Ảo Ảnh Của Thanh Xuân
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Inui Kurumi |
NXB | NXB Văn Học |
Công ty phát hành | IPM |
Số trang | Đang cập nhật |
Ngày xuất bản | 09-2016 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Cuốn sách này chứa đựng một bí mật. Vì lợi ích của những người đọc sau, bạn đừng tiết lộ nó trong các bài nhận xét hay review, hãy giữ bí mật đó cho riêng mình (dĩ nhiên là nếu bạn phát hiện ra).
Câu chuyện có ba màu xanh biển, trắng tuyết và đen tối. Thời điểm bắt đầu là một ngày mùa hè, từ cuộc gặp gỡ của một thiếu nữ đi làm sớm và một nam sinh viên năm cuối đại học. Thiếu nữ đi làm sớm nghịch ngợm bạo dạn nhưng khéo léo tinh tế. Sinh viên năm cuối cũng giống đa số nam sinh viên, ở bẩn, lười biếng, thấy con gái là ngượng ngùng nhưng trong đầu chẳng nghĩ chuyện gì khác ngoài chuyện ấy. Thời điểm kết thúc là một đêm mùa đông, khi tiếng chuông bính boong bính boong báo hiệu Thiên chúa chào đời vang vọng, và là thời điểm mà không một nhà nghỉ khách sạn nào trên đất Nhật còn phòng trống.
Từ đầu đến cuối là một câu chuyện tình yêu thuần túy giữa nam nữ thanh niên với đủ mọi cung bậc từ mới mẻ đắm say đến quen thuộc, từ thay đổi vì nhau đến vì bản thân mà không muốn thay đổi nữa. NHƯNG, bằng nghệ thuật kể chuyện tài tình kinh hồn, tác giả đã cất giấu một bí mật ngàn lớp sau lưng mối tình phổ biến này. Phải đọc tuần tự đến hết truyện, bạn mới nhận ra bí mật đó, và càng nghĩ kĩ về nó, bạn càng lún chân xuống chiều sâu của câu chuyện, vỡ vạc những bí ẩn tác giả đã cài cắm trong bao nhiêu tình tiết đằng trước.
Cuốn sách này là của một tác giả chuyên viết mystery, bản thân nó cũng nằm trong danh sách Top Mystery của Amazon nhiều năm nay. Và đây mới là điểm thu hút đỉnh cao của tác phẩm. Nhưng nếu không phát hiện được chỗ mystery ấy, bạn vẫn sẽ thấy đầy đủ và an yên và phẫn nộ, với câu chuyện về những người trẻ coi tình yêu tuyệt đối là một thứ hành trang tất yếu của thanh xuân, và coi tình yêu không tuyệt đối là một thứ hành trang tất yếu để trưởng thành.
[taq_review]
Trích dẫn
Ánh mắt dao động
Tôi không rõ Mochizuki định rủ ai tham gia buổi tối hôm đó với tư cách là người thứ tư, nhưng có lẽ tôi phải cảm ơn hắn suốt cuộc đời này.
Nhờ kẻ thứ tư ban đầu hủy hẹn mà kẻ thay thế là tôi mới có thể gặp được em.
Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, điện thoại tôi đổ chuông. Sau khi chào hỏi qua loa, Mochizuki vào luôn chủ để chính.
– Xin lỗi mày vì chuyện hơi gấp… Chẳng là tối nay có chầu nhậu, mà tự nhiên một thằng tao rủ lại có việc đột xuất nên bùng hẹn. Thế… mày rảnh không? Có hẹn với ai chưa?
– Không, tao rảnh lắm.
Tôi trả lời luôn dù cũng hơi bối rối vì lời mời bất ngờ này. Chẳng mấy khi học cùng ca với nhau nên từ năm tư, tôi và hắn chỉ dừng ở mức độ bạn bè bình thường, thi thoảng gặp nhau ở căn tin trường.
– Có những ai thế mày?
– À, tao này, Gat này, thằng Kitahara này, với bốn cô em nữa, kiểu gì cũng cần thêm một thằng cho cân… Tao bảo, chẳng mấy khi thiếu con trai thế này đâu nhé.
Thì ra “chầu nhậu” mà Mochizuki nói chính là hoạt động người ta vẫn hay tổ chức với tên gọi “tiệc giao lưu(*).” Nghe xong, bao nhiêu hứng thú của tôi bay sạch.
(*) Cách gọi buổi tiệc ăn uống được tổ chức cho một nhóm nam nữ muốn gặp gỡ giao lưu với nhau nhằm tìm kiếm những mối quan hệ mới.
– Uống với mấy đứa con gái lạ hoắc thì có gì vui? Lấy đâu ra chuyện để nói?
– Sao không có? Tao nghĩ thỉnh thoảng mày cũng nên tham gia mấy vụ thế này, chứ cứ ru rú trong nhà suốt thì đến kiếp nào mới có người yêu? Mà rõ là mày chưa có người yêu đúng không?
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương. Nói thật lòng thì không phải tôi không muốn có người yêu, chính xác là tôi không muốn yêu những cô nàng dễ dãi, chỉ quen biết sơ qua sau một buổi giao lưu đã vội hẹn hò rồi cả thèm chóng chán. Tôi biết rằng trong xã hội này có khối người như vậy, nhưng tôi thì khác. Nếu có hẹn hò, tôi muốn hẹn hò với những người con gái nghiêm túc cơ.
Tuy nhiên, không phải tất cả những người tham gia “giao lưu” kiểu này đều có mục đích tìm người yêu. Thế nên tôi nhận lời với vai trò nhẹ nhàng là chỉ ngồi ăn uống.
Buổi “giao lưu” sẽ được tổ chức vào 6 giờ 30 phút tối ở một quán trong trung tâm thành phố. Vẫn còn sớm nên không phải lo về thời gian, nhưng địa điểm thì hơi bất tiện. “Giao lưu” ở đó cũng phù hợp, nhưng thế nào chẳng nhậu nhẹt, muốn tham gia thì phải đi bằng xe buýt mất. Chỉ nghĩ đến đây thôi tôi đã thấy phiền phức rồi, đang định từ chối thì lại nghe Mochizuki nói tiếp.
– À, đúng rồi! Trong mấy em hôm nay có một em tao dẫn đến, là Matsumoto Yuko, mày đừng nhắm vào nàng ấy đấy nhé, muốn cưa cẩm thì cưa ba em còn lại thôi. Trông cậy ở mày đấy!
Hắn ta liến thoắng thêm một hồi rồi cúp máy.
Tôi găm nội dung hắn đã nhắc trước vào đầu, “Không được chấm em Matsumoto Yuko nhé nhé nhé.”
Mặc dù bị gọi đột ngột nhưng rốt cuộc, tôi lại là người đến điểm hẹn sớm nhất. Lúc đó đã 6 giờ 45 phút. Sau khi báo tên Mochizuki, nhân viên quán dẫn tôi tới chỗ đặt trước trong một gian phòng nhỏ, trên bàn sắp sẵn bát đũa cho tám người. Ngoài địa thế đẹp ra thì thiết kế và thực đơn của nơi này chẳng khác gì những quán nhậu xung quanh các trường đại học. Kể cũng may, đây là nhà hàng cao cấp thì có lẽ tôi sẽ hối hận đến chết vì tiếc tiền mất.
Tôi ngồi tít vào góc trong cùng, vừa lau mồ hôi vừa chờ mọi người đến. Khoảng mười phút sau, cửa phòng hé mở, Mochizuki ngó qua khe cửa. Khi nhìn thấy tôi, hắn ồ lên, nói vọng về phía sau “Cậu ấy đến rồi này” và điềm nhiên bước vào. Tôi nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ chào khách.
Theo sau Mochizuki, một đoàn sáu người cả nam lẫn nữ lần lượt xuất hiện. Hình như họ hẹn gặp nhau ở trước quán. Lối vào có khúc quanh nên khi nhìn chếch, tôi có thể trông thấy tất cả những người đang xếp hàng, dễ dàng đánh giá từng cô gái.
Bốn cô gái đứng liền nhau. Trong khoảnh khắc, khi vừa bắt gặp cô gái đứng thứ hai, ánh mắt tôi lập tức dao động.
Em cắt mái tóc ngắn cũn như một cậu con trai, để lộ khuôn mặt sáng với vầng trán trắng ngần và những nét rất riêng. Nhìn em, tôi cảm tưởng em là một cô gái dí dỏm và đáng yêu, lúc nào cũng có thể tươi cười. Em không xinh đẹp, nhưng khả ái vô cùng. Vẻ yêu kiều của em khiến góc phòng tối mờ chợt như bừng sáng.
Dáng người gầy, nhỏ nhắn làm em trông giống một cô bé hơn là một thiếu nữ. Chiếc áo voan trắng cùng váy xanh sẫm dài đến đầu gối của em chẳng hề nổi bật nếu so với những trang phục toàn tông màu lạnh của ba cô gái kia, nhưng lại có vẻ tự nhiên rất dễ gây thiện cảm.
Trong chớp mắt, tôi mong sao em không phải là Matsumoto Yuko. Có lẽ từ giây phút ấy, tôi đã lỡ yêu em rồi. Và phải mất một thời gian, tôi mới nhận ra điều đó.
Mấy đứa con trai ngồi bên phía tôi, còn các cô gái ngồi đối diện. Đúng là chiếc bàn được sắp đặt riêng cho những dịp thế này. Hóa ra đây là “tiệc giao lưu”, tôi thầm nghĩ. Thấy Mochizuki thì thào với cô gái xinh xắn trước mặt hắn, tôi đoán ngay cô nàng là Matsumoto Yuko. Ngồi cạnh cô nàng là cô tóc ngắn, tiếp theo là một cô gái ăn mặc màu mè nhưng gương mặt thì mờ nhạt, cuối cùng là cô gái hơi đậm người nhưng khá hoạt bát. Cô ta ngồi đối diện tôi.
Mọi người bắt đầu gọi đồ uống, Mochizuki lập tức hô hào cả nhóm chạm cốc. Mấy cô gái đều cầm cốc bia trên tay. Tôi biết con gái thời nay rượu bia rất giỏi, nhưng chí ít cũng phải có một trong bốn cô thỏ thẻ “Em không uống được ạ” chứ nhỉ? Song, nghĩ lại vai trò của mình khi tham gia buổi tiệc này, tôi quyết định dựng một bức tường bao quanh và tự cô lập với mọi người. Tôi nốc bia để nuốt trôi sự khó chịu vì phải ngồi chờ ban nãy, bia lạnh trôi qua cổ họng tôi, thấm vào từng thớ thịt.
Lát sau là đến màn chào hỏi giới thiệu của từng người. Đám con trai bắt đầu trước, Mochizuki, Oishi, Kitahara, và cuối cùng là tôi. Tự dưng tôi cảm thấy căng thẳng.
Đầu tiên là Mochizuki, hắn ta lại khua môi múa mép như thường lệ để khuấy động bầu không khí. Tiếp đó, Oishi cũng giải thích về biệt danh của hắn để chọc cười các cô, “Muốn ăn một tảng đá thì phải ngoác mồm ra nên mọi người gọi anh là Gat(**),” nói đoạn, hắn ta cười ha hả. Còn Kitahara, vừa khoe “Anh biết làm ảo thuật nhé”, vừa bắt đầu trò dính đũa vào lòng bàn tay. Thấy thế Mochizuki liền chen vào, “Này này, nếu chỉ thế thôi thì tao thừa sức!” Nhưng như tôi từng nghe thì Kitahara biết làm ảo thuật thật, có lẽ chỉ lát nữa thôi, hắn sẽ biểu diễn một màn ảo thuật ra trò cho xem. Tức là cả ba tên này đều tính toán trước và hoàn toàn thành công trong việc mua vui cho các cô gái đang ngồi đây. Mải suy nghĩ về vấn đề đó, khi đến lượt mình, tôi càng căng thẳng hơn gấp bội
(**) “Oishi” nghĩa là tảng đá lớn, tên “Gat” bắt nguồn từ chữ “gatsugatsu” có nghĩa là ăn uống thô lỗ.
– À… ừm… chào các cô. Tôi là Suzuki…
Trước mắt phải xưng tên đã, trong khoảng thời gian ậm ừ, tôi gắng vắt óc suy nghĩ để tìm vài câu mới mẻ hơn. Mình nên nói gì bây giờ? Sở trường à… Mình thì giỏi cái gì? Hay nói về sở thích nhỉ?
– À, tôi thích đọc sách…
Tôi chỉ nói được đến đó. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Không được, mình không thể bỏ lửng thế này.
– Ừm, hôm nay, thật ra là… khoảng một tiếng trước, Mochi… à không, anh Mochizuki có gọi điện cho tôi, đột nhiên hẹn đến tham dự tiệc. Đến nơi thì được gặp các cô gái xinh đẹp đây…
– Hôm nay là lần đầu tiên Suzuki tham gia giao lưu thế này, nãy giờ cậu ấy hơi căng thẳng. Đúng không, Suzuki
May sao Mochizuki đỡ lời giúp, tôi gật lia lịa rồi cúi đầu.
– Đúng vậy. Mong mọi người giúp đỡ.
– Ôi chao, nghiêm túc quá!
Cô em mập mạp ngồi đối diện tôi vỗ tay bồm bộp khoái chí, còn cô gái ăn mặc diêm dúa ngồi cạnh cô ta thì lên tiếng với giọng điệu y như má mì.
– Chúng em đây cũng là lần đầu tham dự tiệc giao lưu, nên nếu có gì các anh bỏ qua nhé.
May mà không phá vỡ không khí vui vẻ của mọi người. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì cô gái tóc ngắn đã hỏi.
– Anh Suzuki ơi, họ tên đầy đủ của anh là gì vậy? Ý em muốn hỏi tên của anh ấy..
– À, họ của tôi là Suzuki, tên Yuki. “Yu” là chữ “tịch” của “tịch phương (chiều tối)”, còn “ki” là chữ “thụ” trong “thụ mộc (cây cối)”.
Chao ôi, đó là lần đầu tiên tôi và em nói chuyện cùng nhau. Chẳng phải nội dung gì to tát, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, em vẫn mỉm cười dịu dàng rồi lịch sử cúi đầu.
Sau tôi là tới lượt Matsumoto Yuko. Tôi lén tháo kính ra, lau mồ hôi đang đầm đìa trên mặt và tu một hơi cạn cốc bia lạnh để làm dịu cơn khát khô của cổ họng, nhưng không hiểu sao mồ hôi cứ vã ra như tắm nên lại phải lấy khăn ra lau tiếp. Trong lúc đó, Matsumoto Yuko cũng đã giới thiệu xong, cô đang là sinh viên năm hai, khoa Văn học. Ba cô gái cô dẫn đến hôm nay đều là bạn học cùng thời phổ thông. Tôi ghi nhớ những chi tiết này. Sinh viên năm hai, tức là năm nay 20 tuổi, kém chúng tôi hai tuổi. Thế thì tôi với em cũng khá xứng đôi vừa lứa đấy chứ?
Cô gái tóc ngắn tiếp lời Matsumoto Yuko.
– Em tên là Naruoka Mayuko…
Em cúi đầu chào mọi người. Tôi hồi hộp kinh khủng còn em lại có vẻ rất phấn khởi khi ngồi đây tham gia buổi giao lưu này.
– … Hiện em đang làm vệ sinh viên nha khoa tại phòng khám Akiyama ở Ichibancho ạ.
– Vệ sinh viên nha khoa… Có phải giống y tá của các nha sĩ không em? – Oishi nhanh miệng hỏi.
– Vâng, đúng rồi ạ.
Em vừa dứt lời, hắn ta đã độp ngay một câu chẳng ra sao.
– Thế thì khi đi làm, em mặc đồng phục màu trắng à?
– Chúng em có đồng phục nhưng không phải màu trắng mà là màu hồng anh ạ.
Nghe em trả lời, hai tên Oishi và Mochizuki cùng ồ lên rồi vỗ tay đầy thán phục. Thấy thế, tôi cũng vội vỗ tay hưởng ứng.
Hóa ra không phải tất cả những người ngồi ở đây đều là sinh viên. Em đã đi làm, mỗi ngày đều tiếp xúc với bệnh nhân bằng nụ cười dịu dàng ấy.
Em không giải thích họ tên mình viết thế nào, nhưng tôi đoán “Naruoka” là chữ “thành cương”, còn “Mayuko” có rất nhiều cách viết, đành bó tay. Không thấy ai hỏi gì thêm nên tôi định sau này nếu có dịp sẽ hỏi riêng em ấy.
Tiếp theo là lời giới thiệu của hai cô gái còn lại. Cô ăn mặc lòe loẹt tên Aoshima Natsuko, còn cô mập mạp là Watanabe Kazumi. Đồ ăn được dọn ra, cả hội bắt đầu huyên thuyên đủ mọi chủ đề trên trời dưới biển. Đầu tiên Mochizuki và Aoshima Natsuko nói là chính rồi mọi người hùa theo, nhưng chỉ lát sau đã chia thành hai nhóm, một nhóm Mochizuki làm chủ xị, nhóm còn lại có tôi, Kitahara, Aoshima Natsuko và Watanabe Kazumi.
– Anh Suzuki ơi, em cứ cảm thấy anh giống phát thanh viên đài NHK ấy!
– Đúng đấy, nhìn anh ấy đến là nghiêm chỉnh.
Aoshima Natsuko và Watanabe Kazumi bắt đầu bình luận về tôi. Thấy thế, Kitahara ngồi cạnh tôi tung hứng theo.
– Này này, cậu làm thử đi. Bắt chước phát thanh viên trên truyền hình ấy.
Hắn nài nỉ. Bất đắc dĩ, tôi đành phải nhập vai.
– E hèm, sau đây, theo thông tin chúng tôi mới nhận được thì…
Chưa nói xong tôi đã ngượng chín người.
– Ôi, mặt anh ấy đỏ như cà chua kìa! Anh đừng có cố quá, kẻo lại thành quá cố bây giờ.
Watanabe Kazumi chọc ngoáy tôi, Aoshima Natsuko cũng không chịu thua kém.
– Kazumi à, cậu vừa phải thôi chứ! Sao lại nói thế, anh Suzuki vốn là người chất phác mà…
Cô ta cười khúc khích. Thôi thì, thay vì khiến cho không khí trở nên ảm đạm thì thế này vẫn còn tốt chán. Dù bị hai cô gái trêu chọc nhưng tôi vẫn vờ vịt cười, lòng hơi ghen tị với Mochizuki và Oishi. Hai tên đó có thể nói chuyện thoải mái, khiến các cô gái vui vẻ chứ không bị lôi ra làm trò đùa như tôi. Nếu chỉ toàn con trai với nhau thì tôi sẽ ăn nói bạt mạng hơn nhiều.
Related Posts: