Quà tặng cuộc sống

Quà Tặng Cuộc Sống – Tấm Lòng Nhân Hậu Của Người Mẹ

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nhiều tác giả

Download sách Quà Tặng Cuộc Sống – Tấm Lòng Nhân Hậu Của Người Mẹ ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook         

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên, bạn bè và cô giáo chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là người phụ nữ đẹp, song người mẹ có một vết sẹo lớn, che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn như vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt. Tuy nhiên, cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc , tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

– Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt? – Cô giáo của cậu hỏi.

Người mẹ trả lời:

– Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào, vì ngọn lửa bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà rơi xuống và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị ngất xỉu nhưng thật là may mắn, có một anh lính cứu hoả đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi.

Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt:

– Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm.

Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp, đi về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suổt cả ngày hôm đó.

Đây là một câu chuyện cảm động trong vô vàn câu chuyện về tình yêu thương của mẹ dành cho con. Tấm lòng của người mẹ là biển cả mênh mông nó bao trùm cả không gian vũ trụ. Người mẹ nào cũng dành tất cả tình thương và những gì tốt đẹp nhất cho con mình.

Nằm trong bộ “Quà tặng cuộc sống”, cuốn sách gồm những câu chuyện, những lời nhắn nhủ của mẹ dành cho con (“Những điều mẹ mong con ghi nhớ”, “Ngẩng đầu lên mà sống con ạ”, “Thư của mẹ gửi con gái”) và những dòng tâm sự của người con với mẹ (“Lời của con gái mẹ”, “Con yêu mẹ”, “Con cảm ơn mẹ”, “Quà cho mẹ”, “Tặng mẹ thân yêu”)…

ĐỌC THỬ

NHỮNG ĐIỀU MẸ MONG CON GHI NHỚ

Hãy luôn làm điều tốt cho mọi người xung quanh con và đừng nghĩ đến việc được nhìn nhận hay trả ơn. Con cần trả trước cho tương lai!

– Không ai nghe con nếu họ không tin con.

– Không có gì gọi là “hơi trung thực”, “trung thực chút đỉnh” hay “vô cùng trung thực”.

– Con chỉ hoặc trung thực hoặc là không mà thôi.

– Bạn bè con, thầy cô giáo con, và hơn hết thảy là nhân viên làm việc cho con.

– Hãy nhớ con vì họ, con phải trân trọng họ.

– Đừng chỉ chăm chăm làm việc, làm việc và làm việc. Con còn có bạn bè và gia đình con nữa.

– Hãy hòa hợp cả hai trong cuộc đời con, không chỉ nên cân bằng chúng.

MÓN QUÀ TỪ BÀN TAY VÀ TẤM LÒNG

Joel, đứa con trai mười tuổi của tôi hỏi:

– Con có thể giúp được gì bây giờ hả mẹ?

Sự kiện kinh hoàng vào ngày 11 tháng 9 năm 2001 đã được truyền đi rất nhanh – thậm chí nó đã đến tai những đứa trẻ dù chúng còn quá nhỏ để nhận thức rõ sự việc. Nhưng Joel đã hiểu thấu đáo, nó biết rằng quốc gia mình đang phải gánh chịu thương đau và rằng cuộc sống của nhiều người đã bị thay đổi mãi mãi. Nó hiểu rằng lúc này mọi người đang cần có nhau hơn bao giờ hết.

– Con nói thiệt mà mẹ, con thực sự muốn giúp làm một điều gì đó! Con có thể làm gì để giúp đỡ mọi người, cả những đứa trẻ và những người lớn nữa mẹ?

– Joel à, mẹ nghĩ việc tốt nhất con có thể làm lúc này là cầu nguyện cho họ mà thôi.

– Con đã cầu nguyện rồi, nhiều lần mỗi ngày. Con muốn biết con có thể làm gì để giúp đỡ họ bằng chính đôi tay của con mẹ à.

Đầu óc của tôi trở nên quá tải, tôi không thể nghĩ ra một đứa bé chỉ mới có mười tuổi thì có thể giúp được gì trong tình cảnh này, mà giúp bằng chính đôi tay của nó thì lại càng không. Tôi đã viết thêm vào danh sách những lời nguyện cầu của mình: “Một ý tưởng cho Joel để nó có thể giúp đỡ những nạn nhân trong sự kiện ngày 11 tháng 9”.

Ngày hôm sau, tôi chợt nghĩ ra được một ý hay:

– Joel này, mẹ đã nghĩ ra rồi con à. Con còn nhớ cái ghim hình chữ thập xâu bằng chuỗi hạt mà con đã làm lúc con đi cắm trại vào hai mùa hè trước không?

– Cái được làm từ những chiếc ghim băng hả mẹ?

– Đúng rồi! Tại sao con không thử thiết kế thành một lá cờ Mỹ. Chúng ta sẽ xâu những hột màu xanh, trắng, đỏ lên trên chiếc ghim băng và dùng chúng để quyên góp tiền cho gia đình của các nạn nhân.

Rời khỏi nhà, chúng tôi đi đến các cửa hàng bán đồ thủ công, mua tất cả các túi hột màu xanh, trắng, đỏ mà chúng tôi tìm thấy. Giống như một cuộc săn lùng, chúng tôi tìm kiếm khắp nơi và mua thật nhiều chiếc ghim băng, chính xác là được mười bảy ngàn chiếc. Joel đặt tên cho kế hoạch của nó là “Bàn Tay Tương Trợ” và thậm chí nó còn tìm thêm được vài người bạn sẵn sàng giúp nó lắp ráp những chiếc ghim thành hình lá cờ. Joel còn làm một tấm bảng có dòng chữ in đậm: “Món quà dành cho bạn khi bạn đóng góp cho Hội Chữ Thập Đỏ”. Chỉ trong vài tuần, Joel đã thu được số tiền quyên tặng lên đến năm ngàn đôla. Sau một công việc khó nhọc như vậy, đôi bàn tay của Joel đã bắt đầu mệt mỏi. Những ngón tay của nó bị đau và vẫn chưa khỏi hoàn toàn vì mũi nhọn của mỗi chiếc ghim băng tạo nên món quà của mình thì nó nghe một tin hết sức khủng khiếp – một nhân viên bưu điện đã chết vì vi rút bệnh than.

Lần nữa, nó hỏi tôi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác:

– Bệnh than là bệnh gì vậy mẹ? Nó có nghiêm trọng không vậy mẹ? Mấy cô chú đưa thư có sợ không mẹ?

Tôi trả lời nó từng câu từng câu một theo những gì tôi biết. Nhưng rồi nó lại hỏi tôi một câu mà tôi không thể nào trả lời được:

– Chú đưa thư của chúng ta tên gì vậy mẹ? Tôi không biết trả lời nó như thế nào vì tôi bỗng chợt nhận ra rằng tôi đã sống trong căn nhà này mười năm rồi, vậy mà tôi lại không biết một chút gì về người đưa thư cho tôi mỗi ngày.

Joel hỏi:

– Mẹ có nghĩ là chú đưa thư của chúng ta cũng sợ bệnh than không mẹ?

Chiều hôm sau, Joel một mình đứng cạnh thùng thư, miệng nghêu ngao hát trong lúc chờ đợi chiếc xe của người đưa thư. Rồi chiếc xe chở thư trờ tới, miệng cười tươi rói, nó tự giới thiệu bản thân mình với người đưa thư.

– Chào chú. Cháu tên là Joel. Cháu sống ở đây.

– Chào cháu Joel. Rất vui được quen biết với cháu. Chú tên là Jimmy.

– Chú có sợ không?

– Sợ gì cơ?

– Dạ, bệnh than đó chú.

– Các chú đang làm công việc của mình, vì thế các chú càng phải cẩn thận hơn rất nhiều. Cảm ơn vì cháu đã hỏi thăm. – Người đưa thư Jimmy nói trước khi lái xe đi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa được đóng lại cùng với giọng cười khoái trá của Joel. Nó la lớn:

– Mẹ ơi, tên chú ấy là Jimmy. Chú đưa thư cho chúng ta tên là Jimmy.

Chỉ vài giây sau là Joel đã có mặt trong nhà bếp, nói nói:

– Con muốn làm nhiều hơn thế nữa. Con muốn làm điều gì đó cho chú Jimmy. Theo mẹ thì chú Jimmy có bao nhiêu bạn ở bưu điện hả mẹ?

– Có lẽ là 20 người chăng?

– Tôi phỏng đoán khi nhấc máy gọi đến bưu điện.

Một nhân viên bưu điện đã cho tôi biết là có hai trăm lẻ năm nhân viên đang làm việc ở đó. Điều này cho thấy Jimmy vừa là một nhân viên được nhiều người biết đến vừa là một người được đồng nghiệp yêu mến.

Một lần nữa, tôi và Joel đi đến cửa hàng bán đồ thủ công để mua tất cả những túi hạt màu đỏ, xanh, trắng mà chúng tôi có thể tìm thấy. Do không đủ số ghim băng mình cần, nên chúng tôi đã gọi điện trực tiếp cho nhà sản xuất để mua số còn lại. Joel lại treo khẩu hiệu “Bàn Tay Tương Trợ” của mình lên và bắt đầu quay lại với công việc trước đây.

Lần này công việc không hoàn toàn giống như lần trước. Joel không làm việc để quyên góp tiền mà nó đang làm ra những món quà tinh thần – mỗi chiếc ghim có lá cờ được dành tặng cho mỗi nhân viên bưu điện ở quận Cam bang California này. Sau khi hoàn thành công việc của mình, Joel đánh máy một thông điệp và in nó ra thành hai trăm lẻ năm bản.

“Cháu đã làm tặng các cô chú chiếc ghim có hình lá cờ này như một lời tri ân để các cô chú biết rằng tất cả mọi người dân trong thành phố của chúng ta đều rất trân trọng công việc mà các cô chú đang làm vì mọi người. Cháu sẽ luôn cầu nguyện cho cô chú mỗi khi cô chú chuyển thư từ cho cháu. Cháu biết rằng đức Chúa cũng sẽ ban phước lành cho đất nước của chúng ta.

Thân mến, Joel!”

Trong lúc Joel đang gắn thông điệp nhỏ vào với những chiếc ghim hình lá cờ thì Allison, một người bạn hàng xóm của nó đến bên cạnh và hỏi:

– Này, tớ giúp cậu nhé?

– Ừ, cậu đến đúng lúc lắm. Tớ đang muốn bỏ tất cả những chiếc ghim này vào trong thùng thư trước khi các chú đưa thư đến.

Joel nhanh chóng chộp lấy cây viết và Allison đã thêm tên cô bé vào cạnh tên nó. Ngồi bên nhau, bọn trẻ làm việc cho đến khi mỗi chiếc ghim hình lá cờ được gắn cùng với lời nhắn. Rồi bọn trẻ bỏ vào hộp hơn hai trăm chiếc ghim, buộc nơ xung quanh chiếc hộp, và bỏ thêm một tấm thiệp có ghi dòng chữ: “Thân gửi đến Chú Jimmy và những người bạn”. Bọn trẻ đặt gói quà vào trong thùng thư và cắm thêm một lá cờ màu đỏ.

Công việc hoàn thành tốt đẹp, Joel và Allison đi chơi, mãi đến xế chiều thì tôi nhận được điện thoại.

Đầu dây bên kia hỏi tôi:

– Xin chào, chị có phải là mẹ của Joel không?

– Vâng, chính tôi đây.

– Chị ắt hẳn phải rất tự hào về con trai của mình. Tôi là giám đốc sở bưu điện ở quận Cam. Tôi muốn biết là chị có thể đưa Joel và Allison đến bưu điện vào lúc chín giờ sáng ngày mai được không? Tôi nghĩ, sẽ rất tuyệt vời nếu chính tự tay bọn trẻ có thể trao tặng những chiếc ghim đó cho những người đưa thư.

Sáng hôm sau, giám đốc sở bưu điện đã chia hai trăm lẻ năm nhân viên của mình ra thành ba tốp. Ba lần Joel và Allion lần lượt trao tặng món quà cho những người đưa thư.

Nhân viên bưu điện ai nấy cũng đều rất cảm động khi nhận những chiếc ghim từ tay Joel và Allison. Khi bắt tay Joel, một người đàn ông đã nói:

– Chú nghĩ quả là một điều tuyệt vời vì cả hai cháu đều mất rất nhiều thời gian để làm công việc này như một lời nhắn gửi và cũng thật vui khi hai đứa có mặt ở đây hôm nay.

Những người khác thì ôm hôn và nói lời cảm ơn cả hai đứa. Trong buổi sáng hôm đó, Joel và Allison đã được trao món qua danh dự cho những người đưa thư của quận Cam, tiểu bang California này.

Qua chuyện lần này, tôi đã học được nhiều điều từ Joel, cậu con trai yêu quý của mình. Tôi học được rằng, để giúp đỡ người khác không chỉ cần có “một trái tim nhân ái” mà còn cần có cả “đôi bàn tay tương trợ”. Còn Allison đã nhắn nhủ với tôi rằng khi những ngón tay của ta bị tổn thương và đau nhói là đã đến lúc ta gọi tên một người bạn. Qua cách sống của hai đứa trẻ mười tuổi, giờ đây tôi có thể tin chắc rằng mỗi người chúng ta đều có thể làm điều gì đó giúp xoa dịu nỗi đau của toàn dân tộc. Từ việc cầu nguyện cho bất kỳ ai chỉ tình cờ đi ngang qua, hay viết một lá thư gửi đến một người nào đó không quen biết, món quà thời gian và tình yêu đó chắc chắn sẽ làm cảm động đến tất cả những ai nhận được nó.

Joel nói:

– Con nói thiệt mà mẹ, con thực sự muốn giúp làm một điều gì đó! Con muốn biết con có thể làm gì để giúp đỡ họ bằng chính đôi tay của con mẹ à!

Tôi rất tự hào về con trai mình vì nó đã được làm những việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến – tôi tự hào vì nó đã dành thời gian để quan tâm đến những người mà xưa nay nó chưa bao giờ biết mặt.

TẶNG MẸ THÂN YÊU

Mùng 8-3, người đàn ông nọ tìm mua một món quà tặng mẹ. Vì người mẹ đang sống cách anh đến 200 dặm nên anh quyết định sẽ không về mà chỉ gởi điện hoa. Anh dừng lại trước cửa hàng bán hoa để đặt mua hoa và gởi điện hoa về cho mẹ. Khi bước ra khỏi ôtô, anh chú ý đến một bé gái đang ngồi khóc nức nở.

Anh đến để hỏi xem có điều gì không ổn và bé gái trả lời:

– Con muốn mua tặng một bông hồng đỏ cho mẹ vào ngày hôm nay. Nhưng con chỉ có bảy mươi lăm xu, mà một bông hồng giá tới hai đôla lận.

Người đàn ông mỉm cười rồi nói:

– Lại đây nào , chú sẽ mua cho con một bôn g hồng. Anh mua cho bé gái một bông hồng và đặt hoa gởi tặng mẹ anh.

Khi họ chuẩn bị đi, anh đề nghị được đưa cô bé về nhà. Bé gái trả lời:

– Vâng ạ. Chú có thể dẫn cháu đến gặp mẹ cháu. Cô bé dẫn anh tới một nghĩa trang rồi cô đặt bông hồng lên trên một phần mộ mới xây.

Sau đó, người đàn ông quay lại tiệm hoa, hủy bỏ dịch vụ điện hoa, rồi cầm bó hoa và lái xe hơn 200 dặm để về nhà tặng mẹ anh.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button