Review

Đảo Giấu Vàng

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Robert Louis Stevenson
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Đinh Tị
Số trang 303
Ngày xuất bản 09-2015
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách


Đảo giấu vàng – cái tên nghe hấp dẫn như chuyện cổ tích ấy lại là một câu chuyện về xã hội Anh hồi thế kỉ thứ XVIII, cái thế kỉ tanh “máu và bùn” của vương triều London đang mở rộng cuộc hành trình chinh phạt và xâm chiếm thuộc địa để biến nước Anh thành một đế quốc “không có mặt trời lặn”. Một chế độ kẻ cướp ắt sinh ra những tên cướp. Ấy là nguồn gốc mọc lên “Đảo giấu vàng” trong xứ sở những hòn đảo Britain kia.

Một hòn đảo nằm chơi vơi giữa biển, đem ngày ầm ầm sóng vỗ, nhấp nhô những trái đồi trọc bên những vạt rừng thông cổ thụ, nơi ẩn náu của chim trời chỉ gợi lên cái cô quạnh hãi hùng trước sức mạnh ngự trị của thiên nhiên lại bỗng có một sức cuốn hút kì diệu. Chỉ vì nó chứa trong lòng mình một kho vàng do băng cướp của một viên thuyền trưởng tên là Flin cất giấu. Vàng – cái ma lực phi thường của xã hội Châu Âu – kéo những con người của nước Anh kia vào cuộc. Ai sẽ đoạt được kho vàng, bọn cướp còn lại trong băng nhóm của Flin hay những kẻ khác?…

Đảo giấu vàng là câu chuyện phiêu lưu với những tình huống sinh động và hấp dẫn lạ thường, xen lẫn cái li kì với thực tế sẽ mang đến cho bạn đọc những trải nghiệm thú vị.

[taq_review]

Trích dẫn


Cuộc chuẩn bị vẫn kéo dài. Bác sĩ Ly và ông Chi đều đi lo công việc. Chỉ còn tôi ở lại nhà với lão Ri-đrus. Suốt ngày, tôi ngồi tưởng tượng đến tương lai với lòng chứa chan những ước mơ đẹp đẽ. Khi thì tôi nghĩ đến những nhà thương đồ sộ mà bất kể nghèo giàu, hễ ai vào đấy là đều được săn sóc chu đáo, không phải trả một đồng xu nhỏ. Cái cảnh vì thiếu tiền thuốc mà phải chết dần chết mòn như cha tôi sẽ không còn nữa. Khi thì tôi tưởng tượng đến sự mừng rỡ của những đứa trẻ mồ côi nghèo đói được nuôi dưỡng ăn học như con nhà giàu. Có những cảnh làm tôi xúc động đến rớm nước mắt. Có lúc tôi lại say sưa mơ tưởng về biển: nào phong cảnh tuyệt vời của đảo, nào những thứ hoa thơm cỏ lạ, nào những chuyện phiêu lưu thần kỳ. Tôi ngồi hình dung lại bản đồ, nhớ các chỗ từng ly từng tí. Rồi một hôm, có phong thư của ông Chi gửi về báo tin công việc đã sắp đặt xong, bảo lão Ri và tôi thu xếp đến ngay và nhắn cả bác sĩ Ly tới gấp. Trong thư có nói rõ là ông đã tìm được một viên thuyền trưởng rất thạo nghề, chỉ phải cái hay bẳn tính, và một thủy thủ cụt một chân tên là Xin-ve rất vừa ý. Người thủy thủ cụt chân này sẽ giữ chân đầu bếp dưới tàu. Sáng hôm sau, lão Ri và tôi lên đường đi Brít-tôn. Tôi ghé lại nhà, từ biệt mẹ tôi. Nhà cửa đã được ông Chi cho sửa sang lại và thuê cho một người phụ việc, nên ra đi, tôi cũng yên lòng. Chiều hôm ấy chúng tôi lên xe ngựa. Sáng hôm sau, khi choàng mắt dậy đã thấy đến Brít-tôn. Chúng tôi phải đi bộ đến quán trọ đầu bến tàu, nơi ông Chi ở tạm. Khi đi qua bến, tôi được nhìn tận mắt rất nhiều tàu, đủ các cỡ, đủ các kiểu, thuộc đủ các nước. Trên tàu, thủy thủ vừa làm vừa hát. Trên một chiếc khác, nhiều người đánh đu trên ngọn cột buồm cao tít, bám vào sợi dây trông nhỏ như mạng nhện. Tôi sống suốt đời gần biển mà chưa bao giờ có cái cảm giác được gần biển như lần này. Tôi thấy nhiều tay thủy thủ già đeo khuyên ở tai, râu mép xoắn tít, đuôi tóc sơn thõng xuống như đuôi cá. Tất cả đối với tôi đều mới lạ, cả đến cái mùi nước mặn và mùi hắc ín. Thế mà tôi lại sắp sửa được đánh bạn với họ, đi tìm một kho của ở một hòn đảo xa lạ, đem về giúp đỡ cho bà con nghèo. Đương nghĩ lan man thì tôi đã thấy ông Chi đứng ở cửa. Trông thấy tôi, ông bảo:

-Kìa cậu! Bác sĩ Ly cũng đã tới rồi. Thế là đủ mặt. Ngày mai ta nhổ neo.

Nói xong, ông bảo tôi đưa thư đến cho Xin-ve ở quán rượu của hắn. Khi tôi đến nơi thì cửa hàng đương đông nghịt khách, phần nhiều là thủy thủ. Tôi còn đứng phân vân thì một người ở nhà trong đi ra. Thọat trông, tôi cũng biết ngay là Xin-ve. Chân trái hắn cụt đến gần háng, hắn phải cặp nạng mà đi lại, nhanh thoăn thoắt như con thoi. Hắn to lớn, lực lưỡng, nước da xám xịt, mặt mũi xấu xí nhưng trông tươi và linh lợi. Hắn tỏ ra vui tính. Hắn đi hết bàn nọ đến bàn kia, miệng huýt sáo, thỉnh thoảng lại vỗ vai và bông đùa vài câu với những người khách thân. Thú thực với các bạn, từ lúc đọc bức thư của ông Chi, tôi vẫn chột dạ, chỉ lo tên cụt chân ấy lại chính là tên thủy thủ tôi đã rình ở quán cơm nhà. Nhưng nhìn qua anh chủ quán đứng đắn và dễ có cảm tình này, tôi đủ yên bụng. Khi thấy tôi chìa bức thư của ông Chi ra, hình như hắn hơi giật mình.

-Chao ôi! Cậu là bạn đi tàu của tôi mà. Được biết cậu thật là mừng. Nói xong, hắn bắt chặt tay tôi. Ngay lúc ấy, một người khách ngồi ở góc phòng thốt đứng dậy, bỏ ra. Thoáng nhìn, tôi đã nhận ra tên giặc cụt hai ngón tay. Tôi vội kêu to:

-Hắc Cẩu! Bắt lấy nó! Xin-ve cũng quát to:

-Hắn chưa giả tiền… Ha-ri, tóm lấy nó! Một người ngồi gần cửa đứng phắt dậy đuổi theo. Xin-ve lại nói:

-Ngay đến ông hoàng vào đây uống rượu cũng phải giả tiền! Hắn là ai thế cậu?

-Thưa ông, hắn là một tên giặc biển.

-Thế à? Mo-gan! Lại đây, anh vừa chén với nó phải không! Một tên thủy thủ già, tóc hoa râm, ngượng ngập bước đến. Xin-ve hỏi tiếp, giọng khắc nghiệt:

-Này Mo-gan! Trước kia, anh chưa gặp hắn lần nào đấy chứ?

-Thưa ông, không! Xin-ve nói to:

-Phúc đời nhà anh đó! Nếu anh đã chơi với hạng người như thế thì anh đừng vác mặt đến quán tôi nữa!

-Xong hắn quay lại nói riêng với tôi, bộ thân mật, làm tôi đến thích:

-Lão này thật thà như đếm. Chỉ phải cái tội hơi ngốc.

-Rồi hắn lại nói to:

-Hắc Cẩu! Chịu! ờ, ờ! Hình như tôi có gặp đâu một lần, hắn đi với một lão mù thì phải? Tôi nói:

-Chính phải rồi, lão mù tên là Piu…

-Phải, phải, Piu!

-hắn nói coi bộ hớn hở.

-ờ! Bộ nó trông rõ ra thằng đại bợm! Được! Lần này tóm được là tôi sẽ dìm nó xuống bến cho nó cạch đến già!

Vừa nói hắn vừa đấm bàn, nét mặt giận dữ, làm ai cũng phải tin là thật. Lúc đầu thấy thằng Hắc Cẩu ở đây, tôi đã đâm nghi Xin-ve, nhưng khi thấy tên đuổi theo hổn hển trở về tay không, hắn chửi mắng vung lên, tôi lại cho hắn là người ngay thẳng. Hắn nói với tôi:

-Cậu xem đó, việc này tôi thật là bứt rứt. Rồi đây tôi biết ăn nói thế nào với ông Chi? Thôi, nhờ cậu nói rõ cho ông ấy biết… Cậu ít tuổi, nhưng cậu là người thông minh, tất cậu đã hiểu cho tôi. Giá không vướng cái nạng này, tôi đã chạy bay tóm cổ nó về. Bây giờ thì… Nói đến đây, mắt hắn rầu rầu.

-Nhưng thôi, chúng ta cứ đến ông Chi trình cho ông biết. Nói xong, hắn kéo tôi đi. Vừa đi, hắn vừa vui vẻ giảng giải cho tôi nghe về tàu bè, về đồ phụ tùng, về trọng tải, về tàu nước nọ nước kia. Thấy thế tôi cho hắn là một người bạn đi biển rất tốt. Khi chúng tôi đến nhà thì thấy bác sĩ Ly và ông Chi đương ngồi uống bia. Hắn kể lại chuyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối, không thêm bớt một chút nào. Thỉnh thoảng hắn lại hỏi:

“Có phải thế không, cậu Dim?”. Tôi cũng chỉ đành gật đầu. Nói xong hắn xin phép ra về. ông Ly nhìn theo hắn, bảo:

-Tôi rất thích tên đầu bếp này. ông Chi bảo:

-Tôi được một người giúp việc tận tâm như thế kể cũng may phúc. Chính hắn đã mộ cho tôi gần hết những thủy thủ trên tàu. Nói xong, ông rủ bác sĩ và tôi cùng đi xuống xem tàu.

Bạn đọc cảm nhận


Quỳnh Nguyễn

Là một người thích đọc truyện phiêu liêu, thám hiểm, mình rất háo hức khi thấy tiểu thuyết này được NXB Văn Học tái bản. Chất liệu giấy tốt nên quyển truyện nhẹ, chữ viết in rõ, không bị nhòe. Nội dung thì hoàn toàn thú vị, hấp dẫn. Tác giả dường như đã hóa thân vào từng nhân vật để có thể miêu tả được rõ nét nhất mọi ngóc ngách trong tấm bản đồ tâm lý của mỗi người. Và chắc hẳn Robert Louis Stevenson phải có một kiến thức xã hội Anh thế kỉ VII thật phong phú mới có thể miêu tả thật sinh động như vậy.

Thái Thị Mến

Đảo giấu vàng là một câu chuyện phiêu lưu cực kì hấp dẫn, tuy nhiều chỗ chém giết dã man, rùng rợn, nhưng đa phần rất sinh động, li kì. Câu chuyện không chỉ có tranh giành, cướp đoạt kho vàng của bọn cướp, mà còn tái hiện xã hội Anh thế kỉ XVIII, cái thế kỉ nước Anh bị bao trùm bởi những những cuộc chinh phạt, xâm chiếm thuộc địa của vương triều Luân Đôn.

Câu chuyện còn miêu ta sự hùng vĩ và đáng sợ của thiên nhiên, hòn đảo cô quạnh giữa biển trời, ầm ầm sóng vỗ ngày đêm. Vừa hãi hùng, vừa có sức hút đến kì lạ.

Nguyễn Hoàng Bảo Thụy

Có lẽ do mình hơi quá tuổi để đọc cuốn truyện này. Một câu chuyện phiêu lưu hấp dẫn, chỉ một câu chuyện truyền miệng đã khiến cho rất nhiều tên cướp biển và cả những người ưa phiêu lưu lên đường ra biển, quyết tìm được đảo giấu vàng và cuối cùng những người tốt luôn giành chiến thắng. Câu chuyện thú vị nhưng có lẽ phù hợp với thiếu nhi hoặc những người yêu thích những câu chuyện như truyện cổ tích hơn, đối với mình thì cuốn sách này dễ đọc nhưng chưa đủ sức lôi cuốn, khi đọc xong cũng không đọng lại gì nhiều.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button