Review

Cô Bé Fadette

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả George Sand
NXB NXB Hội Nhà Văn
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 330
Ngày xuất bản 06-2014
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Tác phẩm là sự đan xen giữa mối quan hệ gắn bó đặc biệt giữa cặp anh em sinh đôi Landry – Sylvinet và tình yêu của mỗi cá nhân họ – dù theo những cách rất khác nhau dành cho cô bé lọ lem Fadette. Hai anh em sinh đôi dù với vẻ bề ngoài giống nhau như đúc không ai có thể phân biệt nổi nhưng tính cách lại là hai thái cực đối lập nhau.

Nếu cậu em Landry vui vẻ, gan dạ và mạnh mẽ thì cậu anh Sylvinet lại là người có khí chất yếu đuối và bản tính ích kỷ cho dù cậu có một đầu óc tình tế và tình cảm. Chính sự khác biệt về khí chất này đã dần dần tạo ra sự khác biệt về ngoại hình khi cả hai đến tuổi trưởng thành. Sự khác biệt đó cùng với sự xuất hiện của Fadette – cô bé “dế mèn” bị mang tiếng xấu trong cả tổng – đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hai chàng trai. Nội dung cuốn tiểu thuyết này mang màu sắc cổ tích của câu truyện cô bé Lọ Lem và Hoàng tử.

Chàng trai Landry “giỏi giang tuấn tú” trong vùng lại yêu say đắm cô bé Fadette “man dại”. Rồi sau đó, tình yêu cũng lại bùng cháy trong lòng Sylvinet, người vốn ghét cay ghét đắng cô bé trước đây… Tác phẩm có một đoạn kết đẹp, hợp tình hợp lý. Có lẽ điểu làm tôi ấn tượng nhất chính là tình yêu mãnh liệt giữa các nhân vật. Dù là tình yêu được đáp lại hay là tình yêu tuyệt vọng thì đó đều là những tình yêu vĩnh cửu.

[taq_review]

Trích dẫn

Thoạt đầu, Landry thấy ý kiến của Fadette kỳ cục, cậu bật cười hơn là giận dữ. “Một cô gái điên dại hơn là độc ác – cậu nghĩ – và không vụ lợi, chứ không phải như người ta tưởng, vì món nợ mình phải trả đâu có làm phá sản gia đình mình”. Nhưng ngẫm nghĩ, cậu thấy việc phải trả món nợ này quả là gay go, chứ không đơn giản. Fadette nhảy rất đẹp; Landry đã từng thấy cô ta nhảy nhót ngoài đồng hay bên vệ đường với lũ trẻ mục đồng. Cô bé vùng vẫy tựa một con yêu tinh nhỏ, sôi nổi, người ta vất vả lắm mới theo kịp nhịp bước nhảy của cô ta. Nhưng cô bé không đẹp, ăn mặc lại lôi thôi nên ngay trong ngày chủ nhật cũng không có một chàng trai nào ở độ tuổi Landry mời nhảy, nhất là trước mặt bàn dân thiên hạ. Cùng lắm cũng chỉ có mấy anh chàng chăn lợn hay những cậu bé chưa chịu lễ ban thánh thể đầu tiên mới cho là cô ta đáng được mời; còn các cô thôn nữ xinh đẹp thì không muốn có cô ta trong buổi khiêu vũ của họ.

Landry cảm thấy hoàn toàn bị xỉ nhục khi phải sánh đôi với một cô gái như vậy; rồi nhớ lại là đã hứa nhảy với Madelon xinh đẹp ít nhất ba bài, cậu lo lắng không biết Madelon sẽ chịu đựng ra sao sự thương tổn lòng tự ái mà cậu bắt buộc phải gây ra khi không mời nàng nhảy.

Vừa đói vừa rét, mà vẫn sợ ma trơi theo phía sau, Landry rảo bước, không nghĩ ngợi gì nhiều và cũng không ngoái lại nhìn. Về tới nhà, cậu hong khô quần áo và bảo không tìm thấy khúc sông bị cạn vì đêm tối, và thoát ra khỏi dòng nước rất vất vả; xấu hổ không dám thú thật nỗi sợ hãi của mình, và cũng không hề nói tới ma trơi và cô bé Fadette.

Vừa đi nằm cậu vừa nghĩ còn sớm chán, chưa việc gì phải vội lo về hậu quả của buổi gặp gỡ tai hại vừa qua. Nhưng muốn thế nào thì muốn, cậu không thể ngủ ngon giấc. Cậu nằm mơ đến hơn năm chục lần, trông thấy cô bé Fadette cưỡi lên lưng con quỷ lùn, hai chân bỏ hai bên, còn con quỷ thì như một chú gà trống to tướng đỏ rực giữ chặt giữa hai cẳng chân một cây đèn lồng có cây nến phía trong tỏa sáng khắp cả một vùng đồng cỏ. Và Fadette biến thành một con Dế mèn béo tròn như một con dê cái, và hét lên, bằng giọng Dế mèn, một bài hát mà cậu không hiểu nổi nhưng luôn luôn nghe lặp đi lặp lại những từ cùng vần điệu. Đầu cậu muốn vỡ tung, và ánh sáng ma trơi rực rỡ khiến lúc thức giấc, trước mắt cậu vẫn còn những vầng sáng đủ màu xanh, đỏ, tím, đen tựa khi ta đăm đăm nhìn mặt trời hay mặt trăng.

Trải qua một đêm hết sức mệt mỏi, trong suốt buổi lễ Misa, Landry ngủ gà ngủ gật và không nghe nổi lời thuyết giáo của cha xứ tuy ông hết lời ca ngợi đạo đức và tài năng của thánh Andoche. Ra khỏi nhà thờ, Landry rũ rượi và quên hẳn chuyện Fadette. Nhưng cô gái đã đứng trước cổng, bên cạnh là Madelon xinh đẹp, người vẫn đinh ninh mình được mời nhảy đầu tiên. Nhưng vừa tới gần Madelon để ngỏ lời, Landry thấy Dế mèn bước lên một bước và cao giọng nói với vẻ táo bạo chua từng thấy:

– Nào Landry, chiều tối qua cậu mời tớ hôm nay nhảy bài đầu, và tớ nghĩ là chúng mình không bỏ lỡ.

Landry mặt đỏ như gấc, và thấy Madelon cũng đỏ bừng mặt vì ngạc nhiên và tức giận. Cậu đánh bạo chống lại Fadette.

– Dế mèn này – cậu lên tiếng – có thể tớ đã hứa nhảy với cậu; nhưng tớ đã hứa trước với một người khác, và lượt cậu sẽ đến, sau khi tớ đã thực hiện lời cam kết đầu tiên.

– Không được – Fadette cả quyết đáp – Cậu thiếu trí nhớ đấy, Landry; cậu không hứa với ai trước tớ hết, vì lời hứa tớ đòi hỏi cậu phải giữ là từ năm ngoái, và chiều tối hôm qua, cậu chỉ nhắc lại mà thôi. Nếu Madelon muốn nhảy với cậu hôm nay, thì hiện có cậu anh em sinh đôi với cậu, giống cậu như đúc, cô ta có thể nhảy vói cậu ấy thay cậu. Người này cũng như người kia thôi.

– Dế mèn nói phải – Madelon vùa đáp một cách kiêu hãnh vừa nắm tay Sylvinet – cậu đã hứa từ xưa như vậy, thì phải giử lời hứa, Landry ạ. Tó cũng thích nhảy vói anh cậu chẳng kém như nhảy với chính cậu.

– Đúng, đúng thến cũng thế cả – Sylvinet nói hết sức ngây thơ – cả bốn chúng ta cùng nhảy.

Đành phải vậy, để khỏi làm thiên hạ chú ý. Dế mèn bắt đầu nhảy, vẻ kiêu hãnh và lanh lợi chưa từng thấy. Giá ăn mặc lịch sụ và cử chỉ dễ thuong, thì thật ngoạn mục; vì cô bé nhảy tuyệt vời và không một cô gái nào có được vẻ thanh thoát và tụ tin của cô ta; nhưng Fadette trang phục không đúng cách nên càng có vẻ xấu xí hơn thường ngày.

Landry không còn dám nhìn Madelon vì buồn phiền và cảm thẩy xấu hổ. Cậu thấy cô gái nhảy với mình sao mà gớm guốc trong bộ quần áo rách rướii; cô bé ngỡ mình làm đẹp, nhưng cách trang điểm của cô chỉ tổ làm thiên hạ bật cười.

Fadette đội một chiếc mũ vàng khè vì cất giữ lâu ngày; thay vì một chiếc mũ nhỏ lật ngược lên phía sau theo mốt mới trong vùng, thì lại là một chiếc mũ hai bên có hai cái tai to tướng, rất rộng và rất dẹt; mũ chụp xuống tận cổ, làm cô bé có dáng dấp của người bà với cái đầu đồ sộ như một cái đấu đựng lúa trên cái cổ khẳng khiu nhu cây gậy. Chiếc váy len thì ngắn cũn cỡn; và vì trong năm, cô bé lớn nhiều nên hai cánh tay gầy guộc, cháy nắng mặt trời, thò ra ngoài tay áo tựa hai cẳng chân nhện. Nhung cô ta lại mang một chiếc tạp dề màu hồng nhạt cúa bà mẹ để lại mà cô ta rất lấy làm kiêu hãnh, và quên không tháo bỏ lóp yếm phía trước mà hiện giờ bọn trẻ không ai còn dùng nũa. Fadette không thuộc lớp các cô gái hay làm duyên làm dáng và sống như một cậu con trai, không quan tâm tới gương mặt của mình, chỉ biết choi đùa và cười cợt. Bởi vậy, cô bé có vẻ một bà già bận quần áo ngày lễ. Người ta dè bỉu lối ăn mặc xấu xí của cô ta, không phải do sự nghèo khổ, mà do lối sống keo kiệt của người bà và đầu óc thiếu thẩm mĩ của cô bé.

Bạn đọc cảm nhận

Trần Nguyễn Anh Thư

Ban đầu mình có cảm giác không hợp với giọng văn tác giả lắm vì nhiều chỗ hơi ủy mị, nhất là khi diễn tả tình cảm của Sylvinet dành cho cậu em sinh đôi của mình là Landry. Nhưng càng đọc về sau, mình lại càng bị cuốn theo mạch truyện. Mình rất thích nhân vật nữ chính Fadette, nhất là sau khi cô đã tâm sự với Landry về con người mình – một cô gái tuy có vẻ ngoài xấu xí, hứng chịu đủ lời gièm pha, khinh miệt của dân làng về quá khứ của mẹ mình, có vẻ ngoài như con trai và ăn nói thô lỗ, nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn cao thượng, giàu lòng vị tha, sẵn sàng làm những việc tốt đẹp cho người khác. Landry cũng để lại nhiều ấn tương với sự cứng rắn, mạnh mẽ, và tình yêu mãnh liệt anh dành cho Fadette khi phát hiện ra vẻ đẹp con người cô. Sylvinet, gần đến hết truyện mình vẫn còn dị ứng với nhân vật này vì tình cảm thái quá dành cho cậu em, thậm chí nhìn vào người ta có thể nghĩ là tình cảm trên cả mức bình thường, không màng đến giới tính, nhưng cũng chính Fadette đã giúp cậu thức tỉnh. Mình rất thích chi tiết cuối khi Sylvinet nhận ra tình cảm của mình đối với Fadette và quyết định đi tòng quân để tránh gây thêm tổn thương.

Nhưng qua đọc một số tác phẩm của giai đoạn này, mình thấy tác phẩm có mang hơi hướng thực dụng khi để cho nhân vật Fadette sở hữu một số tài sản kếch xù rồi sau đó cha của Landry mới đồng ý cho Landry kết hôn với Fadette. Mặc dù vậy, nhìn chung đây là một tác phẩm dễ đọc, dễ cảm nhận và mang tính nhân văn, đồng thời tái hiện khung cảnh đồng quê thanh bình, tươi sáng của Pháp lúc bấy giờ.

Le Thy

Một người em trai khỏe mạnh, biết hi sinh và biết quan tâm đến người khác, yêu thương anh trai có thể còn hơn cả tình yêu của người anh dành cho mình.

Một cô bé không chăm chút gì cho vẻ bề ngoài, được cho là phù thủy chuyên đi mê hoặc các chàng trai khác nhưng có thể nói những lời lẽ gây thuyết phục đối phương rất nhanh.

Cả ba người họ – Sylvinet, Landry và Fadette hiện lên vô cùng sống động và chân thật. Qua tính cách của ba nhân vật, ta có thể thấy được tình yêu người thân là vô vàn, sâu đậm, đặc biệt là với những cặp song sinh ; tình yêu vượt trên mức bạn bè của hai người khác giới thật nhẹ nhàng, không nồng nàn nhưng vẫn có chút sâu lắng, khiến người đọc thấy dễ chịu và hài lòng.

Tôi thích nhân vật Sylvinet – một anh chàng có trái tim quá nhạy cảm. Chính vì lí do đó mà khi Sylvinet biết bản thân đã yêu say đắm Fadette – sau này đã thành vợ của Landry, thì đã quyết định tòng quân. Thật sự cái quyết định đó của chàng trai này có thể nói là rất kiên quyết.

Cuốn sách này thật sự rất đáng đọc.

Quynh Tran

Tác phẩm chưa hẳn là một bản tình ca bất hủ hay một áng văn lãng mạn bay bổng đầy chất thơ. Ở đó, trong chất văn nhẹ nhàng, dung dị, tác giả viết nên một câu chuyện tình trong sáng, chân thành và không toan tính. Tuy vậy, có lẽ có một chút khiên cưỡng khi tác giả để người anh em song sinh nảy sinh tình cảm với cô bé Fadette, dẫu biết rằng dụng ý của tác giả nhằm ca ngợi những phẩm chất tính cách và đức hạnh của cô thiếu nữ Fadette. Dù sao đây vẫn là một cuốn sách đáng để đọc, để chúng ta một lần nữa có thêm niềm tin vào tình yêu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button