Review

Bóng Ma Ký Ức

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Gillian Flynn
NXB NXB Lao Động
Công ty phát hành Alphabooks
Số trang 439
Ngày xuất bản 06-2014
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Libby Day chỉ mới 7 tuổi khi mẹ và hai chị gái bị sát hại đẫm máu trong “Cuộc hiến tế của quỷ Sa-tăng” tại Kinnakee, Kansas. Cô đã may mắn sống sót và trở nên nổi tiếng vì đã làm chứng chống lại người anh trai 15 tuổi, khẳng định Ben Day là kẻ xuống tay giết người.

Hai mươi lăm năm sau, khi câu lạc bộ Kill – một tổ chức xã hội ngầm bị ám ảnh bởi những vụ phạm tội khét tiếng – liên hệ được với Libby và dò hỏi cô những chi tiết của vụ án, hy vọng có được những chứng cứ chứng minh Ben vô tội. Libby đã ấp ủ những kế hoạch biến quá khứ bi thảm của gia đình cô thành một món hời để trang trải cho cuộc sống túng thiếu quanh năm của mình.

Cô lần tìm lại những người có liên quan đến vụ việc đêm hôm ấy, rồi thuật lại những gì tìm hiểu được với câu lạc bộ để kiếm về những khoản tiền lớn. Cuộc điều tra đã đưa Libby đi tới nhiều nơi từ những câu lạc bộ thoát y tồi tàn đến thành phố du lịch lỗi thời Oklahoma, gặp nhiều nhân vật đã bao năm nay cô không một phút giây nghĩ đến, tạo nên những câu chuyện đan xen các tình tiết giữa quá khứ, hiện tại.

Và sự thật không thể tưởng tượng nổi đã dần hé lộ… Libby thấy mình quay trở về từ nơi cô xuất phát hai mươi lăm năm trước – trong cuộc trốn chạy khỏi kẻ giết người.

[taq_review]

Trích dẫn

Libby Day

Hiện tại

SAU KHI ĐẦU MẸ TÔI bị thổi bay một nửa, cơ thể bà bị chặt gần như làm hai, những người dân trong vùng Kinnakee phân vân liệu bà có phải là gái điếm. Ban đầu họ phân vân, rồi phỏng đoán, và sau đó ít nhiều đã coi là sự thật. Người ta đồn rằng đã nhìn thấy những chiếc xe hơi đỗ trong nhà tôi vào các thời điểm khác lạ của buổi tối và trông thấy bà nhìn những người đàn ông theo cách của một cô gái điếm. Những lúc thế này, Vern Evelee luôn nhấn mạnh rằng lẽ ra bà nên bán chiếc máy trồng cây vào năm 1983, như thể đó là bằng chứng cho thấy bà đã tự bán rẻ mình.

Đổ lỗi cho nạn nhân, luôn là vậy. Nhưng những tin đồn đã trở nên thực sự nghiêm trọng: ai cũng nói những điều như bạn của một người anh họ một người bạn đã từng làm tình với mẹ tôi. Ai cũng có một vài bằng chứng nào đó: họ bàn tán về nốt ruồi nằm ở đùi trong của bà, một vết sẹo ở mông bên phải. Tôi không nghĩ những câu chuyện này có thể là sự thật, nhưng cũng giống như bao điều từ thời thơ ấu, tôi không thể chắc được. Bạn có thể nhớ được những gì năm bạn 7 tuổi? Những bức ảnh của mẹ cho thấy bà không phải một người đàn bà lẳng lơ. Thời con gái, bà sở hữu mái tóc đuôi gà, những ngọn tóc tua tủa như pháo hoa, là một cô gái dễ thương ưa nhìn, khiến bạn nhớ đến cô hàng xóm hoặc một người trông trẻ mà bạn yêu quý. Rồi đến những hình ảnh của một, hai, hay bốn đứa trẻ đang leo lên người bà, nụ cười rộng mở hơn nhưng chứa đựng nhiều phiền muộn, và bà luôn tựa lưng vào một trong số chúng tôi. Tôi hình dung lúc nào mẹ cũng bị vây quanh bởi đám con nhỏ. Chúng tôi thực sự là một gánh nặng. Sau 30 tuổi, bà hầu như chẳng có tấm ảnh nào. Trong một vài tấm ít ỏi còn sót lại, bà đang mỉm cười một cách miễn cưỡng, nụ cười sẽ biến mất cùng ánh đèn chớp của máy ảnh. Tôi chưa xem lại ảnh bà nhiều năm rồi. Tôi đã từng lần những ngón tay lên chúng đầy ám ảnh, nghiên cứu quần áo, nét mặt bà, bất cứ chi tiết nào xuất hiện trong tấm ảnh. Tìm kiếm những manh mối: Bàn tay ai đang đặt trên vai bà? Bà đang ở đâu? Đây là dịp gì? Khi vẫn còn là cô gái tuổi mới lớn, tôi đã cất chúng vào thùng cùng với những thứ khác.

Giờ tôi đang nhìn những chiếc thùng nằm lộn xộn dưới chân cầu thang, cảm thấy hối lỗi. Tôi đang gồng mình tự tìm hiểu lại về gia đình mình. Tôi đã mang mẩu thư của chị Michelle tới câu lạc bộ Kill bởi tôi không thể chịu được khi thực sự mở những chiếc thùng này ra, thay vào đó, tôi đã với tới một góc thùng có sợi dây băng tuột ra, và đó là thứ đầu tiên tôi moi ra được. Nếu thực sự có ý định tìm hiểu về vụ án mạng sau ngần ấy năm làm lơ, tôi cần phải nhìn những đồ dùng hàng ngày của gia đình mà không bị hoảng loạn: que đánh trứng cũ phát ra âm thanh như tiếng chuông xe trượt tuyết khi đánh đủ nhanh, đám dao dĩa bị bẻ cong mà những người trong nhà tôi đã từng dùng, một hai cuốn sách tập tô với những đường viền rõ nét bằng bút chì màu là sách của chị Michelle, những đường gạch ngang nguệch ngoạc là sách của tôi. Hãy nhìn chúng xem, chỉ là những đồ vật thôi mà.

Rồi quyết định sẽ bán thứ gì.

Với lũ người lập dị trong câu lạc bộ đó, những món đồ được mong đợi nhất lại không có ở đây. Khẩu súng săn 10 ly đã giết chết mẹ tôi – khẩu súng săn ngỗng của bà – đang nằm gọn trong một ngăn kéo đựng bằng chứng nào đó, cùng với chiếc rìu từ kho chứa đồ của chúng tôi. (Đó là một lý do khác khiến Ben bị kết án: những vũ khí này đều là vật dụng của gia đình tôi. Nếu hung thủ là người ngoài, hắn sẽ không đột nhập vào một ngôi nhà lúc nửa đêm với bàn tay trắng cùng hy vọng sẽ tìm thấy những vũ khí giết người tiện dụng.) Đôi khi, tôi cố gắng hình dung ra tất cả những thứ đó: chiếc rìu, khẩu súng, tấm ga trải giường nơi chị Michelle đã chết. Liệu tất cả những thứ vấy máu, ám khói, và lớp nhớp này có được đặt cùng một chỗ trong chiếc hộp lớn nào đó? Chúng có được làm sạch không? Nếu mở chiếc hộp đó ra thì sẽ ngửi thấy mùi gì? Tôi vẫn nhớ cái mùi tanh nồng ngột ngạt chỉ sau vài tiếng xảy ra án mạng ấy – liệu giờ chúng có nặng mùi hơn không, sau ngần ấy năm phân hủy?

Đã có lần tôi đến một bảo tàng ở Chicago xem những hiện vật của Lincoln: mớ tóc của ông ta, những mảnh đạn, chiếc giường hình con suốt mỏng manh mà ông ta đã nằm lúc chết, tấm đệm trũng xuống ở giữa như cố ý giữ lại dấu vết cuối cùng của ông ta. Cuối cùng tôi đã phải chạy vào nhà vệ sinh, úp mặt vào cánh cửa lạnh lẽo để không bị ngất đi. Ngôi nhà trưng bày hiện vật của người chết trong gia đình Day sẽ thế nào, nếu tập hợp lại toàn bộ các kỷ vật, những ai sẽ tới tham quan? Sẽ có bao nhiêu lọn tóc dính máu của mẹ tôi được đặt trong phòng trưng bày? Điều gì đã xảy ra với những bức tường loang lổ đầy những từ ngữ căm thù kia, khi ngôi nhà của chúng tôi bị san bằng? Có thể thu thập một bó sậy nơi tôi đã ẩn núp hàng giờ không? Hoặc trưng bày đầu ngón tay bị đông cứng, hoại tử cùng ba ngón chân đã mất của tôi thì sao?

Tôi quay đi rời khỏi những chiếc thùng – không thể vượt qua thử thách – và ngồi xuống bàn ăn. Tôi nhận được một hộp tặng phẩm điên rồ từ Barb Eichel gồm một cuốn băng video từ năm 1984, có tựa đề Mối Đe Dọa của Người Vô Tội: Chủ nghĩa tôn thờ quỷ Sa-tăng ở Mỹ; một tập những bài báo viết về vụ án mạng được kẹp lại bằng kẹp giấy; một vài tấm ảnh chụp Barb đang đứng bên ngoài trụ sở tòa án nơi Ben được xét xử; một cuốn cẩm nang quăn mép có tựa đề Gia Đình Tù Tội của Bạn: Hãy Vượt qua Những Song Sắt!

Tôi tháo chiếc kẹp giấy ra và đặt nó trong chiếc cốc đựng kẹp của tôi ở nhà bếp (chúng ta không cần phải mua kẹp giấy, bút – hoặc bất kỳ thứ gì trong những đồ văn phòng phẩm đa chủng loại này,) sau đó nhét cuốn băng video vào chiếc đầu cũ. Hình ảnh những ngôi sao năm cánh và những gã mình người đầu dê, những ban nhạc rock đang gào thét và thi thể người chết lóe lên trên màn hình. Một người đàn ông với mái tóc kiểu cá đối ấn tượng đang đi dọc bức tường đầy những hình vẽ graffiti, giải thích rằng “Video này sẽ giúp bạn nhận dạng những tín đồ của quỷ Sa-tăng và thậm chí còn chỉ ra các dấu hiệu cho thấy những người mà bạn yêu quý nhất có thể đang bỡn cợt với mối nguy hiểm thực sự này.” Anh ta phỏng vấn những người thuyết pháp, cảnh sát, và một vài “tín đồ quỷ Sa-tăng thực sự.” Hai tín đồ quỷ Sa-tăng quyền lực nhất có đôi mắt kẻ đậm, mặc áo choàng đen và những ngôi sao năm cánh xung quanh cổ, nhưng họ lại đang ngồi trong phòng khách, trên một chiếc ghế bọc vải nhung, và bạn có thể nhìn thấy gian bếp phía bên phải, một chiếc tủ lạnh màu vàng trên tấm lót sàn nhà sặc sỡ. Tôi có thể hình dung, sau cuộc phỏng vấn ghi hình họ sẽ lục tủ lạnh để tìm món salad cá ngừ và một chai coca trong khi vẫn mặc những chiếc áo choàng vướng víu. Tôi tắt cuốn băng ngay khi người dẫn chương trình cảnh báo các bậc phụ huynh nên lục tìm phòng ngủ của con mình xem có hình nhân vật He-Man hoặc tấm bảng cầu cơ nào không?

Những mẩu báo vô nghĩa và tôi không biết Barb muốn tôi làm gì với những tấm ảnh của bà ta. Tôi ngồi thu mình lại. Và trở nên lười biếng. Tôi đã có thể tới thư viện để tra tìm mọi thứ một cách chính xác, hay lắp mạng Internet ở nhà từ cách đây ba năm, khi tôi tự nhủ rằng mình sẽ làm. Nhưng lúc này, tôi không muốn làm bất cứ việc gì – tôi rất dễ trở nên chán nản – vì vậy tôi gọi cho Lyle. Hắn nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.

“Chàooo, Libby,” hắn reo lên. “Em đang chờ điện thoại của chị. Em thực sự muốn xin lỗi vì sự việc tuần trước. Chắc hẳn chị đã cảm thấy bị xúc phạm, và em không hề muốn điều đó xảy ra.” Diễn thuyết hay đấy.

“Phải, quá tệ.”

Bạn đọc cảm nhận

Bù Xù

Đây là lần đầu tiên mình đọc sách của tác giả Gillian Flynn ( trước đó mình cũng đã xem phim Gone girl ) và cảm thấy khá ấn tượng ở cách miêu tả tâm lý nhân vật của tác giả , rất thực tế. Từng trang trong “Bóng ma ký ức” đã đưa mình từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thật khó để đoán được đâu là hung thủ thật sự của vụ thảm sát gia đình Day cho đến khi đọc đến những trang truyện cuối cùng. “Bóng ma ký ức” không chỉ gây được sự tò mò cho người đọc về những cuộc điều tra, tìm kiến mà còn gây xúc động bởi tình yêu thương, mong muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình của các nhân vật.

Trần Nguyệt Ánh

Đã có quá nhiều comment về độ hấp dẫn và cuốn hút của truyện nên tôi sẽ không bình luận về việc này nữa vì cơ bản là truyện đã quá hay rồi (đọc đi rồi biết). Qua 2 cuốn “Gone Girl” và “Bóng ma ký ức” tôi thấy Flynn- tác giả dường như có một sự ám ảnh nhất định về hôn nhân, gia đình, cũng như về các ký ức của một tuổi thơ dữ dội.

Những bạn đọc có cuộc sống quá nhẹ nhàng, không từng qua nhiều sóng gió chắc khó có thể hiểu hết nội tâm nhân vật và suy nghĩ truyện hoàn toàn là hư cấu. Nhưng theo đánh giá của tôi truyện khá thật cứ như dựa vào những chuyện có thật ngoài đời mà tác giả biết được, hay là của chính tác giả với thêm một chút tưởng tượng và kich tính? (thuyết âm mưu)

Nên đọc để hiểu cuộc sống không phải chỉ là màu hồng nên bớt ngây thơ giùm!

Trương Ngọc Tường Vy

Câu chuyện ly kỳ và đầy khúc mắc đưa người đọc đến với những suy nghĩ và phán đoán khác nhau, thực tại xen lẫn quá khứ, từng thời điểm trong quá khứ được tác giả kể lại khiến người đọc cứ như đang trực tiếp chứng kiến câu chuyện xảy ra. Với cách kể về Libbi Day, tác giả cho thấy được sự đấu tranh suy nghĩ nội tâm của cô gái về người anh trai yêu quý của mình. Không gì quý hơn “sự thật” và Libby đã phải dấn thân vào những nguy hiểm để tìm ra sự thật ấy, minh oan cho chính anh trai- người mà cô tin rằng đã giết chết gia đình mình trước kia!

Cách đặt tình huống kịch tính và giải quyết tình huống khá bất ngờ cũng là một điểm thú vị của câu chuyện, Kết thúc một chương ở tình huống quan trọng làm cho người đọc phải đọc liên tục theo mạch chuyện cũng là điểm thu hút của tác phẩm. Một khi bạn đã bắt đầu đọc, bạn sẽ bị cuốn vào mạch chuyện cho đến khi kết thúc!

Một tác phẩm hay để đọc cho những người có sở thích về mảng truyện trinh thám!!!

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button