Hồi ký - danh nhân

Susan Boyle Thiên Thần Xấu Xí

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : John McShane

Download sách Susan Boyle Thiên Thần Xấu Xí ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU SỬ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

MỞ ĐẦU

Người phụ nữ trung tuổi bước khoảng chục bước lên sân khấu. Những bước chân vừa dè dặt, lo lắng lại vừa dứt khoát, quyết tâm. Nửa chừng, khi tiến vào giữa ánh đèn, bà đặt bàn tay trái lên hông trong chốc lát, một cử chỉ vừa mang vẻ duyên dáng cực kỳ nữ tính vừa có phần không phù hợp và vụng về.

Bà mặc bộ váy viền ren với cái màu mà nếu châm chước lắm thì cũng chỉ gọi được là “vàng xỉn”, dáng vẻ và phần nào hình dạng của nó dễ gợi liên tưởng đến một chiếc khăn trải bàn dùng cho bữa trà chiều vào cái thời xa xăm khi phòng khách thường chỉ được dành cho những dịp “trọng đại”. Bà thắt quanh eo một chiếc nơ con bướm to tướng giống hệt kiểu nơ người ta vẫn thường đính trên các hộp sô cô la hạ giá tại cửa hàng giảm giá trong khu phố nghèo.

Với vóc dáng thấp, đậm, quá cân, người phụ nữ ấy đã tạo nên một hình ảnh mà ít lâu sau bị so sánh với “miếng thịt lợn trên chiếc khăn lót cốc”. Bà có khuôn mặt vuông, mái tóc màu nâu đục bù xù như chưa chải, lốm đốm xám bạc như bị rắc quá nhiều muối tiêu.

Bà đi tất màu tối, giày màu sáng. Trên cánh tay phải, bà đeo một chiếc đồng hồ rẻ tiền, mặt đồng hồ thô kệch xoay xuống dưới cổ tay, còn bàn tay phải bà nắm chặt chiếc micro cỡ đại trong cung cách gần như sẵn sàng trực chiến, như thể chiếc micro ấy là một thứ vũ khí mà bà sẽ không ngần ngại sử dụng để tự vệ.

Cuốn Từ điển Oxford rút gọn định nghĩa “frump” là một danh từ chỉ “người phụ nữ ăn mặc luộm thuộm, lỗi mốt”. Khi bà dừng bước ở trung tâm sân khấu, cái hình dáng tầm thường ấy dường như trở thành định nghĩa sống của chính từ đó: một con người không chỉ toát lên vẻ già trước tuổi mà còn tạo ấn tượng là đã già sẵn ngay từ khi sinh ra. Chỉ cần nhìn bà người ta cũng có thể thấy được hình ảnh một người lao động chân tay sầu muộn đầy tham vọng đang trên đà lão hóa, với những ý tưởng và hoài bão quá xa vời so với môi trường của mình đến độ nếu không đậm chất ảo tưởng tới mức đáng buồn thì hẳn chúng đã khiến người ta thấy thật khôi hài. Rõ ràng bà là một người thường xuyên thất bại trong cuộc sống, và chỉ có sự pha trộn của lòng thương hại và ái ngại mới ngăn được 3.000 khán giả cuồng nhiệt tại Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Scotland khỏi phá lên cười rầm rĩ. Một bầu không khí thiếu thoải mái bao trùm – cảm giác hân hoan khi ý thức được một thảm họa sắp xảy ra trộn lẫn với sự phấn khích tọc mạch khi dự cảm được nỗi xấu hổ của một con người khác. Không ít người trong hội trường bồn chồn chuyển mình trên ghế, liếc mắt về phía bạn bè với vẻ hiểu biết; phương án giải quyết của họ chỉ là hoặc cười thật to, hoặc im lặng, hoặc quan sát không chớp mắt, hoặc chỉ hé mắt qua kẽ ngón tay hầu giảm thiểu tác động. Nó cũng không khác gì khi ta đứng trên lối đi dạo ven bờ trong một ngày bão giông, nhìn ra biển khơi nơi sóng nước sắp nuốt chửng những tay bơi tuyệt vọng. Quá khủng khiếp khó lòng chứng kiến, nhưng quá thu hút chẳng dễ quay mặt đi.

Người phụ nữ đeo quanh cổ một sợi dây chuyền mảnh, ngay trên miếng bìa đề rõ các con số 43212. Bên cạnh chúng, trên tấm thẻ tên là dòng chữ “Britain’s Got Talent”.

Ở giữa người phụ nữ và đám khán giả đang háo hức là một chiếc bàn rộng không khác gì bàn của nhân vật phản diện trong phim James Bond, phía sau bàn là ba vị giám khảo: hai đàn ông, một phụ nữ, một bộ tam đầu chế của Caesar(1) thời hiện đại, những người sẽ bật đèn tín hiệu quyết định các đấu sĩ trước mặt họ sẽ được sống hay phải chết.

Người đàn ông có mái tóc ngắn sẫm màu ngồi ở phía cuối đoàn giám khảo gãi gãi chóp mũi, lơ đãng nghịch nghịch cây bút và hướng ánh mắt vào tờ thông tin đặt trước mặt. Ông hỏi với vẻ thông thạo công việc, “Vậy, tên bà là gì?” Câu hỏi được thốt ra không phải bằng giọng buồn chán mà với vẻ chỉ muốn chuyện này kết thúc – và kết thúc cho nhanh. Xét cho cùng, kéo dài cơn hấp hối cũng chẳng có nghĩa lý gì.

“Tôi tên là Susan Boyle,” câu trả lời cất lên, chất giọng Scotland không lẫn vào đâu được, cao và rõ ràng. Kẻ thẩm vấn ăn mặc xuề xòa, đang hờ hững tựa vào lưng ghế ấy là Simon Cowell. Đó cũng chính là người đàn ông quyền lực nhất giới showbiz Anh, một tỉ phú với đế chế không ngừng mở rộng. Ông là hình ảnh của kẻ không có thói quen đối xử tử tế với kẻ ngốc, có thể thô lỗ đến cay độc với những màn trình diễn ông không đánh giá cao. Không lời sáo rỗng, không uyển ngữ – không khoan nhượng.

Ngồi ngay cạnh ông là nữ diễn viên Amanda Holden. Vốn là một nhân vật nổi tiếng trên màn ảnh nhỏ nước Anh, vai trò đồng giám khảo của chương trình truyền hình tìm kiếm tài năng – cộng thêm phản ứng thường tràn đầy cảm xúc của cô trước các màn trình diễn cũng như chuyện đời của các thí sinh mà cô được nghe – đã nâng cô lên một tầm cao danh tiếng khác.

Và mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện bộ ba ấy là Piers Morgan, cựu biên tập viên Fleet Street(2), từng có một sự nghiệp báo chí nổi như cồn ghi dấu ấn bằng các bài viết gây tranh cãi và sau đó xuất sắc lột xác thành một ngôi sao truyền hình.

Tất cả đều có vai trò trong sự kiện sắp diễn ra, nhưng vào cái ngày tháng Giêng năm 2009 đó, không ai trong số họ có thể dự đoán được rồi sẽ có chuyện gì xảy ra. Cowell vẫn tiếp tục đưa ra các câu hỏi theo một cung cách dường như tỏ rõ rằng ông sẽ vận hết khả năng lịch sự và chuyên nghiệp cần thiết để giải quyết nhanh gọn việc này.

“Được rồi, Susan, bà quê ở đâu?” ông hỏi. “Tôi quê ở Blackburn, gần Bathgate, Tây Lothian,” bà trả lời. Cho đến lúc này thì mọi việc đều ổn. Nhưng rắc rối đang trực chờ phía trước.

“Đó có phải một thành phố lớn không?” Cowell tiếp tục. Không hẳn là Susan Boyle bị câu hỏi gây khó dễ, nhưng bà vẫn không trả lời ngay, có lẽ bà có cái cảm giác lo lắng mà ta hoàn toàn có thể hiểu được khi nhất cử nhất động của mình đang bị hàng nghìn khán giả trong hội trường và không biết bao nhiêu ống kính truyền hình đang dõi theo.

“Đó là một tập hợp… đó là một tập hợp… ờ…” bà cất lời, rồi dừng lại như không biết nên nói thế nào, vật lộn suy nghĩ tìm cách diễn đạt câu trả lời thật rõ, “… một tập hợp các ngôi làng.” Rồi bà thêm vào một cách không cần thiết, “Về điểm đó tôi còn phải suy nghĩ.”

Có lẽ bà đã mệt rồi. Xét cho cùng, bà đã phải bắt sáu tuyến xe buýt từ nhà mới tới được hội trường.

“Và bà bao nhiêu tuổi, Susan?” Cowell hỏi.

Câu trả lời vang lên, “Tôi 47.”

Cowell, khi đó 49 tuổi, đảo tròn mắt. Có thể nghe thấy từ phía sau ông rộ lên cả tiếng cười lẫn tiếng lầm bầm chê bai của khán giả. Một tiếng huýt sáo độc địa vang lên đâu đó giữa đám đông. Các khán giả đang theo dõi trực tiếp tại nhà hát, và cả hàng triệu người ngồi tại nhà xem buổi thi tài của Susan Boyle sau đó, chắc hẳn đều e rằng mình đang xem một chương trình về các vụ tai nạn giao thông.

Những chuyện xảy ra tiếp theo chỉ khiến cho ấn tượng của họ đã xấu càng thêm xấu. Giữa sự im lặng đến khó chịu nối theo sau lời tiết lộ về tuổi tác ấy, bà đột nhiên lên tiếng: “Đó chỉ là một khía cạnh trong con người tôi thôi.” Rồi bà đưa tay trái lên chống nạnh và lắc hông đúng kiểu một thiếu niên mảnh dẻ trình diễn màn múa gợi tình lap dance. Không dừng lại ở đó, bà còn đẩy khung xương chậu về phía trước trong một động tác mà nếu ở những người phụ nữ quyến rũ thông thường thì hẳn sẽ trông vô cùng khêu gợi, nhưng đặt vào trường hợp Susan với bộ quần áo lạc mốt đó thì lại trở thành một tập hợp của sự khôi hài, kệch cỡm và nói thẳng ra là chẳng mang lại thích thú cho bất kỳ ai.

Bà kết thúc màn trình diễn bằng cách hướng về phía Cowell, hất đầu mạnh mẽ như thể nửa thừa nhận sự hiện diện của ông, nửa lại muốn cho ông một cú đánh đầu. Cowell hành động đúng theo cách phản ứng thông thường của bất kỳ người đàn ông nào khác trong hoàn cảnh tương tự: ông thở hắt ra và “chuyển đề tài thôi”. Ông hỏi “ước mơ” của bà là gì, và khi nhận được câu trả lời là muốn trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, ông nói, “Tại sao cho đến nay nó vẫn chưa thành hiện thực vậy, Susan?”

“Trước đây tôi không có cơ hội, nhưng hy vọng giờ chuyện đó sẽ thay đổi,” bà trả lời.

Bầu không khí, nếu không muốn nói đã bình thường trở lại, thì ít nhất cũng cho thấy những dấu hiệu tích cực. Nhưng tình hình đó chẳng duy trì được mấy chốc vì Cowell đã lại hỏi, “Vậy bà muốn đạt được thành công giống ai?”

Susan nhún vai. “Elaine Paige, hoặc ai đó tương tự,” câu trả lời bật ngược trở lại. Một lần nữa, tiếng rì rầm lại nổi lên giữa đám đông khán giả. Trên sân khấu nhạc kịch West End, thật khó có thể tìm được một ngôi sao nữ nào sáng chói hơn Elaine Paige. Danh sách chương trình biểu diễn của bà, trong đó rất nhiều lần bà đảm nhận vai chính, được xem như một hợp tuyển các tác phẩm đình đám nhất của sân khấu Anh: Hair, Jesus Christ Superstar, Cats, Chess, Sunset Boulevard và, có lẽ nổi tiếng nhất, Evita, đã đảm bảo vị trí của bà trong bất kỳ Nhà Lưu Danh sân khấu nào. Ấy vậy mà bà chính là người Susan Boyle muốn được noi theo?

Piers Morgan xen vào: “Tối nay bà sẽ hát bài gì?” và nhận được lời đáp, “Tôi sẽ hát ‘I Dreamed A Dream’ (Tôi đã mơ một giấc mơ) trích từ vở nhạc kịch Les Misérables (Những người khốn khổ).” Có thể nghe thấy tiếng Cowell lầm bầm với giọng tiên tri, “OK. Bài hát lớn đây.”

Nó quả thật là bài hát lớn. Rất nhiều nghệ sĩ từng cover lại ca khúc vô cùng xúc động và giàu tính thử thách này, trong số đó có cả những cái tên như Neil Diamond, David Essex, Aretha Franklin, Michael Ball, Martine McCutcheon, Ruthie Henshall và Elaine Paige. Giờ tới lượt Susan Boyle.

Bà quay về phía hai người dẫn chương trình đang đứng bên cánh gà, Anthony McPartlin và Declan Donnelly – Ant và Dec – rồi ra hiệu mình đã sẵn sàng vào cuộc.

Khi tiếng nhạc dạo vang lên, Morgan, cũng dễ hiểu thôi, dường như phải cố lắm mới không phá lên cười, Holden có vẻ trầm ngâm còn Cowell thì căng thẳng. Ba ngàn người phía sau họ đã sẵn sàng cho điều tệ hại nhất.

Rồi Susan Boyle mở miệng và cất tiếng hát.

Bà chưa hát xong câu đầu tiên, tiếng hoan hô đã bùng nổ. Cowell nhướng cao lông mày ngạc nhiên, Holden há miệng sững sờ còn Morgan cuối cùng cũng đã có thể cười to, nhưng lần này là vì sự thích thú tột độ.

Sau hai phút hai mươi lăm giây kể từ khi bà cất giọng hát, Susan Boyle kết thúc phần biểu diễn của mình trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Huyên náo chiếm trọn không gian, không khí chìm trong bầu cảm xúc hòa trộn giữa hoài nghi và thích thú. Khán giả nhảy tưng tưng không khác gì cổ động viên bóng đá. Holden và Morgan cũng đứng dậy vỗ tay. Cho dù bà có hát chỉ nửa bài thôi thì phản ứng cũng sẽ không hề khác. Bà đã tạo nên ma lực ngay từ những nốt nhạc đầu tiên.

Người phụ nữ ăn mặc luộm thuộm với hai hàng lông mày dường như giao nhau ngay chính giữa ấy, người phụ nữ trung tuổi chưa chồng, “chưa từng hôn bao giờ” và vẫn sống cuộc đời cô độc bên con mèo Pebbles ấy đã đặt chân lên con đường trở thành một ngôi sao. Chẳng mấy chốc, bà sẽ trở thành “SuBo”, một trong những phụ nữ nổi tiếng nhất thế giới.

Bà nhận được rất nhiều sự tán dương từ những nhân vật giàu có và nổi tiếng, và bà cũng trở thành một hiện tượng trên mạng Internet ngay trong mùa xuân ấy, chỉ vài ngày sau khi chương trình được công chiếu. Nhưng Susan Boyle cũng đồng thời được trải nghiệm mặt trái của vinh quang, những sức ép và sự đau khổ nó có thể tác động đến con người.

Bà cũng chính là chất xúc tác để buộc mọi người, cùng với thành kiến của họ, phải đứng trước một câu hỏi, rằng chúng ta trông đợi gì ở những người nổi tiếng trong “Thời đại của các ngôi sao” này, chúng ta muốn họ trông ra sao, ăn nói thế nào, cư xử và sống theo cách gì. Tại sao chúng ta lại kinh ngạc đến vậy khi một tài năng như thế xuất hiện trong một dáng vẻ chẳng mấy hứa hẹn khi tuổi đã quá chín còn người đã quá lạc hậu. Đây không đơn thuần là chuyện đắn đo suy nghĩ Susan Boyle là người như thế nào, mà còn là chuyện chúng ta hiểu được điều gì từ phản ứng của mọi người trước vẻ ngoài và thái độ của bà.

Tất cả những chuyện này, và còn hơn thế nữa, đã bám sát theo cuộc sống vốn giờ đây đã trở thành một mớ bòng bong của bà, khi bà từ một con người không tên không tuổi giữa đời thường trở thành một nhân vật nổi danh khắp thế giới.

Tất cả chuyện này đã xảy ra như thế nào? Đâu là cuộc đời của bà trong quá khứ, trước khi có mấy phút ngắn ngủi đầy ắp sự kiện trên sân khấu trung tâm ở Glasgow? Và tương lai nào đang chờ đợi một “Thiên thần lông lá” đã dám “mơ một giấc mơ”?

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button