Review

Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

Thể loại Tiểu thuyết
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh
NXB NXB Trẻ
Công ty phát hành NXB Trẻ
Số trang 170
Ngày tái bản 06-2017
Giá bánXem giá bán

Nội dung

Câu chuyện thật bất ngờ. Đan xen giữa kí ức và hiện tại, một Tiểu Li trong sáng,ngây thơ và Việt An kiêu kì, đáng yêu. Điểm hơi bất ngờ là Tiểu Li và Việt An là một , mặc dù từ ban đầu đọc giả sẽ chắc chắn ngờ ngợ nghĩ có khi nào là vậy không. Kí ức về những ngày bên nhau cùng chơi cùng vui với Tiểu Li rồi một ngày Tiểu Li phải đến nơi khác, nhg nhờ vậy mới có cuộc gặp gỡ bất ngờ và đáng yêu như vậy với Việt An. Một cuốn sách đáng để xem.

[taq_review]

Review

Minh Phương

Không chỉ khai thác mảng tình bạn của những đứa học trò, trong truyện này bác Ng Nhật Ánh còn lồng vào đó chút lãng mạn, dễ thương của mối tình đầu – trong sáng & ngây ngô.

Mỗi chương là một sự so sánh nho nhỏ của nhân vật tôi đối với Tiểu Li & Việt An. Nếu hồi bé, nhân vật chính bạo dạn và hay “ăn hiếp” bạn nữ như nào, thì khi lớn lên, nhân vật chính toàn bị những cô nàng trong lớp “dập cho tơi tả”. Đọc đến chương có sự chia tay của nhân vật tôi đối với Tiểu Li, mình buồn quá chừng, nhưng kết thúc truyện lại làm mình mãn nguyện và thích thú.

Nếu còn phân vân quyển này với những quyển truyện dài khác, thì mình vẫn gợi ý các bạn chọn quyển này !

Phạm Hương Quỳnh

Nguyễn Nhật Ánh luôn là như vậy. Ông bác hóm hỉnh, khiến người ta phải cười, phải khóc, phải vui vẻ, phải xúc động. “Cô Gái Đến Từ Hôm Qua” một câu chuyện nhẹ nhàng về tuổi học trò, một sự trớ trêu khiến anh chàng Thư càng lớn càng ngố ấy phải giật mình. Cô gái mà ngày xưa xấu xí, luôn bị anh hắt hủi lại chính là cô gái mà ngày hôm nay làm anh xao xuyến, bối rối không yên. Phải chăng đó chính là trò đùa hơi quá của ông trời hay đó chính là định mệnh của hai người. Tình yêu tuổi học trò luôn là vậy, khiến người ta dù bao lâu sau vẫn nhớ mãi khôn nguôi.

Linh Đan

Khi đọc nhan đề cuốn sách, tôi đã nghĩ nó nói về tuổi thơ (bởi một phần vì nhà văn Nguyễn Nhật Ánh viết rất nhiều câu chuyện về tuổi thơ) và sau khi đọc nó, cuốn sách này không đơn thuần là về tuổi thơ mà nó còn kể về những rung động đầu đời. Lời văn nhẹ nhàng mà ấm áp như làn gió mùa xuân, từng câu chữ như những tia nắng tinh nghịch khiến tôi cảm thấy thích thú.

Hài hước, đáng yêu. Nguyễn Nhật Ánh quá là một nhà văn không bao giờ già trong lòng bạn đọc!

Hương Quỳnh

Có một cái làm mình rất thích cách viết văn của bác Ánh đó là văn phong của bác rất nhẹ nhàng, lãng mạn và pha chút ngây thơ của tuổi học trò. Đặc biệt là trong đó có cả một số đoạn trích thơ nổi tiếng của một số nhà thơ như Xuân Diệu, Hồ Dzếch,Thạch Lam… để diễn tả được tâm trạng của nhân vật trong truyện. Có lẽ vì thế mà tôi đã trở thành fan của bác từ lúc nào. Mình thấy nội dung theo mô típ không phải là mới nhưng được bác Ánh viết thành rất mới! Có lẽ chẳng có ai có thể khiến mình có thể thể hồn vào từng mạch của quyển sách. Những trò nghịch ngợm của bé Thư và chuyện tình cảm với Tiểu Li khiến cho hai người như là một định mệnh không thể tách rời. Đối với tôi đây là quyển sách hay nhất của bác Ánh, mong rằng nhận xét này sẽ giúp ích cho các bạn.

Diệp Tử

Mua quyển sách này để tặng thật sự rất ý nghĩa, cuốn sách thật sự rất có hồn và cực ý nghĩa nữa.. Bác Nguyễn Nhật ánh viết truyện rất hay, khắc họa nhân vật rất sống động, cậu bé Thư là nhân vật tôi cực thích, cậu bé khá đáng yêu, có sự kết hợp giữa hiện tại và quá khứ, kết thúc cũng rất hay nữa, tóm lại là cuốn sách nào của tác giả Nguyễn Nhật ánh đều rất hay và ý nghĩa. một cuốn sách đáng đọc. Rất thích cái cốt truyện, rất mới mẻ và gợi lòng tò mò. đặc biệt lại hợp với tâm lí tuổi thơ của mình nên thấy nó rất hay. không hối hận khi mua cuốn sách này

Nguyễn Thị Thục Quyên

Cô gái đến từ hôm qua khác biệt với các tác phẩm thông thường của Nguyễn Nhật Ánh không chỉ ở kết thúc có hậu đầy bất ngờ, mà còn ở cấu trúc quá khứ – hiện tại đan xen đầy mới mẻ. Tác giả khéo léo xây dựng các tình tiết lặp lại na ná nhau nhưng không hề nhàm chán, khi cho vai trò các nhân vật thay đổi 180 độ. Nếu như ngày xưa Thư bắt nạt Tiểu Li tơi bời, thì ngày nay cậu lại bị cô nàng Việt An lắm chiêu quay như quay dế. Tôi rất thích Việt An của hiện tại, xinh xắn, cá tính, tinh nghịch nhưng cũng có những lúc rất đỗi dịu dàng. Sự giúp đỡ nhiệt tình của quân sư Hải gầy càng làm tình hình bi đát thêm, khiến tôi cười lăn cười bò, nhất là các câu châm ngôn lẫn ranh ngôn được vận dụng đúng lúc đúng chỗ của cậu ta. Thật vui khi cuối cùng Thư cũng gặp lại cô bé Tiểu Li ngày nào, để bù đắp lại sai lầm thuở nhỏ của mình.

Thu Hà Aphrodite

Cuốn sách hay nhất của Ng Nhật Ánh mà mình đã đọc qua. Câu chuyện đơn giản nhưng lại vô cùng dễ thương và trong sáng. Thích lối xưng hô mày tao của 2 đứa nhóc ngày nhỏ và kiểu xưng anh-tôi của Việt An. Cảm thấy thật vui và có lẽ là cười thật lớn khi kết thúc truyện là một cái kết bất ngờ nhưng có hậu. Anh chàng Thư chẳng thể nào ngờ ngay từ ngày ấy, cậu đã phải lòng cô bé Tiểu Li ngày nào và giờ đây là Việt An. Cảm ơn bác Ánh vì một câu chuyện của tuổi học trò vô cùng đáng yêu.

Lalani

Cuốn sách “Cô gái đến từ hôm qua” của tác giả Nguyễn Nhật Ánh là một câu chuyện tình đẹp không ngắn mà cũng không dài của anh chàng tên Thư và cô nàng Việt An. Tên nghe có vẻ huyền huyễn, tuy nhiên văn phong tác giả vẫn rất là thực tế và gần gũi của nhà văn được giữ nguyên. Mạch chính đan xen giữa quá khứ, hiện tại song song. Truyện hay và kết thúc chắc nam chính sẽ bất ngờ chứ mình thì không bất ngờ. Việt An chính là tiểu Li ma cậu đi tìm kiếm, ngóng trông bấy lâu nay.

Hoài Anh Đàm Thị

Theo mình, điều thành công nhất trong cuốn sách này của bác Ánh là mang đến cho độc giả sự ngạc nhiên. Chỉ qua lời văn, bác có thể tách biệt 2 ngon người ở hiện tại và ở ”hôm qua”. Từng câu chữ không hề để lộ chút sơ hở hay một chút liên quan nào cả. Bác làm cho tác giả từ yêu thành ghét, từ ghét thành yêu nhân vật. Thật quá tuyệt vời. Khi đọc truyện, đã có lúc mình mong Tiểu Li và Việt An là một nhưng rồi những tình tiết bác Ánh gợi ra làm những suy nghĩ vừa nhen nhói lên đã lập tức vụt tắt. Rồi một cái kết bất ngờ mà cũng gọi là ”happy ending”. Cảm ơn bác rất nhiều về cuốn sách ạ.

Lê Tiểu Đan Muội

Lần đầu tiên mình đọc cuốn này là vào năm lớp bảy lúc mình đang đi thuê truyện trong một quán sách cũ nhỏ phía sau trường. Ngổn ngang giữa những đống truyện tranh Hàn Quốc lúc bấy giờ rất hot mà hầu như bất kì đứa học sinh nào cũng đều đọc là một cuốn sách nhỏ màu vàng nhìn giản dị nhưng rất cuốn hút với tiêu đề “Cô gái đến từ hôm qua” , mở sách ra thì mới biết là truyện chữ, quá đúng gu của mình thế là mình rinh ngay em ấy về nhà mà không chần chừ. Và mình đã đến với chú Ánh như thế đấy. Sau năm năm tức bây giờ mình đã là một học sinh mười hai, dù đã đọc gần hết truyện của chú Ánh nhưng có lẽ mình vẫn thích cuốn này nhất. Thực sự là mình đã bị nó cuốn hút ngay từ những trang đầu tiên, từ cái cốt truyện về tình yêu hồn nhiên trong sáng của lứa tuổi học trò cho đến lối viết dí dỏm, hài hước đã thành thương hiệu của chú tất cả đều khiến mình say mê. Trong suốt quá trình đọc, mình không thể nào nhịn được cười khi thấy anh chàng Thư tương tư cô bạn cùng lớp Việt An rồi phải khốn đốn vì sự khó tính và những lần chơi khăm của cô nàng khi dẫn theo hai cô bạn lém lỉnh của mình cùng đi ăn và xem phim rồi cả chàng quân sư quạt mo Hải gầy khi đưa ra kế sách “theo tình tình đuổi, đuổi tình tình theo” và tất nhiên không thể không nhắc đến cái kết đầy bất ngờ và có hậu hiếm hoi trong các tác phẩm của chú . Tất cả những chi tiết trên được chú hòa quyện lại vào cuốn sách này khiến nó trở thành một cuốn sách hoàn hảo dành cho lứa tuổi học trò. Mong là chú Ánh có thể tiếp tục cho ra nhiều tác phẩm hay như thế này nữa !

Kassandra Lee

Quyển sách này mình đọc cũng đã lâu, hôm nay chợt thấy tiki giới thiệu lại, trong lòng lại thấy bồi hồi về câu chuyện của Thư, của Tiểu Li, thế là ghi nhận xét. Đây thực sự là một quyển sách đáng đọc. Một tác phẩm thật hay của Nguyễn Nhật Ánh với những xúc cảm rất tinh tế, tuy mong manh, mơ hồ nhưng rất tinh khôi… Những suy ngẫm về tình yêu, về tuổi trẻ không thôi hiện diện trong tâm trí khi lướt qua những dòng kể đầy tự nhiên, dung dị. Cốt truyện rất hay, kết thúc lại có hậu, để lại nhiều dư vị. Đây thực sự là một quyển sách hay. Với tôi, nó không bao giờ là “ngày hôm qua” cả.

Trương Hòa

Trong top 10 những cuốn sách yêu thích nhất của tôi chắc chắn phải có tác phẩm này của Nguyễn Nhật Ánh. Tôi tìm đọc nó là từ bài hát cùng tên của Trần Lê Quỳnh, đọc rồi mới thấy hai tác phẩm này dường như không liên quan đến nhau.

Đây thật sự là một tác phẩm vô cùng dễ thương và đáng yêu. Câu chuyện xen lẫn giữa quá khứ và của hiện tại. Của nhân vật chính Thư, Tiểu Li và Việt An. Cách kể chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút. Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng lại quá đỗi ngọt ngào. Còn gì tuyệt vời hơn khi một ngày bạn phát hiện ra cô bạn thuở nhỏ mà bạn mong nhớ chính là người bạn cùng lớp mà bạn thích bấy lâu nay. Kết thúc này làm cho tôi liên tưởng đến một câu hát trong bài hát cùng tên: “tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại, và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại”. Tôi đã đọc rất nhiều tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng “Cô gái đến từ hôm qua” là tác phẩm để lại cho tôi nhiều ấn tượng và cảm xúc nhất.

Heihachi Kato

Đây là quyển đầu tiên mình đọc trong những tác phẩm của chú Ánh. Và đặc biệt hơn lại là bản từ năm 199x của mẹ mình. Điều ấy cho thấy mẹ mình cũng là fan của chú Ánh đấy. Về nội dung và lối văn, “Cô gái đến từ hôm qua” là một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng và đáng yêu đến từng chi tiết. Mình nghĩ thật hiếm ai có thể lột tả được hết sự tinh nghịch, sự trong sáng của học trò một cách chân thật như chú Ánh. Chính thế mà khi đọc nó, bạn sẽ không khỏi cười ngã nghiêng đâu, như những lúc nhân vật Thư tìm cách lấy lòng Việt An chả hạn. Nhưng bên cạnh những cái cười có khi bạn cũng sẽ phải ngẫm lại suy nghĩ nhiều điều. Khi đọc hết “Cô gái đến từ hôm qua” và các tác phẩm khác của chú Ánh, mình đã có thể so sánh và đối chiếu ở từng tác phẩm, như trong truyện này bạn sẽ không phải hồi hộp chờ đợi một cái kết buồn và lửng như nhiều truyện khác. Nó là một cái kết khá là hoàn chỉnh và toàn vẹn. Vì thế “Cô gái đến từ hôm qua” với mình là một cuốn sách đặc biệt và hiếm hoi để mình có thể đọc lại nhiều lần mỗi khi buồn chán.

Quỳnh Như

Cũng như các truyện khác của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, “Cô gái đến từ hôm qua” vẫn với phong cách nhẹ nhàng, êm đềm đi sâu vào lòng người. Đây là truyện với một kết thúc có hậu, một câu chuyện về những kí ức tuổi thơ êm đẹp, về những rung động đầu đời của một thời áo trắng đến trường. Đọc “Cô gái đến từ hôm qua” ta như tìm thấy đâu đó hình ảnh của chính mình cũng đã từng một thời cắp sách đi học. Một thời ngây thơ hồn nhiên, một thời ngốc nghếch đáng yêu. Đây là cuốn truyện của bác Ánh mà mình thích nhất, đôi lúc đọc rồi khúc khích mỉm cười và cũng bỏi vì nó kết thúc thật đẹp.

Linh Linh

Trong những cuốn truyện đã đọc của chú Ánh, “Cô gái đến từ hôm qua” là truyện đọng lại trong mình thật nhiều cảm xúc. Cuốn sách khiến mình nhớ lại một thời thơ bé với những đám bạn nghịch ngợm, có những lúc bị bắt nạt nhưng khi thật sự có “sóng gió”, mình vẫn luôn có thầy cô bè bạn ở bên, cũng có những rung động trong tim, thật khẽ khàng thôi, nhưng vẫn đủ để mình biết rằng tình cảm đầu đời đã gõ cửa rồi. Chỉ tiếc rằng giấc mộng năm nào của mình không thể trọn vẹn, còn ở đây, Thư và Tiểu Ly đã thực hiện hộ mình giấc mộng đó. Giọng văn chú Ánh vẫn giản dị, gần gũi mà đi vào lòng người đọc như ngày nào.

Hương Giang

Bạn hỏi tôi dẫn chứng về sự thông minh? Không cần mất đến 3 giây là tôi đã trả lời chú Nguyễn Nhật Ánh chứ ai rồi, đọc nhiều truyện của chú Ánh, không sớm thì muộn cũng ngấm cái văn phong ấy ( tui học chuyên toán nhưng khá thích viết lách, đọc sách thì là thói quen, tối ngủ lấy sách kê đầu mấy bạn ạ =)) ) nói vậy chứ từ nhỏ đến lớn thì “lớn” cùng truyện Nguyễn Nhật Ánh luôn, cuốn này tui ấn tượng nè, vì tui không thể ngờ chú lại xây dựng cốt truyện thông minh như thế, con bé An bây giờ “nó” thích chính là con nhỏ ngày xưa nó bắt nạt, mà lối kể chuyện song song thế này hay à nha, chương này kể chuyện hiện tại thì ngay chương sau lại quay lại kể chuyện quá khứ, thôi nói chung không nên đề cập đến nội dung nhiều, mình chỉ khẳng định là nó hay, thú vị đối với mình, và cảm thấy rất xứng đáng khi bỏ tiền mua nó thôi 😀

Trích đoạn

Sau cuộc trò chuyện với Hải gầy, tôi sinh ra nghĩ ngợi vẫn vơ. Ừ, chẳng hiểu Việt An có yêu lại mình chút xíu nào không nhỉ? Từ trước đến nay, tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện này. Bởi vì nếu có quan tâm, tôi cũng chẳng thể nào giải đáp nổi một vấn đề “tầm cỡ” như vậy. Tôi cứ mặc nhiên coi mối quan hệ hiện nay giữa tôi và Việt An là mối quan hệ giữa hai người… yêu nhau và không thắc mắc gì lôi thôi.

Nhưng đến khi Hải gầy buộc tôi chứng minh bằng các “cơ sở khoa học” thì tôi bỗng ngớ ra và bắt đầu từ hỏi về tình cảm của Việt An. Liệu tất cả những điều đã xảy ra giữa tôi và Việt An có cho thấy một triển vọng “có ý nghĩa” nào không, hay chỉ là trò “đoán mò” như Hải gầy nhận xét?

Hải gầy là thằng bạn khốn kiếp. Thấy tôi hoang mang, nó kho6ng những không động viên, an ủi, mà mỗi khi gặp tôi, nó lại cải biên thơ của Byron và đọc ra rả:

– Ôi, sức mạnh của tình yêu! Nó có thể biến lừa thành người và biến người thành lừa.

Nó chế giễu mặc nó, tôi cứ nhe răng cười hì hì. Dù sao tôi cũng đã tự nhận điều đó và tôi vẫn nghĩ rằng khi yêu thực sự, tất cả đàn ông đều biến thành lừa hết ráo, đâu phải chỉ mình tôi.

Hải gầy vốn nổi tiếng là “vua trích dẫn”. Nó có một cuốn sổ tay trong đó chép dày đặc những câu danh ngôn đông tây kim cổ. Mỗi lần tranh luận về một vấn đề gì hoặc muốn châm chích ai, nó thường nhờ “thánh hiền” hỗ trợ. Vì vậy, tụi bạn trong lớp thường gọi nó là “nhà tư tưởng”. “Nhà tư tưởng” sửa thơ Byron để chửi tôi là con lừa, tôi chẳng thèm động lòng nhưng đến khi nó dẫn lời của Karl Marx thì tôi tức điên ruột:

– Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu, nhưng không làm bản thân mình trở thành người được yêu thì tình yêu thì tình yêu của bạn là bất lực, và đó là nỗi bất hạnh.
Tôi đỏ mặt:
– Sao mày biết tình yêu của tao không làm nảy sinh tình yêu đáp lại?
Hải gầy giở luận điệu cũ rích:
– Thì mày chứng minh đi!
– Phải có thời gian chứ!
Nó búng tay:
– Tao cho mày một tuần.
Tôi nhăn nhó:
– Một tuần thì ăn thua gì!
– Sao lại không ăn thua? Để tao kiếm cho mày một tấm giấy mời xem phim, mày rủ nó đi.
Tôi so vai:
– Thôi, tao ngại lắm! Rủi nó từ chối thì sao?
Hải gầy trấn an tôi:
– Đừng sợ! Nếu mày rủ nó đi xem phim theo kiểu thông thường, có thể nó ngại. Nhưng đây là mày “tình cờ” có một tấm giấy mời hai chỗ ngồi. Nếu đi một mình thì thừa một chỗ cho nên mày rủ nó cùng đi cho vui. Hiểu chưa?
– Chưa hiểu!
Hải gầy nổi sùng:
– Chưa hiểu cái gì?
Tôi nuốt nước bọt:
– Vậy thì tao chứng minh được cái gì?
– Sao mày ngu quá vậy? Nếu nó chịu đi chung với mày tức là nó có yêu mày, còn nếu nó từ chối tức là mày outside!
Tôi trố mắt:
– Outside là sao?

Hải gầy nhìn tôi với vẻ láu lỉnh:
– Sao mày học mau quên quá vậy? Outside tức là bị ra rìa, tức là đứng ngoài cuộc, hiểu chưa?
Tôi chưa kịp trả lời, nó đã cười hì hì, nói thêm:
– Lúc đó, tao sẽ nhảy vô thế chỗ mày!
Tôi chìa cùi chỏ ra:
– Đừng hòng!
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng tôi chấp nhận phương án của Hải gầy. Kiểm tra tình cảm bằng cách mời đi xem phim dù sao cũng văn minh lịch sự hơn kiểu “điền vào chỗ trống” hay “đánh dấu chéo vào ô thích hợp” như nó xúi tôi bữa trước.
Hai hôm sau, bỏ trong túi tấm giấy mời Hải gầy đưa, tôi đến gặp Việt An, rủ:
– Việt An đi xem phim không?
Việt An hỏi với vẻ thích thú:
– Phim gì vậy?
Tôi quảng cáo:
– Phim “Yesterday”! Hay lắm!
– Anh có vé không?
Chỉ đợi có vậy, tôi hí hửng chìa tấm giấy mời ra:
– Có đây! Giấy mời hai chỗ!
Việt An cầm tờ giấy, reo lên:
– Hay quá! Để tôi rủ Hồng Hoa đi chung cho vui!
Tôi không ngờ tình huống lại xoay ra như vậy, đành bấm bụng a dua theo:
– Ừ, Việt An với Hồng Hoa đi đi!
Như sực nhớ đến tôi, Việt An hỏi:
– Anh không đi hả?
Tôi cười gượng gạo:
– Tôi xem phim này rồi.

Tối đó, tôi ngồi học bài mà như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến chuyện đáng lẽ giờ này tôi đang ngồi cạnh Việt An trong rạp hát, tôi cứ tức anh ách. Buồn tình chẳng biết làm gì, tôi nắn nót chép lên bài học hai câu thơ của Nguyễn Bính:

– Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu!
Và ngồi ngâm tới ngâm lui cho tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Về thất bại này, sau khi nghe tôi buồn rầu tường thuật lại, Hải gầy kết luận ngắn gọn:
– Vậy là tiêu!
Nó nói kiểu đó khác nào nó giết tôi.
Tôi lập tức phản đối:
– Tiêu sao được mà tiêu!
Hải gầy vẫn khăng khăng:
– Nó không chịu đi xem phim với mày tức là tiêu rồi chứ gì nữa!
Tôi chống chế:
– Nhưng Việt An đâu có biết tao định rủ nó đi xem phim. Nó tưởng tao đem cho vé.
Hải gầy bĩu môi:
– Thôi đi mày ơi! Tụi con gái nó đâu có ngây thơ như mày tưởng. Nó làm bộ phớt tỉnh Ăng-lê để nó cho mày outside đó thôi.
Tôi hừ mũi:
– Mày lúc nào cũng outside, outside, toàn trù ẻo không hà!
Thấy tôi bắt đầu nổi sùng, Hải gầy nhún vai:
– Tao chỉ nói vậy thôi. Còn mọi chuyện là do mày.
Tôi tặc lưỡi:
– Tao sẽ kiểm tra một lần nữa.
– Bằng cách nào?
Tôi nói với giọng quả quyết:
– Rủ đi xem phim! Lần này tao sẽ rủ đích danh!
Hải gầy nhìn tôi nghi ngờ:
– Dám không?

Tôi nóng mặt:
– Sao lại không dám! Mày kiếm cho tao một vé mời khác đi!
Hải gầy làm mặt hề. Nó đứng bật dậy và chập gót chân đánh “cộp” theo kiểu nhà binh:
– Sẵn sàng!
Bốn hôm sau, cũng với tấm vé mời trong túi, tôi lại đến gặp Việt An. Nhưng lần này, tôi đi bằng những bước chân đàng hoàng, vững chải và trang bị trong lồng ngực trái tim quả cảm của Spartacus.
Như những tiết học mẫu mực, tôi mở đầu “chiến dịch” bằng phần “kiểm tra bài cũ”:
– Việt An xem phim “Yesterday” thấy hay không?
– Hay, nhưng tôi không thích đoạn kết lắm.
Vì chưa xem phim này nên tôi không biết cái đoạn kết nó ra làm sao, bèn hỏi dò:
– Việt An không thích chỗ nào?
– Chỗ hai vợ chồng ra tòa ly hôn. Ban đầu họ yêu nhau ghê gớm mà cuối cùng lại không sống với nhau lâu dài được. Tình yêu như vậy nghĩ cũng buồn thật!
Việt An nói chuyện phim mà tôi cứ giật mình thon thót tưởng nó đang răn đe tôi. Để chứng tỏ mình khác xa cái thằng cha khốn nạn trong phim, tôi vung tay, hùng hổ:
– Yêu như vậy thì thà không yêu còn hơn!
Nói xong, tôi bỗng đỏ bừng mặt vì phát hiện ra tôi đang nói đúng cái câu mà hôm trước Hải gầy dùng để chế giễu “mối tình đơn phương” của tôi.
Không để ý đến sự lúng túng của tôi, Việt An mỉm cười hỏi:
– Chứ theo anh thì phải yêu như thế nào?
Tôi mím môi:
– Yêu là phải yêu cho đến già, đến khi nào chết thôi!
Việt An lườm tôi:
– Anh chỉ giỏi tài nói dóc!
Tôi gãi tai:
– Tôi nói thật đó! Nếu Việt An không tin thì…
– Thì sao?
– Thì rồi Việt An sẽ tin.
Việt An cười cười. Không biết nó có thấy cái “ý nghĩa thâm thúy” trong câu nói của tôi không!

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button