Quà tặng cuộc sống

Chicken Soup 13: Sống Với Ước Mơ

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nhiều tác giả

Download sách Chicken Soup 13: Sống Với Ước Mơ ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu

Bạn đang cầm trong tay cuốn sách có thể làm cuộc đời bạn thay đổi sâu sắc mãi mãi. Bạn đang nắm trong tay bản kế hoạch hành động để tạo dựng thành công và đạt được bất kỳ ước mơ nào mà bạn muốn – một lối sống lành mạnh hơn, một công việc thú vị hơn, tự do hơn về tiền bạc cũng như tình cảm, các mối quan hệ chan hòa và có ý nghĩa hơn, một cơ thể khỏe mạnh hơn và tận hưởng những hoạt động thư giãn thường xuyên hơn.

Sống với ước mơ luôn là kết quả của tri thức, cảm hứng và nỗ lực. Cuốn sách độc đáo này chứa đựng hai điều đầu tiên và bạn sẽ phải thực hiện điều thứ ba. Chúng tôi sẽ chỉ cho bạn mười bước hành động để biến ước mơ của bạn thành hiện thực. Cho dù mơ ước đó là sự thay đổi về tiền tài, sức khỏe, thể thao, các mối quan hệ, sự phát triển tâm linh, giáo dục, du lịch, chính trị hoặc xã hội, thì cũng không quan trọng. Bạn có thể áp dụng những nguyên tắc và kỹ thuật tương tự nhau để biến ước mơ thành hiện thực ở tại nhà, trường học, nơi làm việc, nhà thờ hay trong một cộng đồng lớn hơn.

Bạn cũng sẽ bắt gặp những câu chuyện “Hạt giống tâm hồn” có thể truyền cảm hứng khiến bạn tin rằng mọi thứ đều có thể – và điều đó sẽ khích lệ bạn biến những ước mơ ấp ủ trong tim thành hiện thực trong cuộc sống.

Chúng tôi tin rằng sống với ước mơ của bạn cũng đơn giản như việc hoàn tất những câu đố nối-điểm mà bạn gặp trên tờ thời báo Sunday. Nếu bạn bắt đầu ở số một và tiếp tục nối các điểm lại với nhau thì cuối cùng bạn sẽ giải ra câu đố. Những ước mơ cũng giống như vậy. Đơn giản chỉ là việc đi từ điểm này đến điểm khác cho đến khi bạn đạt được ước mơ của mình.

JACK CANFIELD & MARK VICTOR HANSEN

Theo đuổi ước mơ

Tôi có một người bạn tên Monty Roberts hiện đang sở hữu một trang trại ngựa ở San Ysidro. Anh vừa cho tôi sử dụng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm quyên tiền cho các chương trình thanh niên mạo hiểm.

Lần cuối cùng khi tôi ở đó, anh đã nói với mọi người như thế này: “Tôi muốn các bạn biết vì sao tôi để Jack sử dụng nhà của tôi. Tất cả khởi nguồn từ câu chuyện về một chàng thanh niên là con của một người huấn luyện ngựa rày đây mai đó, đi từ chuồng ngựa này sang chuồng ngựa khác, hết đường đua này đến đường đua nọ, hết đồn điền này sang đồn điền kia rồi hết trang trại này sang trang trại khác để huấn luyện ngựa. Cũng vì vậy mà việc học trung học của cậu con trai liên tục bị gián đoạn. Vào năm cuối ở bậc trung học, cậu được yêu cầu viết một bài luận về việc cậu muốn trở thành người như thế nào và muốn làm gì khi trưởng thành.

“Đêm đó cậu đã viết một bài luận dài 7 trang giấy mô tả mục tiêu của mình là một ngày nào đó có thể làm chủ một trang trại ngựa. Cậu viết thật chi tiết về ước mơ của mình, thậm chí cậu còn phác họa sơ đồ một trang trại rộng 200 mẫu, cho thấy vị trí của tất cả tòa nhà, chuồng ngựa cũng như đường đua. Tiếp theo cậu lập ra một kế hoạch lát sàn thật chi tiết cho một ngôi nhà rộng hơn 1.200 m2 tọa lạc trên trang trại mơ ước rộng 200 mẫu.

“Cậu đã đặt hết tâm ý của mình vào đề án này và ngày hôm sau cậu trao nó tận tay thầy giáo. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài luận của mình. Ngay trên trang đầu là một chữ F màu đỏ rất to cùng với lời ghi chú: ‘Gặp thầy sau giờ học’.

“Thế là chàng trai với ước mơ ấp ủ của mình đi gặp thầy giáo sau buổi học và hỏi: ‘Tại sao em lại bị điểm F ạ?’.

“Người thầy trả lời: ‘Đây là một mơ ước hoang đường đối với một người như em. Em không có tiền. Em sinh ra trong một gia đình có cuộc sống không ổn định. Em cũng không có tài xoay xở. Mà sở hữu một trang trại ngựa lại cần rất nhiều tiền. Em cần phải mua đất. Em phải chi tiền cho việc gây giống ngựa thuần chủng và sau đó là những khoản chi phí to lớn cho đàn ngựa giống này. Em không cách nào làm được đâu’. Rồi người thầy nói thêm: ‘Nếu em viết lại bài luận này với một mục tiêu thực tế hơn, thì thầy sẽ xem xét lại điểm của em’.

“Chàng trai về nhà và suy nghĩ thật lâu, thật kỹ lời của thầy giáo. Cậu hỏi cha mình nên làm gì. Người cha trả lời: ‘Nghe này con trai, con phải tự quyết định thôi. Dẫu vậy, cha nghĩ đây sẽ là một quyết định rất quan trọng đối với con đấy’.

“Cuối cùng, sau một tuần đắn đo về bài luận của mình, chàng trai nộp lại bài luận ấy mà không sửa lại bất kỳ chỗ nào. Cậu còn ghi rõ: ‘Thầy có thể giữ nguyên điểm F này còn em sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình’.”

Rồi Monty quay sang đám đông đang tụ tập và nói: “Tôi kể cho các bạn câu chuyện này bởi vì các bạn đang ngồi trong ngôi nhà rộng hơn 1.200 m2 ngay giữa trang trại ngựa 200 mẫu của tôi. Tôi vẫn còn đóng khung bài luận văn đó và để ở chỗ lò sưởi”. Anh nói thêm: “Phần hay nhất của câu chuyện là vào mùa hạ cách đây hai năm, cũng người thầy giáo đó đã đưa 30 đứa trẻ đến cắm trại tại trang trại của tôi trong một tuần. Trước lúc rời khỏi đây, thầy nói: ‘Này Monty, giờ thì thầy có thể nói với em điều này. Khi còn làm thầy của em, thầy cũng giống như kẻ đánh cắp ước mơ. Trong suốt những năm đó, thầy đã tước đi rất nhiều ước mơ của bọn trẻ. May thay em đã có đủ nghị lực để không từ bỏ ước mơ của mình’”.

Đừng để bất kỳ ai tước đi ước mơ của bạn. Dù thế nào đi nữa, hãy nghe theo con tim của mình.

– Jack Canfield

ĐỌC THỬ

Nữ cầu thủ bóng chày

Hãy tự tin thẳng tiến theo con đường

mơ ước của bạn. Hãy sống cuộc sống

mà bạn hằng tưởng tượng.

– Henry David Thoreau

“Thế thì sao hả Ray? Tớ không phải là con trai thì sao chứ? Tớ có thể ném giỏi hơn bất cứ ai, có lẽ chỉ trừ Tommy và cậu mà thôi. Tớ nhanh hơn tất cả các cậu gộp lại luôn đó.”

Cậu ta nói: “Cậu vẫn có thể chơi với đám con gái trong giờ ra chơi cơ mà”.

Tôi chằm chằm nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lúc ấy chúng tôi đang ngồi bắt tréo chân trên vệ đường phía trước nhà tôi. Nền đất âm ấm. Những cọng cỏ dại nhô lên và cào nhẹ vào đùi tôi.

Tôi đã thắng, buộc cậu ta phải cúi nhìn đi chỗ khác.

Ray nhìn tấm thẻ có đề chữ Big Chief (đội trưởng) ở trong lòng tôi.

“Chắc chắn cậu không thể thắng cuộc thi đó đâu Dandi à.” – Cậu ta lầm bầm – “Tớ không hiểu sao cậu vẫn cứ tham dự.”

Hắn hất mớ tóc nâu thẳng như những luống bắp ra khỏi mắt. Mẹ của Ray cắt tóc cho cả hai chúng tôi. Tôi vén tóc lên rồi lôi ra tờ phiếu đăng ký mà tôi đã xé từ trang thể thao “Ngôi sao thành phố Kansas”.

Tôi nói: “Tớ sẽ tham gia, và tớ sẽ thắng”.

Ray giật tấm phiếu khỏi tay tôi và dí ngón tay vào mấy dòng chữ.

“Nhìn mà xem!” – Cậu ta nói đầy vẻ đắc ý. “Rành rành ngay đây này: cuộc thi tìm nam cầu thủ bóng chày 1959. Trong khoảng bảy mươi lăm từ, hãy nêu rõ lý do bạn muốn trở thành nam cầu thủ bóng chày cho đội bóng chày chuyên nghiệp KC Athletics. Không phải nữ cầu thủ đâu nhé”. Rồi cậu ta ngoác miệng cười như thể nữ cầu thủ bóng chày là điều tức cười nhất mà cậu ta từng nghe tới vậy.

“Này, thật chẳng công bằng chút nào cả!” – Tôi vừa như nói với Ray, vừa như nói với chính mình.

Tôi chán cái việc không được làm một số việc chỉ vì mình là con gái lắm rồi. Ray đang chơi cho Little League. Tôi có thể đánh bại cậu ta bằng thế đứng ném bóng Stan Musiel của tôi. Nhưng ở thị trấn Missouri nhỏ bé của chúng tôi lại không có đội bóng chày nữ.

Tôi mười tuổi, lứa tuổi mà bọn con trai thôi không còn quan tâm là bạn có thể chơi bóng chày hay không, mà chúng không cho bạn chơi đơn giản chỉ vì bạn là con gái.

Chị Maureen dập mạnh cánh cửa.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế ?” – Chị hỏi.

Maureen là chị của tôi. Chị sẽ không phân biệt được một quả bóng chày với một quả banh nếu nó có đập trúng vào mặt chị.

“Không có gì ạ.” – Tôi trả lời và nhét tờ phiếu đăng ký vào tấm thẻ của mình.

“Bọn em… dạ… đang vẽ ạ.” – Tôi nói dối.

Ray có vẻ bối rối. “Vẽ à? Tớ nghĩ bọn mình đang….”

Tôi thúc khuỷu tay ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Chị Maureen cố nhìn tôi bằng cái nhìn đầy nghi ngờ mà mẹ vẫn thường nhìn. Điệu bộ ấy khiến chị trông rất giống con Bruno – con chó săn của chúng tôi – mỗi khi nó phải đi ra ngoài.

Tôi và Ray ngồi dưới ánh mặt trời và bắt đầu viết nguệch ngoạc bằng bút chì. Một giờ sau, tôi đã có được mười bốn trang giấy để trình làng.

“Mình xong rồi nè.” – Ray khoe.

“Vậy cậu đọc đi.” – Tôi nói.

Tôi đan chéo các ngón tay vào nhau và hy vọng nó sẽ dở tệ.

Ray đập một con mòng, rồi giơ bài viết của mình lên và đọc lớn: “Em muốn trở thành cầu thủ bóng chày cho đội Kansas City A’s (tức đội Kansas City Athletics) bởi vì em thật sự thật sự , thật sự thích bóng chày và em thật sự, thật sự , thật sự thích thành phố Kansas và đội Athletics”.

Cậu ta mở to mắt nhìn tôi. “Cậu nghĩ sao hả Dandi?”

Tôi không nghĩ rằng nó lại dở đến thế.

“Sao nhiều chữ thật sự quá vậy?” – Tôi hỏi.

Trông cậu ta có vẻ không vui. “Tớ cần những từ như vậy! Cậu thì biết gì nào? Thậm chí cậu còn không thể tham dự cuộc thi nữa kìa.”

Ray bỏ lại tôi đứng một mình bên vệ đường. Tôi hít một hơi thật sâu hương thơm từ ruộng ngô bên kia đường và nghĩ về những điều mình có thể viết.

Khi tôi đặt bút viết, ngôn từ bắt đầu tuôn trào:

Mọi người quanh em đều nói rằng em không thể làm gì cả. Chị em bảo em không thể hát. Thầy giáo bảo em không thể đánh vần. Mẹ bảo em không thể nào trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Đứa bạn thân nhất của em lại nói rằng em không thể thắng trong cuộc thi này. Em tham dự cuộc thi này để chứng minh rằng họ đã sai. Em muốn trở thành cầu thủ bóng chày thế hệ tiếp theo cho đội Kansas City A’s.

Tôi ký tên là “Dan Daley”. Cha tôi luôn gọi tôi là “Dan”, cách gọi ngắn gọn cho cái tên Dandi. Tôi ghi địa chỉ lên phong bì và gửi đi bài viết của mình.

Nhiều tháng trôi qua, rồi một chiều cuối thu nọ, có tiếng gõ cửa nhà chúng tôi. Khi ra mở cửa, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông mặc com-lê xách cặp táp. Chắc chắn họ không phải người trong thị trấn.

“Chào cô bé,” – người đàn ông thấp hơn nói -“chúng tôi muốn nói chuyện với em trai của cháu”

“Cháu không có em trai ạ.” – Tôi trả lời.

Người đàn ông cao hơn nhăn trán lại và mở chiếc cặp của mình ra. Ông ta lấy ra một xấp giấy. Cả hai người xem xét tỉ mỉ mấy tờ giấy, trong khi đó thì tôi đứng ở cửa ra vào, canh giữ cho ngôi nhà không hề có đứa em trai nào của mình.

“Đây có phải là nhà số 508 đường Samuel không?” – Người đàn ông thấp hơn hỏi.

“Vâng ạ.” – Tôi trả lời.

Ở trong xóm chúng tôi không ai dùng số nhà cả. Chỉ có hai căn nhà trên con đường này mà thôi.

“Vậy đây không phải là nhà của Dan Daley sao?”

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Rồi tôi chợt hiểu ra.

“Mẹ ơi!” – Tôi hét lên, mắt không rời khỏi hai người đàn ông xa lạ. “Lại đây mẹ ơi! Nhanh lên mẹ”. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã thắng cuộc thi tuyển nam cầu thủ bóng chày. Bài văn của tôi đã thắng giải!

Tôi để mẹ giải thích về chuyện tôi không có em trai. Tôi thưa thật mình đã tham dự cuộc thi tuyển với cái tên “Dan”. Chị Maureen và con Bruno bắt đầu chúc mừng tôi nhưng những người đàn ông lạ mặt thì không.

“Sao thế ạ?” – Tôi hỏi, một cảm giác lo sợ quen thuộc chạy dọc sống lưng tôi.

“À,” – người cao hơn nói – “cháu không phải là con trai”.

“Cháu biết ạ.” – Tôi trả lời.

“Luật của cuộc thi có ghi rõ là ‘nam từ tám tới mười hai tuổi,’” – người thấp hơn lên tiếng.

“Nhưng cháu đã thắng mà!” – Tôi quả quyết.

Ông ta nói: “Này cô bé, đây không phải là cuộc thi tìm kiếm nữ cầu thủ bóng chày”.

Nói rồi họ bước đi, mang theo cả ước mơ trở thành cầu thủ bóng chày cho đội Kansas City A’s của tôi. Với hy vọng có thể bù đắp cho sự việc đáng tiếc đó, họ đã gửi cho chúng tôi vé đi xem cả mùa giải, áo khoác của đội, những trái bóng chày có chữ ký, nón và cả một cây gậy bóng chày bằng gỗ cứng. Tôi chưa bao giờ đội chiếc nón ấy. Thay vào đó, tôi trở thành fan của đội St. Louis Cardinals. Nhưng vào một ngày nọ tôi cũng đã có lúc sử dụng cây gậy đánh bóng chày. Tôi tiến về phía sân trường nơi Ray, Tommy và những bạn khác đang chơi giữa chừng trong một trận đấu chọn cầu thủ.

“Tớ đánh đây.” – Tôi nói, lúc đó tôi đứng cách Ray một sải tay từ vị trí phát bóng.

Bọn con trai la hét phản đối nhưng dường như Ray biết được điều gì đó rất gây cấn sẽ xảy ra. Cậu ta gật đầu với cầu thủ ném bóng. Tôi đánh cú đầu tiên, cao, bổng và hướng ra ngoài, chỉ là tôi thích như thế. Tôi biết mình sẽ đánh được trái bóng đó qua khỏi hàng rào để hưởng một cú đánh cho phép người đánh chạy quanh ghi điểm mà khỏi cần dừng lại. Tôi quay người đi trước khi trái banh rơi xuống đường rồi lọt vào một cái rãnh.

Tôi nhẹ nhàng thả cây gậy đánh bóng chày của đội Kansas City Athletics ra và nghe thấy tiếng nó kêu lóc cóc trên nền đất. Tôi tự hào bước ra khỏi gôn đi về phía vị trí phát bóng của đội nhà, bỏ mặc cây gậy ở nơi nó đã rơi xuống.

“Cứ để cho bọn cầu thủ nam nhặt nó.”

– Dandi Daley Mackall

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button