Review

Hang Dã Thú

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Jeffery Deaver
NXB NXB Lao Động
Công ty phát hành Bách Việt
Số trang 596
Ngày xuất bản 11-2016
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Hang dã thú kể về nhân vật Paul Schumann, một người Mỹ gốc Đức đang sống tại New York năm 1936. Nhiệm vụ của gã là giữ vững lương tâm, đạo đức giữa lừa dối và phản bội đang hoành hạnh tại Berlin. Điệp vụ đầu tiên của gã là giết chết kẻ sát hại cha mình để báo thù – nhưng rồi gã thấy mình có tài trong việc này. Gã trở thành một sát thủ nổi tiếng với những chiến thuật, đảm nhiệm những phi vụ “đúng đắn”.

Và rồi gã bị tóm. Tay sĩ quan bắt gã đề nghị một lựa chọn khó khăn: ăn cơm tù hoặc đảm nhận một nhiệm vụ ngầm của Chính phủ. Sẽ là nhiệm vụ cuối cùng rồi gã được nghỉ hưu, sẽ về xưởng in cùng em trai gã và bắt đầu một cuộc sống khác. Vấn đề là khách hàng của gã không phải lũ du thu du thực. Mà là Chính phủ Mỹ.

Trải qua 48 giờ truy đuổi cân não, gã biết mình đã vướng vào một mớ bòng bong, một trò mèo vờn chuột, mà gã vừa là mèo vừa là chuột. Gã chạy khắp Berlin để “hóa kiếp” một tay trong Chính phủ nhưng chính gã cũng bị Cảnh sát săn lùng khắp nơi…

Vẫn mang một phong cách rất Jeffery Deaver, Hang dã thú chắc chắn là một cuốn sách khiến bạn không thể rời mắt.

[taq_review]

Trích dẫn

Gã nhìn vào mắt Gordon một lúc lâu, rồi chuyển sang mấy bức tranh vẽ hình những con tàu trên tường. Phòng Thẩm vấn… Trong phòng này có bầu không khí quân sự. Giống câu lạc bộ các sĩ quan. Paul thích quãng thời gian gã phục vụ trong quân ngũ. Ở đó, gã cảm thấy như đang ở nhà, có bạn bè, có mục đích sống. Đó là quãng thời gian vui vẻ đối với gã, một quãng thời gian đơn giản – trước khi gã quay về nhà và cuộc sống trở nên phức tạp. Khi cuộc sống trở nên phức tạp, những điều xấu xa có thể xảy đến.
“Ông đang nói thật với tôi đấy à?” “Ồ, tất nhiên.”
Khi Manielli đang liếc mắt cảnh cáo chậm rãi, Paul thọc hai tay vào túi rút ra một bao Chesterfields. Gã châm một điếu. “Tiếp đi.”
Gordon nói, “Cậu ta sở hữu một phòng gym tại Đại lộ 9. Nơi ấy khá khiêm tốn nhỉ?” Câu này ông ta hỏi Avery.
“Ông đã tới đó à?” Paul hỏi.
Avery đáp, “Không quá phô trương.”
Manielli phá lên cười. “Tôi đồng ý, nó thực sự khuất nẻo.”
Tư lệnh nói tiếp, “Nhưng trước khi làm ngành này, cậu đã từng là một thợ in. Cậu thích nghề in không, Paul?”
Thấy tò mò, Paul đáp. “Có.”
“Cậu in có giỏi không?”
“Có, tôi giỏi lắm. Nhưng chuyện này thì có liên quan quái gì?”
“Cậu muốn quên đi quá khứ, bắt đầu lại, trở về làm một thợ in không? Chúng tôi sẽ thu xếp để không ai có thể kiện cậu về bất kỳ điều gì cậu từng làm trong quá khứ.”
“Và,” Thượng Nghị sĩ nói thêm, “chúng tôi sẽ lo liệu một ít tiền nữa. Năm ngàn. Cậu có thể sống một cuộc đời mới.”
Năm ngàn? Paul chớp mắt. Phải làm việc quần quật trong hai năm để kiếm được số tiền đó. Gã hỏi, “Các ông tẩy sạch hồ sơ của tôi như thế nào?”
Thượng Nghị sĩ phá lên cười. “Cậu biết trò chơi mới Cờ Tỷ Phú không? Chơi bao giờ chưa?”
“Mấy đứa cháu của tôi có. Nhưng tôi không chơi.”

Thượng Nghị sĩ tiếp tục, “Thi thoảng khi cậu gieo xúc xắc, kết cục của cậu sẽ là vào tù. Nhưng có một lá bài trên đó viết ‘Thả Tự Do’ Chúng tôi thực sự có một lá tặng cậu. Đó là tất cả những gì cậu cần biết.”

“Các ông muốn tôi giết một người? Chuyện này thật lạ lùng. Dewey sẽ không bao giờ đồng ý.”
Thượng Nghị sĩ nói, “Tay công tố viên đặc biệt đó không bao giờ được biết lý do chúng tôi cần cậu.”
Ngừng một lúc, gã hỏi, “Kẻ nào? Phải Siegel không?” Trong số tất cả đám kẻ cướp, thì Bugsy Siegel là kẻ nguy hiểm nhất. Thực sự là thằng tâm thần. Paul đã chứng kiến những hậu quả đẫm máu và sự tàn bạo của hắn, những cơn thịnh nộ trở thành huyền thoại của hắn.
“Vào lúc này, Paul ạ,” Gordon đáp, sự khinh bỉ hiện trên nét mặt. “Giết một công dân Mỹ đối với cậu sẽ là hành vi phạm pháp. Chúng tôi không bao giờ đề nghị cậu làm bất kỳ điều gì như thế.”
“Thế thì tôi không hiểu.”
Thượng Nghị sĩ nói, “Việc này giống với một tình huống thời chiến hơn. Cậu đã từng đi lính…” Liếc mắt sang Avery, cậu ta nhắc lại, “Sư đoàn 1 Bộ binh. Quân đoàn 1 của Mỹ. Lực lượng Quân đội Viễn chinh Mỹ, Chiến dịch tấn công St Mihiel, Meuse-Argonne. Anh đã đánh đấm thực sự nghiêm túc đấy. Được tặng vài huân chương vì tài thiện xạ trên chiến trường. Cả đánh giáp lá cà nữa, đúng không?”
Paul nhún vai. Lão béo mặc vest trắng ngồi im trong góc, hai bàn tay gập lại trên tay cầm nạm vàng của chiếc gậy chống. Paul nhìn chằm chằm lão một lúc rồi quay lại với Tư lệnh. “Tỷ lệ cược tôi sống sót đủ lâu để tận dụng lá bài ấy là bao nhiêu?”
“Hợp lý,” Tư lệnh đáp. “Không nhiều nhưng hợp lý.”
Paul kết bạn với một tay nhà văn kiêm phóng viên thể thao, Damon Runyon. Họ đi uống cùng nhau tại một số quán rượu gần Broadway, đi ẩu đả rồi chơi đá banh. Hai năm trước, Runyon có mời Paul đến dự tiệc sau khi New York lần đầu tiên trình chiếu phim Little MiSS Marker, mà ban đầu Paul nghĩ rằng đây là một phim rất hay. Tại bữa tiệc đó, sau khi gã bị tống cổ ra ngoài mà không được gặp Shirley Temple, gã đã đề nghị Runyon xin một cuốn sách có chữ ký của tác giả. Lời đề tặng tay nhà văn đã viết: Tặng anh bạn của tôi, Paul – Hãy nhớ rằng, trong cuộc đua không phải lúc nào kẻ nhanh nhất sẽ về đích trước tiên.
Avery nói, “Thế những gì chúng tôi vừa nói thì sao? Rằng những cơ hội của anh sẽ tốt hơn nhiều, nếu anh đến khám Sing Sing.”
Ngừng một lúc Paul hỏi, “Sao lại là tôi? Ở New York này có hàng tá thằng sát thủ sẵn sàng làm thế chỉ vì tiền đấy thôi.”
“À. Nhưng cậu thì khác, Paul. Cậu là một thằng không xoàng đâu. Cậu khá đấy. Hoover và Dewey nói cậu đã khử mười bảy thằng.”
Paul chế giễu, “Tin vịt, tôi vẫn nói thế đấy.”
Thực ra con số ấy là mười ba.
“Chúng tôi nghe nói rằng cậu luôn kiểm tra mọi thứ hai, ba lần trước khi thực hiện công việc. Cậu phải chắc chắn rằng những khẩu súng của mình luôn ở trạng thái tốt nhất, cậu nghiên cứu tài liệu về các nạn nhân, cậu thăm thú từ trước những nơi chúng ở, tìm hiểu lịch sinh hoạt của chúng mà cậu chắc chắn chúng tuân thủ. Cậu biết khi nào chúng ở một mình, khi nào chúng gọi điện thoại hoặc chúng đi ăn ở đâu.”

Thượng Nghị sĩ nói thêm, “Và cậu là kẻ thông minh. Như tôi đã nói. Trong vụ này chúng tôi cần kẻ thông minh.”
“Thông minh ư?”
Manielli đáp. “Chúng tôi đã tới nhà anh, Paul. Anh có trữ sách, chết tiệt, lắm sách thật đấy. Thậm chí còn ghi danh vào cả Câu lạc bộ Sách Của Tháng.”
“Không phải những cuốn sách thông minh đâu. Không phải tất cả.”
“Nhưng chúng là sách,” Avery chỉ rõ. “Và tôi dám cá rằng nhiều thằng trong nghề của anh không đọc sách nhiều.”
“Hoặc không biết đọc,” Manielli nói, tự phá lên cười với câu đùa của mình.
Paul nhìn người mặc bộ vest nhăn nhúm, “Ông là ai?”
“Cậu không cần phải lo…” Gordon bắt đầu.
“Tôi đang hỏi ông ta.”
“Nghe này,” Thượng Nghị sĩ làu bàu. “ở đây chúng tôi là người hỏi, anh bạn ạ.”
Nhưng lão béo xua tay phản đối, rồi nói với Paul, “Cậu có biết một cuốn truyện tranh, Little Orphan Annie không? Kể về cô bé trong mắt không có con ngươi?”
“À có.”
“Vậy thì hãy nghĩ về ta như Doanh nhân Daddy Warbucks.”
“Nghĩa là sao?”
Nhưng lão chỉ cười rồi quay sang Thượng Nghị sĩ. “Tiếp tục vụ của anh đi. Tôi thích cậu ta đấy.”
Tay chính trị gia gầy như que củi nói với Paul, “Điều quan trọng nhất, không giết người vô tội.”
Gordon nói thêm, “Jimmy Coughlin từng bảo chúng tôi rằng, cậu chỉ giết những kẻ giết người. Cậu đã nói gì nhi? À, ‘Chỉnh lại sai lầm của Chúa’? Đó là điều chúng tôi cần.”
“Sai lầm của Chúa!” Thượng Nghị sĩ lặp lại, trên môi có nét cười nhưng không thực tâm.
“Rồi. Thế thì là ai?”
Gordon nhìn Thượng Nghị sĩ, ông ta đánh lạc hướng câu hỏi. “Cậu có bà con nào ở Đức không?”
“Chẳng còn ai cả. Gia đình tôi dọn về đây từ rất lâu rồi.”
Thượng Nghị sĩ hỏi, “Cậu biết gì về Phát xít?”
“Adolf Hitler đang điều hành đất nước. Nghe nói chẳng ai thực sự ủng hộ chuyện đó. Đã có một cuộc mít tinh lớn phản đối y tại Quảng trường Madison Square Garden vào tháng Ba, khoảng vài năm trước. Tôi nói với các ông, giao thông kinh khủng lắm. Tôi đã bỏ lỡ mất ba trận ẩu đả trên khu Bronx. Tôi vẫn còn bực… Thế đấy.”
“Cậu có biết không, Paul,” Thượng Nghị sĩ chậm rãi nói. “Hitler đang lên kế hoạch một cuộc chiến khác?”

Bất ngờ, ông ngưng bặt.
“Các liên lạc của chúng tôi tại Đức vẫn đang gửi tin về từ khi Hitler lên nắm quyền năm 1933. Năm ngoái, một nguồn tin đã tiếp cận được bản thảo lá thư này, do Tướng Beck, một trong những quan chức cấp cao của chúng soạn thảo.”
Tư lệnh trao cho gã một tờ giấy đánh máy bằng tiếng Đức. Paul đọc nội dung trên tờ giấy. Tác giả bức thư kêu gọi tiến hành tái trang bị các lực lượng vũ trang của Đức, chậm nhưng chắc nhằm mục đích bảo vệ và mở rộng nơi Paul dịch là “khu sinh sống.” Quốc gia này phải sẵn sàng cho chiến tranh trong một vài năm.
Gã nhíu mày, bỏ tờ giấy xuống. “Chúng sắp triển khai à?”
“Năm ngoái,” Gordon nói. “Hitler đã bắt đầu lên bản dự thảo. Kể từ đó, y xây dựng quân đội còn cao hơn nhiều mức y nói trong thư. Bốn tháng trước, quân Đức đã chiếm Rhineland – vùng phi quân sự giáp biên giới Pháp.”
“Tôi có đọc qua rồi.”
“Chúng đang đóng các tàu ngầm tại Helgoland, sắp giành lại quyền kiểm soát Kênh đào Wilhelm cho tàu chiến di chuyển từ Biển Bắc đến Biển Baltic. Kẻ đang phụ trách tài chính cho hoạt động này có chức danh mới. Hắn là người đi đầu trong “nền kinh tế chiến tranh.” Còn cuộc nội chiến tại Tây Ban Nha? Hitler đang gửi quân và trang thiết bị đến, được cho là hỗ trợ Franco. Thực tế là y đang dùng chiến tranh huấn luyện binh sĩ của mình.”
“Các ông muốn tôi… muốn tôi làm sát thủ giết Hitler à?”
“Chúa ơi, không.” Thượng Nghị sĩ đáp. “Hitler chỉ là một thằng lập dị thôi. Đầu óc khôi hài. Y muốn tái vũ trang đất nước của y nhưng không biết làm thế nào.”
“Và kẻ các ông đang nói đến làm chuyện này?”
“Tất nhiên là hắn làm,” Thượng Nghị sĩ đáp. “Tên hắn là Reinhard Ernst. Hắn vốn là đại tá trong Thế Chiến nhưng giờ là thường dân rồi. Chức danh này rất khó hiểu: đại diện toàn quyền về Ổn định trong nước. Nhưng chỉ
để che mắt. Hắn là bộ não đằng sau cuộc tái vũ trang này. Hắn mó tay vào mọi thứ: tài chính với Schacht, quân đội với Blomberg, hải quân với Raeder, không quân với Göring và đạn dược với Krupp.”
“Thế còn Hiệp ước Versailles? Tôi tưởng chúng không thể có quân đội?”
“Không phải là đội quân lớn… Tương tự như hải quân thôi… và không hề có không quân,” Thượng Nghị sĩ nói. “Nhưng người của chúng tôi nói rằng binh linh và thủy thủ đang tỏa ra khắp nước Đức, như rượu vang rót trên bánh cưới Canada.”
“Vậy quân Đồng minh không cản được chúng à? Ý tôi là, chúng ta đã thắng trong Thế Chiến thứ I?”
“Chẳng ma nào ở châu Âu chịu làm gì hết. Phía Pháp lẽ ra đã ngăn chặn được Hitler vào tháng Ba lạnh lẽo năm ngoái tại Rhineland. Nhưng họ không làm. Còn Anh? Tất cả những gì họ làm là la rầy một con chó tè bậy lên thảm.”

Bạn đọc cảm nhận

Trần Hải Đăng

1 tội phạm chuyên sửa chữa những sai lầm của chúa, cốt truyện liền mạch, vẫn giọng văn đó của Jeffery Deaver đã đưa đến 1 cuộc săn đuổi kịch tích của cảnh sát hình sự đức và Paul, phải đến những chương cuối người đọc mới bất ngờ trước những âm mưu ghê tởm của cả phe Nazi lẫn người chủ mưu thuê Paul đi ám sát

Nguyễn Minh Hoàng

Tiểu thuyết đưa ta về với những ngày đầu khi phát xít Đức bắt đầu lên kế hoạch bành trướng của mình. Truyện bắt đầu với một tình huống bình thường, như ta đã quá quen thuộc với những bộ phim của Hollywood trước đây. Tuy nhiên mạch truyện càng ngày càng dồn dập, câu chuyện dẫn dắt người đọc đi từ hết bất bất này đến bất ngờ khác. Đan xen với đó là những câu chuyện về những năm tháng đau thương của nước Đức dưới thời Đệ tam Đế chế, qua đó, các nhân vật được trong câu chuyện được giới thiệu và xuất hiện hết sức tự nhiên. Và không thể không nhắc tới đặc sản của Deaver là những plot twist “hack não” người đọc. Nếu đã là fan của ông với loạt truyện về Lincoln với phương pháp hình sự khoa học, các bạn hãy thử một món ăn mới tuy lạ nhưng vẫn hấp dẫn vô cùng.

Trịnh Dung

Paul Schumann, một người Mỹ gốc Đức đang sống tại New York năm 1936. Gã thực hiện những nhiệm vụ mà gã cho là chỉnh sửa lại sai lầm của Chúa. Điệp vụ đầu tiên của gã là xử lý kẻ đã sát hại cha mình để báo thù – nhưng rồi gã thấy mình có tài năng trong việc này.

Schumann trở thành một sát thủ nổi tiếng với những chiến thuật, đảm nhận các phi vụ “đúng đắn.” Tuy nhiên, sau đó gã bị tóm. Tay sĩ quan bắt gã đề nghị một lựa chọn khó khăn: ăn cơm tù hoặc đảm nhận một nhiệm vụ ngầm của Chính phủ.

Paul phải đóng giả làm phóng viên đến đưa tin về Thế vận hội Olympic đang diễn ra tại Berlin. Gã phải săn lùng và giết được Reinhard Ernst – tên tướng Phát xít tàn bạo, kiến trúc sư của công trình hiện đại hóa vũ khí bí mật của Hitler.

Nếu thành công, Paul sẽ được xóa hết tội danh và một khoản tài chính đủ để sống cuộc đời mới. Hơn thế nữa, gã có thể làm thay đổi tiến trình của lịch sử. Còn nếu từ chối, số phận của gã sẽ là ăn cơm tù tại khám Sing Sing.

Theo đúng phong cách của Deaver, 48 giờ tiếp theo là cuộc truy đuổi nghẹt thở. Nhiệm vụ của Schumann sẽ mang gã đến một Berlin với những nguy hiểm và phản bội chực chờ ở khắp nơi. Đó là trò chơi mèo vờn chuột, và Schumann vừa là mèo vừa là chuột. Trong khi Paul săn Ernst trên toàn Berlin thì một sĩ quan cảnh sát Berlin kiên cường điên cuồng truy bắt gã.

Hang dã thú đầy những tình tiết hấp dẫn, cách bố trí các nhân vật bản xứ hoàn hảo, các chi tiết khớp nhau đến từng ly chắc chắn sẽ khiến độc giả không thể rời mắt khỏi cuốn sách. Vẫn mang một phong cách rất Jeffery Deaver, Hang dã thú là cuốn sách không thể bỏ qua với các độc giả yêu thích Jeffery Deaver nói chung và sách trinh thám nói riêng.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button