Đứa Trẻ Thứ 44
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Tomrob Smith |
NXB | NXB Thời Đại |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 361 |
Ngày xuất bản | 07-2014 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Matxcơva một ngày tháng Hai…
Thanh tra Leo Demidov nhận được thông tin có một vụ án mạng xảy ra trên đường ray, một đứa trẻ hơn bốn tuổi bị lột trần, mổ ruột, miệng nhét đất. Mọi lời khai đều xác thực đây đơn thuần chỉ là một tai nạn thảm khốc. Sự việc tưởng đã lắng lại, cho tới khi Leo tình cờ phát hiện ra, bên ngoài phạm vi Matxcơva, còn có rất nhiều cái chết thương tâm và bí ẩn như thế. Không thể công khai điều tra, Leo – với sự sát cánh của người vợ – từng bước vén tấm màn đen tối đã che đậy cái chết của những đứa trẻ trên khắp đất nước, cùng lúc ấy quá khứ của anh cũng được hé lộ, và con người anh lần đầu tiên hiện ra chân thật ngay cả với chính anh.
Kịch tính, dữ dội, đôi lúc đến cường điệu, Đứa trẻ thứ 44 là một trong số không nhiều câu chuyện trinh thám có khả năng gây xúc động ngay cả với những người ít quan tâm đến thể loại này nhất. Không chỉ là hành trình đi tìm sự thật đằng sau những kỳ án, nó còn là hành trình tìm lại chính mình của cá nhân, là câu chuyện về tình yêu và gia đình, và trên hết thảy, là lời khẳng định khó khăn nhưng quả quyết về chiến thắng cuối cùng của niềm tin vào công lý và lương tâm con người. Bộ phim dựa trên tiểu thuyết này dự kiến sẽ phát hành trong năm 2014.
Nhận định
“Một tác phẩm đầu tay xuất sắc.”- San Diego Union-Tribune
“Cốt truyện thông minh, đầy kịch tính tâm lý.”- Wall Street Journal
“Đứa trẻ thứ 44 báo hiệu tài năng và đẳng cấp của người viết nên nó hay từ những trang đầu tiên.”- Raymond Khoury, tác giả Nhật ký bí mật của Chúa
“Tom Rob Smith đã kể một câu chuyện nhân bản mạnh mẽ với sự mạch lạc đáng ngưỡng mộ và nhịp độ xuất sắc.”- Mail on Sunday
[taq_review]
Trích dẫn
18 THÁNG BA
ĐỨNG NGOÀI BỆNH VIỆN 379, Leo đọc lại biên bản khám nghiệm tử thi, những điểm chính mà gã chép tay lại từ bản gốc:
Nhiều vết đâm. Độ dài lưỡi dao không xác định được. Bị tổn thương nặng ở phần thân và nội tạng. Bị cưỡng hiếp trước hoặc sau khi chết. Miệng có nhiều đất nhưng cô bé không bị ngạt thở; mũi vẫn thông. Có lẽ đất dùng cho mục đích khác – để bịt miệng?
Leo khoanh vòng điểm cuối. Vì đất bị đóng băng nên kẻ giết người hẳn phải mang theo đất. Hắn ta hẳn đã có kế hoạch giết người. Có ý định trước, có chuẩn bị. Nhưng tại sao lại mang theo đất? Đấy là một phương cách vướng víu để bịt miệng ai đó; một miếng giẻ, mảnh vải, hoặc thậm chí bàn tay cũng có thể dễ dàng hơn nhiều. Không có câu trả lời, Leo đành phải muộn mằn nghe theo lời khuyên của Fyodor. Gã sẽ tự mình đi xem cái xác.
Khi gã hỏi xác cô bé được giữ ở đâu, người ta cho biết ở bệnh viện 379. Gã không trông đợi sẽ có phòng khám nghiệm pháp y, bác sĩ bệnh học, hoặc một nhà xác riêng. Gã biết không có một bộ phận chuyên biệt nào để xử lý những cái chết sai trái. Làm sao có được khi mà cái chết sai trái không tồn tại. Trong bệnh viện, dân quân buộc phải tranh thủ thì giờ rảnh rỗi của bác sĩ, như giờ nghỉ ăn trưa hoặc mười phút trước khi phẫu thuật. Những bác sĩ này, không được đào tạo nhiều hơn chuyên môn y khoa của mình, sẽ phán đoán dựa trên hiểu biết của họ về chuyện gì đã xảy ra với nạn nhân. Báo cáo khám nghiệm tử thi Leo đã đọc dựa trên những ghi chép trong các cuộc hỏi ý kiến ngắn ngủi này. Những ghi chép được đánh máy tổng hợp lại vài ngày sau, bởi một người khác hoàn toàn. Có thể chắc chắn rằng phần lớn sự thật đã lọt mất trong quá trình đó.
Bệnh viện 379 là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất cả nước và được cho là một trong những bệnh viện miễn phí cho mọi người tốt nhất thế giới. Nằm ở cuối đường Chkalova, nó rộng chừng vài héc ta và có mặt bằng được tạo hình khung cảnh đẹp đẽ kéo dài đến tận rừng. Leo rất ấn tượng. Đây không đơn thuần là dự án tuyên truyền. Rất nhiều tiền đã được đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng và gã có thể hiểu tại sao người ta nói rằng những quan chức đi nhiều ki lô mét để điều dưỡng trong khung cảnh đẹp đẽ thế này. Gã cho rằng số tiền ấy ban đầu nhằm bảo đảm duy trì sức khỏe và năng suất làm việc của nguồn nhân lực ở Volga.
Ở bàn lễ tân, gã đề nghị được nói chuyện với bác sĩ, giải thích rằng gã cần giúp đỡ khám nghiệm một nạn nhân bị giết, một cô bé mà họ đang giữ trong nhà xác. Nhân viên lễ tân dường như khó chịu trước yêu cầu đó, đã hỏi việc này có khẩn cấp không và gã không thể đến vào lúc rảnh rỗi hơn sao. Leo hiểu: người này không muốn liên quan gì đến vụ án.
– Khẩn cấp.
Người đàn ông miễn cưỡng đi tìm xem có ai rảnh rỗi không.
Ngón tay Leo gõ gõ trên bàn. Gã thấy lo, liếc ra sau về phía cửa vào. Chuyến viếng thăm của gã chưa được cho phép, đấy là việc làm…. Gã hy vọng đạt được gì? Công việc của gã là tìm bằng chứng xác nhận tội trạng của nghi can, không phải đi nghi ngờ bản thân tội trạng. Mặc dù gã đã bị đuổi khỏi cái thế giới danh tiếng những tội phạm chính trị xuống những bí mật bẩn thỉu của tội phạm thông thường thì quy trình cũng hầu như không đổi. Gã đã bác bỏ cái chết của con trai Fyodor, coi đó là một tai nạn không phải vì bất kỳ bằng chứng nào. Gã đã thực hiện những vụ bắt bớ dựa trên danh sách những cái tên đưa cho gã, những cái tên được viết ra đằng sau những cánh cửa khép kín. Đó từng là phương pháp của gã. Leo không ngây thơ đến mức nghĩ rằng gã có thể thay đổi hướng điều tra. Gã không có thẩm quyền. Thậm chí nếu gã là một quan chức cấp cao gã cũng không thể đảo ngược quy trình. Một quy trình đã được xác lập, một kẻ bị tình nghi đã được chọn. Không thể tránh khỏi rằng Babinich sẽ bị cho là có tội và không thể tránh khỏi rằng cậu ta sẽ chết.
Và dù sao thì điều đó có liên quan gì tới gã? Đây không phải là thị trấn của gã? Đây không phải người của gã? Gã đã không thề thốt với bố mẹ cô bé rằng gã sẽ tìm ra kẻ giết người. Gã không biết cô bé hoặc xúc động vì câu chuyện cuộc đời cô bé. Và nữa, nghi can là một mối nguy hiểm cho xã hội – nó đã ăn cắp một đứa bé. Đây chính là những lý do tuyệt hảo để không phải làm gì và bên cạnh đó lại còn một lý do nữa:
“Mình có thể thay đổi được gì?”
Người lễ tân quay lại cùng một người đàn ông đâu mới ngoài bốn mươi tuổi, bác sĩ Tyapkin, người đồng ý dẫn Leo xuống nhà xác miễn là không liên quan gì đến giấy tờ hồ sơ và với một điều kiện là tên anh ta không xuất hiện trong giấy tờ gì hết.
Khi họ bước đi, vị bác sĩ tỏ ý không chắc xác cô bé có còn ở đó không:
– Chúng tôi không giữ xác lâu trừ phi được yêu cầu. Chúng tôi có cảm giác rằng dân quân đã có tất cả thông tin họ cần.
– Anh có thực hiện khám nghiệm ban đầu không?
– Không. Nhưng tôi đã nghe về vụ án mạng. Tôi nghĩ các anh đã bắt được người chịu trách nhiệm.
– Đúng, có thể vậy.
– Tôi hy vọng anh không phiền nếu tôi hỏi, nhưng trước giờ tôi chưa gặp anh.
– Tôi mới đến.
– Anh ở đâu đến?
– Mátxcơva.
– Thuyên chuyển đến đây?
– Đúng.
– Tôi bị điều tới đây ba năm trước, cũng từ Mátxcơva. Chắc chắn anh thất vọng vì phải ở đây?
Leo im lặng.
– Đúng, đừng trả lời. Lúc đầu tôi cũng thất vọng. Tôi có danh tiếng, quen biết, gia đình. Tôi là bạn thân của giáo sư Vovsi. Tôi cảm thấy đến đây giống như một sự giáng chức. Tất nhiên, hóa ra đó lại là một điều may mắn.
Leo nhận ra cái tên – giáo sư Vovsi là một trong những bác sĩ Do Thái hàng đầu bị bắt.
Không hiểu được dòng suy nghĩ của người đồng hành, Tyapkin vui vẻ nói tiếp:
– Tôi đã lo mình bị chuyển về một bệnh xá nông thôn. Nhưng 379 đã trở thành chỗ đáng thèm muốn của vùng này. Có lẽ quá thành công. Nhiều người lao động trong nhà máy thích ở một đêm trên những chiếc giường sạch sẽ, có phòng vệ sinh trong nhà và vòi nước hơn là ở nhà họ. Chúng tôi biết tỏng rằng không phải ai cũng ốm như họ kêu. Giải pháp duy nhất là có nhân viên MGB canh gác bệnh viện. Chẳng phải chúng tôi không thông cảm với công nhân nhà máy. Chúng tôi đã xem nhà của họ. Nhưng nếu năng suất chung giảm xuống do tình hình ốm đau thì chúng tôi lại bị buộc tội tắc trách. Giữ sức khỏe cho mọi người trở thành vấn đề sống còn không chỉ cho bệnh nhân mà cho cả những bác sĩ chúng tôi nữa.
– Tôi hiểu.
– Anh từng làm dân quân ở Mátxcơva?
Leo có nên thừa nhận gã là nhân viên MGB hay nói dối và giả vờ gã chỉ là dân quân? Một lời nói dối sẽ dễ dàng hơn. Gã không muốn làm hỏng tâm trạng hay chuyện của ông bác sĩ này. Đúng vậy.
Nhà xác nằm ở tầng hầm, được xây sâu dưới lòng đất, lạnh băng trong suốt mùa đông dài. Do đó, hành lang lạnh tự nhiên. Tyapkin dẫn Leo đến một phòng lớn có sàn lát gạch và trần thấp. Một bên có một cái bể to hình chữ nhật, như một bể bơi nhỏ. Đầu kia căn phòng là cánh cửa thép dẫn vào nhà xác.
– Trừ phi người thân có thể sắp xếp, nếu không chúng tôi sẽ thiêu xác trong vòng mười hai tiếng. Bệnh nhân lao bị thiêu trong vòng một tiếng. Chúng tôi không có nhu cầu kho trữ nhiều lắm. Chờ ở đây, tôi sẽ quay lại.
Bác sĩ mở cánh cửa thép và đi vào nhà xác. Trong khi chờ, Leo đi lại chỗ bể, nhìn qua thành. Trong bể chứa thứ chất lỏng sền sệt, tối đen. Gã không thể thấy gì ngoại trừ bóng của mình. Bề mặt lặng yên, đen ngòm, mặc dù nhìn những vết bẩn trên thành bê tông, gã có thể thấy màu cam sẫm. Trên thành có một cái móc, cái gậy kim loại dài với một đầu bẻ cong. Gã cầm nó lên, ngập ngừng thọc qua bề mặt. Như xi rô, nó vỡ ra rồi kết lại, phẳng lì trở lại. Leo nhúng cái móc sâu hơn, lần này cảm thấy gì đó động đậy – cái gì đó nằng nặng. Gã nhấn mạnh hơn. Tyapkin ra khỏi nhà xác đẩy theo một băng ca:
– Những xác kia sẽ được ướp đá và chuyển đến Sverdlovsk để mổ xẻ. Ở đó họ có trường y. Tôi đã tìm thấy cô bé cho anh.