Làm Dâu Cõi Chết
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Yangsze Choo |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | IPM |
Số trang | 392 |
Ngày xuất bản | 08-2016 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Vào một năm cuối thế kỷ 19, giữa đêm mùa hè Mã Lai nóng nôi với những con thiêu thân lượn bời bời quanh ngọn đèn dầu lạc, một người cha đang nằm chiếc chõng rách nát đã bảo con gái rằng. Có một nhà giàu Hoa kiều cầu hôn, hỏi cưới cô về cho người con trai vừa chết của họ.
Sau đó chính hồn ma cũng tự bắt tay vào công cuộc chinh phục. Đêm khuya y nhập mộng cô và hứa hẹn:
Em sẽ có một hôn lễ trong mơ của các thiếu nữ. Sính lễ đầy đủ, đồ trang sức lộng lẫy, thậm chí cả mấn đội đầu bằng lông chim bói cá. Nhà ta sẽ đưa kiệu và dàn nhạc tới cho em.
Chỉ có điều…
Rượu giao bôi, em sẽ uống với bài vị thay vì ta.
Làm lễ cùng em cũng không phải ta, mà là một con gà trống.
Làm dâu cõi chết là cuộc chạy đuổi giữa ma quỷ và người sống, giữa cõi âm và trần gian. Nếu thoát, cô gái sẽ được hưởng đời yên ổn, với tình yêu cô hằng ấp ủ. Nếu không thoát, cô sẽ đứng vào vị trí cô dâu trước bàn thờ cưới ma, và sống một cuộc đời bệnh hoạn với linh hồn đến hút dương khí hằng đêm.
Câu chuyện này cũng điểm xuyết một vài nét về Malaysia gần mà xa, quen mà lạ cuối thế kỷ 19, từ những món ăn đặc sắc, trang phục độc đáo đến tình trạng loay hoay tăm tối của một đất nước đang oằn mình vươn lên dưới ách cai trị của phương Tây.
Giải thưởng:
– Đề cử giải Carnegie Medal của mục Book of the Week trên trang Oprah.com
– Xuất hiện trên Indie Next List pick – danh sách các cuốn sách hay do hiệp hội các nhà bán sách tại Hoa Kỳ giới thiệu
– Có mặt trong tuyển tập những cuốn sách hay nhất của các tác giả mới xuất sắc trong quý III năm 2013 do trang Barnes & Noble bình chọn
– Đề cử giải thưởng cuốn sách hay nhất của thể loại Fantasy trên Goodreads
– Nằm trong danh sách những cuốn Beach Read hay nhất của tạp trí Glamour Magazine năm 2013
– Được giới thiệu trên Good Housekeeping Magazine, The Bookseller Editor và Library Journal Barbara
Nhận định
“Phong cách viết rõ ràng và quyến rũ của Choo đã vẽ nên một hiện thực khác, cũng đủ hỉ nộ ái ố không khác gì cõi trần….” – Publishers Weekly
“Làm dâu cõi chết bắt đầu như một cuốn tiểu thuyết lịch sử, nhưng lại là sự hòa trộn đầy hấp dẫn giữa các yếu tố giả tưởng, trinh thám và kinh dị. Nhưng điều khiến câu chuyện này trở nên lay động lòng người lại đến từ những nét đẹp văn hóa truyền thống của người dân gốc Hoa tại Malaya và những câu chuyện tình yêu mang trong mình đầy khao khát ước vọng, khiến độc giả không khỏi thở dài mơ mộng mỗi khi lật từng trang sách.” – Oprah.com’s Book of the Week
“Đối với cả những người khao khát muốn khám phá thế giới ma quái và cả những kẻ rung động trái tim yêu đương, câu chuyện này đều thỏa mãn tất thảy. Chuyến hành trình của Li Lan, để khám phá thế giới bên kia, và để khám phá chính cõi lòng mình khiến chúng ta không thể phủ nhận Choo quả là một tác giả đa tài.” – USA Today
” Cuốn tiểu thuyết đầu tay hấp dẫn của Choo, giàu văn hóa truyền thống Trung Hoa, mang tính siêu thực và kịch tích… khiến người đọc say đắm và trầm trồ. Một cuốn tiểu thuyết ám ảnh.” – Booklist
[taq_review]
Trích dẫn
Một buổi tối, cha ướm hỏi liệu tôi có muốn làm cô dâu ma không. Ướm hỏi có lẽ không phải là từ chính xác để dùng trong trường hợp này. Lúc ấy chúng tôi đang ở trong thư phòng của ông.
Tôi lật từng trang báo, cha nằm trên chiếc chõng tre. Đó là một ngày oi bức. Ngọn đèn dầu leo lét, những con ngài lượn từng vòng biếng nhác giữa không gian ẩm ướt.
” Cha vừa nói gì cơ ạ ”
Cha đang hút thuốc phiện. Mới là tẩu đầu, nên tôi đồ rằng ông vẫn còn khá tỉnh táo. Cha là một nhà nho, có đôi mắt buồn và làn da rỗ sần sùi như vỏ cam sành. Gia đình tôi từng khá giàu có, nhưng vài năm gần đây, cơ ngơi lụn bại dần đến độ giờ chỉ còn ngấp nghé ở tầng lớp trung lưu.
” Cô dâu ma, Li Lan ạ ”
Tôi nín thở lật trang báo. Chẳng thể biết được khi nào cha nói đùa, khi nào nói thật, đôi khi tôi nghĩ, ngay cả ông cũng không biết chính xác. Cha thường coi nhẹ những vấn đề nghiêm trọng, ví như thu nhập ngày càng ít ỏi của gia đình. Ông bảo rằng thời tiết nóng nực thế này thì mặc áo sờn vải rách cũng chẳng sao. Thế nhưng những lúc khác, khi chìm đắm trong khói thuốc phiện mê mị, ông lại trở nên im lặng và lơ đãng.
” Hôm nay cha nhận được lời cầu thân ” Ông nói ngắn gọn. ” Cha nghĩ con cũng nên được biết ”
” Ai hỏi cưới con ạ ”
” Nhà họ Lim ”
Nhà họ Lim là một trong những gia tộc giàu có nhất trên mảnh đất Malacca này. Malacca là một hải cảng, một đầu mối thông thương lâu đời ở phương Đông. Trong vài trăm năm qua, mảnh đất này lần lượt nằm dưới sự cai trị của Bồ Đào Nha, Hà Lan và cuối cùng là Đế quốc Anh. Những khu nhà thấp lợp mái đỏ nằm rải rác quanh bờ vịnh, từng hàng dừa mọc san sát nhau, trải dài mãi vào đất liền, nối với rừng rậm bao phủ gần hết vùng Malaya, chẳng khác gì biển cả xanh biếc cuộn sóng. Thị trấn Malacca vẫn vô cùng yên bình, mơ màng dưới vầng mặt trời nhiệt đới như những ngày xưa huy hoàng, khi nơi đây từng là hòn ngọc sáng giữa chuỗi thành phố cảng dọc eo biển Malacca. Dần dà, với sự xuất hiện của tàu thủy hơi nước, vị thế của thị trấn này ngày một phai nhạt
Tuy nhiên, so với những ngôi làng trong rừng, Malacca vẫn là hình ảnh thu nhỏ của nền văn minh đô thị. Dù đã chịu sự tàn phá của quân đội Bồ Đào Nha, chúng tôi vẫn có bưu điện, tòa thị chính Stadthuys, hai khu chợ và một bệnh viện. Thực chất, Malacca là nơi chính quyền Anh chiếm đóng để cai trị toàn vùng. Mặc dù vậy, khi so sánh với những gì đọc được về các thành phố lớn như Thượng Hải, Calcutta, hay London, tôi thấy nơi này chẳng đáng được nhắc tới. Theo lời người nhân viên bưu điện từng kể với em gái lão đầu bếp nhà tôi, London là trung tâm của thế giới, là trái tim của đế chế huy hoàng tim khắp từ đông sang tây, nơi mặt trời không bao giờ lặn. Chúng tôi ở Malaya này, bị cai trị từ hòn đảo xa xôi ấy. Tôi còn nghe nói ở đó lạnh lẽo ẩm ướt quanh năm.
Dù có rất nhiều chủng tộc định cư ở đây từ nhiều thế hệ: người Mã Lai, người Hoa, người Ấn… cùng một số ít lái buôn người Do Thái và Ả Rập, nhưng chúng tôi vẫn giữ nền nếp sinh hoạt và trang phục truyền thống của dân tộc mình. Cha tôi nói được tiếng Mã Lai và chút ít tiếng Anh, nhưng ông vẫn tìm đọc sách báo tiếng Trung. Ông nội tôi đã bỏ quê hương bản quán, sang đây buôn bán rồi trở nên giàu có, tiếc rằng gia sản ấy đến tay cha thì hao dần. Nếu không thì chẳng đời nào ông lại màng đến lời cầu thân của nhà họ Lim.
***
Họ có một người con trai đã chết cách đây vài tháng. Một chàng trai trẻ tên là Lim Tian Ching. Con có nhớ cậu ta không?
Tôi đoán mình từng gặp Lim Tian Ching một vài lần vào dịp lễ hội. Ngoài cái mác danh gia vọng tộc, anh ta chẳng để lại chút ấn tượng nào.
Chắc anh ta vẫn còn trẻ ạ?
Cha nghĩ là không hơn con nhiều tuổi
Tại sao anh ta chết?
Họ bảo vì bị sốt. Dù gì đi nữa, nếu con đồng ý thì cậu ấy sẽ là vị hôn phu của con.
Cha cẩn trọng đáp lời, nhưng hình như lời vừa thốt ra ông đã lập tức thấy hối hận.
Và họ muốn con lấy anh ta ạ?
Tôi lơ đãng chạm phải nghiên mực làm nó đổ ra bàn, mực tàu loang trên mặt giấy báo, nhuộm lên một màu đen tang tóc. Từ lâu rồi tục lệ đám cưới cho người đã khuất không còn phổ biến nữa, nếu có hoạ chăng chỉ để an ủi vong linh kẻ xấu số. Một người thiếp sinh hạ được con trai, khi chết đi có thể được cưới gả đàng hoàng để trở thành chính thất. Hay hai người yêu nhau nhưng chết thảm có thể được tổ chức hôn lễ để đoàn tụ nơi chín suối. Tôi chỉ mới nghe đến vậy. Còn gả một người sống cho một người chết thì thật hiếm lạ.
Cha xoa mặt. Tôi nghe kể rằng cha mình từng rất điển trai cho đến khi mắc bệnh đậu mùa. Trong vòng hai tuần, da ông trở nên dày cui như da cá sấu và rổ như tổ ong vò. Từ một người quảng giao, ông thu mình lại, phó mặc công việc kinh doanh của gia đình cho người quản lý, đắm chìm trong thi thơ nhạc họa. Có lẽ mọi chuyện không tệ đến mức này nếu trận dịch ấy không cướp mẹ tôi, để lại tôi chưa đầy bốn tuổi. Bệnh đậu mùa đi qua tôi với di chứng duy nhất là vết sẹo sau tai trái. Một bà thầy bói phán rằng tôi thật tốt số, nhưng có thể chỉ do bà lạc quan mà thôi.
Ừ họ muốn hỏi cưới con
Sao lại là con?
Cha chỉ biết là họ hỏi rằng, có phải cha có cô con gái tên là Li Lan không, và con đã kết hôn hay chưa thôi
Cha à con nghĩ mình không thích hợp với cuộc hôn nhân này. Tôi thô bạo kì cọ lớp mực đen khỏi mặt bàn, như thể cố gạt đi chủ đề mà cha đang nói. Và làm sao họ lại biết tên tôi chứ?
Tôi đang định hỏi thì cha lại lên tiếng, Sao, con không muốn trở thành góa phụ khi chưa đầy 18 tuổi chứ gì? Không muốn cả đời sống trong phủ họ Lim tha hồ ăn sung mặc sướng hả? À, nhưng chắc sẽ không được mặc những màu tươi sáng đâu. Ông cười thiểu não. Tất nhiên là cha chưa đồng ý. Cha đâu dám làm thế? Nếu con không màng đến tình yêu và con cái thì cuộc hôn phối này cũng không tệ đâu. Từ giờ đến hết đời con chẳng phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Giờ chúng ta nghèo lắm hả cha? Tôi hỏi. Sự túng thiếu đã bủa vây gia đình tôi bao nhiêu năm trời, như một cơn sóng chực xô tới nhấn chìm tất cả.
À, đến hôm nay thì chúng ta chẳng còn tiền mà mua nước đá nữa kìa.
Tôi bỏ mặc cha với tẩu thuốc phiện của ông. Hồi nhỏ, tôi từng đứng hàng giờ liền trong thư phòng để học thuộc lòng mấy bài thơ., hay mài mực cho cha luyện thư pháp, nhưng chuyện nữ công gia chánh để làm vợ hiền dâu thảo thì tôi rất kém. Tôi thêu thùa dở tệ, và không biết làm sao để quản xuyến một gia đình. Vú đã làm tất cả những gì có thể, nhưng kiến thức của bà có hạn. Tôi vẫn hay mường tượng cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu mẹ còn sống.
Tôi vừa rời khỏi phòng, vú đã chộp ngay lấy tôi. Bà chờ sẵn ngoài cửa khiến tôi giật mình. Cha hỏi cô gì vậy?
Bà vú của tôi già nua và vô cùng bé nhỏ, nhỏ đến mức trông chỉ như đứa trẻ. Bà vừa bảo thủ vừa nóng tính, nhưng yêu thương tôi hết lòng. Bà vốn là vú nuôi của mẹ trước khi tôi ra đời. Đáng lý bà nên nghỉ hưu từ lâu rồi, nhưng bà vẫn quanh quẩn trong nhà, mặc quần đen áo trắng, tất tả khắp nơi như một món đồ chơi chạy bằng dây cót.
Related Posts: