Hồi ký - danh nhân

Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi

hoi uc ve nhung co gai diem buon cua toi1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK HỒI ỨC VỀ NHỮNG CÔ GÁI ĐIẾM BUỒN CỦA TÔI

Tác giả : Gabriel Garcia Marquez

Download sách Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH HỒI KÝ – DANH NHÂN

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF               Download

Định dạng PRC               Download

Định dạng EPUB            Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Đọc “Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi” mang cho tôi cảm giác giống như đang thực hiện một hành trình băng qua khu rừng trong đêm tối. Ngột ngạt, tự vấn, hoang mang và ít nhiều lo sợ, mình có khi nào sẽ cô độc đến thế không! Cô độc như một ông già 90 muốn một cô gái điếm 14 tuổi còn trinh để “an ủi” trong ngày sinh nhật? Nghe có vẻ biến thái, nhưng lật từng trang, từng trang mới thấy cái tài của Gabriel Garcia Marquez. Có thể biến một khởi đầu kỳ quái thành một câu chuyện thật đẹp, thật nhân văn. Cứ thế, những khúc hát ru của ông già mỗi đêm, những món quà bé nhỏ xuất hiện như những ánh sao nhỏ, xen qua tán lá rập rạp của khu rừng, cho người hy vọng và dẫn lối người đi trên con đường dài đầy cô độc để đi đến ngày mai. Thật sự, nếu có duy nhất một điều gì có thể khiến một người hồi sinh, có thể xóa tan sự cô đơn đã bóp ngạt cuộc sống của một người rất lâu thì đó chỉ có thể là tình yêu, và tình yêu thì có thể nảy nở không phân biệt cả tuổi tác, bất chấp ở bất cứ đâu. Chẳng biết đó có phải là điều mà G.G Marquez muốn nói hay không, nhưng đó là thông điệp mà tôi nhận được sau khi đọc đến dòng cuối cùng của tác phẩm.

Tôi lần đầu đến với G.Marquez qua Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi, một câu chuyện về mối tình của người đàn ông già 90 tuổi với cô gái nhỏ mới vừa 14. Đó là 1 người đàn ông sống cô đơn trong suốt cuộc đời mình, dù cho thời trẻ từng là một kẻ trăng hoa phóng túng. Ban đầu, ông tìm đến cô gái nhỏ bằng dục vọng, khi bất chợt khát khao được ngủ với một cô bé còn trinh vào lần sinh nhật thứ 90 của mình. Thế rồi ông già đã yêu cô bé ấy, yêu bằng thứ tình yêu được dệt nên bởi những năm tháng cô đơn đã qua và những mảnh vụn chắp vá cuối cùng mà giờ đây ông còn giữ lại được. Tình yêu ấy tuy không trọn vẹn, không có kết quả, cũng chẳng cuồng nhiệt nồng nàn và đầy đam mê dục vọng, nhưng nó đã sống. Nó giống như một ngọn lửa dai dẳng sưởi ấm những ngày tháng cuối cùng của người đàn ông già cô độc.

Cuốn sách này đã đem lại cho mình nhiều điều bất ngờ thú vị, chính những trang viết chân thực và tinh tế của nó đã xóa bỏ những nghi ngại của mình trước đó. Cuốn sách là một bức tranh chân thực, sinh động về tình yêu và cuộc sống. Mối tình của một ông già và một trinh nữ thực sự kỳ lạ, đặc biệt. Nhưng nó vẫn giống với biết bao mối tình khác, mãnh liệt, nồng nàn và không phai nhạt theo tháng nắm. Cách tác giả miêu tả hình tượng nhân vật cùng tâm lý phức tạp biến chuyển không ngừng, tạo nên một câu chuyện quá hấp dẫn và xuất sắc. Đây thực sự là một cuốn sách vô cùng đáng đọc, một bản tình ca bất diệt về tình yêu trong cuộc đời con người.

Trích dẫn :

Vào cái năm tròn chín mươi tuổi, tôi muốn tự thưởng một đêm tình cuồng điên với một thiếu nữ còn trinh nguyên. Tôi bỗng nhớ đến Rosa Cabarcas, bà chủ một nhà chứa vốn thường hay báo cho các khách hàng sộp mỗi khi có sẵn một của lạ. Tôi không bao giờ quỳ gối trước thứ của lạ này cũng như trước bất cứ lời mời mọc tục tĩu nào của bà ta; ấy thế nhưng bà ta cũng chẳng hề tin vào tính rõ ràng trong nguyên tắc sống của tôi. Mà đạo đức cũng thay đổi theo thời gian, bà ta mỉm cười ranh mãnh nói, rồi ông sẽ thấy. Bà ta ít hơn tôi dăm ba tuổi, và từ nhiều năm nay tôi không còn biết tin tức gì về bà ấy nữa, có khi đã chết rồi cũng nên. Nhưng ngay khi tiếng chuông điện thoại đầu tiên vừa ngắt, tôi đã nhận ra giọng nói của bà ta và liền phang ngay không chút úp mở:

Ngày hôm nay thì tôi muốn.

Bà ta thở dài: Ái dà, ngài thông thái buồn bã của tôi, ông đã mất dạng hai mươi năm nay rồi bỗng trở lại đòi hỏi điều không thể có vào lúc này. Ngay lập tức bà ta hồi phục được tài nghệ của mình và đưa ra cho tôi lựa chọn cả nửa tá phương án khoái lạc, nhưng đều đã qua sử dụng cả rồi. Tôi nhắc lại: phải là trinh nguyên và ngay trong tối hôm nay. Bà ta cảnh giác hỏi: Thế ông định thử điều gì vậy? Chẳng gì cả, tôi trả lời và cảm thấy chua xót và bị điểm huyệt đúng chỗ đau nhất của mình, tôi biết rõ cái gì mình làm được và cái gì không làm được, thưa bà. Bà tà bình thản nói rằng các vị thông thái biết đủ thứ nhưng chẳng biết gì: Những Virgo duy nhất còn rơi rớt lại trên thế gian là các ông, những người của tháng Tám[1]. Tại sao ông không đặt hàng cho tôi từ sớm hơn? Làm sao dự báo trước được niềm cảm hứng, tôi nói. Nhưng có lẽ có thể chờ đợi được chăng, bà ta nói và bao giờ cũng tỏ ra hiểu biết hơn bất cứ một người đàn ông nào, rồi đề nghị tôi chờ thêm hai ngày để có thể lục lọi mọi ngóc ngách thị trường. Tôi nói một cách nghiêm túc với bà ta rằng trong một phi vụ kiểu này, ở vào tuổi của tôi, thì mỗi giờ là bằng cả một năm. Thế thì không thể được, bà ta nói không chút ngần ngại, nhưng không sao, thế này càng thêm hấp dẫn, mẹ kiếp, tôi sẽ gọi cho ông trong vòng một giờ nữa vậy.

Kể ra thì tôi không cần nói ra điều này, bởi vì người ta có thể nhận ra tôi từ xa cả dặm: tôi xấu trai, nhút nhát và cổ lỗ. Bấy lâu nay tôi đã cố sức làm đủ mọi chuyện để chứng tỏ điều ngược lại. Nhưng giữa thanh niên bạch nhật hôm nay, tôi đã tự mình quyết định, hoàn toàn tự do, kể hết mình là người như thế nào dù chỉ là để làm cho lương tâm bớt nặng nề. Tôi đã bắt đầu ngày hôm nay bằng cú điện thoại khác thường cho bà Rosa Cabarcas, đây sẽ là khởi nguồn của một cuộc đời mới ở vào cái tuổi mà phần lớn những người khác đã chết rồi.

Tôi sống trong một căn nhà có từ thời thuộc địa bên phía vỉa hè có ánh mặt trời của công viên San Nicolas, nơi tôi đã trải qua tất cả những ngày sống không có đàn bà và cũng chẳng có tài sản, cũng là nơi bố mẹ tôi đến sống và rồi chết, cũng là nơi mà tôi dự định sẽ chết đơn côi ngay chính trên chiếc giường mà mình đã sinh ra, vào cái ngày mà hy vọng còn xa xăm và không chút gì đau đớn.

Căn nhà này được bố tôi mua công khai từ cuối thế kỷ XIX, tầng trệt được ông cho một công ty của Italia thuê làm cửa hàng bán đồ may mặc cao cấp, còn lầu hai được giữ lại làm chốn ấp ủ hạnh phúc giữa ông và một trong những người con gái của ông bà chủ công ty, công nương Florina de Dios Cargamantos, người diễn tấu xuất sắc các tác phẩm âm nhạc của Mozact, biết nhiều ngoại ngữ và sùng bái Garibaldi[2], cũng là người phụ nữ đẹp nhất và tài năng xuất sắc nhất của thành phố: đó chính là mẹ tôi.

Ngôi nhà rất rộng rãi và sáng sủa với những mái vòm trát vôi vữa và những khoang nền lát gạch men xứ Florencia của Italia, cùng bốn cửa kính hướng ra một bao lơn chung, nơi vào những đêm tháng ba, mẹ tôi thường ngồi hát những khúc tình ca với các chị em họ người Italia. Cũng từ nơi này người ta có thể nhìn thấy công viên San Nicolas, nhà thờ lớn và tương đài Cristobal Colon, và xa hơn là các khu nhà kho của cảng sông và đường chân trời rộng mở trên con sông lớn Magdalena cách cửa biển chỉ hai mươi dặm. Điều khó chiu duy nhất của căn nhà là ánh nắng cứ lần lượt chiếu rọi qua từng cửa sổ nên buộc phải đóng hết để có thể ngủ trưa trong cái cảnh chập choạng tối oi ả. Khi chỉ còn lại một mình trên thế gian, vào tuổi ba mươi hai, tôi chuyển qua ở phòng của bố mẹ, có cửa thông sang thư phòng và bắt đầu lần lượt bán tất cả những gì thừa để sinh sống, chỉ trừ các cuốn sách và chiếc dương cầm kiểu cổ.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button