Khu Vườn Đêm Của Tom
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Philippa Pearce |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 249 |
Ngày xuất bản | 09-2015 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Một khu vườn bất tận, có những cây linh sam, có hàng thuỷ tùng mời gọi, có đồng cỏ xanh ngát, có nhà kinh trồng đủ loại hoa, có vườn rau, có vườn cây ăn quả, có dòng sông mát trong chảy quanh và đặc biệt là có một người bạn chơi cùng, cô bé Holly tinh nghịch. Một khu vườn kỳ lạ nơi thời gian trôi đi chẳng giống ai! Một khu vườn bí ẩn nơi Tom có thể đi xuyên qua mọi vật!
Bằng trí tưởng tượng tuyệt vời, nhà văn Philippa Pearce đã xây dựng một câu chuyện khiến người đọc vừa ngỡ ngàng vừa cảm động KHU VƯỜN ĐÊM CỦA TOM không chỉ là một tác phẩm kinh điển dành cho thiếu nhi mà còn là một hoài niệm đẹp về tuổi thơ dành cho bất cứ ai đã từng qua thời thơ ấu.
[taq_review]
Trích dẫn
Khi đứng một mình trên bậc cửa sau nhà, giả như Tom cho phép bản thân nhỏ lệ, thì đó sẽ là những giọt nước mắt giận dữ. Cậu nhìn khu vườn lần cuối và thấy phẫn nộ khi phải rời xa – rời xa khu vườn và Peter. Hai đứa đã lên kế hoạch cho những ngày hè vui vẻ ở đây.
Những khu vườn trong thành phố thường nhỏ, và khu vườn nhà Long cũng không phải ngoại lệ; có một khoảnh đất trồng rau, một khoảnh cỏ, một luống hoa và một đám đất lổn ngổn gần hàng giậu sau nhà. Trên đám đất đó trồng một cây táo: tán rộng nhưng chẳng có mấy quả và vì thế hai cậu bé luôn được phép thoải mái leo trèo. Trong những ngày nghỉ sắp tới, hai cậu định xây một ngôi nhà trên tán cây này.
Tom nhìn thật lâu, rồi quay vào nhà. Khi đi qua chân cầu thang, cậu gọi với lên: “Tạm biệt, Peter!”. Có tiếng đáp rầu rĩ.
Cậu đi ra bậc cửa trước, mẹ cậu đang đứng đó đợi cùng chiếc vali. Cậu chìa tay ra đón, nhưng bà Long nắm chặt vali thêm một lúc, buộc cậu phải chú ý. “Tom này!” bà nói. “Con phải đi vội vì bệnh sởi thế này đúng là chẳng vui vẻ gì, bố mẹ cũng không vui. Bố mẹ sẽ rất nhớ con, cả Peter nữa. Peter không vui gì khi bị sởi đâu.”
“Con đâu nói bố mẹ sẽ vui khi không có con,” Tom nói, “con chỉ nói là…”
“Thôi nào!” mẹ thì thầm, nhìn ra sau vậu về phía con đường, có chiếc ô tô và một người đàn ông đang ngồi đợi bên vô lăng. Bà đưa vali cho Tom, rồi cúi người về phía cậu, đẩy chiếc cà vạt lên che khuy áo cổ và ghé sát tai cậu.
“Tom, Tom yêu quý…” bà thì thầm, cố chuẩn bị cho cậu trước những tuần sắp tới, “hãy nhớ con là khách, nên hãy cố… nói sao nhỉ? Cố ngoan ngoãn con nhé.”
Bà hôn cậu, đẩy cậu dứt khoát về phía chiếc xe rồi đi theo tới đó. Trong lúc Tom vào xe, bà Long nhìn sang người tài xế. “Cho chị gởi lời đến Gwen nhé, Alan,” bà nói, “bảo dì ấy là bọn chị rất biết ơn hai em vì đã đón Tom đi dù bị thông báo gấp thế này. Dì chú tốt quá, Tom nhỉ?”
“Vâng, rất tốt ạ,” Tom buồn bã nhắc lại.
“Nhà trở nên chật chọi hơn,” bà Long nói, ” khi có người ốm.”
“Giúp được anh chị bọn em vui lắm,” Alan đáp và khởi động xe.
Tom hạ kính cửa sổ gần chỗ mẹ cậu. “Con chào mẹ!”
“Ôi Tom!” Môi bà run lên. “Mẹ xin lỗi vì làm hổng những ngày đầu kỳ nghỉ hè của con thế này.”
Chiếc xe chuyển banh; cậu phải hét với lại: “Con thà bị sởi với Peter còn hơn.”
Tom vẫy tay chào mẹ với vẻ giận dỗi, rồi chẳng cần quan tâm người khác thế nào, cậu vẫy tay về phía một khuôn mặt tấy đỏ kề sát cửa sổ phòng ngủ. Bà Long nhìn lên xem có gì ở đó và giơ tay lên làm một cử chỉ tỏ vẻ tuyệt vọng – Peter đáng lẽ phải ở yên trên giường – rồi bà vội vàng vào nhà.
Tom đóng cửa kính xe và ngồi vào chỗ, giữ vẻ im lặng chống đối. Chú cậu hắng giọng hỏi: “Chú hy vọng chúng ta sẽ hợp nhau.”
Đây không phải là câu hỏi, vì vậy Tom không trả lời.
Cậu biết mình đang vô lễ, nhưng cậu tự bao biện cho mình: rằng cậu không thích chú Alan lắm, và cũng không muốn thích chú chút nào. Thực ra, cậu còn thích chú tỏ ra cục cằn hơn. “Giá mà chú đánh mình,” Tom nghĩ, “thì mình có thể bỏ về và bố mẹ sẽ nói mình đã hành động đúng, bất chấp chuyện phải cách ky với bệnh sởi. Nhưng chú sẽ chẳng bao giờ đánh mình, minh biết thế; còn dì Gwen – dì còn tệ hơn, vì dì là người yêu trẻ con và rất tốt bụng. Phải ở vài tuần với chú Alan và dì Gwen trong một căn hộ chật chội…” Trước đó, cậu chugw từng đến thăm họ, nhưng cậu biết họ sống trong một căn hộ không có vườn.