Kỹ năng mềm

Những Lá Thư Ngày Thứ Tư

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Jason F. Wright

Download sách Những Lá Thư Ngày Thứ Tư ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : Sống đẹp

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chương 1

13 tháng Tư, 1988

Hơn 11 giờ đêm, Laurel rúc mình vào chiếc chăn lông màu nâu sẫm bên cạnh chồng mình, Jack. Bà vòng đôi cánh tay chắc khỏe của mình qua người chồng và thấy xót xa khi cảm nhận được những chiếc xương sườn của ông. Bà nhớ lại nhiều năm trước đây, ông nặng ký hơn bà nhiều.

Nghĩ rằng Jack đã ngủ, bà bắt đầu thói quen hằng đêm của mình. Laurel hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn lồng ngực rồi khép chặt môi và thở ra chầm chậm bằng mũi. Nó làm bà cảm thấy dễ chịu.

Bà nhắm mắt lại, cầu nguyện cho các con của mình là Matthew, Malcolm, Samantha, cho đứa cháu gái duy nhất Angela, và cho người chị duy nhất của mình Allyson. Bà cầu trời cho mình có thêm thời gian và trách bản thân sao không thể khỏe mạ nh hơn. Bà kết thúc lời cầu nguyện thầm kín của mình bằng những giọt nước mắt đầu tiên và cũng là cuối cùng trong ngày.

– Này bà. – Giọng Jack vang lên làm bà giật mình.

– Gì thế ông, tôi tưởng ông đã ngủ. – Laurel kéo cái áo gối màu xanh dương lên chấm nước mắt.

– Vẫn chưa. Bà thấy đỡ hơn không?

– Đỡ hơn rồi. Nhưng chứng ợ nóng của tôi vẫn chưa khỏi. Chắc là tôi đã quá già để ăn món bánh kẹp quesadillas1, ông nhỉ? – Tay phải bà vuốt nhẹ lên mái tóc bạch kim của ông và tay trái xoa xoa ngực mình. Còn ông? Có bị chóng mặt không?

– Không, rất tươi tỉnh.

– Ông thật khéo nói dối, Jack Cooper. – Tay bà nhẹ nhàng vuốt trán ông.

– Bà nói đúng. Tôi nguyền rủa cái khối u chết tiệ t trong đầu. – Suốt mười tám tháng qua, người chồng bảy mươi mốt tuổi của Laurel đã phải chống chọi với khối u não đang không ngừng to lên và cũng không phẫu thuật được, mà lúc mới phát hiện, nó chỉ cỡ viên bi, giờ đã gần bằng quả bóng bàn. Những cơn đau đầu lại rất vô chừng; có khi hai ba ngày ông chẳng bị gì, nhưng khi cơn đau ập đến nó khiến ông đau đớn, buồn nôn, chóng mặt… và thực tế là ông mệt đến liệt giường. Ông chẳng còn bao nhiêu thời gian…

Mặc dù bác sĩ khẳng định các loại thuốc và phác đồ điều trị mới đã được thông qua và sắp tung ra thị trường, nhưng Jack biết ngay cả Chúa cũng không thể cứu được ông. Mà ông nghĩ, Chúa còn nhiều việc phải làm hơn là cứu chữa cho chủ một quán trọ tỉnh lẻ như mình.

“Chẳng hạn như đem hòa bình cho khu vực Trung Đông hoặc đưa độ i bóng Chicago Cubs của tôi trở lạ i với ngôi vị dẫn đầu thế giới.” – Ông hay bảo thế với Laurel. Bà phải nghe ít nhất là năm mươi lần những câu bông đùa đại loại thế này của ông mỗi khi ông đi khám về, kể từ ngày ông phát hiện ra căn bệnh quái ác.

Cái quán trọ của hai ông bà trước đây có tên là Domus Jefferson – Ngôi nhà của Jefferson – tọa lạc tại trung tâm của thung lũng Shenandoah, lọt thỏm giữa hai ngọn núi Allegheny và Blue Ridge. Jack thường nói rằng nếu ông sống sót qua cái ngày định mệnh và nếu Đấng Tạo Hóa cho ông đượ c lựa chọn giữa thiên đường và vùng sườn đồi xinh đẹp này thì chẳng cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ.

Tối nay, một tối thứ Tư mùa Xuân, quán trọ B&B yêu quý của hai ông bà gần như vắng khách. Chỉ có một khách trọ duy nhất, Anna Belle Prestwich, người thừa kế gia sản kếch sù là một công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng. Giờ này chắc bà ta vẫn chưa ngủ và đang ngấu nghiến một quyển tiểu thuyết trong căn phòng có giá 190 đô nhưng đã được bà hào phóng nâng lên tới 300 đô một đêm. Căn phòng được trang hoàng nội thất bằng đồ gỗ thủ công đắt tiền mô phỏng theo nhà của Thomas Jefferson tại Monticello, nhìn ra cánh đồng cỏ rộng 1,6 hecta trải dài từ sau lưng quán trọ 7 phòng ngủ đến tận con rạch nhỏ ở bìa rừng. Mỗi khi đọc xong khoảng ba hay bốn chương, bà lại cầm chiếc đèn pin của chồng ra ngoài đi dạo với chú mèo Castro. Bà biết đa số người ta không dắt mèo đi dạo, nhưng đa số ấy không phải Anna Belle và đa số những con mèo cũng không gặp vấn đề về cân nặng.

Anna Belle đã trở thành khách hàng thân thiết của quán trọ B&B nhiều năm qua. Thường thì bà chỉ đến ở một hoặc hai lần mỗi tháng, nhưng mỗi lần như vậy bà ở tới khoảng hơn mười ngày. Mái ấm thực thụ của bà, một thái ấp tuyệt đẹp theo phong cách phương Nam với bốn nhà khách – dân trong thị trấn vẫn đồn rằng nó đáng giá từ năm trăm ngàn đến một trăm mười triệu đô la – cách quán trọ này chưa đến một dặm. Vào những buổi sáng mùa đông trong trẻo, khi những hàng cây đã trút lá từ lâu, người ta có thể nhìn thấy tháp xilô cao vút từ một trong những kho thóc mà bà không dùng đến và mái của căn nhà chính màu trắng, xuyên qua những hàng cây đến tận phía đông.

Người phụ nữ trung niên Florida thấp bé, tròn trịa này đã gặp chồng bà là ông Alan Prestwich tại bãi biển Miami khi cả hai đang đi dạo dọc bãi biển vào một sớm mùa thu. Lúc ấy ông đang nhặt vỏ sò cho con gái của người trợ lý, còn Anna Belle đang tập cho Castro không sợ nước.

Cuộc gặp gỡ sáng hôm ấy đã dẫn đến một cuộc hôn nhân không ai ngờ, và đấy là cuộc hôn nhân đầu tiên của cả hai. Người chồng mới cưới này của bà nói rằng ông yêu Anna Belle bởi sự chân thành nơi bà, vì vòng ba nẩy nở trông rất riêng và vì làn da trắng như sữa, mịn như bơ. Nhưng ông yêu nhất vẫn là mái tóc màu đỏ sậm, gần như là nâu sẫm và hiện đang là xám yêu kiều của bà. Khi sánh đôi bên nhau dọc theo bãi biển trong buổi sáng hẹn hò đầu tiên, ông đã nói với bà: “Những người phụ nữ mà anh từng hẹn hò trước đây không ai dám ra khỏi nhà nếu chưa kịp nhuộm lại tóc. Nhưng Anna Belle – em là con cá duy nhất khác biệt giữa thế giới biển khơi toàn những thứ na ná nhau”.

– Nếu em tuyệt vời đến thế, thì tại sao tất cả những người đàn ông tốt đều lảng tránh em? – Bà hỏi lại khi buổi hẹn hò đầu tiên kết thúc.

– Không phải họ lảng tránh em, mà vì họ chưa đủ tốt để xứng đáng với em.

Sáu tuần sau đó, họ tổ chức lễ cưới.

Vào năm thứ ba của cuộc hôn nhân hạnh phúc, một ngày kia, chồng bà, Alan – một doanh nhân người Mỹ cổ điển cao một mét chín, một phi công tay mơ ưa thích mạo hiểm, đã đâm chiếc máy bay Gulfstream III đời 1984 mới cáu cạnh của ông vào đầm lầy Everglades trong chuyến bay một mình đầu tiên. Tất cả những gì người ta tìm thấy được sau đó là cái đèn pin Maglite dài 45 cm đang rọi những tia sáng yếu ớt từ dưới làn nước tối tăm sâu gần 1 mét, cách cái hố nơi chiếc máy bay phản lực rơi hơn một trăm tám mươi mét. Từ đó, Anna Belle đi đâu cũng mang theo cái đèn pin của chồng mà theo bà, nó là điềm báo một ngày nào đó bà sẽ cần đến nó để kiếm con mèo Castro đi lạc vô rừng sau khi ăn vụng bánh rán, hay để chống lại một con gấu đen, hay một việc nào khác.

Anna Belle luôn có xu hướng bị thừa cân. Cái thời bà còn làm cho tiệm tạp phẩm A&P trong vùng, một gã xấu mồm trong đám bạn học phổ thông thô lỗ bắt đầu gọi bà bằng cái tên A&P cụt lủn. Để chọc tức bọn chúng, bà vui vẻ chấp nhận biệt danh đó. Bà không cho phép cái biệt danh đáng ghét làm bản thân bực mình. Phải thế nào đó mới có biệt danh, bà nhủ thầm. Giờ đây A&P tự hỏi lũ bạn sẽ gọi bà là gì nếu chúng biết bà thừa hưởng hầu hết tài sản của chồng mình. Bà đã trở thành triệu phú.

Không lâu sau vụ tai nạn máy bay của chồng, Anna Belle đã chọn Woodstock ở Virginia làm quê hương thứ hai của mình, sau khi phát hiện cái tên của thị trấn được khoanh tròn bằng viết bi trong tờ rơi quảng cáo của Hội đồng tổ chức các hoạt động kỷ niệm cuộc nội chiến2 mà bà tìm thấy từ ngăn lưu trữ hồ sơ của chồng. Chưa đầy một tháng sau, bà trở thành người của thị trấn. Jack và Laurel nhanh chóng kết thân với người hàng xóm mới. Hai ông bà rỉ tai nhau rằng mục đích sống của người hàng xóm là tiêu hết mớ gia tài của bà ấy vào quán trọ B&B của họ.

ĐỌC THỬ

– Ông đoán thử xem A&P đã boa cho tôi bao nhiêu khi tôi mang sữa đêm cho bà ấy? – Laurel thì thầm.

– Một trăm.

– Hơn.

– Hai trăm rưỡi?

– Hơn. – Laurel lặp lại.

– Năm trăm? – Jack lên giọng.

– Năm trăm mười chín đô năm mươi hai xu. Là tất cả số tiền bà ấy có trong ví.

– Quá nhiều tiền cho việc lấy sữa từ trong tủ lạnh và rót ra ly. – Ông xuýt xoa và vò vò cái gối của mình. – Bà ta hết thuốc chữa rồi.

– Bà ấy vô hại mà.

Jack nằm quay mặt lại đối diện với vợ, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu từng trải của bà. Đôi mắt linh hoạt một thời của ông càng trở nên sâu hoắm với hai thớ thịt nặng nề dưới quầng mắt. Laurel thường trêu là ông thừa hưởng cặp mắt gấu trúc từ cha của ông, nhưng từ năm ngoái, những quầng thâm càng đậm hơn nữa và gần như tách biệt với hai gò má. “Một ngày nào đó ta nên nói cho bà ấy hiểu, bà biết là phải như vậy mà”, Jack nói khi mũi ông gần chạm vào mũi vợ.

Từ lần đầu tiên A&P đến quán trọ Domus Jefferson, bà đã không tiếc tiền boa cho những dịch vụ bình thường nhất, và cũng chẳng có lý do rõ ràng nào cho sự hào phóng ấy của bà. Hễ Jack mang túi lên phòng giúp bà, bà rút tờ một trăm đô trong bóp ra. Hễ Laurel đặt một vài lá bạc hà lên gối của bà sau khi thay tấm trải giường, A&P liền dúi cả xấp tờ hai chục vào tay bà vào bữa sáng. Một lần, khi bác sĩ của Laurel phát hiện nhịp tim của bà có triệu chứng bất thường, A&P cương quyết đòi trả tiền cho hóa đơn khám chữa bệnh, mặc dù bảo hiểm đã thanh toán chín mươi phần trăm chi phí.

Một lần khác, người em sinh đôi của Jack, Joseph, bị bắt giam vì bị phạt lần thứ ba cho tội sử dụng chất gây nghiện ở mức độ nhẹ, A&P khăng khăng lái xe ra tận bờ biển Virginia, trả tiền bảo lãnh và cho ông ta ở tạm nhà mình vì lúc bấy giờ quán trọ B&B đã kín phòng. Ông ta đã ở đó cho đến khi tìm được công việc và chỗ ở riêng. Jack rất lấy làm cảm kích A&P về việc đó và nghĩ chắc chuyến đi từ bờ biển Virginia đến Woodstock là đoạn đường dài nhất trong cuộc đời Joe.

Gia đình Cooper sớm nhận ra rằng để giữ mối quan hệ với A&P, tốt nhất họ không nên từ chối tiền của bà ta. Người khách quý ương ngạnh này chẳng bao giờ nhận mình sai và sẵn sàng chi thêm tiền cho tới khi người khác phải nhượng bộ. Tất nhiên bà không hề hay biết rằng nhà Cooper tặng lại số tiền đó cho một mái ấm tình thương dành cho trẻ em cơ nhỡ ở miền tây nam thủ đô Washington. Anna Belle Prestwich nhân hậu cũng không biết rằng từng đó năm qua, bà đã tài trợ nhằm cải thiện bữa ăn cho nhà tình thương, sửa lại một phần mái nhà xác xơ, và đóng góp một phần lớn vào việc xây dựng một sân bóng rổ cùng một sân chơi có hàng rào cao và an toàn. Thậm chí người ta còn nói đến chuyện lập ra một thư viện nhỏ mang tên bà.

– Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ nói cho bà ấy hiểu… một ngày nào đó… – Laurel trả lời, nhưng trước khi Jack kịp đáp lại, bà trợn to mắt, ngửa vật ra, hai tay ôm lấy ngực.

– Em ơi! – Jack ngẩng đầu lên. – Sao thế? Laurel? Ngồi dậy nào.

Bà cố ngồi dậy nhưng chỉ ráng được phân nửa thì lại ngã đập vào đầu giường. – Em… không… thở được… ngực em… gọi… – Bà thều thào.

Jack cố rướn về phía cửa sổ đang mở và gọi A&P.

– Bà Prestwich, lại đây! Lại đây nhanh! Làm ơn!

Nhưng A&P đã ra ngoài đi dạo, bà tản bộ dọc theo bờ rạch, đếm những ngôi sao phản chiếu xuống con nước chầm chậm chảy, vừa nói chuyện tiên tri với con mèo Castro vừa giậ t mạnh sợi dây buộc cổ nó.

– Ôi Chúa ơi, hãy giúp chúng con! – Jack khóc nức nở khi thấy hơi thở của Laurel trở nên nặng nhọc và mắt thì trợn tròng. Ông nhìn về chỗ để cái điện thoại không dây trên chiếc bàn đầu giường của Laurel.

Nó trống trơn.

– Tay của em, Jack… – Dường như cặp mắt của Laurel đang nhìn theo cơn đau đang di chuyển từ lồng ngực xuống cánh tay trái, qua hông và xuống tậ n bàn chân bà.

– Jack. – Bà gọi tên ông mà nghe như một lời xin lỗi.

– Ôi Chúa ơi! – Ông lại kêu lên.

Jack gắng gượng dậy. Ông thét vào mặt bà,

– Laurel! – Nhưng cả đôi môi lẫn cặp mắt bà đều không còn phản ứng. Ông lê đôi chân khỏi giường và đặt xuống sàn, nhưng chỉ bước được hai bước thì mất thăng bằng, ngã dúi dụi. Cả căn phòng xoay mòng mòng, ông té nghiêng vào cái đèn đứng bằng đồng. Ông chụp lấy nó để giữ thăng bằng, nhưng dưới sức nặng của ông chiếc đèn gẫy đôi, ông đổ sầm lên nó làm vỡ toang cái chụ p đèn bằng thủy tinh.

– Ôi, Chúa ơi! Cứu lấy chúng con! – Jack nằm ngửa, hai tay chống xuống sàn và nhìn lên trần nhà. Đầu ông đau nhói. Những giọt nước mắt nặng nề lăn dài. Ông quay đầu sang mộ t bên, bất giác ông nhìn thấy cái biển số xe vùng Tennessee cũ kỹ của Laurel treo trên tường đằng xa.

Căn phòng dần trở lại bình thường, Jack cố lê về chiếc giường gỗ cao của hai người. Laurel vẫn nằm đó nhưng hai mắt đã nhắm nghiền. Hai tay bà duỗi thẳng.

– Laurel? – Ông đặt tay lên má vợ. – Em ơi? – Ông đưa bàn tay còn lại lên lồng ngực bất động của bà. – Ôi vợ tôi… – Jack vòng tay ôm lấy người bà và kéo về phía mình. – Ôi vợ tôi! – Ông lại kêu lên lần nữa. Ông khẽ lay cơ thể bất động của bà.

Một lúc sau, Jack dịu dàng đặt đầu vợ mình lên gối.

Ông mở ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ đặt cạnh đầu giường lấy ra một cây viết, một phong bì bên trong đã có sẵn rất nhiều lá thư và một tờ giấy có in tên quán trọ Domus Jefferson. Kê tờ giấy lên cuốn Kinh thánh King James, ông viết:

13 tháng Tư năm 1988

Laurel yêu dấu của anh,

Mười phút sau Jack viết xong lá thư, bỏ nó vào phong bì chung với những lá thư khác và dán lại, rồi cẩn thận ghi chú bên ngoài, sau đó nhét cái phong bì vào giữa cuốn Kinh Tân ước. Ông để quyển kinh trở về cái tủ nhỏ cạnh đầu giường, và trườn mình về phía vợ. Một lần nữa ông đỡ bà nằm lên tay mình và kéo sát bà vào lòng. Ông dịu dàng vén những sợi tóc nâu mềm mại trên cổ vợ và thì thầm vào đôi tai còn ấm của bà. Ông hôn lên trán vợ.

Ông nghĩ về đứa con trai Malcolm và cầu nguyện cho nó được bình an trong những tháng ngày sắp tới.

Rốt cuộc, cơn đau đầu cuối cùng trong đời cũng chiến thắng ông. Và ông thiếp đi.

9 giờ 4 phút sáng hôm sau, A&P linh tính điều gì đó không hay nên cùng chú mèo Castro mở cửa phòng ngủ vợ chồng nhà Cooper. Họ tìm thấy Jack và Laurel đang an nghỉ trong vòng tay đã giá lạnh của nhau.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button