Quà tặng cuộc sống

Những chàng trai huyền thoại Tập 2

Print1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : George Ohsawa

Download sách Những chàng trai huyền thoại Tập 2 ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH HAY VỀ CUỘC SỐNG

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng ebook                 

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

LỜI TỰA

Khi đọc bản thảo cuốn “Những chàng trai huyền thoại – Phần II” – một tác phẩm tràn đầy nhiệt huyết và tình thân ái mà Tiên sinh Nyoiti Sakurazawa đã viết về thời niên thiếu của Gandhi, một cậu bé nhút nhát, yếu đuối nhất thế giới, để dành riêng cho các bạn nam nữ thanh niên đang lao động của Nhật Bản trong những đêm không ngủ trên một con tàu đi tới Ấn Độ – tôi đã học hỏi được rất nhiều điều sâu sắc mà quả thực không lời lẽ nào có thể diễn tả hết. Tác phẩm thực sự đã khiến tôi phải tự nhìn lại bản thân, tự kiểm điểm lại chính mình.

Qua tác phẩm này, xuất phát từ những trải nghiệm của chính bản thân mình, Tiên sinh Sakurawaza đã cố gắng truyền tải, giảng giải một cách chi tiết và dễ hiểu nhất về cuộc đời của Mahatma Gandi, vị anh hùng dân tộc được coi là biểu tượng của đất nước Ấn Độ, vị lãnh tụ vĩ đại nhất của dân tộc Ấn Độ. Không, phải nói ông chính là linh hồn của nhân loại, một vị thánh được mọi người trên toàn thế giới tôn thờ. Đồng thời, tác phẩm cũng chỉ ra những bí mật: tại sao chàng trai Gandhi lại trở thành một vĩ nhân có sức hút kỳ lạ đến như thế; niềm tin bất diệt và sức mạnh bất khuất của ông đến từ đâu ? – những bí mật mà hầu hết mọi người đều chưa biết tới.

Ngay cả đối với Thủ tướng đương nhiệm của Ấn Độ, ông Jawaharlal Nehru – một đệ tử của Gandhi, người thường xuyên trò chuyện thân mật với Gandhi, luôn cùng Gandhi làm việc hết mình vì hòa bình, độc lập của đất nước Ấn Độ – cũng còn nhiều điều không thể lý giải về chính người thầy của mình. “Tại sao bên trong một cậu bé gầy gò, ốm yếu đó lại ẩn chứa nguồn năng lượng và sức mạnh nội tâm phong phú, dồi dào đáng kinh ngạc như vậy? Như thể nguồn năng lượng đó tuôn chảy từ một dòng suối bất tận vậy.” “Người rõ ràng thuộc về một giống loài đặc biệt, hiếm có, không thể được sản sinh trong điều kiện bình thường”. Tất cả những điều kỳ diệu chỉ có ở Gandhi đó, thực chất bất kỳ ai cũng có thể làm được và tất cả sẽ được chỉ ra trong cuốn sách này.

Tôi mong rằng cuốn sách này sẽ trở thành hành trang quý báu cho các bạn trẻ nam nữ thanh niên của Nhật Bản đang phải gồng mình lao động hàng ngày, giúp họ quyết định được phương hướng để tiếp tục hăng hái bước đi trên con đường cuộc đời đầy chông gai nhằm xây dựng một nước Nhật Bản mới, một quốc gia hòa bình, tự do, hạnh phúc và công bằng.

Mùa xuân năm 1954
Hirazuka Raito

LỜI NÓI ĐẦU

(1) Hỡi các bạn trẻ nam nữ thanh niên Nhật Bản!

Tôi gửi tới các bạn cuốn sách này từ con tàu Sadhana của Anh lúc này đang cập bến tại thủ đô Rangoon của Myanmar. Đây là câu chuyện tôi viết trên con tàu luôn ngổn ngang, bộn bề công việc để dành tặng cho 300 bạn trẻ nam nữ thanh niên đầy nghị lực, những người đang vừa sống và lao động, tự mình bươn trải bất kể ngày nắng hay ngày mưa. Đây là cuốn sách tôi viết hoàn toàn dành riêng cho các bạn. Toàn bộ phần tiền nhuận bút của cuốn sách này tôi xin gửi tặng cho các bạn. Tôi hy vọng, qua đây, các bạn sẽ có thể hiểu sâu hơn về thời niên thiếu của một nhân vật vĩ đại, người được nhân loại tán dương, ca tụng với cái tên “thánh Gandhi”.

Gandhi đã từng là một cậu bé mít ướt, yếu đuối, nhát gan, lầm lì ít nói, kém thông minh, lười vận động, ghét thể thao, chữ viết xấu, rồi thậm chí đã có lần ăn trộm đồ của người khác.

Nếu bạn là người không hay khóc nhè, không yếu đuối, nhút nhát, cũng chẳng lầm lì ít nói, ưa thể thao, viết chữ đẹp, không nói dối, không ăn trộm… thì tốt nhất bạn không nên đọc cuốn sách này. Như vậy bạn hoàn toàn có khả năng trở thành người còn vĩ đại hơn cả Gandhi.

Tuy nhiên, nếu bạn là cô bé, cậu bé đáng thương, yếu đuối, luôn u sầu, u uất như cậu bé Gandhi thì cuốn sách này có lẽ sẽ thú vị với bạn lắm. Bởi lẽ, với cuốn sách này, bạn sẽ có thể biết được lý do vì sao cậu bé đó lại trở thành một con người vĩ đại đến thế.

Và cho dù bạn là cô bé, cậu bé xấu số, đáng thương hơn cả Gandhi thì cuốn sách này có lẽ cũng sẽ rất hấp dẫn. Vì bạn sẽ được đi trên con đường mà Gandhi đã đi nhưng với những bước đi dễ dàng hơn nhiều. Tôi nói thế là bởi vì có thể ở đâu đó trong cuốn sách này, bạn sẽ tìm ra được phương pháp tạo nên chiếc la bàn dẫn đường chỉ lối tới chỗ trú ngụ của vị thần có tên gọi Chân Lý, thứ mà Gandhi đã dành cả cuộc đời mới tìm ra được nhưng rồi lại đánh mất.

Chân Lý là một từ cổ được gắn với rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Vì thế, ở đây trước hết tôi xin phép làm rõ một điều. Thứ chân lý của Gandhi mà tôi đã lĩnh hội được đó chính là “Trật tự của Vũ trụ” (nguyên lý căn bản duy nhất). Để tránh gây bối rối, mơ hồ, từ trước tới nay tôi đã đặt cho chúng những tên gọi khác như “Nguyên lý vô song” hay “Phương pháp biện chứng thực dụng”, còn đối với các cô bé, cậu bé còn nhỏ tuổi, để cho dễ hiểu, tôi hay sử dụng cụm từ “Lăng kính diệu kỳ”.

Chỉ sau 4, 5 ngày nữa thôi, cuối cùng thì tôi cũng sẽ đặt chân tới vùng đất Ấn Độ huyền thoại, đất mẹ của văn hóa Á Đông, nơi đã sản sinh ra thánh Gandhi vĩ đại. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng háo hức và hồi hộp, cảm giác giống như khi các bạn chuẩn bị bước vào chuyến thăm quan kỷ niệm ngày tốt nghiệp cấp tiểu học vậy…

ĐỌC THỬ

(1) XUẤT PHÁT HƯỚNG VỀ ẤN ĐỘ

– ĐẤT MẸ CỦA ĐÔNG DƯƠNG
– Đời người là một cuộc cạnh tranh dữ dội –

“Phải viết thôi!” – trong đầu tôi cứ quẩn quanh suy nghĩ đó và thế là tôi quyết định cầm bút và bắt đầu viết. Phía ngoài cửa sổ là cả một vùng biển xanh bao la đang nhấp nhô sóng nước, là cả một vùng trời màu xám rộng lớn đang bồng bềnh lên xuống. Lúc này đây, con tàu Sadhana của tôi vừa rung lắc dữ dội vừa rẽ sóng băng qua Ấn Độ Dương, hướng về phía Bắc, thẳng tiến tới Rangoon. Tôi đang ở trong căn phòng số 10 dãy phòng hạng nhất rất tuyệt vời của con tàu. Chỉ còn vài ngày nữa thôi tôi sẽ đặt chân tới thành phố Calcutta.

Sau 39 năm, tôi sẽ được trở lại đất nước Ấn Độ, đất mẹ của Á Đông, quê hương của thánh Gandhi vĩ đại. Khi tôi tới Ấn Độ lần đầu tiên vào năm 1914, đó là lúc Gandhi vẫn còn đang đấu tranh cho lý tưởng cao đẹp của mình, đấu tranh cho công cuộc giải phóng đất nước và nhân dân Ấn Độ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó mình thật đúng là một đứa trẻ, luôn mơ hồ và còn không biết tới cái tên Gandhi là của ai nữa. Lúc đó, vì biết chút ít tiếng Pháp nên tôi được giao cho giữ chức quản lý tài vụ nho nhỏ trên tàu. Mới vài tháng trước thôi, tôi còn phải một mình chống trọi với cuộc sống vất vả, khó khăn tại Kobe sau khi thất nghiệp lần đầu tiên trong đời và chỉ nhận được 35 Yên tiền trợ cấp ít ỏi. Lúc đó tôi chỉ còn lại ít tiền chỉ đủ để sống trong một tháng. Cuộc đời tôi như chìm trong màn đêm tối tăm, không phương hướng, không có lấy một chút mảy may ánh sáng của ngôi sao chiếu mệnh.

Thế nhưng, cùng với nguyên lý “có Âm thì sẽ có Dương”, “có núi thì sẽ có thung lũng”, “có khổ thì sẽ có sướng” mà một ngày nọ, tôi đột nhiên được rơi vào chính giữa của một thế giới vui tươi, hào sảng và tràn ngập ánh sáng. Ngày đó, khi tôi đang lúi húi nấu cơm gạo lứt thì một người hầu của tòa lãnh sự Pháp trong bộ đồng phục chỉnh tề tìm tới căn lều tồi tàn của tôi và gọi tôi đi. Đánh liều đi xem thử thế nào thì vừa tới nơi, tôi đã bị ngài Kurihara, người thầy dạy tiếng Pháp trước đây của tôi, hỏi một câu bất ngờ: “Cậu có muốn đi Pháp không?” “Tôi đâu dám nghĩ tới chuyện đó. Tôi đang thất nghiệp và gặp rất nhiều khó khăn mà.”, tôi trả lời. “Vậy thì đi nhé!”, ông tiếp lời.

Thầy Kurihara là một con người vô cùng tốt bụng. Rồi một lúc nào đó trong cuộc đời mình, bạn cũng sẽ tình cờ gặp được những người như thế. Kể từ khi tôi trở thành cậu bé học việc tại một cửa hàng buôn bán ở Kobe và nhận được 2 Yên tiền tiêu vặt mỗi tháng, trong một năm liền, tối nào tôi cũng được học tiếng Pháp của thầy Kurihara tại trường tiếng Pháp Kobe, mỗi tuần 2 tiếng, tổng cộng khoảng trên dưới 100 buổi. Thỉnh thoảng, tôi còn được mời tới ngôi nhà đơn sơ, giản dị của thầy. Thầy Kurihara là người có cách sống cổ điển của dòng dõi võ sĩ đạo, một người con Edo đích thực. Đến giờ tôi vẫn không thể quên kỷ niệm mình được thầy làm cho món mỳ Sobagaki lần đầu tiên trong đời vào một đêm mùa đông lạnh giá. Và tôi cứ nuối tiếc mãi vì sau đó thầy qua đời mà tôi không một lần có cơ hội gặp lại. Tôi vô cùng ân hận vì mình đã không làm được điều gì để khiến thầy vui lòng.

Thầy đã hết mực thương yêu, chăm sóc tôi và chính thầy là người đã đem đến cho tôi cơ hội để thay đổi phương hướng của cuộc đời mình. Lúc đó, ngoài tôi ra còn có bốn bạn khác cùng tham gia lớp học buổi tối của thầy nhưng tôi là người đầu tiên thầy cho gọi. Trong suốt 60 năm qua, tôi đã gặp gỡ được rất nhiều người tử tế, tốt bụng. Trong số đó cũng có vài người như thầy Kurihara nhưng tất cả đều đã ra đi sau mối lương duyên kéo dài chỉ vài giờ hay vài chục giờ đồng hồ ngắn ngủi. Làm sao tôi có thể báo đáp công ơn của họ đây! Cứ nghĩ tới điều này tôi lại cảm thấy lòng mình nhói đau. Chính vì thế mà sau đó, tôi đã cố gắng hết sức để trở thành người bạn tâm tình, chia sẻ của các bạn trẻ đang gặp phải những khó khăn, buồn tủi, đau khổ trước ngưỡng cửa cuộc đời. Việc tôi chấp bút viết cuốn sách này, hay việc tôi có mặt trong chuyến đi đầy ý nghĩa này, tất cả đều xuất phát từ một lý do sâu xa, đó là vì trong cuộc đời tôi đã may mắn có sự hiện diện của những con người tốt bụng như thầy Kurihara.

“Chắc là cậu muốn đi Pháp đúng không? Cơ hội tốt đã đến rồi. Cơ hội của cậu đấy. Không những thế, cậu còn có thể trở thành người quản lý tài vụ nữa đấy. Nếu cậu muốn đi thì đây, hãy cầm lá thư này và thử mang tới công ty tàu biển này xem sao!”

Tôi cầm lá thư tìm đến công ty tàu biển mà trong lòng cứ ngỡ như mình đang mơ. Tôi tìm gặp một người có tên là Shirasu Junpei. Anh ta vừa đọc thư vừa nói: “Cậu biết tiếng Pháp à. Biết cả tiếng Anh. Ừm, còn biết ghi chép sổ sách nữa. Được rồi. Nào…” và tôi được chấp nhận vào làm một cách hết sức đơn giản như vậy đấy. Anh ta còn nói thêm: “Tiền phụ cấp thì hơi ít nhưng bù lại, khi trở về sẽ có thêm tiền thưởng!”

Lương tháng 80 Yên, trợ cấp thời chiến 240 Yên! Trời ơi, tôi vỡ òa trong sung sướng. Chỉ mới 2, 3 tháng trước đây thôi, tôi còn vừa bị đuổi việc với vỏn vẹn 25 Yên trợ cấp ít ỏi và đúng lúc số tiền 25 Yên đó đang ngày một ít đi, tiền đồ cuộc sống đang chìm trong tối tăm mù mịt. Xa hơn nữa, cách đây chừng một năm, tôi đã nhẩy cẫng lên sung sướng khi nhận được 2 Yên tiêu vặt và được cho ở cùng nhà chủ nơi tôi học việc. Cuộc đời là như thế đó! Nếu như tôi không bị đuổi việc vì 25 Yên tiền trợ cấp đó thì có lẽ tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội tuyệt vời này. Bởi vì tôi là một kẻ rụt rè, nhút nhát, vì tôi là loại người trong mơ cũng không dám nghĩ tới việc nghỉ làm ở đâu đó.

Lần đầu tiên trong đời tôi lên tàu ra khơi. Mà lại là đi Châu Âu nữa chứ! Rồi là với tư cách là quản lý tài vụ nữa chứ! Lúc đó, tôi đã có cơ hội đi qua vùng biển này. Và sau đó, tôi đã đi qua đây hai mươi mấy lần, nhưng lần này là trên một con thuyền sang trọng với vé toa hạng nhất. Ba chín năm trước, tôi vượt biển với tư cách là quản lý tài vụ nhưng sau đó hầu hết là đi với vé tàu hạng 3, hạng 4 hay hạng 5 mà thôi. Chuyến đi biển đầu tiên đó của tôi có hành trình kéo dài 60 ngày, giữa đường ghé vào Sài Gòn để chất gạo và đích đến là thành phố Marseille của Pháp. Dù sao thì đó cũng chỉ là con tàu chở hàng loại nhỏ với trọng tải, vẻn vẹn chừng 1600 tấn mà thôi. (Thời nay đi biển cùng hành trình đó chỉ mất khoảng 30 ngày).

Từ sau khi xuất phát rời Kobe, ngày nào cũng như ngày nào, ban ngày cũng như ban đêm, tôi luôn dành thời gian để đọc sách, viết văn trong những căn phòng bằng sắt tối thui, trống trơn ở khu nhà kho hay phía cuối đuôi tàu. Thỉnh thoảng tôi cũng được cho phép cầm bánh lái điều khiển tàu và tham gia lau chùi boong tàu hay phụ giúp nấu nướng. Sau này tôi còn kiêm luôn cả nhiệm vụ bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, rồi khi có tang lễ thì tôi còn làm cả nhà sư tụng kinh hộ độ cho người đã khuất. Vì dù gì thì tôi cũng đã từng học việc trên chùa từ năm 10 tuổi nên tôi có biết chút ít về tụng kinh niệm Phật.

Con tàu bắt đầu chồng chềnh, rung lắc mạnh dần lên. Đó là do tác động của những trận mưa gió thường thấy khi tiến vào vùng biển Ấn Độ Dương. Chuyến đi đã diễn ra êm đẹp trong suốt chặng đường từ lúc xuất phát cho tới Singapore, không, cho tới tận Tanjung Pinang(1) bởi thời tiết luôn thuận lợi. Biển êm đềm, dịu dàng như một chiếc hồ nhỏ, ban ngày trông giống như một chiếc gương phản chiếu ánh sáng chói chang, ban đêm trông giống như một khoảng sân lớn phủ đầy nhựa đường đen kịt, thấp thoáng đâu đó le lói ánh sáng của trăng và sao. Đây là lần đầu tiên vợ tôi (54 tuổi) lên tàu đi biển, vậy mà bà chẳng hề bị say sóng gì cả. Vì thế, tôi đã cảm thấy rất vui và yên tâm. Nhưng khi tàu tiến vào vùng biển Ấn Độ Dương, bà đã phải nằm bẹp, không thể bước ra ngoài được. Có bước ra ngoài cũng không thể đi lại được. Người phụ nữ Myanmar ở buồng bên cạnh thì liên tục nôn mửa. Tôi thì lại không hề hấn gì. Nhưng không phải bởi vì tôi đã quen do từ 39 năm trước đã từng đi biển rất nhiều lần. Từ nhỏ, do thể trạng yếu đuối nên tôi rất hay bị say tàu, say xe. Tuy nhiên, trong 40 năm trở lại đây, tôi đã khỏe hơn, dẻo dai hơn rất nhiều do kiên trì luyện tập, theo đuổi con đường hướng tới hạnh phúc và sức khỏe thông qua thức ăn. Đặc biệt là những người có dạ dày yếu thì sẽ thường xuyên bị say xe. Vì cũng lâu lắm rồi tôi không đi biển, nên lần này tôi cũng đã thoáng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ hơi say một chút, nhưng thực tế tôi rất ổn. Hầu hết mọi người trên tàu đều không dám đi tới nhà ăn. Cũng có một số người đi tới đó, ăn uống một chút rồi lại rón rén, từ từ quay về. Nhưng riêng tôi thì thật may mắn, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.

Nói gì đi nữa, đó chính là vấn đề về sức khỏe. Sức khỏe là số một. Trong đời người, nếu không đặt sức khỏe lên hàng đầu thì coi như đã thất bại rồi. Đặc biệt là đối với những người bước ra biển lớn cuộc đời với hành trang trống rỗng: không cha mẹ, không tiền bạc, không học thức như tôi, thì sức khỏe chính là vốn liếng và vũ khí duy nhất. Dù có bao nhiêu tiền bạc, dù có bao nhiêu kiến thức, dù có bao nhiêu quyền lực thì cũng vô ích mà thôi. Như tôi đã viết trong cuốn “Những chàng trai huyền thoại – Phần I”, phương pháp để có được sức khỏe không thể là gì khác ngoài “ăn uống đúng cách”. Khác với rất nhiều liệu pháp sức khỏe khác, liệu pháp sức khỏe mà tôi đã liên tục viết, nói chuyện, giảng giải trong suốt 40 năm qua là con đường hướng tới “Hạnh phúc và Tự do” mà vạn người cùng bước đi – con đường mà tất cả mọi người đã điên cuồng tìm kiếm nhưng không thể biến nó thực sự trở thành cái của mình. Nếu không phải là người đã khổ công, vất vả để có được nó, nếu không phải là người đã tự mình phát hiện hoặc tự mình hoàn thành được nó thì cho dù có đạt được thành công thế nào đi chăng nữa, rồi họ cũng sẽ bị bệnh tật, ốm đau, rụng răng (những người có hàm răng hỏng từ nhỏ là những người bị đánh bại từ trận đấu thứ nhất, thứ hai… cho đến trận đấu thứ năm), hỏng mắt, lây bệnh sang cho vợ chồng, mất đi con cái và họ sẽ không thể nhận ra rằng, những thành công đó của bản thân thực chất không hề đem lại ích lợi gì cho cuộc đời của họ. Những thứ như tiền bạc, quyền lực, danh dự hay tri thức, thực chất không hề cần thiết để một người trở nên tự do, hạnh phúc. Không, thậm chí còn ngược lại, đó là những thứ rất hữu ích để biến một người trở thành nô lệ, bất hạnh. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiền bạc, danh dự, tri thức, sức mạnh, vũ khí, uy quyền, tài sản, người bảo trợ… là những thứ quan trọng hơn tất cả. Và dù sao thì vì tất cả mọi người trên thế gian này đều có những cái đó, những người chưa có thì luôn ra sức đấu tranh, vật lộn để có được chúng, những người không được như thế thì đang phải sống một cuộc sống bi thảm… cho nên, âu cũng không có gì là vô lý.

Tuy nhiên! Đó là những thứ tạo ra bất hạnh (cuộc sống bấn ổn, mất tự do). Ấy vậy mà tất cả mọi người, từ cha mẹ, thầy cô cho tới xã hội đều đang giảng dạy điều ngược lại. Hơn thế nữa, tận sâu trong tâm hồn của bạn luôn ẩn giấu một thứ rất yêu thích những yếu tố ấy. Đó chính là một bóng ma có tên gọi: LÒNG THAM. Thế nhưng tất cả đều là những thứ cần thiết và không thể thiếu để biến bạn trở thành con người hạnh phúc và tự do. Bạn sẽ tham gia vào một trận đấu lớn đầy thú vị mà ở đó bạn sẽ gạt bay tất cả những cánh tay của bóng ma dục vọng, vượt qua mọi cám dỗ, hăng hái lao tới thế giới của hạnh phúc vĩnh hằng, công bằng tuyệt đối, tự do vô hạn và cuối cùng cán đích thành công. Trận đấu đó chính là cuộc đời. Và để có được niềm vui vô bờ của cảm giác ra trận và ghi bàn dẫn trước tuyệt vời đó, bạn phải hết sức tập trung. Nếu bạn cứ mãi níu kéo, bám lấy những thứ như tiền bạc, danh dự, tri thức, vũ khí hay quyền lực kia thì câu chuyện coi như chấm hết. Tất cả những thứ đó đều là những chướng ngại vật rất lớn đứng nghênh ngang ngăn cản bạn.

Thượng đế rất công bằng và không gì khác ngoài công bằng. Thượng đế đặt tất cả chúng ta ở một xuất phát điểm giống nhau, nơi cả tiền bạc, danh dự, cả quyền lực, vũ khí hay tri thức đều chẳng là gì cả. Không ai có được những thứ đó khi còn là một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng thượng đế cũng rất ác ý khi sắp đặt những ngọn núi vàng, núi bạc chỉ cách nhau chưa đầy hai, ba trăm mét. Rồi cách đó chưa đến hai, ba trăm mét lại là ngọn núi tri thức, rồi cách đó khoảng một trăm mét là ngọn núi quyền lực, rồi cứ cách một trăm mét lại có những ngọn núi khác, nào là ngọn núi của khoái lạc, của sơn hào hải vị, ngọn núi của những chò trơi giải trí, của pachinko, ngọn núi của lười biếng, của xa hoa xa xỉ, của sắc đẹp… Cứ thế, cứ thế Ngài đặt ra vô vàn ngọn núi, dòng sông, cánh rừng của cám dỗ. Và trên hết, cuối cùng Ngài bầy ra một chướng ngại vật khó khăn nhất, đó là danh dự. Những người đã mất công đi tới chặng cuối cùng hầu hết đều phải dừng chân trước ngọn núi này. Trong hàng triệu, hàng chục triệu người thì chỉ có một người vượt qua được chướng ngại vật này. Thế nhưng sẽ không phải chỉ có mình người đó có thể ghi được bàn thắng. Tất cả những ai đi theo người đó, lần theo dấu chân của người đó, không quên lời dặn của người đó sẽ đều có thể ghi bàn, đều có thể về đích và thành công. Kể cả những người đứng ở vị trí sau cùng của đoàn người.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button