Review

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Thể loại Tiểu thuyết – Ngôn tình
Tác giả Cửu Lộ Phi Hương
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Cẩm Phong Books
Số trang 452
Ngày xuất bản 01-2018
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách


Nàng là một áng mây lang thang mải mê rong chơi được Nguyệt lão điểm hóa thành tiên.

Chàng là một thần quân nổi tiếng trên trời nhưng bị hiểu lầm là đồng tính.

Sau một cuộc va chạm nảy lửa làm náo loạn cả Thiên cung, chàng và nàng bị xử phạt, phải trải qua bảy kiếp nhân duyên mới có thể quay về thiên giới.

Cả Thiên cung và Địa phủ đều xôn xao, các tiên nhân đua nhau đặt cược kết thúc của hai người… Liệu cuối cùng, bảy kiếp nhân duyên này có nối liền được một kiếp thiên duyên?

Trích đoạn

“Hai ngươi đã phá hỏng tương lai của những người có tình trong thiên hạ, vì vậy phạt hai ngươi trải qua bảy kiếp tình duyên, nhân tiện hóa giải luôn mâu thuẫn giữa đôi bên.”…

“Ừm, nếu đã vậy Tiểu Tường Tử còn điều gì muốn nói không?”

“Thần có thể chửi đổng không?”

“Không thể.”

“Thần… không còn gì để nói.”

“Sơ Không, ngươi còn gì muốn nói?”

“Lần này làm rối tơ hồng của điện Nguyệt lão, quả thật là lỗi của chúng thần, nhưng thần có thể thề với Mão Nhật tinh quân, chắc chắn nàng ta làm rối tơ hồng nhiều hơn thần, vậy nên, có thể khiến kiếp nào nàng cũng thê thảm hơn thần không?”

[taq_review]

Trích dẫn


Sau khi thái giám truyền chỉ ra về, ta vào phòng cha Tống tạm biệt ông. Ông nhìn chằm chằm vào thánh chỉ, ánh mắt nặng trĩu, ta ngồi bên giường ông khẽ nói: “Cha, chỉ cần cha vẫn còn đây, Hoàng đế sẽ không làm gì con đâu. Vì thế người nhất định phải giữ gìn sức khỏe, sống lâu trăm tuổi, cho tên Hoàng đế đó tức chết đi.”

Cha Tống thở dài, nhẹ nhàng đặt đôi tay gầy gò lên đầu ta, xoa xoa như thuở ta còn nhỏ: “Vân Tường của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Ta lẳng lặng ở bên cha Tống một lúc, mãi cho tới khi ông mệt lử ngủ thiếp đi ta mới ra khỏi phủ ngồi lên chiếc kiệu lắc lư màu đỏ thắm nhập cung.

Ta không gặp Hoàng đế, thái giám tổng quản sắp xếp cho ta ở một nơi heo hút trong hậu cung, hình như sát ngay cạnh lãnh cung, đêm nào cũng nghe thấy tiếng nức nở của phụ nữ. Ta thấy người đó khóc rất hay, hệt như đang hát, vì thế đêm nào cũng ngủ ngon lành.

Ngày tháng trong cung lặng lẽ như tuyết, nhưng cũng qua rất nhanh, y như hồi ta còn canh cửa cho điện Nguyệt lão. Có điều ta lúc đó chỉ luôn nghĩ rằng mãi mãi chả mua nổi rượu ngon, than thở cái tính keo kiệt của Nguyệt lão, còn bây giờ lại thỉnh thoảng nhớ tới gương mặt đỏ bừng của Lục Hải Không khi “cầu hôn” ta trong đêm tuyết đó.

Ngày xuất giá sắp tới rồi, bọn thị về tuần tra ở cửa cung của ta cũng dần nhiều hơn, tối đến cũng không còn nghe thấy tiếng nức nở của bà cô bên kia nữa, mà chỉ có tiếng bước chân nặng nề của bọn thị vệ đi qua đi lại, khiến ta thấy áp lực hơn cả phủ đô hộ ở Bắc Trường Thành.

Lại một đêm tuyết rơi, ta không ngủ được, khoác áo đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đúng lúc đẩy cửa ra thì thấy một bóng áo đen nhanh nhẹn đánh ngất đám thị vệ trông ta bên ngoài. Ta chớp mắt, bóng dáng đó quen thuộc tới mức khiến ta không dám tin.

“Này…”

Ta vừa mới mở miệng, người áo đen đã quay phắt lại vọt tới bên cửa, vươn tay ra, đứng ngoài cửa sổ bịt miệng ta lại: “Im lặng!” Mặt hắn che khăn đen, giọng rất nhỏ, nhưng dù gì cũng từng sống với nhau mười mấy năm, ta còn chưa tới mức không nhận ra hắn.

Hắn lắng tai nghe ngóng một lúc, rồi sau đó kéo khăn che mặt xuống. Đôi mắt đen láy tiệp với ánh tuyết trắng: “Vân Tường, là ta…”

Ta vỗ lên tay hắn, ý bảo hắn buông ra, sau đó nói: “Ừm, nhận ra mà.” Không ngờ Lục Hải Không lại liều lĩnh tới mức này, một thủ lĩnh phản quân như hắn sao có thể lén vào thâm cung chứ. Ta không nhịn được vươn tay véo mạnh lên má hắn, khiến mặt hắn đỏ bừng một góc.

Hắn mếu máo, nhưng lại không gạt tay ta ra, chỉ tội nghiệp nói: “Vân Tường, đau.”

“Lục Hải Không.” Ta nhìn hắn một lát rồi nói: “Ngươi không muốn sống nữa hả?”

Hắn cũng nhìn thẳng vào ta: “Muốn, nhưng ta cũng muốn nàng.

Rõ ràng đó là một câu dung tục, ấy vậy mà khi hắn nói ra, ta lại không thấy chút dung tục nào, giống như một đứa bé hăng hái thề sẽ chăm chỉ học tập.

Ta trầm mặc, Lục Hải Không nói: “Không phải ta mất trí, cũng không phải không có ai ngăn ta…” Hắn ngừng lại như thể đang nhớ tới chuyện gì đáng sợ, cụp mắt xuống: “Nhưng, nghe nói nàng bị bắt đi…”

“Không ai bắt ta.” Ta chặn lời hắn, lạnh lùng nói rõ từng tiếng: “Ta đã để lại thư cho ngươi, ta tự nguyện quay về.”

Lục Hải Không không nhìn ta, chỉ tự lẩm bẩm: “Lính canh thành nói với ta nàng bị vác trên vai, còn bị bắt đi nữa…”

Thấy hắn như thế ta lại xót xa bất nhẫn, hít một hơi lạnh thật sâu, ta nói: “Lục Hải Không, ta đã để lại thư cho ngươi, ngươi biết, ta tự nguyện quay về.”

Môi hắn run bần bật như thể muốn phản bác lại ta, muốn lấp liếm cho ta, và cho cả chính bản thân hắn nữa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng, cong môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Vân Tường, nàng đừng thật thà như vậy chứ.”

“Ngươi về đi, tự bảo vệ mình cho tốt.”

“Tại sao?” Hắn đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn chòng chọc xuống đất, “Mười sáu năm quen biết, năm năm cùng vào sinh ra tử… Vân Tường, ta biết nàng chắc chắn có lý do.”

Ta phải nói với hắn thế nào đây? Năm đó cha Tống mưu hại cả nhà Lục tướng quân là để tự bảo vệ mình? Ta phản bội hắn để về kinh là vì cha ta, vì kẻ thù giết cha hắn? Năm năm bên nhau ở Bắc Trường Thành ta và hắn đều không đề cập một tiếng, bởi vì đời này, huyết duyên của ta và thù hận của hắn mới là khúc mắc trí mạng nhất giữa chúng ta.

Ta cũng cong môi cười, làm ra vẻ nàng dâu nhỏ khổ vì tình: “Lục Hải Không, tình cảm ngươi dành cho ta không phải là tình yêu nam nữ.”

Lục Hải Không giật mình, mặt dần tái xanh, hắn như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Vân Tường, chuyện đã tới nước này mà nàng vẫn không chịu mở lòng, không chịu tin tưởng ta!”

Xa xa văng vẳng tiếng bước chân hối hả của đại nội cấm quân, ta lại căng thẳng, cắn chặt răng nhưng không giục Lục Hải Không đi. Lục Hải Không nhìn ta hồi lâu, có vẻ cực kì thất vọng, sau đó vận khí thi triển khinh công, biến mất trong màn đêm u tối.

Hắn vừa đi thì cấm vệ quân ập đến, thấy bọn thị vệ nằm ngang dọc trước điện, một cấm quân ra nói với ta đang đứng bên cửa sổ: “Tên giặc ở đâu?”

“Giặc?” Ta ngáp một cái, “Không biết.”

“Tại sao tất cả thị vệ đều bị đánh ngất?”

Ta nhướng mày, ngang ngược đáp: “Lúc nãy ngủ đánh rắm ấy mà.”

Thủ lĩnh cấm quân cau mày, miễn cưỡng cúi người nói: “Mạo phạm Tống tiểu thư, ti chức phụng mệnh bắt thích khách.” Gã nói xong câu này không thèm nhìn ta, vung tay với bọn cấm quân đằng sau: “Lục soát!” Bọn chúng lập tức đá văng cửa phòng ta ra, lật tung cả nơi này lên.

Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng trắng tay rời đi.

Đóng cửa lại, ta sắp xếp lại cái giường bị bới tung rồi nằm lên. Trong đầu lặp lại câu nói trước khi đi của Lục Hải Không, mở lòng mình, tin tưởng hắn? Thằng nhóc điên này lớn rồi toàn nói mấy lời điên chả ai hiểu nổi!

Ta ôm chăn đập mạnh mấy cái. Dáng dấp nàng dâu nhỏ khổ vì tình cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ta dường như có thể tưởng tượng ra cái mặt cười đểu cáng râu ria xồm xoàm của Lý Thiên Vương. Bụng gào thét Thảo Nê Mã đâu giẫm nát bản mặt đó đi, ta vừa đấm chăn vừa thầm chửi đổng, ông xem đủ chưa, đủ chưa, đủ chưa!

Bạn đọc cảm nhận


Đỗ Triệu Anh

Với thời đại tràn ngập sách truyện như lúc này thì việc chọn lựa một quyển sách hợp ý mình không phải là quá khó. Và tôi đã thích Bảy Kiếp Xui Xẻo ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đọc xong, quả thực không chút hối hận khi mua quyển sách này.

Có thể nói đây là một quyển sách tràn ngập hài hước. Nhưng không hiểu sao tôi thấy rung động sâu sắc trong nhiều tình huống. Tôi có thể phá lên cười với hai nhân vật, song cũng chảy nước mắt với hai nhân vật. Đặc biệt là cảnh Tiểu Tường Tử rời khỏi trần gian ở kiếp đầu tiên, tôi không thể ngừng chảy nước mắt trước khung cảnh được vẽ ra trong từng câu chữ cũng như trong tưởng tượng của mình: Giữa không gian trắng xóa lạnh lẽo, Lục Hải Không ôm xiết người mình yêu thương nhất kiếp này đã ra đi mãi mãi. Khung cảnh ấy cô tịch và tuyệt vọng làm sao. Dù cho nó chỉ là một đoạn truyện buồn ngắn thật ngắn trong một quyển sách dài, nhưng tôi cũng không thể quên được.

Có lẽ đây cũng là thành công của tác giả khi viết quyển sách này, chạm vào được cảm xúc của những độc giả như tôi.
Xét chung, cũng từ Tình Kiếp Tam Sinh và Bảy Kiếp Xui Xẻo này mà tôi có thiện cảm với Cửu Lộ Phi Hương. Lối viết khá hút, mang tính giải trí cao, lại sáng tạo vô cùng. Rất hiếm khi tôi đọc liền mạch một quyển nào đến mức quên ăn quên ngủ, nhưng Bảy Kiếp Xui Xẻo đã làm được. Từ đó cũng suy ra tôi vô cùng tâm đắc khi đọc quyển này, dù cho có vài điểm nhỏ không hài lòng nhưng cũng không đáng kể, quyển sách đủ thú vị để người ta có thể rộng lượng bỏ qua những điều đó!

Tóm lại, đây là một quyển sách khá thích hợp cho những bạn ưa chuộng nhẹ nhàng, dễ chịu và dễ rung động.

Nguyễn Hồng Anh

Mình lần đầu biết chị Cửu qua “Tình Kiếp Tam Sinh” mà hoàn toàn ấn tượng với phong cách “chợ búa” nhưng đồng thời cũng vô cùng hài hước, khiến mình vừa ôm sách đọc vừa ôm bụng vì cười đến quéo ruột =)) Chính vì thế mà “Bảy Kiếp Xui Xẻo” đc mình rinh ngay về không chút do dự. Nhưng mình khá thất vọng và theo mình, “Bảy Kiếp” không thú vị như “Tam Sinh”. Các bạn khoan hẵng hoang mang, mình không hề chê bai “Bảy Kiếp”, thật sự đây là một tác phẩm đáng đọc nếu bạn là người thích sự hài hước, nhưng với mình, ngoài hài hươdc, mình cần gì đó để sau khi gấp truyện lại, mình phải thấy đc tình cảm sâu sắc giữa các nhân vật. Vì quá chú tâm đến các chi tiết khác, chị Cửu đã vô tình giảm nhẹ đi phần tình cảm giữa Sơ Không và Tiểu Tường Tử, khiến tác phẩm không để lại ấn tượng khó phai. Như g dù sao đi nữa, có thể nói “Bảy Kiếp” thật sự rất mượt mà và dễ đọc.

Nguyễn Thị Thu Thúy

Sau khi tình cờ đọc “Tình kiếp tam sinh”, tôi lập tức tìm các tác phẩm của tác giả này và bắt gặp cuốn “Bảy kiếp xui xẻo” này. Quả thực đây là một tác phẩm đáng đọc. Vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo với những pha cãi nhau hài hước của cặp nhân vật chính, vừa lắng đọng với những “kiếp” mà cả 2 trải qua. Mỗi cái “kiếp” chính là mỗi bậc thang để cả 2 tiến lại gần nhau. Tôi thấy tiếc cho cặp đôi Tử Huy và Cẩm La. Nhưng có lẽ, cái kết đó là hợp lý. Bởi trên đời, không quan trọng đã cố gắng bao nhiêu, kết quả chưa chắc tôt đẹp như mong muốn….!!!

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button