Review

Cô Gái Trên Tàu

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Paula Hawkins
NXB NXB Hội Nhà Văn
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 429
Ngày xuất bản 12-2015
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Rachel mỗi ngày đều đón cùng một chuyến tàu điện. Mỗi ngày như thế, con tàu dừng lại ở một ga nhỏ, từ cửa sổ cô có thể nhìn thấy một cặp vợ chồng ngồi ăn sáng trên ban công. Dần dần, cô cảm thấy mình quen với họ.

Và rồi một ngày kia, cô nhìn thấy một chuyện kinh hoàng. Chuyện chỉ xảy ra trong một phút rồi con tàu lại cất bánh đi tiếp, nhưng như thế cũng đủ rồi. Rachel không thể im lặng, cô phải nói cho cảnh sát biết những gì mình nhìn thấy và bị cuốn vào vòng xoáy của mọi việc. Liệu cô đã làm một việc tốt hay đã khiến mọi thứ rối rắm hơn?

[taq_review]

Trích dẫn

THỨ HAI, NGÀY 22 THÁNG BẢY, 2013

BUỔI SÁNG

Tôi cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Tôi ngủ ngon lành nhưng khá mơ màng, và sáng nay, tôi phải cố gắng lắm mới tỉnh hẳn được. Thời tiết nóng bức đã trở lại và toa tàu trở nên ngột ngạt, mặc dù chỉ có một nửa so với mọi khi. Sáng nay tôi dậy muộn nên không cso thời gian mua báo để xem tình hình của Megan đến đâu rồi, nên tôi lên trang BBC trên điện thoại, nhưng vì lí do gì đó, đường truyền chậm như rùa bò vậy. Ở trạm Northcote, một người đàn ông cầm chiếc Ipad lên tàu và ngồi ngay cạnh tôi. Ông ta không gặp vấn đề gì với việc đọc các tin tức, ông ta vào ngay trang Tin Tức Hàng Ngày và nó kia, viết bằng chữ to, in đậm, câu chuyện thứ ba: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỊ BẮT VÌ CÓ LIÊN QUAN ĐẾN VỤ MẤT TÍCH CỦA MEGAN HIPWELL.
Tôi đã hoảng hốt đến mức quên hết mọi chuyện và nghiêng hẳn sang một bên để nhìn rõ hơn. Người đàn ông ngẩng lên nhìn tôi, khiến tôi giật mình và hơi xấu hổ.
“Xin lỗi” tôi nói. “Tôi biết cô ấy. Người đang bị mất tích. Tôi quen cô ấy.”
“Ồ, tệ thật đấy” ông ta nói. Ông ta là một người đàn ông trung tuổi, nói năng lịch sự và ăn mặc cũng rất sang trọng. “Cô có muốn đọc tin tức này không?”
“Tất nhiên. Tôi không thể load được gì bằng điện thoại của mình.”
Ông ta cười một cách tốt bụng và đưa tôi chiếc máy tính bảng. Tôi chạm vào tiêu đề và toàn bộ câu chuyện hiện ra.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã bị bắt vì liên quan đến vụ mất tích của Megan Hipwell, hai chín tuổi, một người phụ nữ ở Witney, bị mất tích từ thứ bảy ngày 13 tháng bảy. Cảnh sát không thể xác nhận xem người đàn ông bị bắt có phải chồng của Megan, Scott Hipwell, không, anh ta đã được tra hỏi dưới sự giám sát vào hôm thứ sáu vừa rồi. Vào một bài báo sáng nay, một nhân viên cảnh sát nói: “Chúng tôi có thể xác nhận rằng người đàn ông liên quan đến vụ mất tích đã bị bắt. Nhưng anh ta vẫn chưa bị thẩm vấn. Cuộc tìm kiếm Megan vẫn tiếp diễn, và chúng tôi đang điều tra một địa chỉ được tin là có thể là hiện trường vụ án.”

Chúng tôi đang đi qua ngôi nhà; một lần đầu tiên, đoàn tàu không dừng lại chỗ tín hiệu. Tôi quay đầu ra, nhưng đã quá muộn. Nó đã vượt khỏi tầm nhìn. Tay tôi đang run lập cập khi đưa trả chiếc máy tính bảng cho chủ của nó. Ông ta lắc đầu buồn bã. “Tôi rất xin lỗi” ông ta nói.
“Cô ấy vẫn chưa chết” tôi nói. Giọng tôi thật thê thảm, đến cả chính tôi còn không tin vào điều đó nữa. Nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong khóe mắt tôi. Tôi đã đến nhà cô. Tôi đã ở đó. Tôi đã ngồi trước mặt anh, tôi đã nhìn vào mắt anh và cảm thấy điều gì đó. Tôi nghĩ đến đôi bàn tay to khỏe và cách nào đó anh có thể bóp nát tôi, anh đã có thể hại cô – Megan nhỏ bé, mỏng manh.
Đoàn tàu bắt đầu giữ phanh khi chúng tôi tiến đến ga Witney, tôi đứng lên.
“Tôi phải đi đây” tôi nói với người đàn ông ngồi cạnh tôi, ông ta trông có vẻ bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
“Chúc may mắn” ông ta nói.
Tôi chạy dọc thềm ga xuống cầu thang. Tôi đang đi ngược với dòng người, tôi đã gần đến cuối của cầu thang khi bị sẩy chân và một người đàn ông nói:“Cẩn thận chứ!” Tôi không nhìn anh ta, vì tôi đang nhìn chằm chằm xuống bậc thềm bê tông, bậc thứ hai từ cuối lên. Có chút máu trên đó. Tôi tự hỏi nó ở đó từ bao giờ. Nó có thể từ một tuần trước không nhỉ? Nó có thể là máu của tôi không? Hay của cô ấy? Hay là có máu của cô ấy trong ngôi nhà, đó là lí do họ bắt anh? Tôi cố tưởng tượng ra căn bếp, phòng khách. Có mùi của chất khử trùng. Đó có phải mùi của chất tẩy trắng không? Tôi không biết, giờ thì tôi không thể nhớ gì, tất cả những gì tôi có thể nhớ là mùi mô hồi ở lưng và mùi bia trong hơi thở của anh.
Tôi chạy qua đường hầm và bị vấp ở góc đường Blenheim. Tôi nín thở khi đi vội dọc vỉa hè, cúi đầu xuống,tôi quá sợ để nhìn lên, nhưng khi tôi ngẩng lên thì không có gì bận tâm cả. Không có chiếc xe tải nào đậu bên ngoài nhà Scott, không có xe cảnh sát. Liệu họ đã xong việc tìm kiếm trong ngôi nhà đó chưa? Nếu họ tìm thấy gì đó thì họ vẫn sẽ ở đó, chắc chắn là vậy; việc này mất rất nhiều thời gian, xem xét lại tất cả mọi thứ, tìm kiếm các bằng chứng. Tôi đẩy nhanh tốc độ. Khi đến trước cửa nhà anh, tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu. Rèm cửa được đóng kín hoàn toàn, cả dưới tầng một lẫn trên lầu. Còn rèm cửa của những nhà hàng xóm thì động đậy. Tôi đang bị theo dõi. Tôi bước lên thềm cửa, tay tôi giơ lên. Tôi không nên ở đây. Tôi không biết tôi đang làm gì ở đây. Tôi chỉ muốn xem. Tôi muốn biết. Tôi bị kẹt, trong một khoảnh khắc, giữa việc chống lại bản năng của mình và gõ vào cánh cửa đó, hoặc quay đi. Tôi quay đi, và đó là lúc cánh cửa mở ra.
Trước khi tôi có thời gian để di chuyển, anh đưa tay ra và nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía anh. Miệng anh bặm lại, đôi mắt mở to hoang dã. Anh đang tuyệt vọng. Tràn ngập nỗi sợ hãi, tôi nhìn thấy bóng tối đang đi tới. Tôi mở miệng định kêu lên, nhưng đã quá muộn, anh kéo tôi vào nhà và đâm sầm cánh cửa sau lưng.

THỨ NĂM, NGÀY 21 THÁNG 3, 2013

BUỔI SÁNG

TÔI KHÔNG BAO GIỜ THUA. Anh nên biết điều đó về tôi. Tôi không bị thua trong các trò chơi như thế này.
Màn hình trên điện thoại của tôi đen sì, một cách bướng bỉnh và trống rỗng. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ. Mỗi lần tôi nhìn vào nó, tôi cảm thấy giống như một cái tát, và tôi đang tức giận hơn và giận dữ hơn. Điều gì đã xảy ra với tôi trong phòng khách sạn? Tôi đã nghĩ gì vậy? Rằng chúng tôi có một sự kết nối, rằng có một cái gì đó thật giữa chúng tôi? Anh không có ý định bỏ trốn với tôi. Nhưng tôi đã tin anh ấy trong một khoảnh khắc – nhiều hơn một giây – và đó là những gì thực sự khiến tôi bực mình. Tôi đã quá ngu ngốc, cả tin. Chắc hẳn anh đã cười nhạo tôi suốt khoảng thời gian đó.
Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngồi khóc lóc vì anh thì anh đã nhầm. Tôi có thể sống mà không có anh, tôi có thể làm mọi việc một cách tốt đẹp mà không có anh – nhưng tôi không muốn thua cuộc. Nó không giống tôi. Không một điều gì trong việc này giống tôi. Tôi không bao giờ bị từ chối. Tôi luôn là người bỏ đi.
Tôi đang tự khiến mình mất trí, tôi không thể dừng được. Tôi không thể ngừng việc nghĩ lại buổi chiều hôm đó ở khách sạn và những gì anh nói, cách anh khiến tôi cảm nhận mọi chuyện.
Đồ khốn.
Nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ chỉ biến mất, ra đi một cách lặng lẽ, thì anh đã lầm. Nếu anh ta không nghe máy, tôi sẽ dừng việc gọi vào điện thoại di động của anh ta và gọi vào số nhà. Tôi sẽ không bị tảng lờ đi nữa.
Vào bữa sáng, Scott hỏi tôi hủy bỏ buổi trị liệu. Tôi không nói gì. Tôi giả vờ như không nghe thấy.
‘Dave mời chúng ta đi ăn tối” anh nói. ‘Chúng ta đã không đến đó một thời gian lâu rồi. Em có thể sắp xếp thời gian không? ‘
Giọng anh nhẹ nhàng, như thể đây là một lời mời bình thường, nhưng tôi có thể cảm thấy ánh mắt anh dõi theo tôi. Chúng tôi đang ở bờ vực chuẩn bị cãi nhau và tôi phải hết sức cẩn thận.
“Em không thể, Scott, muộn rồi” tôi nói. “Sao anh không mời Dave và Karen đến đây vào thứ bảy?” Chỉ nghĩ đến việc phải chào đón Dave và Karen đã khiến tôi mệt mỏi rồi, nhưng tôi vẫn phải thoả hiệp.

“Chưa phải là quá muộn mà” anh nói, đặt cốc cà phê xuống bàn ngay trước mặt tôi. Anh để tay lên vai tôi một lúc và nói “Huỷ đi, được không?” và bước ra khỏi phòng.
Ngay giây phút cánh cửa đóng lại, tôi cầm lấy cốc cà phê và ném thẳng nó vào tường.

BUỔI TỐI

Tôi có thể tự nói với bản thân rằng đó không phải một sự từ chối. Tôi có thể thuyết phục bản thân rằng anh đang cố làm điều đúng đắn, một cách có đạo đức và chuyên nghiệp. Nhưng tôi biết điều đó không đúng. Hoặc ít nhất, nó không hoàn toàn là sự thật, vì khi bạn muốn ai đó đến cực độ, thì đạo đức (và tất nhiên là sự chuyên nghiệp) là không cần thiết. Bạn sẽ làm mọi việc để chiếm lấy họ. Anh chỉ là không cần tôi đến mức đó.
Tôi lờ những cuộc gọi của Scott đi suốt cả buổi chiều, tôi đến buổi trị liệu muộn, và đi đến thẳng văn phòng của anh mà không nói lời nào với lễ tân. Anh đang ngồi ở bàn làm việc, viết gì đó. Anh liếc nhìn lên khi tôi bước vào, không cười, và lại cúi xuống đống giấy tờ. Tôi đứng trước bàn làm việc, đợi anh nhìn lên. Tôi cảm thấy khoảng thời gian đó như kéo dài mãi mãi.
“Cô ổn không?” cuối cùng thì anh cũng hỏi. Rồi anh cười với tôi. “Cô đến muộn.”
Không khí đang tràn ngập trong họng, tôi không nói nổi. Tôi đi quanh chiếc bàn và tựa vào nó, chân tôi tựa vào đùi anh. Anh lùi lại một chút.
“Megan” anh nói “cô có ổn không?”
Tôi lắc đầu. Tôi đưa tay ra và anh nắm lấy nó.
“Megan” anh lại nói, lắc đầu.
Tôi không nói gì hết.
“Cô không thể… Cô nên ngồi xuống thì hơn. “Hãy cùng nói chuyện.”
Tôi lắc đầu.
“Megan.”
Mỗi lần anh nói tên tôi lại càng khiến mọi việc trở nên tồi tệ.
Anh đứng dậy và đi vòng qua cái bàn, đi xa khỏi tôi. Anh đứng ở giữa phòng.
“Thôi nào” anh nói, giọng anh như khi đang làm việc vậy – cộc cằn một cách khó chịu. “Ngồi xuống đi.”
Tôi theo anh đến giữa phòng, đặt một tay lên eo anh, tay còn lại trên ngực anh. Anh đẩy tay tôi ra và bước ra xa.
“Đừng, Megan. Cô không thể… chúng ta không thể…” Anh quay đi.
“Kamal” tôi nói, với một giọng dễ nghe. Tôi ghét thứ giọng đó. “Làm ơn đi.”

“Điều đó… ở đây. Nó không phù hợp. Nó bình thường, tin tôi đi, nhưng…”
Tôi nói với anh rằng tôi muốn ở bên anh.
“Điều đó sẽ sớm thay đổi thôi, Megan” anh nói. “Nó vẫn hay xảy ra. Nó đã từng xảy ra với tôi. Tôi thực sự nên giới thiệu cho cô về vấn đề này rồi mới đúng. Tôi xin lỗi.”
Tôi chỉ muốn hét lên. Lời của anh thật xáo rỗng, máu lạnh và quá tầm thường.
“Anh đang nói với tôi là anh không cảm thấy gì sao?” tôi hỏi anh. “Anh đang nói là tôi đã tưởng tượng ra mọi chuyện?”
Anh lắc đầu. “Cô không hiểu, Megan, tôi không nên để mọi chuyện đến nông nỗi này.”
Tôi đến gần anh, đặt tay lên hông và xoay người anh lại. Anh lại cầm lấy tay tôi, những ngón tay dài của anh nắm chặt cổ tay tôi. “Tôi có thể mất việc” anh nói, và rồi tôi sẽ mất bình tĩnh.
Tôi đẩy anh ra, giận dữ và bạo lực. Anh cố giữ lấy tôi, nhưng anh không thêt. Tôi đang hét lên với anh, nói với anh là tôi không quan tâm gì đến công việc của anh. Anh cố bảo tôi yên lặng – tôi nghĩ là anh đang lo lắng, chắc là về cô lễ tân, hoặc là những khách hàng khác sẽ nghĩ gì. Anh nắm lấy vai tôi, ngón tay siết chặt lại, anh bảo tôi bình tĩnh lại, và ngừng cư xử như một đứa trẻ. Anh lắc mạnh tôi; trong một giây tôi đã nghĩ anh sẽ tát tôi.
Tôi hôn lên môi anh, cắn môi dưới của anh thật mạnh; tôi có thể cảm nhận vị máu của anh. Anh đẩy tôi ra.
Tôi đã nghĩ đến mọi cách trả thù trên đường về nhà. Tôi đã nghĩ đến mọi việc tôi có thể làm với anh. Tôi có thể khiến anh bị đuổi việc, hoặc tệ hơn. Nhưng tôi sẽ không làm vậy, vì tôi rất thích anh. Tôi không muốn làm hại anh. Tôi còn không quan tâm đến việc bị từ chối nữa. Điều khiến tôi bận tâm nhất bây giờ là tôi vẫn chưa tìm đến cái kết của câu chuyện, và tôi không thể bắt đầu lại với ai khác, điều đó quá khó khăn.
Tôi không muốn về nhà, vì tôi không muốn phải giải thích về vết bầm tím trên tay.

Bạn đọc cảm nhận

Quỳnh Lê

Không gì gây nghiện như Cô gái trên tàu. Từ hình thức đến nội dung cuốn sách rất đẹp và rất độc.

Tác giả Paula Hawkins đã lồng vào tác phẩm đầu tay của mình đầy những nút thắt sáng tạo cùng một kết cục choáng váng. Tác phẩm như được mô tả, đầy những đau đớn, tổn thương, bí mật. Hung thủ có thể được tìm ra nhưng thứ mà nó mang sau đó nặng nề và khủng khiếp. Cách xây dựng nhân vật vô cùng độc đáo, cách dẫn chuyện đan xen giữa các nhân vật nữ, những đau đớn, nghi kị, sự tổn thương dai dẳng đeo bám suốt từ đầu tới cuối. Để đến khi khép lại, lòng ta đau đáu lên một câu hỏi. Rốt cuộc thì ta có thể hiểu một con người được bao nhiêu?!

Công nhận hay thật, có thể tưởng tượng nếu được dựng thành phim chắc trở thành bom tấn mất. Rất đáng để mua!

Bùi Thị Mỹ Trang

Truyện hấp dẫn tồi từ ngay bìa sách. Nó làm tôi thấy tò mò. Ngay khi vừa đọc những trang đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất thú vị. Nó cứ lôi cuốn tôi như có một ma lực. Đây không chỉ là một quyển truyện trinh thám mà còn là phân tích tâm lý nhân vật. Cứ như những chuyến tàu, cứ thế dẫn dắt chúng ta đi từng chút một để biết được kết cục là gì. Và tôi thật sự ấn tượng với những bài học rút ra từ đó “Chẳng có gì đau đớn và bào mòn con người ta giỏi bằng sự nghi ngờ”. Quả thật là vậy.

Le Ha

Tôi đọc quyển sách trong một buổi tối và kết thúc trong buổi trưa ngày hôm sau.

Tôi đã từng xem bộ phim “Before I Go To Sleep “cũng xoay quanh chủ đề mất trí nhớ tạm thời: Một cô gái chỉ có thể nhớ được những gì xảy ra trong ngày, sáng hôm sau ngủ dậy, mọi thứ với cô thật xa lạ. Có thể vì bộ phim do “Thiên nga Úc” Nicole Kidman thủ vai với nội dung quá xuất sắc và có chút trùng hợp. Nên đọc đến nửa tiểu thuyết tôi đã ngờ ngợ Tom chính là hung thủ.

Quả thật nếu để dựng thành phim thì cuốn tiểu thuyết này quả là một ý tưởng quá tuyệt vời. Nhưng nếu để đọc cảm xúc của tôi như quả bóng nước bị treo trên cành cây, đung đưa nhưng không đủ nặng để rơi, vỡ, tan tành.

Tôi cứ cố hình dung diện mạo của Rachel, đôi mắt của cô ấy, cái dáng vẻ khò khè say rượu, hay mường tượng một con người đã từng mạnh mẽ của cô ấy. Nhưng tôi không thể. Tôi không vẽ lên được màu mắt cô ấy, sự thay đổi về diện mạo của cô ấy sau khi li dị. Cuốn tiểu thuyết không cho tôi làm như thế. Tôi chỉ có thể biết cô ấy đã trở nên béo ú, tồi tệ từ sau khi nỗ lực có con bất thành, sau khi li dị một con người cô cho là hoàn hảo.

Rồi tôi lại ước đến lúc gần phát hiện ra sự thật, cô không đi tìm Clara, vợ của người bạn chồng cô, người mà Tom miêu tả cô đã chử bới xúc phạm cô ấy, để tìm ra một câu trả lời tường minh hơn là cái ký ức mơ hồ cô chợt nhật ra, sau bao lâu bị chôn vùi.

Tôi đã phải rà lại để chắc chắn mình đang đọc Rachel, Megan hay Anna. Không hiểu là do bản dịch hay da tác giả cố tình, mà tôi không thể phân biệt được giọng hành văn khi viết đến từng phân vai mỗi người. Nhiều lúc tôi cứ ngỡ là một con người nhưng được đặt trong hoàn cảnh khác nhau để mà cư xử.

Kết truyện, tôi cứ ngỡ tôi có thể có được câu lý giải cho một con người dối trá như Tom. Chỉ là để che giấu bản chất quá tầm thường hay đơn giản đó là hành xử của một con người đa nhân cách, hay một hội chứng bệnh về thần kinh nào đó. Nhưng anh ta cứ vậy, vì anh ta như thế, còn tôi thì chong chong không hiểu.

Hai người phụ nữ, đều yêu thương và từng hạnh phúc quá đỗi với một Tom – mà họ biết để rồi họ thật đơn giản có thể giết Tôm – mà họ không biết. Điều tôi chờ đợi nhất chính là diễn biến tâm lý của cả 3 nhân vật lúc này, lại là điều tôi không thể có câu trả lời chính xác.

Review này không dành cho các bạn chuẩn bị mua mà dành cho các bạn đã đọc xong tiểu thuyết. Các bạn cùng chia sẻ những cảm xúc còn lại sau khi đọc.

Riêng tôi, tôi sẽ xếp lại trên giá sách. Thật ngay ngắn, biết đâu những năm sau này, có thêm phần nữa hay được chuyển thể thành phim, tôi sẽ lôi ra đọc lại một lần, để biết Rachel hay Anna, họ sẽ sống tiếp một cuộc đời ra sao, khi bản thân họ giờ lại chôn giấu một bí mật khủng khiếp đến như vậy?

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button