Thở dốc như thể vừa chạy nước rút một trăm mét, cô dựa vào tường và bỗng nhận ra bản tính dễ bị tổn thương và nỗi cô đơn nơi bản thân mình. Cô chẳng có ai để xin lời khuyên hoặc để tìm sự an ủi nguôi khuây. Không có gia đình thực sự để tâm sự, ngoại trừ một ông anh trai luôn giữ thái độ cứng nhắc và khinh khỉnh. Không có bạn bè thực sự. Không có người yêu. Ngay cả nữ bác sĩ tâm lý mà cô đã trả cho một đống tiền cũng bỏ đi mất.
Tuy thế, một cái tên không lấy gì làm chắc chắn vẫn lóe lên trong tâm trí cô: Romuald Leblanc.
Nếu có ai đó giúp được cô trong vụ việc liên quan đến máy tính này, thì chỉ có thể là cậu nhóc thiên tài tin học đó!
Tinh thần bỗng phấn chấn hẳn lên, cô ra khỏi toa lét rồi đi thang máy lên tận tầng có văn phòng bộ phận Truyền thông. Có ai đó đang ngồi trực, nhưng vào ngày thứ Bảy này, bộ phận hoạt động cầm chừng và cậu nhóc thực tập sinh đó không làm việc trong dịp cuối tuần. Nằn nì một hồi, cô đã có được số điện thoại di động của cậu nhóc người Pháp, liền gọi cho cậu ngay. Sau hai hồi chuông, cậu thiếu niên trả lời bằng một giọng không lấy gì làm tự tin:
– Alô?
– Tôi có việc này cần cậu giúp đấy, Mắt Kính. Cậu đang ở đâu? Vẫn ngồi trước màn hình mà ngắm mấy đứa con gái mặc quần lọt khe hả?
Những lữ khách của thời gian
Tương lai, bóng ma với đôi tay trống rỗng,
hứa hẹn mọi thứ và chẳng có gì.
Victor HUGO
New York, 2010
Quận Meatpacking
15 phút sau
Cái lạnh thấu xương khiến những bờ kè của sông Hudson đông cứng.
Emma sập cửa xe taxi. Một luồng gió lạnh băng chụp lấy cô ngay khi cô xuống khỏi xe. Lạnh cóng người, cô thọc sâu tay vào túi áo măng tô. Vào buổi chiều tối, khu phố cổ của những lò mổ chìm trong màn sương mù dày đặc. Cô thắt lại khăn quàng cho chặt rồi vượt qua vòm cầu thép dẫn tới Đê 54, bến tàu lịch sử của những chuyến tàu chở khách vượt Đại Tây Dương. Nơi cậu nhóc Romuald đã hẹn gặp cô.
Một tiếng động cơ khiến cô ngẩng đầu nhìn lên và cô phát hiện một phi đội thực sự gồm khoảng hai chục chiếc trực thăng cỡ nhỏ và máy bay điều khiển từ xa đang lượn vòng trên nền trời lất phất tuyết rơi. Đứng rải rác dọc theo con đê chắn sóng, một nhóm đàn ông thuộc đủ mọi lứa tuổi đang tranh tài khéo để điều khiển món đồ chơi.
Cô dõi mắt tìm Romuald rồi mất một lúc mới nhận ra cậu nhóc. Cậu thiếu niên mặc chiếc áo phao liền mũ dày sụ và đội chiếc mũ len trượt tuyết che kín hai tai, kéo sụp xuống tận lông mày. Cậu ta đang cố điều khiển cho máy bay của mình cất cánh nhưng chiếc trực thăng bốn cánh quạt đó vẫn đang nằm lì trên mặt đất vẻ tuyệt vọng.
– Chào đầu đất, cô mở lời trong lúc tiến lại gần cậu ta từ phía đằng sau.
Cậu ta giật mình rồi chỉnh lại kính.
– Xin chào, chị Lovenstain.
– Chúng ta đang ở đâu thế này? Một cuộc họp mặt giữa những anh chàng vô danh đam mê tin học kiêm tay chơi nghiệp dư môn chế tạo máy bay điều khiển từ xa hả?
– Đây là máy bay do thám không người lái, cậu thiếu niên giải thích.
– Cậu bảo sao?
– Những cỗ máy nhỏ xinh này: chính là máy bay do thám không người lái dân sự.
Emma mê mẩn dõi theo một trong những chiếc trực thăng bốn cánh quạt tí hon đang bay cao tít chẳng khác nào những cánh diều của tuổi thơ cô, trước khi tăng tốc rồi sà xuống mặt đê. Cô nhận thấy đám máy bay điều khiển từ xa này trông chẳng chiếc nào giống chiếc nào: máy bay chở khách, trực thăng bốn hoặc sáu cánh quạt, những chiếc có dạng đĩa bay… Những vật thể bay không xác định chế tạo thủ công được tập hợp lại bởi cộng đồng những người ham thích chế tạo và những người đam mê thú chơi máy bay mô hình. Cô hình dung ra những con người này trong xưởng của họ: những chuyên viên tin học, những người hâm mộ môn rô bốt học, được giao phó nhiệm vụ gắn những bộ phận điện tử và những mảnh rời rạc vào với nhau để tùy chỉnh cỗ máy của họ trước khi đem ra thử nghiệm trước cả nhóm bạn.
Những cậu nhóc thực thụ.
Cô đi từ nhóm này sang nhóm khác và nhận ra rằng phần lớn những người điều khiển máy bay đều mắc nối thiết bị bay của họ với chiếc smartphone để có thể dùng chính điện thoại cá nhân như một chiếc điều khiển. Một vài người thậm chí còn gắn thêm camera siêu nhẹ vào thiết bị bay để có thể quay phim và gửi những hình ảnh quay được thẳng tới màn hình điện thoại.
Cô quay lại chỗ Romuald vẫn đang vật lộn với chiếc máy bay bốn cánh quạt của mình. Không ai chịu giúp đỡ cậu nhóc. Không một tâm hồn khoan hậu nào giữa “cộng đồng” này ra tay hỗ trợ cậu. Trong lúc quan sát Romuald, cô thấy tội cho cậu. Cô đoán cậu thui thủi, thông minh, hơi lạc lõng.
Hệt như mình…
– Tại sao thiết bị của cậu lại không bay được thế?
– Tôi không rõ, cậu nhóc đáp vẻ lo lắng. Gió mạnh quá. Tôi đã điều chỉnh không được chuẩn, tôi…
– Không sao đâu mà.
– Có sao chứ! Cậu ta đáp rồi cụp mắt xuống.
Emma cảm thấy rõ ràng cậu ta không quen bị hỏi cắc cớ về những kiến thức cá nhân trong lĩnh vực cơ khí hay tin học. Cô liền đổi chủ đề.
– Những thứ này ít ra cũng hợp pháp chứ? Cô hỏi, giọng ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng.
– Đám máy bay này á? Không lấy gì chắc chắn đâu, cậu ta vừa đáp vừa sịt mũi. Có vài nguyên tắc cần tôn trọng: không bay trên khu vực có người, giữ thiết bị bay trong tầm nhìn, không bay cao quá một trăm mét…