Review

Bản Năng

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Mitsuyo Kakuta
NXB NXB Trẻ
Công ty phát hành First News – Trí Việt
Số trang 376
Ngày xuất bản 07-2011
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Bản năng (The Eighth Day) kể lại câu chuyện cảm động của một phụ nữ với đứa bé mà cô đã bắt cóc. Câu chuyện bắt đầu vào năm 1985. Kiwako Nonomiya suy sụp vì bị người tình bắt phá thai và bỏ rơi. Một buổi sáng, cô lẻn vào nhà của vợ chồng người tình, không hề nghĩ đến hậu quả, bế đứa con 6 tháng tuổi của họ ra đi.

Kiwako yêu thương đứa bé hơn tất thảy, dù đó không phải là con ruột của cô. Cô đặt tên cho đứa bé là Kaoru. Không thiếu tiền nhưng sợ bị người ta giành lại Kaoru, Kiwako chuyển chỗ ở liên tục. Để trốn tránh cảnh sát, cô chọn cách tham gia một tổ chức tín ngưỡng lạ lùng, cách biệt với thế giới bên ngoài, có tên Gia đình Thiên thần. Dần dần, Kaoru đã trở thành một bé gái dễ thương, xinh xắn.

Phần hai câu chuyện xoay quanh Kaoru lúc đã quay về đoàn tụ với gia đình. Trong khi tìm lại quá khứ, cô dần nhận ra cuộc đời mình đang diễn ra theo bước của người phụ nữ đã bắt cóc cô. Nhà văn Kakuta nói, đó là cách nhìn nhận vấn đề từ mọi khía cạnh, kể cả cách người Nhật nghĩ về tình mẹ con trong cuộc sống đầy áp lực của phụ nữ thời nay.

[taq_review]

Trích dẫn

Ngày 4 tháng 3

Đúng như Kumi dự đoán, sáng hôm nay lần lượt từng người chúng tôi được gọi vào căn phòng mà cả nhóm đã trải qua các buổi huấn luyện ở đó. Kumi vào trước tôi. Khi cô trở ra, tôi cố hỏi cô buổi phỏng vấn thế nào, họ đã hỏi những gì, nhưng cô không hé môi. Gần trưa, Elemiah cho gọi tôi. Tôi được yêu cầu mang theo đồ đạc. Cùng với Kaoru và chiếc túi Boston chứa tất cả đồ cá nhân trong đó, tôi bước vào phòng huấn luyện. Sarah, Elemiah và hai người phụ nữ tôi chưa từng gặp đang ngồi ở góc xa. Những tờ đơn tôi điền rải trên bàn. Sarah mỉm cười rồi ra dấu cho tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Người phụ nữ có mái tóc nâu dài buộc chặt sau đầu hỏi tôi:
– Cô muốn làm gì tiếp theo nào? Cô sẽ ở lại đây chứ? Hay là muốn trở về?
– Nếu được phép, tôi muốn ở lại.
Elemiah đột ngột lên tiếng:
– Sao thế? Có lý do gì khiến cô không thể quay trở lại à?
Tôi đáp lí nhí:
– Tôi muốn học hỏi thêm một chút.
Bốn người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn xuống và thoáng nhìn thấy tám chiếc giày vải màu trắng sáng lên dưới chân bàn. Chúng làm tôi vô tình nhớ đến đôi giày thể thao của Fumiyo. Tôi đã không gặp bà ta lần nào kể từ đêm đầu tiên đến đây – chị ấy đi đâu rồi nhỉ, tôi tự hỏi.
Thấy bọn họ cứ chằm chằm nhìn mình, tôi quyết định mở lời. Bây giờ mọi việc diễn tiến thế nào không còn quan trọng nữa. Giống như Kumi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, cố gắng hết sức mình để được ở lại. Nếu họ vẫn quyết định đuổi tôi đi, thì cũng không sao. Bằng cách nào đó, tôi sẽ tìm được một nơi mà tôi và Kaoru có thể sống cùng nhau.
– Vào ngày cuối của khóa huấn luyện… – Tôi vừa mở lời, Elemiah đã sửa lại ngay lập tức “Khóa Suy tư”.
Tôi nói liền một mạch:
– Vào ngày cuối cùng của khóa Suy tư, chúng tôi được bảo rằng tất cả những định kiến của mình về bản thân có thể chỉ là những gánh nặng không cần thiết. Điều này hợp với tôi. Nhưng tôi không chắc mình đã lĩnh hội đủ để thật sự tin vào triết lý này. Nếu hỏi tôi là đàn ông hay đàn bà, có lẽ tôi vẫn trả lời rằng tôi là đàn bà. Vậy nên, tôi muốn được biết nhiều hơn. Tôi muốn học cách rũ bỏ những thứ hành lý quá cân kia cũng như những khổ sở do nó mang đến. Và nếu có thể, tôi muốn đứa bé này cũng có thể rũ bỏ gánh nặng. Nó là một đứa bé không có bố với những định kiến mà nó không đáng bị nhận. Tôi muốn cuộc sống của nó được giải thoát khỏi những khổ đau và tuyệt vọng.
Tôi khống còn nhận ra mình có thật sự tin vào những gì mình nói hay không, hoặc những lời nói và mong muốn của mình có thuyết phục được họ không. Bốn người phụ nữ ngồi im, mắt hướng về tôi. Sau một quãng im lặng, người phụ nữ cột tóc nhìn thẳng vào tôi, nói:

– Cô đã từng sẩy thai, đúng vậy không?
Tôi nhìn chòng chọc vào bà ta, người phụ nữ không trang điểm với mái tóc ép chặt vào mặt. Vậy là họ đã biết tất cả. Những người này đã biết Kaoru không phải là con đẻ của mình. Hãy nói gì với họ đi. Hãy nói bất cứ điều gì để họ cho mi ở lại – nói đi nào.
Tôi run rẩy, miệng khô khốc, nhưng chỉ trong một giây, tôi đã kịp trấn tĩnh, vẫn ôm Kaoru trong tay, tôi trượt khỏi ghế và quỳ thấp dưới sàn, đầu gục sát.
– Điều tôi kể trong khóa Suy tư là dối trá. Đó không phải là câu chuyện, đó chỉ là một ước mong. Tôi đã luôn muốn sinh một đứa con. Đứa bé này là con gái của người yêu tôi. Tôi muốn sinh con cho anh, nhưng tôi không thể có con. Tôi đã luôn nghĩ nếu đứa bé này là con mình thì sẽ hạnh phúc biết bao. Rồi những lúc mất phương hướng, tôi bắt đầu tin rằng đứa bé này thật sự là con đẻ của tôi.
Tôi nghe giọng mình đã biến thành tiếng nức nở. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang tuôn trào. Không biết đây là những giọt nước mắt giả tạo, hay cỗi lòng tôi đang thật sự tan nát. Những giọt nước mặn từ khóe mắt tôi thi nhau rơi xuống.
Một giọng nói cất lên:
– Cô bảo đứa bé này là con của người yêu cô – không phải là cô đánh cắp nó đấy chứ?
– Ôi, không, không. Khi vợ anh phát hiện ra mối quan hệ lén lút của chúng tôi, cô ta đã bỏ đi đâu đó và để anh lại với đứa con. Tôi đã chăm sóc đứa bé bởi anh ta bỏ mặc con gái mình. Vợ anh yêu cầu chúng tôi phải chi tiền cấp dưỡng nên anh đổ tội cho tôi đã hủy hoại cuộc sống của anh ta, và bắt đầu xa lánh tôi. Anh bảo không hề có ý định lấy tôi, và cũng không muốn có trách nhiệm với đứa bé. Vì thế, tôi đã yêu cầu anh để tôi nuôi nấng đứa trẻ, còn hơn là cho nó vào trại mồ côi. Nhưng dù thế, anh vẫn không muốn sống cùng tôi và Kaoru.
Giọng tôi lúc này đanh lại và rành mạch, xa lạ đến nỗi tôi không nhận ra đó là giọng của chính mình. Tôi ôm Kaoru quá chặt làm con bé bắt đầu cựa quậy muốn thoát ra.
– Tôi quyết định sống với đứa bé này. Nhưng tôi không còn tin vào bất cứ điều gì nữa. Ở thế giới bên ngoài, sớm hay muộn, Kaoru cũng biết bố nó đã từ chối nó. Chắc chắn con bé sẽ đau khổ, giống như tôi vậy. Nếu có một thế giới không tồn tại nỗi đau, tôi muốn dẫn con bé đến đó. Hãy giúp chúng tôi. Hãy cứu chúng tôi. Hãy cho chúng tôi ở lại, để chúng tôi có thể quên đi những đau thương không đáng có này.
Khi tôi ngừng nói, căn phòng rơi vào im lặng. Tôi nghe hơi thở ấm nóng của Kaoru bên tai mình. Họ có tin câu chuyện của mình không? Mình và Kaoru có thể ở lại không, hay họ sẽ đuổi mình đi? Nhịp tim tôi dần trở lại bình thường; tay và chân tôi thôi run rẩy. Tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, sẵn sàng đối mặt với mọi quyết định của họ. Cứ hãy để họ làm điều họ muốn, nếu họ từ chối chúng tôi thì vẫn không sao cả. Dù gì tôi cũng sẽ tìm ra cách để sống với Kaoru – tôi sẽ cho họ thấy tôi không sao cả.
– Cô ngồi lên ghế đi.
Nghe giọng Elemiah, tôi chầm chậm đứng lên và ngồi xuống ghế. Nhưng tôi không thể ngẩng lên. Tôi sụt sùi, lấy ống tay áo lau nước mắt.
– Có vẻ cô có số tài khoản rất lớn trong ngân hàng. Cô sẽ giao cho Gia đình toàn bộ số tiền này?

Tiền tiết kiệm. Tôi vừa nhìn thấy một tia sáng. Có thể Kumi đã đúng khi nói rằng họ sẽ lấy hết tiền của mình. Nếu vậy, mình vẫn còn một cơ hội. Tiền tiết kiệm và bảo hiểm của bố mình, cộng số tiền mình dành riêng ra khi còn làm việc, bây giờ đã trở thành một vận may nhỏ. Có lẽ đây sẽ là lý do mà họ cho mình ở lại. Nếu mình có thể sống cùng Kaoru thì số tiền mình được trả khi bố mình qua đời không có nghĩa lý gì với mình. Nhưng nếu có thì sao? Nếu sau một năm mình bị đuổi khỏi đây mà không một xu dính túi, mình phải làm gì? Những nghi hoặc xoáy lên trong tôi.

– Bố tôi qua đời hai năm trước, số tiền trong tài khoản là tiền bảo hiểm của bố tôi và ông để lại cho tôi. Bởi vì Kaoru không có bố, tôi đã lên kế hoạch sẽ sống dựa vào sô tiên này cho tới khi tôi đi làm trở lại. Nhưng nếu chúng tôi có thể ở lại đây cùng nhau, vậy thì số tiền đó cũng chỉ là hành lý quá cân. Điều chúng tôi thực sự cần không phải là tài chính, mà là một nơi chúng tôi có thể sống yên bình.
– Được rồi, vậy thì chỉ cần cô đóng dấu vào tờ đơn này, chúng tôi sẽ giữ sổ tiết kiệm của cô và con dấu ngân hàng. – Sarah nói với nụ cười luôn nở trên môi.
Tôi lấy những thứ bà yêu cầu ra khỏi túi và đặt lên bàn. Sau đó nhìn tờ đơn trước mặt mình và thấy hai chữ “Hợp đồng”.
Hợp đồng Dựa trên sự hiểu thấu những lý tưởng của Gia đình Thiên thần, tôi có nguyện vọng được gia nhập cộng đồng này với tư cách là thành viên chính thức.
Theo đúng như những nguyên tắc cơ bản của Gia đình, tôi đồng ý giao những tài sản cá nhân sau đây cho Gia đình một cách vô điều kiện.
Dưới dòng tuyên bố là một khoảng trống.
Như thể giúp tôi trả lời một câu hóc búa trong bài thi, Sarah nói:
– Cô hãy liệt kê tất cả những thứ cô đang sở hữu trong khoảng trống này. Ở mục tài khoản ngân hàng, hãy ghi họ tên và số tiền hiện có, cùng những tài sản khác như cổ phiếu hoặc bất động sản.
Đột nhiên, người phụ nữ tóc ngắn lên tiếng sau khi im lặng suốt buổi phỏng vấn:
– Có lời đồn đại rằng chúng tôi là những kẻ cắp, nhưng không phải vậy.
Elemiah hạ giọng, ngắt lời:
– Cô ấy không cần biết những chuyện như vậy.
– Không, Ele, tốt nhất là hãy nói thẳng mọi việc.
Một vài kẻ ngu ngốc xấc xược đã đòi lại tiền sau khi rời khỏi Gia đình, và rồi la lối rằng chúng tôi là những kẻ trục lợi, nhưng chúng tôi không làm điều đó. Chúng tôi luôn nói rằng các vị chỉ có được hạnh phúc thật sự bằng cách rũ bỏ tất cả mọi thứ. Dù các thành viên có quay lưng lại chống đối, chúng tôi cũng bỏ qua hết – đó là triết lý sống của chúng tôi. Khi cô ở lại đây, cô được ăn tất cả những gì cô muốn, được tắm và ngủ mỗi đêm, nhưng sẽ không được lấy lại những gì cô đã mang theo.
– Saku, đủ rồi!
Người phụ nữ cột tóc huých nhẹ Saku, nhưng bà ta vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, hai má đỏ lên còn giọng ngày càng gay gắt, dường như không kìm lại được.
– Ngay cả ở thiên đường thì người ta vẫn phải ăn – ai cũng biết điều đó mà. Một vài người đến tay trắng, rồi có người đến với hàng đống tiền. Nhưng Thiên thần không xem đó là sự khác biệt – Thiên thần đối xử với mọi người đều như nhau, phải không? Việc mọi người đòi lại tiền và gọi chúng tôi là kẻ cắp làm tôi thật sự tổn thương. Vậy rốt cuộc họ đã lĩnh hội được gì chứ?
– Nhưng không cần phải nói với cô ấy lúc này.

Bạn đọc cảm nhận

Lương Nguyễn Trường Sơn

Mình đã mua ngay cuốn sách này sau khi biết nó cùng tác giả với Tôi bị bố bắt cóc. Dù hơi thất vọng vì sách in đã lâu, nên theo kiểu cũ, bìa không chăm chút, giấy cứng và trắng nhưng khi bỏ qua hình thức bắt đầu đọc thì mình bị cuốn hút ngay. Văn phong của tác giả nhẹ nhàng nhưng câu chuyện cực kỳ cuốn hút vì dẫu sao nó cũng là 1 kịch bản trinh thám thú vị. Tình mẫu tử và bản năng người mẹ được miêu tả trong sách thật hay khiến mính muốn có con ngay (mình đã có gia đình) để trải nghiệm những tình cảm đó.

Mình cũng rất thích câu chuyện về loài ve và lẽ ra sách nên dịch đúng tựa gốc là “Ngày thứ 8” vì nó có liên quan đến triết lý của vòng đời con ve và ngày thứ 8 cũng là ngày cảnh sát bắt đằu chuyển hướng điều tra về Kiwako.

Đoạn chót mình mong mỏi 1 kết thúc khác như trong truyện và rất hồi hộp ở những trang cuối cùng, nhưng tiếc là không được như mong đợi.

Nhưng quyển sách vẫn thật hay và đáng đọc 🙂

Nguyễn Phương Uyên

Cuốn tiểu thuyết này khá là hay vì nó nói lên những bản năng của người mẹ.Tuy nhiên điểm trừ duy nhất là cuốn tiểu thuyết này là có nhiều chỗ tác giả viết khá dài dòng, có đoạn không cần thiết nên làm người đọc hơi mệt.Nhưng đó cũng là điểm cộng cho cuốn sách này vì tác giả có thể miêu tả những dòng cảm xúc nội tâm vừa hạnh phúc vừa dày vò của một người không được làm mẹ khiến cuốn sách này rất cảm động.

Nguyễn Vân Anh

Mình không đọc nhiều tiểu thuyết Nhật Bản, có lẽ bởi cái không khí nhàn nhạt, cứ man mác buồn đôi khi khiến người đọc thấy bí bách và khó chịu nên khi đi nhà sách mình thường lướt qua rồi để lại xuống giá. Tuy vậy khi đọc phần tóm tắt nội dung của Bản năng đã khơi gợi sự tò mò và hứng thú cho mình khi viết về hành trình trốn chạy của một kẻ bắt cóc.
Bản năng không chỉ là câu chuyện của một người. Mỗi nhân vật trong Bản năng đều có câu chuyện của mình, họ dần hiện lên qua các trang sách mà để khi kết thúc ta chẳng thể ghét được ai. Các vấn đề hôn nhân, gia đình, tình dục, tình yêu, sự phản bội được đề cập đến nhưng bị ảnh hưởng bởi giọng văn và các tình tiết nối tiếp nhau nên người đọc bình thản tiếp nhận và thấu hiểu chứ không ngay lập tức lên án ầm ĩ, đánh giá đúng sai. Mình rất thích kết thúc của truyện và tiếp tục cho mình tưởng tượng hành trình tiếp theo của Kaoru và một lúc nào đó Kaoru và Kiwako sẽ gặp được nhau… Tóm lại Bản năng là một tác phẩm có giá trị, đáng đọc và khơi gợi nhiều suy ngẫm.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button