Quà tặng cuộc sống

Quà Tặng Cuộc Sống: Giá Trị Của Tình Bạn

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Mai Hương – Vĩnh Thắng biên soạn

Download sách Quà Tặng Cuộc Sống: Giá Trị Của Tình Bạn ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook         

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Quà tặng cuộc sống là bộ sách vô giá về những giá trị trong cuộc sống. Đó là những câu chuyện nhẹ nhàng về tình cảm gia đình, tình thầy trò, tình bạn bè. Qua từng câu chuyện, bạn sẽ biết cách học yêu bản thân mình hơn và trân trọng từng giây phút trong cuộc đời. Giá trị của tình bạn nằm trong bộ sách Quà tặng cuộc sống, là món quà ý nghĩa dành tặng cho tất cả mọi người.

Thế nào là một người bạn? với tôi, bạn bè là người biết rõ những khuyết điểm của bạn mà vẫn thấy bạn thật tuyệt vời. Một người bạn sẽ yêu quý bạn cho dù bạn bất toàn. Bạn bè là người luôn có mặt khi bạn cần giúp đỡ. Bạn bè cũng là người có thể nói “không” với bạn mà cả 2 vẫn là bạn tốt của nhau.

Bạn bè chỉ ra những bất toàn của bạn, không phải để khiển trách mà để giúp bạn trở nên tốt hơn,như người huấn luyện viên chỉ bảo học trò mình. Bạn bè là người luôn đáp lại những cuộc gọi của bạn cho dù bạn đang khiến họ phát điên.

Một người bạn thật sự ko bao giờ tranh luận xem ai đúng mà luôn kiên nhẫn lắng nghe cảm xúc của bạn. Người bạn tốt là người ko bao giờ đưa ra lời phán xét mà ko dành thời gian để tìm hiểu và thông cảm, để có thể tha thứ và tiếp tục yêu quý bạn mình.

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó; là người có thể làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp; là người sẵn sàng ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng cánh cửa cuộc đời vẫn đang mở rộng…

Người bạn ấy có thể dìu bạn qua những giây phút khó khăn nhất của cuộc sống, nắm lấy tay bạn và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Và có lẽ, điều quan trọng nhất ở một người bạn là không bao giờ bỏ rơi bạn mình cho dù bất kì hoàn cảnh nào. Tôi cầu mong tất cả chúng ta, trong một giây phút nào đó, sẽ tìm thấy cho mình một người bạn thân…

Và nếu đã tìm thấy một người bạn như thế, bạn không cần phải lo âu, buồn phiền nữa, bởi bạn đã có một điểm tựa vững chắc trong cuộc đời.

ĐỌC THỬ

CỔ TÍCH BÓNG ĐÊM

Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là ánh sáng. Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng, ghét nhiều đến nỗi, bóng đêm chẳng thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.

Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng, hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận…

Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nước đâu mà lắm thế. Đợi khi ánh sáng khuất xa, bóng đêm bước ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ…

Bóng đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ bóng đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì ánh sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, bóng đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn bóng đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh bóng đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. Bóng đêm quát:

– Không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì ánh sáng bỏ ngươi lại đúng không? Vì luyến tiếc đúng không?

Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng:

– Bóng đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì ánh sáng, con ghét ánh sáng nên con mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao bóng đêm không là vĩnh viễn, con khóc vì đêm tối mưa tuôn và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với bóng đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn!

Rồi chợt đứa bé la lớn.

Ồ, đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương… bóng đêm mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích bóng đêm bao giờ?

Bóng đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn giọt nước mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, bóng đêm im lặng.

Đứa bé bắt đầu thút thít và nói:

– Con không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người con, con ghét ánh sáng vì ánh sáng làm mọi người chê cười con, trong ánh sáng con phải không được khóc, khóc thì bị cho là đáng xấu hổ. Trong ánh sáng con phải sống mạnh mẽ nhưng con chỉ là đứa trẻ… chẳng có điều gì của ánh sáng làm con vui cả. Trong ánh sáng người ta sẽ dễ dàng biết con để gieo vào con những vết thương lớn nhỏ, và vì thế, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng.

À, bóng đêm hiểu rồi, ánh sáng làm lòng đứa bé cơ cực, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào một góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng bóng đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Mà bóng đêm cũng từng như thế, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn… lần đầu tiên bóng đêm nhớ đến ánh sáng. Muốn ánh sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường về, soi rõ vết thương để mẹ chăm sóc.

Bóng đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ… rồi dùng cái cell phone mà ánh sáng cho (ánh sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, bóng đêm mà thèm gì cái cell phone, nhưng giờ là lúc cần thiết).

– Alô! Ánh sáng! Đừng ngủ nữa, đến ngay với bóng đêm!

Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng bóng đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như ánh sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng ánh sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.

Ánh sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé, một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp. Bóng đêm nhìn ánh sáng và nói:

– Hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo.

Rồi bóng đêm bỏ đi, ánh sáng nói theo:

– Là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là bóng đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình không cần che chở, hãy gọi cho ánh sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu bóng đêm cả, vì chỉ có đêm tối người ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời.

Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả, biết không? Bóng đêm khóc, khóc vì lẽ gì thì chỉ có ánh sáng biết mà thôi, những giọt nước mắt ấy long lanh trong nắng sớm, (bây giờ nó có tên là những giọt sương đêm)…

Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, ánh sáng khẽ khàng hôn nhẹ, lau khô những giọt nước mắt của bóng đêm. Và ngày nào cũng thế, hễ bóng đêm buồn và muốn khóc, ánh sáng sẽ lau khô những giọt nước mắt ấy. Và bóng đêm không còn cô đơn nữa.

“Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày mai. Nếu muốn được an ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình”.

1

CẢM ƠN BẠN LÀ BẠN CỦA TÔI

Những giọt nước mắt của quá khứ hãy để cho nó trôi đi; những cô đơn buồn phiền hãy để tôi giúp bạn xóa sạch; những gì thuộc về bạn, hãy cho tôi được thấu hiểu; và những gì thuộc về tôi, xin cùng bạn sẻ chia… Tôi sẽ xóa, xóa tan những khoảng trống trong tâm hồn bạn bằng hy vọng và tình thương yêu…”.

Tôi tự hỏi thế nào là một người bạn và thế nào là một tình bạn?… Phải chăng một người luôn có mặt cạnh ta bất cứ khi nào ta cần đến, một người luôn cùng ta sẻ chia niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống… là một người bạn… và mối chân tình đó… là tình bạn? Tình bạn… dẫu chẳng hề rắc rối và khó định nghĩa như tình yêu… nhưng để hiểu, cảm nhận và đạt được… chẳng hề đơn giản… Cuộc sống vốn mang nhiều mối quan hệ tình cảm…tình mẫu tử, tình quê hương, tình người… Và… riêng nơi đây… tôi xin dành trọn để tôn vinh Tình Bạn cùng Những Người Bạn…

Đã bao giờ… có một ai đó… làm một điều gì đó cho bạn… một điều thật dung dị, bình thường nhưng lại khiến bạn ấm lòng, yên tâm và cảm động… chỉ đơn thuần vì bạn là bạn người ta… hoặc chỉ đơn thuần vì người ta xem bạn là bạn? Đã bao giờ… bạn cảm kích trước tấm chân tình của một ai đó… và bạn rất muốn cho người ta biết… nhưng không sao thốt được thành lời? Vậy thì đây… mảnh đất này là của bạn… hãy mượn những dòng chữ thay lời cảm tạ gửi đến người đó… Tôi đang chờ để lắng nghe bạn… lắng nghe… tình bạn.

LỜI TRÁI TIM GỬI MỘT NGƯỜI BẠN

Tớ nói với cậu điều này nhé, tớ biết cậu không bộc lộ mình, không thể hiện mình, rất muốn giấu mình sau những tiếng cười. Nhưng tớ biết cậu có nhiều tâm sự lắm, nhiều điều phải suy nghĩ lắm. Cậu chưa bao giờ nói về mình, về những điều trăn trở của mình, về những suy nghĩ của mình nhưng tớ cảm nhận thấy những con sóng trong mắt cậu. Có thể mọi người cảm nhận cậu là một người vui vẻ đáng yêu nhưng điều tớ thấy ở cậu lại là sự kín đáo sâu lắng. Mọi người luôn cười khi nghe cậu cười, cậu mang niềm vui đến cho mọi người nhưng lại giữ nỗi buồn cho bản thân.

Cậu có biết là ưu điểm của cậu cũng chính là nhược điểm không. Cậu kín đáo, cậu giấu mình rất khéo nhưng chính vì thế cậu lại phải kiềm chế rất nhiều. Cậu có thể giấu nhưng như thế có tốt hơn khi cậu có thể nói ra điều mình suy nghĩ không. Thực ra tớ cũng không hoàn toàn thích việc cứ phơi mình ra để người khác biết, nhưng cậu cũng đừng cố giữ nhiều như thế chứ, cậu hãy chia sẻ với những người cậu tin tưởng, không hoàn toàn thì cũng là một phần, đừng cứ quanh co mãi với những suy nghĩ của riêng mình nhé.

Tớ chưa đủ thân thiết và biết cách để chia sẻ với cậu suy nghĩ của tớ và tớ cũng không mong tớ là người cậu chia sẻ, đơn giản tớ chỉ muốn nhìn thấy nụ cười thực sự trong mắt những người bạn. Cậu đừng cười khi trong lòng có nỗi buồn, vì như thế nỗi buồn sẽ nhân lên nhiều lắm. Và khi cậu thực sự không muốn cười, nếu không có ai cậu hãy gọi tớ nhé, tớ không biết chia sẻ như thế nào nhưng tớ có thể lắng nghe…

Mong cậu vui nhiều.

2

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button