Chuyện Chàng Nàng
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Marc Levy |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 328 |
Ngày xuất bản | 12-2015 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Một trang web kết bạn bốn phương đã đưa chàng và nàng đến với nhau. Họ không trở thành người yêu, mà là bạn bè của nhau. Và cả hai đều chỉ muốn dừng lại ở đó…
Nàng là diễn viên. Chàng là nhà văn.
Nàng tên Mia. Chàng tên Paul.
Nàng là người Anh. Chàng là người Mỹ.
Nàng náu mình trên đồi Montmartre. Chàng sinh sống ở khu Marais.
Nàng đã có vô số thành công. Chàng không hẳn nổi đình nổi đám.
Nàng thậm chí là một ngôi sao. Nhưng chàng lại chẳng hề hay biết.
Nàng cô đơn. Chàng lẻ bóng.
Chàng hài hước. Nàng lóng ngóng.
Nhưng… nàng tuyệt đối không được phải lòng chàng.
Chàng cũng vậy.
Với CHUYỆN CHÀNG NÀNG, Marc Levy đưa chúng ta gặp lại những nhân vật trong “Nếu em không phải một giấc mơ”, nhưng lần này sẽ là một câu chuyện tình khó cưỡng và hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
“Kỳ diệu. Sung sướng.
Một hạnh phúc thực sự.”
(Paul Barton)
[taq_review]
Trích dẫn
Rời khỏi tàu điện ngầm, Mia tiến về phía một hiệu sách. Cô lững thững đi dọc những chiếc bàn, rồi vì không tìm ra thứ mình đang kiếm, cô hỏi người bán sách. Ông ta gõ bàn phím máy tính rồi tiến lại gần một tầng giá.
– Tôi nghĩ vẫn còn một cuốn đấy, ông ta cam đoan rồi kiễng chân tìm trên giá. Đây rồi, đây là đầu sách duy nhất tôi có của tác giả này.
– Ông có thể gợi ý cho tôi đầu sách nào khác cùng tác giả này không?
– Có chứ, dĩ nhiên. Nhưng tôi cũng có thể đề xuất với cô vài tác giả khác nếu cô thích đọc.
– Tại sao? Tác giả này không dành cho những người thích đọc chăng?
– Có chứ, nhưng một số tác giả khác có chất văn hơn một chút.
– Ông đã đọc cuốn nào đó của tác giả này sao?
– Than ôi, tôi đâu có thể đọc tất cả được chứ, người bán sách nói.
– Vậy ông làm thế nào đánh giá được cách viết của anh ta?
Người bán sách nhìn cô vẻ khinh khỉnh rồi quay lại ngồi sau quầy.
– Cô muốn tôi gợi ý thêm các tác giả khác không? Ông ta nói tiếp trong lúc tính tiền cuốn sách cô đang bỏ vào túi.
– Không, Mia đáp, tôi sẽ bắt đầu với cuốn này và đặt mua những cuốn khác trong một hiệu sách ít chất văn hơn.
– Tôi không muốn làm cô mếch lòng đâu nhưng đó là một tác giả người Mỹ, tác phẩm dịch ra thường không hay bằng nguyên bản.
– Tôi là dịch giả mà, Mia chống nạnh tuyên bố.
Người bán sách đứng sững ra mất vài giây, miệng há hốc vì kinh ngạc.
– Được rồi, vì đã cư xử vụng về đến mức này, tôi sẽ giảm giá cho cô!
Mia vừa bước đi trên phố vừa lật trang cuốn tiểu thuyết, cô lật hẳn sang bìa bốn để đọc phần tóm tắt rồi mỉm cười khi nhìn thấy ảnh Paul. Đó là lần đầu tiên cô cầm trên tay một cuốn sách mà cô quen biết với tác giả, thậm chí chỉ vừa mới quen. Cô nhớ đến cuộc đối thoại với người bán sách rồi tự hỏi điều gì đã xui khiến cô có thể đương đầu với ông ta như thế. Thái độ đó không giống với cô chút nào, nhưng cô thấy vui vì đã nói ra được những suy nghĩ của bản thân.
Điều gì đó trong cô đang thay đồi, cô thích giọng nói bên trong này, nó đang thôi thúc cô tự khẳng định. Cô vẫy một chiếc taxi rồi nhờ tài xế chở cô tới phố Rivoli, trước cửa hiệu sách tiếng Anh.
Vài phút sau cô quay trở ra với cuốn tiểu thuyết đầu tay của Paul bản phát hành tại Mỹ. Cô bắt đầu đọc trên quãng đường về khu Montmartre, tiếp tục đọc khi ngược lên đầu phố Lepic rồi ngồi xuống một băng ghế trên quảng trường Tertre để đọc tiếp.
Người họa sĩ đang đứng đằng sau giá vẽ, ông mỉm cười với cô nhưng cô không nhìn thấy.
***
Mia có mặt ở nhà hàng vào cuối giờ chiều. Daisy đang đứng đằng sau lò nấu. Cô giao lại xoong chảo cho phụ bếp Robert, rồi kéo Mia ra một chỗ riêng tư gần quầy bar.
– Tớ biết cậu không có CV cho dạng công việc này nhưng nhân viên phục vụ bàn của tớ không thấy trở lại nữa và tớ sẽ cần vài ngày mới kiếm được người thay thế. Buổi tối hôm kia cậu đã xoay xở rất tài tình, tớ biết đang đòi hỏi ở cậu quá nhiều nhưng…
– Được rồi, Mia đồng ý trước khi cô bạn nói hết câu.
– Cậu nhận lời giúp tớ sao?
– Tớ vừa nói đấy thôi.
– Và Cate Blanchett sẽ không càu nhàu chứ?
– Cô ấy sẽ không được quyền lên tiếng, mặt khác, nếu là cô ấy, tớ sẽ đầu tư vào một nhà hàng. Cậu đang gặp khó khăn về tiền bạc, còn tớ thì không, chúng ta có thể cải tạo lại phòng ăn, tuyển một nhân viên phục vụ bàn đáng tin cậy và cậu sẽ trả lương đủ để cô ta luôn giữ được đức tính đó…
– Phòng ăn của nhà hàng này đang tuyệt lắm rồi, Daisy cắt ngang. Ngay lúc này thì tớ chỉ cần ai đó giúp một tay thôi.
– Cậu không buộc phải trả lời ngay bây giờ, hãy cân nhắc đề nghị của tớ.
– Vụ Opéra thế nào?
– Tớ đã trả điện thoại cho anh ta rồi ra về.
– Không có gì khác chứ?
– Không.
– Anh ta là gay hay sao?
– Tớ không hỏi anh ta chuyện đó.
– Cậu xuyên qua Paris để trả lại điện thoại cho anh ta và anh ta đành lòng nói một câu cảm ơn rồi tạm biệt hay sao? Có lẽ anh ta thực sự là dân Thụy Điển, mà phải là dân sống ở cực Bắc Thụy Điển nữa kia.
– Cậu thì nhìn đâu cũng thấy điều tệ hại.
Related Posts: