Quà tặng cuộc sống

Một Lít Nước Mắt

mot_lit_nuoc_mat1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả :Kito Aya

Download sách Một Lít Nước Mắt ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : Sách hay về cuộc sống

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng ebook             

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Bạn đọc cảm nhận

Nói thật là trước khi đọc quyển sách này mình cũng đã xem bộ phim cùng tên: 1 lít nước mắt. Cảm nhận của mình về bộ phim thì phải nói rằng nó khá cảm động nhưng khi tìm đọc quyển sách này thì cảm giác phải nói như thế nào nhỉ…rất thật. Phải nói rằng rất thật thật hơn hầu hết mọi loại sách về chủ để này và đó là ý kiến của mình. Cảm giác rất thật ấy có lẽ là bởi vì cuốn sách này chính là cuốn nhật kí của một cô gái người Nhật Bản viết về bản thân, viết về cảm xúc và về những bất thường của cơ thể trong quá trình điều trị căn bệnh. Có lẽ câu nói gây được nhiều cảm xúc nhất chính là “Mình đã khóc được một lít nước mắt rồi” – Aya

Được một người bạn giới thiệu nó tôi đã đặt hàng và đọc nó. Nghiền ngẫm rất nhiều và thực sự tôi đã khóc ngay từ khi Aya 15 tuổi, cũng là lúc cô bắt đầu có những dấu hiệu của căn bệnh quái ác. Tôi đồng cảm và thấu hiểu nỗi đau khổ của cô. Cô còn quá trẻ để phải chịu đựng những việc không hay đến với mình. Tôi nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc trong cuộc chiến bệnh tất. Nhưng không. Cô làm cho tôi có thêm ý chí, mạnh mẽ hơn và tự tin hơn vào bản thân mình. Hãy đọc cuốn sách khi bạn thực sự muốn, nếu không có tâm trạng bạn sẽ không thể nào cảm nhận hết được nó đâu.

Bộ phim “Một lít nước mắt” được bọn bạn khen nức nở, mình định chuẩn bị xem thì lướt thấy tựa sách trên Tiki, thế là quyết định nhấn mua. Vội vàng nhưng không hối tiếc.Nhật kí của Aya, mình đọc mà như thấm từng con chữ. Thử tưởng tượng một ngày nào đó mình không làm chủ được cơ thể, rồi đến giọng nói cũng không phát ra được rồi dần dần không thể liên hệ với mọi người. Nghĩ thôi cũng thật đáng sợ! Mình đã đọc 2 quyển nhật kí: “Nhật kí Đặng Thùy Trâm” và “Một lít nước mắt”, cả hai đều dừng lại đột ngột, cho thấy cuộc đời này rất ngắn ngủi, vậy nên phải trân trọng và sống thật tốt !

Trích dẫn

MARY CHẾT RỒI!

Hôm nay là sinh nhật mình. Mình đã lớn thật rồi.
Mình biết ơn bố mẹ rất nhiều. Mình phải cố gắng, cố gắng hơn nữa để có thành tích tốt hơn, phải khỏe mạnh hơn để bố mẹ mình khỏi phiền lòng. Thế nên, phải làm sao để tuổi xuân của mình đầy ý nghĩa, không có gì phải hối tiếc. Ngày mốt là cắm trại rồi. Cố lên, mình phải gắng học xong để còn an tâm đi chơi nữa chứ. Cố lên, cố lên Aya!

Mary chết rồi, nó bị con Tiger hung tợn nhà hàng xóm cắn đứt cổ. Lúc ấy, Mary bé nhỏ hớn hở vẫy đuôi chạy đến gần con chó to đùng đó. “Mary, không! Quay lại ngay!” Mình đã gào hết sức hòng ngăn nó lại nhưng… Thế là Mary ra đi mà chẳng kịp sủa tiếng nào, chắc nó uất hận lắm… Nếu không sinh ra là chó, chắc Mary đã không ra đi nhanh như thế. Mary, dù ở đâu mày cũng phải hạnh phúc nhé!

Mình có nhà mới rồi!
Căn phòng rộng ở hướng Đông trên tầng hai sẽ là “giang sơn” của mình và em gái. Trần nhà màu trắng, tường lát gỗ nâu. Qua cửa sổ, khung cảnh bên ngoài nhìn có gì đó khác với mọi khi. Mình đã có phòng riêng rồi, thật thích làm sao, nhưng phòng hơi rộng nên mình thấy trống vắng thế nào ấy. Đêm nay chẳng biết mình có ngủ được không nữa.

Quyết tâm thực hiện khởi đầu mới!
1) Áo quần: mình sẽ chọn áo phông và quần thun dài (cho dễ cử động).
2) Việc vặt hằng ngày: tưới cây trong vườn, nhổ cỏ dại, tìm sâu trên lá trong vạt cà chua mình trồng. Còn phải đuổi bọ trong khóm hoa cúc. Mình mà bắt được con nào thì con đấy biết tay.
3) Không được chểnh mảng học hành.
4) Phải viết nhật ký kể lại những chuyện hàng ngày nữa chứ.
Nhiêu đó đủ rồi, mình sẽ thực hiện được hết.

GIA ĐÌNH MÌNH

Bố mình 41 tuổi. Thi thoảng bố cũng hay cáu gát nhưng thực ra rất hiền.
Mẹ mình 40 tuổi. Mình rất kính trọng mẹ, nhưng thái độ nghiêm túc quá mức của mẹ đôi khi khiến mình thấy e dè.
Mình 14 tuổi, đang tuổi mới lớn. Cái tuổi khó khăn. Nếu phải nói một điều về tính cách mình, thì có lẽ là “mít ướt”. Mình rất đa cảm. Hơi ngố, dễ nổi cáu nhưng cũng dễ cười ngay sau đó.
Em gái mình, Ako, 12 tuổi, mình và con bé hay ganh đua với nhau, cả ở nhà và ở trường. Nhưng dạo gần đây, mình bị nó xoay như chong chóng.
Em trai mình 11 tuổi. Thằng bé này rất tinh ranh. Khá đáng gờm. Nó là em mà đôi lúc cứ tỏ ra như anh cả ấy. Nó còn ra vẻ như là bố của Koro nữa (Koro là tên em chó nhà mình).
Lại một cậu em trai nữa, 10 tuổi, nó có trí tưởng tượng phong phú, nhưng đôi lúc nó khá lơ đễnh.
Chưa hết, còn cả em gái út mới 2 tuổi. Tóc xoăn giống mẹ và khuôn mặt giống bố (nhất là đôi mắt, y như kim đồng hồ lúc 8h20). Rất là đáng yêu!

ĐỌC THỬ

DẤU HIỆU

Dạo gần đây, không hiểu sao mình gầy sút đi. Có lẽ do mình hay bỏ bữa để đánh vật với núi bài tập và nghiên cứu khoa học. Mình chẳng thể tập trung đầu óc vào những việc nên làm, không hiểu sao thấy lo lo. Mình đã cố tự kiểm điểm bản thân nhưng vô ích. Sức lực trong người cứ biến đi đâu mất. Mình muốn tăng cân thêm chút nữa. Từ mai mình phải cố gắng thực hiện các kế hoạch đã lập ra.
Hôm nay mưa rơi lất phất. Cặp sách thì đã nặng trịch rồi, thế mà còn phải giữ khư khư cây dù nữa, ghét quá đi. “Khó chịu thật.” Vừa nghĩ vậy xong, đột nhiên đầu gối mình khựng lại, mình ngã xuống đoạn đường hẹp cách nhà mình khoảng trăm mét. Cằm đập mạnh xuống đất. Thử đưa tay sờ nhẹ thì thấy có máu chảy. Mình vội vàng lượm cặp và cây dù, rồi rẽ phải quay về nhà.
“Con để quên đồ à, không nhanh lên thì trễ đấy.” Mẹ nói với ra, rồi bước từ trong nhà ra cửa chính. “Con bị sao thế?” Mình chỉ biết khóc mà chẳng nói được câu nào. Mẹ nhanh tay lấy khăn lau máu trên mặt mình. Mình cảm nhận rõ những hạt đất cọ vào vết thương trên cằm.
“Phải nhanh đến bệnh viện thôi con.” Mẹ nói, rồi vội vàng thay giúp mình cái áo ướt, dán bông băng cho mình, rồi mẹ phóng vội lên xe.
Mình được khâu hai mũi ở dưới cằm, chẳng hề dùng tới thuốc tê. Mình nghiến răng cố chịu đau, chỉ tại mình quá vụng về mới ra thế này. Nhưng hơn tất thảy, vì mình mà mẹ phải nghỉ việc hôm nay, con xin lỗi mẹ.
Mình vừa soi gương nhìn vết thương ở cằm vừa nghĩ, không biết hệ thần kinh vận động của mình có vấn đề gì hay không mà sao lại không kịp chống tay khi bị ngã. Nhưng cũng may, vết thương ở bên dưới cằm. Chứ mình là gái mới lớn cơ mà, nếu bị sẹo ở chỗ ai cũng thấy được thì tương lai hẳn sẽ bi đát lắm,
Thành tích của mình môn thể dục:
Lớp Bảy = B
Lớp Tám = C
Lớp Chín = D
Trông mà nản quá đi! Có lẽ mình cố gắng chưa đủ. Mình những trông mong mấy bài tập chạy bộ trong suốt kỳ hè vừa qua có tác dụng, chút xíu thôi cũng được, nhưng quả là vô ích. Có lẽ là vì mình tập không đủ kiên trì. (Chính… xác… đấy… = giọng nói của cái tôi khác vang bên tai mình.)

Đó là vào buổi sáng, gió và nắng khẽ len qua tấm rèm màu vàng bên khung cửa nhà bếp, mình đã bật khóc. “Tại sao chỉ mỗi con là khả năng vận động kém đến thảm hại?”
Chuyện là vì, hôm nay lớp mình có buổi kiểm tra thể chất. Mẹ cúi xuống và dịu dàng nói: “Aya nè, con sẽ ổn thôi vì con là một cô bé thông minh, về sau, chỉ cần con phát huy được năng lực qua môn con yêu thích là đủ rồi. Con vốn khá tiếng Anh, hãy tập trung vào môn đó. Tiếng Anh hiện là ngôn ngữ quốc tế, giỏi tiếng Anh thì về sau sẽ hữu dụng lắm. Dẫu môn thể dục điểm có kém thì con cũng đừng buồn quá…” Thế là mình thôi khóc. Vậy ra mình vẫn có ưu điểm. Không nên mít ướt như thế này.
Cơ thể mình không còn cử động chính xác như mình muốn. Trước đây một ngày tập trung chừng năm tiếng là đủ để mình giải quyết núi bài tập rồi, mình mất khả năng kiên trì rồi sao? Không, không phải vậy, mình cảm giác có gì đó trong cơ thể đang bắt đầu tổn thương. Đáng sợ quá!
Ngực mình cứ như thể bị ép chặt vậy. Mình muốn vận động. Mình muốn chạy nhanh hết sức. Mình muốn học, Mình muốn viết những nét chữ thật đẹp.

Bài Tẩu khúc nước mắt quá hay. Mình rất thích bản nhạc này. Vừa ăn vừa nghe, mình thấy ngon miệng làm sao, cứ như trong mơ ấy.

Nói một chút về em gái mình nào!
Từ trước đến nay, mình chỉ toàn để ý tới mặt không tốt của em gái, nhưng giờ mình, bắt đầu nhận thấy, thực ra thì con bé rất dịu dàng. Lý do là bởi, lúc cùng đến trường, khác với thằng em cứ cố chen đẩy để được đi trước, con bé lại chờ đi cạnh mình vốn chậm như sên. Lúc qua cầu, con bé mang hộ mình cái cặp và bảo: “Chị bám chắc lấy thành cầu nhé!”

Tâm trạng háo hức muốn nghỉ hè của mình dần phai nhạt.
Dọn bàn ăn xong, mình vừa định chạy lên tầng thì mẹ gọi: “Aya, con ngồi đợi mẹ chút nhé.”
Lúc ấy, mẹ ra vẻ nghiêm túc khiến mình thấy chột dạ, hay là mình sắp bị la mắng chuyện gì?
“Aya nè, dạo này lúc bước đi người con cứ chúi về phía trước, hai chân thì lắc qua lắc lại, con có để ý không? Mẹ thấy vậy mà lo quá, không biết vì sao nữa. Hay mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào?”
“… đến bệnh viện nào hả mẹ?” Mãi một lúc mình mới cất tiếng hói.
“Để mẹ hỏi thăm bệnh viện nào có uy tín một chút, cứ để mẹ lo.”
Nước mắt mình bất chợt rơi lã chã. “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm, vì con mà mẹ phải lo lắng.” Dẫu rất muốn nói với mẹ như vậy nhưng mình cứ nghẹn ngào không thốt nên lời.
Do hệ thần kinh vận động của mình có vấn đề, tại thức khuya nhiều quá, hay là vì mình ăn không đúng bữa… Mình tự vấn bản chân vô số câu hỏi. Phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không biết chừng cơ thể mình có gì đó không ổn, chỉ nghĩ đến thế là mình lại giàn giụa nước mắt. Mình khóc nhiều đến đau cả mắt.

KIỂM TRA SỨC KHỎE

I go to the hospital in Nagoya with my mother.(1)
(Mình đến Bệnh viện Nagoya với mẹ.)
Mình ra khỏi nhà lúc 9h sáng. Em út có vẻ không khỏe. Nhưng con bé vẫn phải đi nhà trẻ. Chỉ vì mình và mẹ phải đến bệnh viện. Tội con bé thật.
11h sáng mẹ con mình đến Bệnh viện Nagodai (bệnh viện này trực thuộc Đại học Quốc lập Nagoya). Suốt 3 tiếng đồng hồ chờ đợi, mình ngồi đọc sách mà tâm trạng cứ bồn chồn. Mình thấy lo lắng và bất an nên không thể nào tập trung được như mọi khi.
“Mẹ đã gọi điện báo trước cho Giáo sư Sofue Itsurou rồi, con đừng lo.” Mẹ trấn an mình, có điều…
Cuối cùng rồi cũng đến lượt mình, tim mình cứ thình thịch liên hồi.
Mẹ trình bày với bác sĩ:
1. Mình từng bị ngã rách cằm (thường thì khi ngã mọi người đều chống tay đỡ, nhưng mình thì đập thẳng mặt xuống đất).
2. Cách mình đi đứng dần trở nên bất thường (đầu gối mình rất khó gập lại).
3. Mình bị sụt cân.
4. Cử động thì lờ đờ (mình phản ứng rất chậm).
Nghe những lời mẹ nói, mình càng thấy lo lắng. Mẹ luôn phải tất tả lo hết việc nọ đến việc kia mà lại để ý đến mình kỹ được như thế… Mẹ dường như nắm rõ mọi chi tiết… Nhờ thế mình thấy vững tâm đôi chút. Những biểu hiện bất thường bấy lâu nay mình lo lắng đều được mẹ mô tả rất kỹ với bác sĩ. Thành thử những lo âu trong lòng mình dần tiêu tan.
Mình ngồi trên ghế tròn, liếc nhìn bác sĩ. Vị bác sĩ này đeo kính, mặt cười hiền hiền khiến mình thấy thoải mái. Đầu tiên mình được bảo nhắm mắt, dang rộng hai tay, rồi lấy ngón trỏ chỉ vào mũi. Bác ấy còn bảo mình đứng bằng một chân. Mình còn nằm lên giường, liên tiếp duỗi thẳng hai chân và từ từ co lại. Đoạn bác sĩ dùng búa gõ nhẹ lên đầu gối mình. Mãi rồi các bước kiểm tra mới kết thúc.
“Cháu đi chụp CT nhé.” Sau đó bác sĩ bảo mình như vậy.
“Aya, không đau đâu con, máy CT chỉ soi chụp cắt lớp để có thể nhìn bên trong đầu con thôi.” Mẹ nói.
“Ế… cắt lớp!”
Với mình thì đó chẳng phải chuyện đùa. Cái máy chụp cắt lớp to đùng chầm chậm chuyển động từ trên xuống. Đầu mình bị kẹp cứng trong cái máy, cứ như đang ở trên phi thuyền vũ trụ.
Giọng một người mặc áo blouse trắng vang lên: “Cháu đừng động đậy nhé, thiếp đi chút xíu cũng được.” Thế là mình nằm yên không cựa quậy, thấy chập chờn buồn ngủ.
Mình đợi một lúc lâu rồi đến nhận thuốc và trở về nhà.
Từ giờ, mình có thêm một việc phải làm hằng ngày, là uống thuốc. Nếu uống thuốc mà có thể khỏe hơn thì có uống căng bụng mình cũng chịu. Cháu xin bác sĩ! Giúp cháu với, hãy cứu lấy cuộc sống như nụ hoa còn chưa kịp nở của Aya này.
Từ nhà mình đến bệnh viện khá xa, vả lại mình còn phải đi học, nên bác sĩ bảo mỗi tháng mình chỉ cần đến bệnh viện khám một lần là được. Nhất định tháng nào cháu cũng sẽ đến khám và nghe theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ, hãy giúp cháu nhé.
Bệnh viện Đại học Y Nagoya muôn năm! Bác sĩ Sofue, xin hãy giúp cháu!

TỦI THÂN

Ở trường trung học Seiryo, loại trái cây duy nhất bọn mình được thu hoạch vào mùa hè đó là quýt. Lúc mình tới nhổ cỏ dưới hàng cây, bọn con trai hùa nhau chế nhạo cách mình bước đi.
“Gì thế kia, đi đứng kiểu gì vậy? Giống trẻ con mẫu giáo thế!”
“Đầu gối bạn bị lệch ra ngoài à?”
Bọn họ cười sằng sặc, nói toàn những điều khiến mình muốn phát điên. Tất nhiên mình lờ họ đi. Những kẻ như thế thì nhiều như cá trong đại dương vậy. Khổ sở lắm mình mới có thể kìm nén không trào nước mắt. Chẳng rõ bằng cách nào mình đã không bật khóc…

Hôm nay có một chuyện chẳng vui vẻ gì. Đó là vào giờ thể dục, như mọi khi, mình thay đồ tập rồi chạy đến nơi cả lớp tập trung.
“Hôm nay lớp ta sẽ chạy bộ đến công viên ở cách đây một cây số. Tại đó các em sẽ luyện tập chuyền bóng,” thầy giáo thông báo.
Nghe vậy tim mình đập thình thịch. Chạy ư, chuyền bóng ư? Chịu thôi. Mình không làm được đâu.
“Kito, em làm sao vậy?” Mình chỉ biết cúi đầu lặng thinh. Thế rồi, thầy nói tiếp; “Thế này nhé, em hãy về lớp tự học với bạn O đi.” (Bạn O vì quên mang đồng phục thể dục nên bị phạt.)
Ngay tức thì, cả lớp liền ở lên. “Ôi sướng thế, được tự học cơ dấy.”
Trong lòng mình giận sôi lên. Nấu nhứ thế mà sướng thì mình đổi cho các bạn nhé? Dù chỉ một ngày thôi, mình cũng muốn đổi cơ thể khác. Để các bạn hiểu được cảm giác của người không thể làm chủ cơ thể theo ý muốn.

Cứ mỗi lần bước đi, mỗi lần chân chạm đất, mình đều cảm thấy sự bất ổn của cơ thể, thấy hoang mang và hổ thẹn vì không thể thực hiện điều bình thường nhất mà ai cũng có thể làm được. Cái cảm giác cơ thể không đứng vững, đôi chân không làm theo ý mình, nếu không thực sự trải qua phải chăng người ta sẽ không tài nào thấu hiểu? Dẫu cho không hoàn toàn hiểu được cảm giác của người khác, thì dù chỉ một chút thôi, ước gì mọi người hãy thử đặt bản thân vào vị trí của mình. Nhưng việc đó quả thực là rất khó. Ngay cả mình đây, chỉ từ khi trải qua chuyện này, mình bắt đầu hiểu được cảm giác của những người tàn tật.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button