Review

Đường Hai Ngả – Người Thương Thành Lạ

sach-cua-anh-khang-duong-hai-nga-nguoi-thuong-thanh-la

Thể loại Truyện ngắn – Tản văn
Tác giả Anh Khang
NXB NXB Hội Nhà Văn
Công ty phát hành Phương Nam
Số trang 165
Ngày xuất bản 05-2014
Giá bánXem giá bán

Như anh đã chia sẻ về tác phẩm mới thì sau khi đã “trôi” miên man về những ngày cũ, cũng đã đến lúc chúng ta neo dừng lại với hiện tại và hiện thực, để nhận ra rằng, lúc này đây, con đường xưa cùng bước đã rẽ về hai ngả và những người mà ta yêu thương nhất đó, cũng trở thành xa lạ – dửng dưng như mưa tan thành nước, xuôi dòng ra biển cả…

Nếu như với Ngày trôi về phía cũ, Anh Khang kể chuyện chính mình để nói thay lòng những người đồng cảnh ngộ, thì với Đường hai ngả, người thương thành lạ, anh lại kể chuyện của thiên hạ để nói hộ lòng mình. Và dù là chuyện người hay chuyện mình, thì đều là những chuyện buồn của những mối tình lưng chừng giữa níu kéo – bỏ buông.

Đường hai ngả, người thương thành lạ gồm 10 truyện ngắn về 10 thành phố và đất nước mà tác giả đặt chân đến, từ Cairo, Yangon, Bali đến Thượng Hải, Chiang Mai, Singapore… Lấy bối cảnh về văn hóa bản địa và lối sống sinh hoạt của người dân địa phương, Anh Khang đã kể lại những câu chuyện tình man mác và phảng phất bóng dáng của những mối tình mà bất kỳ ai sống dưới bất kỳ khoảng trời nào cũng từng đã trải qua. Đó có thể là chuyện tình “đúng lúc – sai người” của người thứ ba trên đất Phật Myanmar để từ đó ngẫm lại lời dạy về Duyên nợ và Nghiệp báo (truyện “Ba lần là Duyên – Ba người là Nghiệp”). Hoặc câu chuyện về cách xây dựng Kim tự kháp ngày xưa để kết nối các phiến gạch cổ qua đó gợi nhắc cho con người ở hiện tại về cách kết nối hai tâm hồn (truyện “Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh”). Hay thậm chí từ câu chuyện thả lồng đèn trời ở Thái Lan để chiêm nghiệm về triết lý “Lửa đã cháy bỏng đến độ buộc phải buông, cũng như nỗi đau này, cứ đau đến tận cùng, tự khắc biết cách từ bỏ” (truyện “Lỗi hẹn với Thiên đăng”).

Trên hết, Đường hai ngả, người thương thành lạ, như chính tác giả chia sẻ: “Là tất cả những gì mà bản thân muốn viết cho một người-thương-đau-nhất. Một người mà mỗi lần nghĩ về là ngay lập tức lại nghĩ về những ký ức dịu dàng nhất, dẫu cho rằng chỉ là sự dịu dàng thoáng chốc để khỏa lấp một nỗi đau dong dài…

Nhưng nhớ cho rằng, Trái đất vẫn quay – không vì một ai mà dừng lại. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường còn quá rộng dài đã chia làm hai…”

[taq_review]

Trích đoạn


Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương?

Nhói hoài rồi cũng quen. Nhớ hoài rồi cũng nhạt. Vì cậu chẳng thể bắt rễ vào bất cứ nơi đâu, mà gió ngoài kia vẫn mải miết thổi thì làm sao tớ giữ nổi cho đừng cuốn đi?

Cuộc sống và con người vốn dĩ luôn thay đổi, như những ngọn gió không ngừng thổi bao giờ. Gió trời sao mà nắm lấy? Duyên giữa người với người, níu lại bằng gì đây? Thế nên Ra đi và Ở lại, đôi lúc chỉ là một mà thôi. Giống như việc bản thân đang ở một nơi mà lòng hướng về khoảng trời khác thì cho dù không dời chân đi, tự khắc chúng ta cũng đã không thuộc về chốn-hiện-tại nữa rồi.

Anh biến mất khỏi cuộc đời của cô, nhanh hơn cả một nhịp thở, và tan như khói thuốc phả vào mưa đầu mùa.

Điện thoại không còn thỉnh thoảng vang lên những cuộc gọi hẹn hò bất chợt, hay đôi lần tin nhắn giữa khuya chỉ vỏn vẹn hai chữ “Người ơi!”. Tất cả im bặt hệt như người ta kết thúc một bài diễn văn chán ngắt không một tiếng vỗ tay từ khán giả.

Cô vẫn ngơ ngác ghé qua con hẻm cũ để nhìn vào trong hun hút xóm đạo tìm một bóng dáng quen nhưng bặt vô âm tín. Dẫu gì giữa cô và anh cũng chỉ là thứ tình cảm không gọi nổi tên, thích thú thì tìm đến chán thì tìm lui. Hà cớ gì cô phải quá nặng lòng? Hà cớ gì buộc anh phải quan tâm? Những mối quan hệ trong cuộc sống của hai người trước giờ vốn dĩ luôn là vậy. Một người thích rong ruổi và rất sợ khái niệm “sở hữu” sẽ níu chân nên chẳng bao giờ dám gắn bó đủ lâu ở bất kỳ chốn dừng chân nào. Một người quen với cô đơn và rất sợ khái niệm “kết thúc” sẽ khiến mình hụt hẫng nên chẳng bao giờ cho phép bản thân ràng buộc với ai.

Vậy sao lần này, cô lại chông chênh khi anh đột ngột rời tay?

Một tháng trời mặc cả với lòng kiêu hãnh và tự tôn, đến ngày thứ hai mươi chín thì cô bỏ cuộc và run rẩy như một con mèo bị nhúng nước, tay lần tìm gọi đến số máy quen. “Thuê bao quý khách vừa gọi không có thật, xin quý khách vui lòng gọi lại số khác.” Điếng người, cô nhìn lại màn hình để chắc rằng mình không lẩn thẩn bấm nhầm. Nhưng không, đúng là số máy quen của anh. Lần thứ hai, thứ ba… vẫn là tiếng tổng đài vô cảm. Cô gọi lên trung tâm thuê bao, vặn hỏi vì sao không liên lạc được số đó thì chỉ nhận được câu trả lời đanh điếng: “Chủ thuê bao cắt số”.

Đâu đó một-ngày-chưa-xưa

Điện thoại ò í e, nhỏ bạn thân cho cô leo cây không báo trước. Cô gục mặt trên bàn tay mân mê miết trên ô cửa kính trong lúc chờ ly cocktail.

Chiều lơ đãng trôi qua. Cô ngồi nhìn từng vòng xe bình thản lăn đều ngang bar Martini nằm ở tầng trệt Park Hyatt, thấy lòng nhạt hơn cả nắng sắp tắt ngoài kia.

Bạn bartender chắc cũng quỡn đời vì quán xá quá ế nên tự thân mang ly Blue Lagoon xanh ngắt theo yêu cầu của khách ra tận bàn, không quên nhiều chuyện hỏi han:

– Chắc em thích màu xanh lắm nhỉ?

Cô cười nhạt, gật đầu. Anh chàng kia vẫn nấn ná chưa chịu quay về vị trí quen thuộc sau quầy bar. Muốn gì nữa đây – cô thầm nghĩ.

– Giờ sao? – Cô lại cười, nheo mắt hỏi.

– Có một màu xanh, không mát và dịu như Blue Lagoon, màu xanh của lửa, em đã thấy bao giờ chưa?

Cô nhíu mặt gần như muốn sặc hết ngụm cocktail chưa kịp uống trọn, nhìn đầy hồ nghi:

– Đốt nhà hoài nên lửa đỏ thì thấy, còn lửa xanh thì em chưa thấy bao giờ!

Lần này thì đến phiên bạn kia cười, rồi nhanh tay xếp vội vàng những ly hurricane, champage flute và coupette chồng chéo lên nhau thành tòa tháp ly thủy tinh, xong tinh tướng bảo:

– Nhìn kỹ nha!

Vài giọt brandy chảy từ đỉnh qua những lọn ly được sắp đặt khéo léo để dần dần tràn xuống đáy ly chứa rượu nằm ở tận bên dưới cùng. Rồi “tách”, một mồi lửa châm từ đỉnh tháp, và lửa cháy bừng cả rượu lẫn ly. Ngọn lửa đúng thật màu xanh!

Nụ cười của cô không còn nhạt nữa, mà thiệt tình và thán phục, nghĩ thầm: “Đúng là khách sạn 5 sao, đến cả bartender cũng chuyên nghiệp và nhiệt tình ghê ta!”

Lửa cháy cạn, bạn bartender cầm ly rượu Lamborghini còn nóng hổi và thoảng khói trao tận tay cô. Lửa nóng, rượu nồng, và cô lóng ngóng…

Nhưng cô chỉ thật sự “đứng hình” đến nỗi mém buông cả ly rượu khi có một nhân viên hối hả chạy đến, rối rít:

– Xin lỗi sếp, nãy giờ tụi em chạy lên lầu kiểm kho, phiền sếp phải đích thân vào quầy tự pha rượu.

Cô – lúc này hết còn cười nổi – đơ mặt nhìn bạn bartender (giả danh) đang cười khoái trá:

– Khách hàng đặc biệt lắm đó nha, được chính quản lý khách sạn pha cocktail và làm ảo thuật cho em.

Cô và Hy biết nhau từ đó.

Hy từng học về quản trị khách sạn tại Anh rồi lang bạt đây đó, cũng có thời gian dừng lại lo sự nghiệp trong các dự án du lịch tại Bangkok, Manila… Xong hình như trốn tránh yêu đương hoặc nợ tình đeo đẳng, anh bỏ về Việt Nam. Đó là câu cửa miệng cô hay trêu chọc mỗi lần nói về lối sống rày đây mai đó của Hy. Còn sự thật có đúng vậy hay không thì có Trời mới biết bởi những gì cô tích cóp (lẫn suy đoán hệt như xoay khối rubic nhiều màu) chỉ bằng vài cuộc nói chuyện ất ơ không đầu không cuối.

Mối quan hệ giữa hai người cũng không đầu không cuối hệt vậy.

Cứ đi cạnh nhau, thân gần như hơi thở, dẫu một lần chạm môi cũng chưa từng. Có những thứ tình cảm chẳng thể nào tiến triển mới hơn, những cũng không thể cũ sờn đi, vì cứ ở nguyên đó, dây dưa không tiến không lùi. Chỉ là anh cần một người để có thể vô tư kể hết mọi buồn vui thường nhật, còn cô cần ai đó ngồi chung xe để bớt chông chênh như khi cầm lái một mình.

Những buổi hẹn hò bất chợt mỗi tối chẳng nguyên do. Hai đứa cứ tựa vào nhau đi lòng vòng quanh thành phố để tìm mua một thứ gì đó – mặc dù chẳng thiết tha với nó. Cốt chỉ có cớ mà băng qua những con đường ngập ánh sáng cùng nhau và tự thấy bình yên trong thứ đèn vàng dịu dàng đến mơ ngủ. Ngủ thì chưa, nhưng mơ thì chắc có. Và rất nhiều. Nhưng cuối cùng chẳng giấc mơ nào diễn ra đúng trình tự sắp xếp. Cả mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng diễn ra đúng trình tự thông thường.

Cuối cùng, anh cũng rời đi, cuối cùng họ chẳng là gì. Đến kỷ niệm, mỗi lần nhớ lại cũng trở thành phung phí, bởi những gì đã qua, có dư dả nhiều nhặn gì để lôi ra nhắc nhở hoài.

Cô ngước nhìn lên những dãy phố cao. Thói quen này cũng do anh tập thành. Ngày xưa anh từng bảo Sài Gòn đẹp nhất là ở trên đầu, nơi chưa bị đô thị hóa làm mất đi vẻ cổ kính xa xưa. Mặt tiền phía trước đã bị cải tạo quá nhiều thành hàng quán chen chúc, khói bụi bộn bề của đời thường nhật cũng khiến quang cảnh vừa tầm nhìn xung quanh trở nên hỗn độn. Duy chỉ có trên cao, những mái ngói bạc phếch thời gian vẫn nằm yên lắng nghe mưa nắng, những khung cửa sổ loang lổ vôi vữa vẫn thản nhiên mỗi ngày đón mặt trời ngắm mặt trăng. Phía trên cao ấy, ai có lòng với Sài Gòn xưa cũ, cứ ngước lên nhìn, sẽ thấy cả một vùng trời ký ức nhẫn nại đợi chờ. Truyện được đăng tải tại : San Truyen SanTruyen.com

Đang lơ đễnh nhìn đâu đó lên trời, cô thấy một bóng trắng chao nghiêng phía trên cao, nơi những ngọn đèn đường đang trải dài như chiếc cầu vồng đơn sắc vàng. Bóng trắng mỗi lúc một gần, gần hơn cho đến khi rõ ràng hình hài một con chim cú trắng. Trắng như tuyết, mắt to tròn và sải cánh hiên ngang băng băng trên những ngọn đèn đại lộ. Cô chặc lưỡi: “Biết có người chờ nên đến phải không, Hedwing?”. Thật ra, cô chẳng biết loài lông vũ ấy của ai, thú hoang hay thuần dưỡng, tên gọi là gì hoặc từ đâu bay đến. Hedwing là tên mà Hy đặt cho bởi thấy nó giống hệt thú cưng của Harry Potter. Lần đầu khi thấy loài chim được cho là “điềm rủi” này bay bình thản trên đầu cách chừng vài thước, hai người đã dừng xe giữa đại lộ xô bồ và mê mẩn nhìn lên cao. Có những ngày mà niềm vui của cô đơn giản chỉ cần có vậy.

Nhưng rồi thì sao?

Chim trời bay ngang rồi bay qua. Anh cũng đi qua rồi đi xa. Trái đất vẫn quay và lực li tâm cứ thế đẩy người ta xa nhau từng giây từng ngày. Thế nên người ta cứ đi qua rồi mất hút, chẳng để lại gì ngoài những nhớ thương chất chồng xoay vòng theo năm tháng.

Lẽ nào người đang tâm? Lẽ nào mình cam tâm?

Một ngày mưa ướt-đến-bây-giờ

– Sao chẳng bao giờ anh đi đường thẳng, chạy một lèo đến cho nhanh?

– Đi đường vòng lâu hơn, sẵn kéo dài thời gian ngồi trên xe nói chuyện với em.

– Dẻo miệng quá, chàng trai của hàng đống cô gái ơi!

– Nói chứ quán ngon Sài Gòn toàn trong hẻm nhỏ, phải đi lòng vòng ngõ ngách mới kiếm được chỗ xứng tầm ẩm thực của em.

Chưa kịp lý sự thêm để làm ngắn lại đường dài thì cơn mưa đầu tiên của mùa hè ập đến, như thể ông Trời đành hanh muốn trêu chọc hai kẻ rỗi hơi. Anh tấp xe vội trên vỉa hè, kéo tay cô nép vào hàng hiên.

– Em ước gì đi.

– Là sao? – Cô tròn xoe mắt.

– Ngày xưa khi còn học bên Anh, tụi bạn anh bảo nếu nhìn thấy hạt tuyết đầu mùa rơi xuống thì ước gì được nấy, Việt nam không có tuyết thì thay thế bằng mưa vậy.

– Anh tin sao? – Cô ngờ vực, nhưng vẫn đưa tay hứng những giọt nước đầu tiên của Trời trút xuống.

– Đâu ai đánh thuế niềm tin hở em? – Anh cười, trong vắt và mát lành hơn cả cơn mưa.

– Đêm đầu tiên của mùa Đông bên Anh, anh thức cả đêm, mở cửa sổ chờ đợt tuyết đầu mùa đổ xuống. Rồi ngủ gật lúc nào không hay. Sáng thức dậy, tuyết rơi tràn ô kính, và anh nằm bẹp giường vì cảm lạnh… – Hy vừa cười kể lại chuyện xưa, vừa chở cô quanh co những ngả đường sau mưa mát rượi.

– Anh ước gì mà thành tâm thức đợi vậy?

– Lúc ấy anh còn con nít, nên ước mơ nhiều cũng chỉ quanh quẩn ba chuyện yêu đương nhăng nhít.

– Còn khi nãy, anh đã ước gì với cơn mưa?

– Chắc anh vẫn còn con nít… – Anh bỏ lửng câu.

Cô bỏ lửng lòng.

Facebook báo tin nhắn mới. Là anh. Màn hình máy tính xoay đều trong thời gian loading trang mới, đầu cô cũng xoay đều trong muôn vàn câu hỏi. Cớ gì một người chẳng bao giờ động đến mạng xã hội, cả thư điện thử còn chả xài, lại thình lình gửi một tin nhắn sau cả tháng trời bặt tin?

“Anh đi vội quá, không kịp chào ai. Anh về lại Anh gấp để thu dọn đồ đạc theo bạn sang Ý. Tạm thời, chắc anh ở xứ pizza này bán bánh mì, hy vọng cạnh tranh nổi với dân bản xứ. À, anh có gửi cho em một món quà ở Murano khi đến Venice trôi sông để nhớ về triều cường bên mình. Chừng nào nhận được, báo anh nhé…”

Lúc nào anh cũng tếu táo và tỉnh rụi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mà có lẽ chính bởi cá tính ấy mà mọi hoang mang cả tháng nay, cô bỏ qua, nhẹ hẫng. Hay có lẽ cô thừa biết, người bạn khiến anh lận đận chạy từ Anh sang Ý chính là người khiến anh tin vào nguyện ước với tuyết trời, mưa rơi và đi khắp nơi chưa biết điểm dừng?

Chuông cửa reo. Hộp quà bưu điện chuyển đến. Là thủy tinh xứ Murano.

Cô buông thõng người bên thềm nhà nhạt nắng, chạm tay vào viên thủy tinh óng ánh đủ màu, thấy lòng an yên.

Dường như mọi thứ thuộc về anh, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng khiến cho ngày mới của cô hân hoan hơn rất nhiều.

Đến cả món quà quá đỗi “mang tính chất lưu niệm”, giờ nhìn lại vẫn thấy phảng phất ánh mắt trong veo của anh. Ngày trước, Hy từng kể cô nghe nhiều về văn hóa xưa cũ ở châu Âu, trong đó có nghề thổi thủy tinh ở xứ Murano – hòn đảo ngoại ô thành phố Venice. Thời Phục hưng, cả nước Ý nổi danh nhờ thủ thuật chế tác thủy tinh màu. Những người thợ nắm giữ bí quyết thổi kim loại thành màu đưa vào thủy tinh nóng chảy đều bị biệt giam ở Murano để nghề độc nhất châu Âu này không bị thất truyền xứ khác. Ngược lại, họ được đối đãi trọng thể với vàng bạc châu báu, còn con gái được gả cho những nhà quý tộc ở Venice. Cũng từ đó, những bi kịch tình yêu bắt đầu. Nơi nào không có tự do thì dù cho vàng bạc cũng trở nên thừa thãi và tình thương lại thành rẻ rúng vô cùng.

Để có những thứ thủy tinh trong ngần và sắc sảo đến kia, người ta phải chịu cảnh đập vỡ rất nhiều sản phẩm bị lỗi. Như là thủy tinh nung quá nóng bị nứt rạn, như là các vệt màu lem nhem do thổi vào không đúng nhịp, như người thợ lơ đãng trễ nải khiến thành phẩm đục ngầu… Như là Hy với cuộc đời cô – một lỡ lầm, không thể khắc phục được nữa, chỉ còn cách từ bỏ, để lại phía sau, lặng lẽ vượt qua.

Sẽ không tìm cách quên anh như đã định, bởi cô hiểu rằng, anh chưa bao giờ đơn giản chỉ là một-người-đến-rồi-đi, và cô chưa bao giờ là người ở lại cao thượng đủ để gọi với theo mà bảo rằng: “Em ổn cả mà, nên là anh cứ đi đi”. Chỉ thỉnh thoảng nhắc về nhau để biết mình chưa thành xa lạ với ngày cũ, dù chỉ là những ngày cũ lưng chừng giữa buồn – vui, giữa hạnh phúc lẫn hụt hẫng. Là ngọt ngào hay đắng đót, là kỷ niệm hay cần phải lãng quên, cô cũng không phân biệt và phân định được nữa rồi. Buông tay hay níu kéo, với cô lúc này, đều bất khả như nhau…

Đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ chỉ toàn dấu ba chấm ngay từ khi bắt đầu. Là kết thúc hay tiếp tục, quả thật chẳng thể biết, vì đã là dấu chấm thì “chấm hết” và “ba chấm” cũng giống hệt nhau thôi. Cũng như làm sao biết được một mối quan hệ lửng lơ chưa bao giờ bắt đầu, thì đâu mới là điểm kết thúc, hay lại chỉ là tiếp tục những lưng chừng nấn ná nữa?

Dẫu sao, cũng đã đến lúc cần xếp lại nỗi buồn và gắn cho nó đôi cánh để thả bay về những khung trời khác rồi. Bởi dưới bầu trời vẫn nguyên vẹn màu xanh, nhưng cô và anh đã không còn riêng dành nỗi buồn này cho nhau thêm được nữa. Đôi khi, tiếp tục yêu một người chỉ cần sự cố chấp, nhưng từ bỏ một người và từ bỏ nỗi buồn thì cần nhiều lắm dũng khí lẫn chai lì.

Ai rồi cũng phải đôi lần bước qua những khoảng-trống-không-nhau để biết niềm đau là một thứ có thật, và hạnh phúc chật vật lắm mới len lỏi nương mình giữa vô chừng nước mắt rơi. Nước mắt – dù là của kẻ ở hay người đi – thì bao giờ cũng mặn. Nụ cười – dù là của ngày cũ người xưa hay tự mình mỉm cười mỗi khi nhớ về – thì bao giờ cũng ấm áp. Biết rằng trong phần đời của nhau, đã từng dành những ngọt ngào ngắn ngủi và mặn đắng hiếm hoi cho riêng một kỷ niệm của chung hai đứa. Vậy là đủ.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button