Đường Xa Con Hát
Thể loại | Nuôi dạy con – Gia đình |
Tác giả | Đỗ Nhật Nam |
NXB | NXB Lao Động |
Công ty phát hành | Thái Hà |
Số trang | 150 |
Ngày xuất bản | 06-2015 |
Giá bán | Xem giá bán |
“Nhận được bản thảo đầy đủ của tập thơ, tôi ngồi đọc ngay. Nhẽ ra thơ phải đọc thật chậm để thưởng thức, đằng này tôi đọc nhanh như một cái máy, đọc như có cảm giác rằng tập thơ này tôi chỉ được mượn có ít phút và phải trả ngay. Thật là kỳ cục. Nhưng đó là sự thật.
Nhật Nam viết ở bên kia bán cầu còn tôi ngồi đọc tại Sài Gòn, phía Nam của đất nước hình chữ S. Tôi như bị lac vào thế giới của Nhật Nam. Mỗi bài thơ là một câu chuyện. Từng bài thơ là những cảm xúc của cậu bé được cấu tạo bởi bảy mươi ngàn tỷ tế bào yêu thương. Yêu thương của con tuôn trào từ tâm can tràn lên những trang giấy, tràn vào máy tính, truyền qua Internet đi muôn nơi. Tình yêu thương của con rất mộc mạc và dung dị, rất ấm cúng và gần gũi, rất sống động và tạo cảm xúc lắng đọng. Lạ lắm. Thế là tôi đọc rất nhiều lần, rất nhiều.
Về Hà Nội, tôi lại mang thơ con ra đọc. Bây giờ cách đọc của tôi đã hoàn toàn khác. Đọc mỗi bài một ngày. Tôi cứ cảm giác rằng đây là kho lương khô, mỗi ngày anh bộ đội – tôi chỉ được ăn một phong. Phải như vậy mới thấy hết giá trị của từng câu từng chữ, của tâm huyết, của một tấm lòng. Đọc rồi tôi có cảm giác như mình đi trong sương đêm, không thấy mưa nhưng nước ngấm dần vào làm ướt hết quần áo tôi, ướt tóc, ướt đầu tôi….”
(Chu Văn Sơn)
[taq_review]
Trích dẫn
ĐÔNG ẤM
Bố Mẹ ơi! Nam ngốc nghếch,
tồ tẹt của Bố Mẹ rất ổn. Bố Mẹ đừng lo nhé!
Hơn bốn tháng nay con chưa trở về nhà
Ăn bát cơm canh rau muống, rau cần mẹ nấu
Ngồi lòng bố, nắm bàn tay xương xẩu
Sao tay bố chai nhiều, bố ngủ có ngon không?
Mẹ ơi! Con thèm nhớ những đêm đông
Rúc đầu vào lòng mẹ lành thơm như suốt ngọt
Mặc kệ gió mùa âm u, ầm ù, khung cửa lọt
Cánh cò trắng hiện về sáng dịu điệu dân ca
Những tháng ngày dằng dặc con đường xa
Con luôn nhớ đến thắt lòng nhà mình nơi ấy
Khung cửa nhỏ với giàn hoa giấy
Bếp thơm chiều mẹ nhóm lửa thanh thao
Bầu trời đêm chẳng vằng vặc vì sao
Con vẫn thấy lấp lánh hoài trong mắt mẹ
Thấy sao rơi từ tiếng cười rất nhẹ
Nam tồ tẹt à, mặc đủ ấm chưa con?
Ước như ngày nào còn chạy lon ton
Hỏi con mèo sao cứ tranh ngồi lòng mẹ
Hỏi bông hoa lan rằng hoa buông rất khẽ
Sao bố vẫn giật mình mơ sợ giữa đêm đông
Giờ mình con ngồi với căn phòng không
Gió mùa cũ thao thức cùng nỗi nhớ
Bố mẹ bên con vẫn gần như hơi thở
Con yên lòng tiếp nối những đường xa
Nếu biết yêu thương thì đâu cũng là nhà
Đâu cũng gặp con cò đến hát
Đâu cũng thấy lời hương quê bát ngát
Xin bố mẹ yên lòng… con vẫn ấm… mùa đông…
RU BỐ
Àơi, Nhọc nhằn nào ngủ ngoan đi…
Lâu rồi bố thường mất ngủ
Chong đèn thức những canh khuya
Đếm tiếng mọt kêu khe tủ
Ấu thơ sao cứ tìm về
Bố nhớ cánh đồng thôn quê
Tràn trề màu xanh cây lá
Nơi bố mò cua bắt cá
Mồ hôi mặn cả ruộng cày
Nơi bố lấy đêm làm ngày
Thả câu buông lờ đơm đó
Cất sao rơi từ gọng vó
Trăng khuya sóng sánh tràn trề
Nơi bố mưa nắng dãi dề
Lê thê ngày đông tháng giá
Mặn mòi long tong trên má
Gạt tay, lau hết tủi phiền
Nơi bố tha thẩn ngoài hiên
Bắt cào cào làm phò mã
Chạy nhông trượt chân vấp ngã
Vệt máu khô trong lặng thầm
Nơi bố bặm môi tím bầm
Căm căm đồng sâu nước lũ
Gió mưa xiên ngang vành mũ
Hòa cùng nước mắt lơi tơi
Những khi con buồn chơi vơi
Tìm về tuổi thơ đời bố
Hiểu thấu cùng bao buồn khổ
Bố mang trong tim nhọc nhằn
Như hạt nảy trên đất cằn
Luôn vươn mình về ánh sáng
Tình yêu đậm đà lai láng
Bố dành cho tuổi thơ con
Con đi “gót đỏ như son”
Ngạt ngào hương sen thơm mát
Bình minh dâng lên bát ngát
Xòe tay đón ánh mặt trời
Gửi ngàn điệu hát lí lơi
Ấp iu tình con sâu lắng
Canh dài đường khuya thanh vắng
Bố ngủ… ả ời… ả ơi…!